Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 12


Chương 12
Cuối cùng thì cũng đi vào trong ngôi làng, không thể không nói đây chính là ngôi làng vô cùng lạc hậu, nghèo nàn.

Tất cả những khung cảnh đồng ruộng vừa trông thấy khiến Tiêu Mai vui sướng đột nhiên bị thổi bay mất. Khắp nơi toàn thấy những đống phân trâu lớn nhỏ, phân chó, trong không khí đầy mùi của gà, vịt, lợn... khiến Tiêu Mai chỉ muốn nôn. Mà đi đến đâu hầu như trên đầu đều bao phủ một lớp “mây đen”. Cô phẩy tay muốn xua bớt đi nhưng lại sợ bị người ta nói ra nói vào mấy câu. Đúng là khổ, không biết bao giờ đến giờ lành, một người phụ nữ quê đưa dài cổ ra, ánh mắt vượt qua cả bức tường nhà hướng về phía cô nói: “Ô, đây chính là đại nương ở Bắc Kinh sao?”

Phượng Bình vẫn vác hành lý, mắt không chớp nói: “Đúng vậy”

Tiêu Mai gượng cười, xem ra trong mấy ngày này não cô phải cố thích ứng, cho dù là thích hay không cũng phải nuốt danh phận đại nương vào, cô nhìn người phụ nữ quê kia gật đầu, nói: “Xin chào ạ”

Người phụ nữ quê nữa cũng vén chiếc khăn ra, cười ha ha, giống như gà mẹ vừa đẻ ra được một quả trứng, “tốt, tốt, người thành phố đúng là có khác, nhìn cái da cái thịt mơn mởn, chà chà”. Bà vừa nói vừa vẫy chiếc gậy trúc trong tay đuổi gà vịt vào chuồng.

Nhìn ra một con đường đất, Tiêu Mai thấy mập mờ những người đằng trước đang đồn đại xì xào, Phượng Bình đứng lại, nghiêng người chỉ về một ngôi nhà cách đó không xa trông có vẻ còn khá nhất so với các nhà trong ngôi làng này nói với cô: “Nhìn kìa, đó chính là nhà chúng ta”

Bát Kim hoan hô một tiếng, lỏng chân ra chạy thẳng vào trong sân, tuổi còn nhỏ lại một mình đi một đoạn đường xa như thế mà vẫn sung sức khỏe mạnh đến vậy, Tiêu Mai không hết thán phục. Còn bàn chân cô lúc này vô cùng đau mỏi, chỉ muốn lập tức vứt đôi giày cao gót ra, đặt chân xuống dưới đất. Đi đằng sau Phượng Bình, cô nén đau rảo nhanh bước, nghĩ rằng mình sắp được gặp mẹ ruột của Trịnh Sảng, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.

Leo hết hàng rào đầy những dây leo, bày ra trước mắt là hơn mười chiếc bàn, chính giữa sân là chiếc quan tài gỗ, ở đây vẫn còn giữ tập tục chôn dưới đất, những người trong làng đến giúp tụ họp lại với nhau bên những chiếc bàn nói chuyện và uống rượu. Phượng Bình dẫn Tiêu Mai đi len qua những chiếc bàn rồi đi về phía gian nhà chính, miệng nói không ngớt “ờ ờ” trả lời những câu hỏi thăm của người trong làng, Tiêu Mai thì không ngừng gật đầu và cười với những người dân trong làng.

Bước vào gian giữa, Tiêu Mai đã nhìn thấy một bà lão có thắt một chiếc khăn tang, dáng người cao lớn, tóc ngắn đi ra từ sân sau, trong lòng nghĩ đây nhất định chính là người mẹ chồng lạ mặt. Nhưng với Tiêu Mai thì bà ấy hoàn toàn là một người xa lạ, lại thêm câu nói của Cao Hiểu Cương vào trước là chủ, Trịnh Sảng thì không tới, tiếng gọi “mẹ” cứ ngáng ở cổ Tiêu Mai mãi mà không thốt ra được.

Nhưng làm sao mà đến một lời chào hỏi cũng không nói? Trong lòng Ân Tú Chi không vui. Lại nhìn thấy cô chỉ cầm có mỗi chiếc túi xách nhỏ còn con dâu thì vác vali, trên tay còn xách thêm mấy chiếc túi nữa, vẻ mặt bà lập tức tối lại. Bà bước lên trước đỡ lấy chiếc vali ở trên lưng Phượng Bình, nói tức rằng: “Xem đúng là khổ không, sinh ra đã khổ!”

