Tôi Là Zlatan Chương 51


Chương 51
Gã trượt tuyết nghiệp dư

St Moritz chỉ dành cho người giàu có. Ở đây người ta phục vụ champagne trong bữa ăn sáng. Nhưng tôi không uống champagne, tôi yêu cầu họ đổi cho một ít ngũ cốc. Đi cùng với gia đình tôi chuyến ấy là Olof Mellberg, anh ấy theo để dạy tôi cách trượt tuyết. Nhưng mọi thứ không đơn giản chút nào. Trong lúc mọi người trượt xuống dốc thì tôi lăn xuống, nhìn ngớ ngẩn không thể tả.

Để an toàn và cũng tránh sự chú ý của những người trượt tuyết khác, tôi đội một chiếc mũ trùm kín đầu và đeo một cặp kính to vật. Sẽ không ai có thể nhận ra được tôi là ai.

Nhưng một ngày kia, trong lúc chờ cáp treo để lên khu vực trượt tuyết, tôi đứng kể một cậu bé người Italia, đi chung với bố mình. Cậu bé ấy nhìn tôi và ngờ ngợ. Tôi tự nhủ: "Đừng lo, ai mà nhận ra mình trong bộ dạng này chứ". Nhưng cậu nhóc ấy vẫn không rời mắt khỏi tôi, có lẽ vì nhận ra cái mũi to vô đối quen thuộc, và la lên:

- Ibra

Tôi chối đây đẩy. Ibra gì chứ. Ibra là gã khỉ gió nào vậy cháu. Nhưng cậu bé còn lâu mới tin. Đứng kế bên, Helena bắt đầu cười rũ rượi, như không còn chuyện gì trên đời vui hơn thế được nữa.

Cậu bé cứ: "Ibra, Ibra" suốt, đến mức tôi phải thừa nhận: "Vâng, anh hai, em là Ibra đây". Nghe thế, cậu nhóc im re, ấn tượng vô cùng và sung sướng vì không ngờ được giáp mặt tôi ngoài đời thật.

Việc gặp người hâm mộ giữa đường với tôi tất nhiên không có gì lạ. Nhưng lần này, sự việc quái đản ở chỗ tôi đang chuẩn bị trượt tuyết. Cậu bé quyết tâm theo dõi xem tôi trượt tuyết có ra thể thống gì không. Mọi người cũng thế. Một đám đông tụ lại như chuẩn bị xem một màn trình diễn.

Tôi bắt đầu vào vị trí và chuẩn bị. Đầu tiên là chỉnh lại găng tay, để cho chiếc găng ôm thật sát lấy những ngón tay mình. Rồi tôi chỉnh lại cái áo khoác, cái quần và đôi giày trượt. Đây là thứ tốn nhiều thời gian của những người chơi trượt tuyết nhất.

Tôi càng chuẩn bị kỹ càng, sự hồi hộp lại càng tăng lên. Mọi người nghĩ: tay này "sắm tuồng" coi bộ lâu, có vẻ là một tay trượt ngon lành đây. Ibra trên sân cỏ đá bóng thì ổn rồi đó, nhưng đôi chân ấy sẽ di chuyển thế nào trên mặt tuyết đây. Liệu anh ta sẽ lao xuống dốc như Ingemar Stenmark (VĐV trượt tuyết người Thụy Điển) hay không.

Nhưng tôi vẫn chưa trượt. Tôi bắt đầu điểu chỉnh... khăn quàng cổ. Tôi tháo nón ra và chỉnh lại mớ tóc. Tôi làm cho đến khi đám đông thấy phát mệt, chán nản và bỏ đi. Chứ tôi đâu thể bổ nhào xuống, rồi lăn lộn mấy vòng như một gã nghiệp dư hạng bét được. Tôi bày trò để tránh né việc biểu diễn lâu đến nỗi khi quay lại chỗ hẹn, Olof Mellberg đã phải thốt nên ngạc nhiên: "Nãy giờ mày trốn đâu thế? Làm gì thế?".

Tôi mỉm cười tinh quái và đáp: "À, có một ít việc riêng ấy mà".

o0o

Mùa bóng tại Italia kết thúc với trận đấu đáng nhớ trước Parma mà tôi đã từng kể. Tôi cùng Inter giành chức vô địch Scudetto thứ 2 và tôi lên đường đi dự Euro 2008 tại Thụy Sĩ và Áo, cùng với nỗi lo về chiếc đầu gối.

