Despard bước vào phòng với những bước chân nhanh nhẹn gợi cho Poirot nhớ tới cái gì đó hoặc một ai đó.
- Rất tiếc là buộc anh phải đợi lâu như vậy, thiếu tá ạ - Battle nói. Song tôi muốn giải phóng đám phụ nữ càng nhanh càng tốt.
- Không phải xin lỗi, tôi hiểu. - Anh ngồi xuống và nhìn anh cảnh sát chòng chọc.
- Anh có biết nhiều về ông Shaitana không? - Battle hắng giọng.
- Tôi đã gặp ông ấy hai lần. - Despard cộc lốc đáp lại.
- Có hai lần thôi à?
- Chỉ thế thôi.
- Vào dịp nào?
- Khoảng một tháng trước đây. Chúng tôi cùng đến nhà một người bạn dự bữa chiều. Một tuần sau đó, ông ấy mời tôi dự cốc-tây.
- Dự tiệc đó ở đây?
- Phải.
- Ở đâu? Phòng này hay phòng ngoài?
- Trong tất cả các phòng.
- Anh có nhìn thấy vật này ở đâu đó không?
Battle một lần nữa lại đưa con dao ra.
Thiếu tá hơi mím môi lại.
- Không - anh đáp. Tôi đã không để ý đến nó trong dịp ấy để sau này sử dụng.
- Không cần phải trả lời trước đâu, thiếu tạ ạ.
- Xin lỗi, nhưng dụng ý của ông rất rõ.
Họ im lặng một lát. Battle lại tiếp:
- Anh có lý do nào ghét chủ nhà không?
- Mọi lý do.
- Hả? - Viên cảnh sát rõ ràng là giật mình.
- Ghét ông ấy chứ không phải là giết ông ta - Despard đáp. Tôi không hề có ý muốn thịt ông Shaitana tuy rất mong được đá ông ấy một cú. Đáng tiếc bây giờ muộn mất rồi.