Tiêu Mai vốn dĩ mặt hồng lên vì tiếng mẹ không thốt ra được, lúc này lại càng ngượng không có chỗ nào mà chui vậy.

Phượng Bình bị mắng cũng không lên tiếng, đặt mấy chiếc túi ở trên tay xuống rồi quay người đi về phía đầu nhà.

Ân Tú Chi ngồi xuống cạnh bàn một cách đoan trang gương mặt giống như lão phật gia, hai mắt liếc nhìn đống quà Tiêu Mai mang tới, bà không bảo Tiêu Mai ngồi xuống, khiến cô có chút ngại ngùng, cứ đứng ở giữa nhà cũng không được, ngồi cũng chẳng xong. Một bà thím đang bê bát đĩa đi ra từ trong gian chính, cười ha ha nói: “Cháu là người nhà Trịnh Sảng hả? Mau ngồi đi, đừng cứ đứng thế”

Tiêu Mai gật đầu, nhìn bà cười, lúc này mới dám ngồi xuống trước mặt Ân Tú Chi. Bát Kim quờ lấy mấy túi đồ để trên bàn, sờ chiếc túi rồi giương mắt lên nhìn Tiêu Mai, đứa nhỏ không quên lời Tiêu Mai nói trên đường là về tới nhà sẽ cho nó đồ ăn ngon, cứ ngóng đợi mãi.

“Đúng là con thỏ hay ăn, cho thèm chết, cũng không biết gọi một tiếng đại nương, đúng là đồ không biết phép tắc gì hết”. Tiêu Mai đang định lấy mấy thứ đồ ăn cho Bát Kim, Ân Tú Chi tóm lấy cánh tay nó đẩy ra đất, nó đạp chân giãy đành đạch rồi khóc òa lên. Phượng Bình vội vàng chạy lại ôm lấy nó, ôm vào lòng vuốt ve nó và vẫn chẳng lên tiếng.

Chà, lời nói của mẹ chồng đã rất rõ ràng, Tiêu Mai đành phải cúi đầu gọi một tiếng mẹ.

Cô vừa gọi mẹ xong, vẻ mặt của Ân Tú Chi mới vui lên một chút, bà liếc nhìn Tiêu Mai một cái, nói: “Con chính là con dâu Tiêu Mai tử? Ờ, cũng chẳng khác trong ảnh là mấy, Sảng Nhi đúng là có con mắt tinh đời hơn thằng bố chết tiệt của nó, không lấy một con hồ ly tinh về làm dâu ta”

Mẹ à, bà lão không biết đang khen cô hay đang nói mỉa cô? Mới có mấy câu không những mắng cả người chồng đã khuất mà còn chĩa sang cả bà mẹ chồng Cao Hiểu Cương, thực sự lợi hại! Nhìn Ân Tú Chi, lại nghĩ tới Cao Hiểu Cương, Tiêu Mai thực sự không thể hiểu nổi tại sao ngày trước bố chồng lại có thể chọn được hai người đàn bà khác kiểu đến như thế!

Bát Kim nằm trong lòng Phượng Bình u ơ vài tiếng, hai mắt vẫn dán vào mấy chiếc túi ở trên bàn. Tiêu Mai cười, đứng dậy dỡ túi quà ra, vừa dỡ ra vừa nói: “Những thứ này đều là mẹ con mua gửi biếu mọi người, đây là hai con vịt quay Bắc Kinh…”

“Lúc nãy con gọi ai là mẹ?” - Cô còn chưa nói hết đã bị Ân Tú Chi ngắt lời, dài cổ ra nói - “Sảng Nhi là do ta khó nhọc mang nặng đẻ đau gần mười tháng trời mới sinh ra được, con phải biết rõ, ta mới đích thực là mẹ chồng của con! Con hồ ly tinh đó là cái thá gì? Sau này con không được gọi nó là mẹ nữa, biết chưa, hả?”

“Vâng”. Ở dưới mái hiên nhà người ta cô không thể không gật đầu, trong sự lo lắng còn thầm thấy sai, lẽ nào năm đó bố chồng có mới nới cũ, đã hơn mười năm rồi mà bà còn cay nghiệt với Cao Hiểu Cương như thế sao, mở miệng là nói hồ ly tinh, đúng là khiến cho người ta không chịu được!