Truyền thông rất quan tâm đến chấn thương này và tôi cũng đã nói chuyện với Lagerback rất nhiều về nó. Không một ai, kể cả các bác sĩ và chính tôi, biết được liệu tôi có hoàn toàn khỏe mạnh khi giải đấu khởi tranh hay không. Ở Euro, chúng tôi rơi vào bảng đấu có Nga, Tây Ban Nha và Hy Lạp. Vừa nhìn là thấy xương xẩu rồi.

Tôi có một hợp đồng ràng buộc với Nike. Mino Raiola phản đối việc tôi ký thỏa thuận này nhưng tôi thì cảm thấy thích thú. Chúng tôi cùng nhau làm một thước phim quảng cáo, ý tưởng là tôi sẽ đá một mẩu chewing gum vào mồm và bố tôi bắt đầu lo không biết tôi có bị tắc ruột hay không. Tôi có mối quan hệ mật thiết với Nike. Chính họ đã giúp tôi xây sân bóng Zlatan tại đường Cronmans, Rosengard, nơi mà tôi vẫn chơi bóng khi còn nhỏ.

Sân bóng ấy rất to và rất có ý nghĩa với bọn trẻ nơi đây. Mặt cỏ rất đẹp và luôn được thắp sáng. Chơi bóng ở đây, bọn trẻ không còn phải lụi hụi thu dọn đồ đạc về nhà khi trời tối nữa. Khi khánh thành sân, tôi đã nói với mọi người: "Sân bóng này, nơi này là trái tim tôi, là lịch sử của tôi. Hãy cùng giúp cho mọi thứ phát triển hơn/Zlatan".

Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi được góp sức cho nơi mình đã lớn lên. Tôi đã rất cảm động khi trong ngày khánh thành, bọn trẻ đã hô vang tên tôi: "Zlatan, Zlatan". Khi ấy tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, khi chơi bóng với đám bạn trong bóng tối, đến khi chả đứa nào thấy nổi quả bóng ở đâu nữa mới chịu về nhà.

o0o

Thân thiết với Nike là thế, nhưng tôi vẫn dính vào một vụ tranh cãi với họ. Khi ấy Nike yêu cầu tất cả mọi cầu thủ có hợp đồng đều phải đá các trận đấu tại Euro với một mẫu giày duy nhất. OK thôi, không thành vấn đề. Nhưng rồi tôi phát hiện có một gã ra sân với đôi giày màu khác. Tôi lập tức phản hồi với Nike. Sao lại có chuyện làm ăn kỳ lạ như thế? Chả phải đã quy định là chỉ một màu giày hay sao.

Nike hồi đáp là tay cầu thủ kia được phép đi giày khác màu. Tôi phản ứng dữ dội và Nike đành xuống nước khi tuyên bố thôi thì ai muốn mang màu gì cũng được. Nhưng tôi chả buồn đổi nữa mà vẫn ra sân với giày cũ. Có thể bạn thấy tôi hơi trẻ con, nhưng tôi quan niệm mọi thứ phải rõ ràng.

Trận đầu tiên tại Euro diễn ra trước Hy Lạp. Sotirios Kyrgiakos được cử theo kèm tôi. Đấy là một hậu vệ cừ, để tóc dài và cột đuôi ngựa. Cứ mỗi khi tôi nhảy lên, hay chạy song song thì tóc anh ta đập cả vào mặt tôi, có khi còn chui vào miệng nữa.

Kyrgiakos đã chơi một trận rất tốt và khóa chặt tôi trong phần lớn thời gian. Nhưng anh ta giãn ra khoảng 2 hoặc 3 giây và tôi chỉ cần có vậy mà thôi. Nhận một quả ném biên, tôi mở tốc độ và bỏ xa Kyrgiakos trước khi sút vào mép dưới xà ngang.

Đấy là một khởi đầu hoàn hảo. Chúng tôi thắng 2-0 và đại gia đình của tôi đều hiện diện trên khán đài. Lần này họ đã biết tự chăm sóc cho mình, rút kinh nghiệm từ bài học World Cup 2006. Tôi đã hoàn toàn tập trung vào bóng đá, không còn làm hướng dẫn viên du lịch nữa. Nhưng đầu gối tôi vẫn sưng và trận tiếp theo chúng tôi phải đá với Tây Ban Nha, một trong những ứng viên vô địch và đã đánh bại Nga đến 4-1 trong trận ra quân.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/75772


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận