Lần đầu tiên đứng trước tôi, ba đã quên tất cả những điều ba muốn nói. Tồi nhặn ra mình đã dùng những lời lê quá đáng đến thế nào nhưng quá muộn rồi. Cà tôi, cả ba đều nói những điều chưa một lần biết tới trong suốt mười sáu năm qua.
“Dau sao... Dằu sao thì... Con cũng rất giống Emmy của ba”.
“Thế ạ? Vậy thì con biết rồi. Vì điều đó mà mẹ đã bỏ đi phải không ba”.
Khi ấy. ánh mắt ba như chợt ánh lên suy nghĩ nào đó rồi vụt tan biến. Ba thà mình ngồi bịch xuống chiếc ghế trong thư phòng. Ánh mắt ba ánh lên suy nghĩ rồi vụt tắt. dù đến chết tôi cũng không thể nào quèn được ánh mắt ba khi ấy. Thoáng chốc ba như người vừa rớt vào chiếc hố sâu chẳng thể thốt nên lời. Ba ngồi bắt động nhưng chẳng thể che giấu được tâm trạng như đang giằng xé vật lộn tìm về quá khứ. Cà cánh tay ba buông thõng xuống hai bên thành ghế như chiếc áo sũng nước. Gương mặt ba như nói rằng ba chẳng thể gượng dặy được trên chiếc ghế đó nữaẻ Cảm giác như trời đất đang sụp đồ ngay dưới chân mình. Mưa rơi...
“Wi Nyeong... Con đang nghĩ mẹ đã trốn chạy ba sao? Cho đến tận bây giờ sao?”
Ánh mắt nâu sâu thẳm thất thằn. Bàn thân tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy kể ưr đấy ba và tồi đã thực sự cách xa nhau. Cà ba và tôi đều biết chúng tôi chẳng thể nào quay lại như xưa được nữa. Tồi đã tranh cài để trốn chạy khỏi ba. để đến với mẹ, và giờ tôi đang cố chấp một mực muốn quay lại Seoul, nhưng tôi hiểu đó không phải là vấn đề. Khoảnh khắc ấy, sự việc ấy không phài là vấn đề, không thuộc về không gian địa lý.