Miệng Ân Tú Chi mắng Cao Hiểu Cương là hồ ly tinh, thế mà quà của hồ ly tinh gửi biếu bà lại vô cùng hài lòng, cầm lấy đống quà đi vào trong sân để cho người trong làng phải kính nể và lác mắt. Tiêu Mai hỏi bà có thể tắm ở đâu, cả đoạn đường đi mồ hôi ra ướt hết người, quần áo dính chặt lấy người khiến cô khó chịu. Ân Tú Chi ném cho cô một bộ đồ tang lễ cũ nói: “Sắp đậy nắp quan tài rồi, tắm thì vội gì, đợi đến tối rồi tắm cũng không muộn, mà lúc này ở sau vườn người tới giúp rất đông cũng không tắm được”

Tiêu Mai thấy mặc bộ đồ tang lễ này rất là quái dị, không muốn mặc, tự mình tìm một bộ đồ đen, đeo chiếc khăn tang lên cánh tay. Ân Tú Chi nhìn rồi nói: “Con đang làm trò gì đấy? Ở quê chúng ta không nên đeo thứ này, mau cởi ra mặc đồ tang lễ vào, con phải nhập gia tùy tục biết chưa? Còn nữa, lát nữa đóng nắp quan tài nhất định phải khóc đấy, đây cũng là tập quán của quê chúng ta, không khóc sẽ bị người trong thôn cười và chế nhạo”

Lời nhắc nhỏ của bà khiến Tiêu Mai sụp đổ, trở về căn phòng nhỏ Ân Tú Chi chỉ cho cô thay bộ đồ tang lễ vào, Tiêu Mai trong lòng mắng Trịnh Sảng không dưới mười lần, đội lên chiếc mũ bằng vải trắng tự chế, cô nhìn vào gương thấy mình như hóa tuyết rồi.

Trời ơi, đây là kiểu quái quỷ gì không biết?

Tiêu Mai chỉ biết ngẩn ra nhìn vào gương, nếu như không gỡ những thứ này ra, đến lúc để Trịnh Sảng trông thấy, để cho anh ta xem đã gây nên tội gì! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì làm vậy, cô lấy điện thoại chụp lại một kiểu để dọa người.

Bắt đầu đóng nắp quan tài, trưởng thôn cầm một tờ giấy có viết chữ ngồi ở cạnh chiếc quan tài gỗ và đọc, ông vừa đọc ra chữ đầu tiên, Ân Tú Chi đã mềm cả hai đầu gối, quỳ sụp xuống đất kêu khóc ầm ĩ, Phượng Bình tiếp theo sau, hai người - mẹ chồng và con dâu - khóc lên vừa có âm có sắc. Tiêu Mai kêu khổ không thấu, một ông già đến mặt mũi thế nào cũng không biết thì bảo cô khóc kiểu gì? Hơn nữa cả đời này cô cũng không học được kiểu khóc long trời lở đất cúi ngực lại quỳ chân như mẹ chồng và Phượng Bình!

Không khóc được, Tiêu Mai đành phải cúi đầu xuống tỏ vẻ bi thương, những người xung quanh cứ xì xào bàn tán, khiến trong lòng cô rộn lên một cảm giác hoang đường tới khó chịu. Cuộc đời đúng là nhiều chuyện lạ lùng, mấy hôm trước chẳng bao giờ cô lại nghĩ mình sẽ đứng trước hàng đống người xa lạ, thắt khăn tang chịu tang một ông già xa lạ đã qua đời.

Aiz, ngứa quá. Tiêu Mai cắn răng, muỗi độc trong sân rất nhiều, mới chưa được một lát mà chân tay cô đã bị đốt cho đống nốt to. Đi cả ngày mệt chết đi rồi, mồ hôi đầy người, lại còn bị ép mặt đồ tang, lại dùng máu hiến không cho muỗi, tất cả những thứ này trong chốc lát khiến Tiêu Mai cảm thấy uất ức, bất giác đỏ mắt lên, trong mắt còn tuôn ra dòng nước.

Ân Tú Chi mặc dù đang khóc, nhưng mắt vẫn đảo khắp nơi, tai vẫn nghe thấy hết, nước mắt của Tiêu Mai cũng không thoát khỏi con mắt bà, trong lòng bà cũng có chút đánh giá về Tiêu Mai: Ừ, cũng là đứa có lương tâm. Đóng nắp quan tài xong bà nói với Tiêu Mai: “Ngày mai đưa ma vẫn phải khóc, không được khóc giống kiểu hôm nay nha, con phải khóc thành tiếng, gào hết cỡ lên, nếu không người khác không biết là con đang khóc!”

Bắt cô khóc kiểu đó thì thà bắt cô chết còn hơn, sự không vui của Tiêu Mai hiện rõ lên trên mặt, cô bực tức trở về căn phòng nhỏ, đúng lúc Trịnh Sảng gọi điện tới, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc ấm áp, cô bật khóc, Trịnh Sảng sốt sắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Là Sảng Nhi của ta gọi điện tới à?”. Ân Tú Chi nghe thấy tiếng bèn chạy tới đẩy cửa bước vào, thấy Tiêu Mai cầm điện thoại đang khóc, trong lòng rất khó chịu.

“Vâng”, Tiêu Mai đưa tay lên lau nước mắt.

“Đưa điện thoại cho ta, để ta nói chuyện với nó vài câu”

“Mẹ, Tiêu Mai làm sao thế?”, Trịnh Sảng hỏi.

“Ta đâu biết được, lúc nãy vẫn còn tốt lắm mà”

“Mẹ, Tiêu Mai vẫn còn hơi trẻ con, không hiểu chuyện, có gì không đúng thì mẹ bỏ qua đừng trách mắng nhé”

“Sảng Nhi, không phải mẹ đã nói con, đàn bà không được chiều thế”. Đứng trước mặt Tiêu Mai, Ân Tú Chi nói, “ta có câu nói cổ này, đàn bà ba ngày không đánh thì không biết lợp ngói, con cứ chiều nó như thế, nó sẽ trèo lên cổ con mà đái đấy”

“Mẹ! Tiêu Mai có ở bên cạnh không? Sao mẹ lại nói trước mặt cô ấy? Như thế không hay, mẹ đưa điện thoại cho Tiêu Mai, con muốn nói chuyện với cô ấy một chút”

“Con cứ đỡ cho nó đi!”. Ân Tú Chi quẳng lại điện thoại cho Tiêu Mai, “không có chuyện gì sao con lại khóc? Lúc nãy không thấy khóc hay như thế, khiến cho con trai ta lại tưởng là ta bắt nạt con, không tiếp đãi cho tốt bà cô này”

“Tiêu Mai, em đừng để bụng lời mẹ anh nói lúc nãy, tính bà ấy như thế, tính tình thẳng thắn, có gì nói đấy, chẳng nói câu nào lòng vòng mỉa mai”

“Em muốn về, em không biết, ngày mai em sẽ về”, Tiêu Mai vừa khóc vừa nói.

“Được, ngày mai đưa tang xong thì em về, cứ bảo là công việc bận rộn phải về đi làm. Bà xã, anh xin lỗi, khiến em phải thay anh tới vùng đất nghèo đói đó chịu khổ rồi”. Trịnh Sảng không nói với mẹ chuyện sau khi kết hôn Tiêu Mai chỉ ở nhà chơi, bởi vì nếu để Ân Tú Chi biết Tiêu Mai ở nhà chẳng làm gì thì thể nào cũng càu nhàu với anh.

Đóng nắp quan tài xong người trong thôn bớt đi một nửa, chỉ còn lại mấy người trực đêm đánh bài ngồi với nhau bên bàn nước, Ân Tú Chi bước ra từ phòng của Tiêu Mai thì nhìn thấy bác của em trai Trịnh Sảng khoanh tay đi vào, bà chào ông một tiếng và mời ngồi ở gian chính, tiện nói: “Con bé Tiêu Mai này vừa tốt như thế mà chẳng biết lại khóc lóc chuyện gì?”

“Aiz, người thành phố nhiều chuyện, ai mà biết được”. Ông gõ tẩu thuốc lá xuống dưới gót giày tách tách, lau thuốc ở mép đi nói, “thế chị đã nghĩ chuyện đó chưa?”

“Bác à, tôi vẫn không nỡ rời khỏi cái nhà này”

“Hồ đồ! Có gì mà nghĩ không ra? Người anh em Trịnh Minh Hà đi rồi, hôm nay người anh em tôi cũng đi nốt, cô còn ở nơi nghèo kiết xác này mà làm gì? Đúng là có phúc mà không biết hưởng! Có đứa con trai có nhà có cửa ở thành phố không tới ở lại cam tâm tình nguyện ở nơi rừng núi hiểm trở này! Cho dù cô không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho tương lai của Bát Kim mà tới Bắc Kinh chứ, để nó học ở Bắc Kinh, để họ Hoàng nhà ta sau này cũng được nở mày nở mặt là người thành phố!”

“Nhưng ổ vàng ở bạc cũng chẳng bằng ổ đất nhà mình. Mặc dù chỗ chúng ta nghèo thì nghèo thật, nhưng từ nhỏ tôi đã lớn lên ở vùng đất này, đi tới đâu tôi vẫn thấy ở đây tốt, trong lòng rất yên tâm”

“Nhà Sơn Oa à, không phải tôi nói cô, cô đúng là tóc dài mà không biết nhìn ra!”. Ông đặt tẩu thuốc trên bàn nói, “Bắc Kinh lại không tốt bằng chỗ chúng ta sao? Con trai của cô cô không tới mà hưởng phúc, lại để người đàn bà đó hưởng thụ dưỡng lão, trong lòng cô nghĩ kiểu gì vậy? Năm đó nếu như cô không trở về, thì giờ cũng là người thành phố sao? Cả đời cô oan ức cũng là vì tính khí này! Người anh em Minh Hà đã không còn nữa, cô còn sợ trở về Bắc Kinh nỗi gì?”

“Thế tối nay tôi lại phải tiếp tục suy nghĩ sao?”

“Đúng, còn ngày mai tôi sẽ đợi tin của cô. Việc gia đình cô không cần phải đắn đo, tôi sẽ giúp cô lo liệu, lúc nào nhớ nhà thì về, mấy căn phòng rách nát này cũng không thể mọc cánh mà bay đi được đâu”

Ngày hôm sau khi đưa tang về, đợi người trong làng ăn cơm xong, Tiêu Mai liền nói với Ân Tú Chi: “Mẹ, con phải về gấp, còn phải đi làm nữa”

“Vội cái gì?”. Trên đường đưa tang Tiêu Mai chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào, khiến cho tâm trạng của Ân Tú Chi rất không thoải mái, bà liếc nhìn Tiêu Mai một cái với ánh mắt không hài lòng, giương mặt ra nói, “có vội gì một hai ngày, ngày mai rồi về, buổi chiều ta còn phải bán nốt mấy con gà con lợn trong nhà đi”

“Tại sao phải bán ạ?”

“Không bán thì ai cho chúng ăn? Ta phải lên Bắc Kinh để Sảng Nhi phụ dưỡng cho ta chứ, Phượng Bình cũng phải đến Quảng Châu tìm Tiểu Tam Tử nhà ta rồi tìm một công việc ở đó”

Hả?! Tiêu Mai nghe thấy những lời này lập tức giật nẩy mình.

“Trịnh Sảng, anh phải ngăn hành động điên cuồng này của mẹ anh lại”. Tiêu Mai trốn Ân Tú Chi chạy ra bên dòng suối nhỏ gọi điện cho Trịnh Sảng, vội vàng tức tốc nói, “anh nghĩ xem, hai mẹ mà ở với nhau thì những tháng ngày sau này còn có thể sống yên ổn được không? Mẹ này vừa mở miệng ra là mắng mẹ kia là hồ ly tinh, hai người họ liệu có sống được với nhau không?”

Tin giật gân này đột nhiên bay tới khiến Trịnh Sảng cũng hoảng cả lên, sau khi bình tĩnh lại, anh bảo Tiêu Mai quay về nhà đưa máy điện thoại để anh nói chuyện với mẹ. Nhưng anh vẫn còn chưa kịp nói lời không muốn mẹ tới, mới chỉ hơi để lộ ra chút ý định thôi đã bị bà mẹ Ân Tú Chi chửi cho mất mặt. Bà cầm lấy điện thoại ngồi ở ngưỡng cửa, vừa vỗ đùi lại vừa khóc vừa mắng, nói rằng Trịnh Sảng chê bai người mẹ ruột này. Mắng hết Trịnh Sảng lại còn mắng cả Tiêu Mai, chẳng có cách nào, Trịnh Sảng đành phải ngoan ngoãn đồng ý cho bà tới Bắc Kinh, lại quay lại an ủi, van xin Tiêu Mai và thề là một thời gian sau sẽ lại nghĩ cách để đưa bà về lại quê.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91309


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận