Thiên Long Bát Bộ Hồi 205

Hư Trúc chữa xong những người bị trúng băng tàm hàn độc rồi qua chữa cho những người bị độc thủ của Đinh Xuân Thu. Những người đó, kẻ thì bị Hóa Công Đại Pháp tiêu hủy công lực, Hư Trúc chỉ đánh một chưởng vào huyệt Bách Hội trên thiên linh cái hay tại huyệt Linh Đài trên ngực để vun gốc bón nguồn, kẻ bị nội lực đả thương thì Hư Trúc dùng ngón tay ấn vào huyệt, hóa giải nội lực phái Tinh Tú. Được cái y trí nhớ thật tốt, bao nhiêu phương pháp chữa trị Tô Tinh Hà dạy cho đều thuộc lòng, cứ thế mà làm, chỉ trong khoảng một bữa ăn đã giải trừ hết bao nhiêu đau khổ cho mọi người.

Người được chữa dĩ nhiên vô vàn cảm kích đã đành, người đứng ngoài cũng hết sức bội phục tài Lung Á lão nhân nhưng nghĩ lại ông ta là thầy của Tiết Thần Y nên cũng không lấy gì làm lạ.

Sau cùng Hư Trúc đi đến trước mặt Huyền Nạn khom lưng nói:

- Sư bá tổ, đệ tử làm liều một phen, muốn đánh vào huyệt Bách Hội của sư bá tổ.

Huyền Nạn mỉm cười đáp:

- Ngươi được lọt vào mắt xanh của Thông Biện tiên sinh, học được tài nghệ xảo diệu để chữa bệnh, quả là phúc duyên không nhỏ, cứ việc đánh vào huyệt Bách Hội của ta đi.

Hư Trúc khom lưng đáp:

- Nếu như thế đệ tử đành mạo muội.

Khi y còn ở trong chùa Thiếu Lâm, mỗi khi gặp Huyền Nạn đều phải đứng xa xa mà nhìn, thỉnh thoảng Huyền Nạn tụ tập tăng chúng, giảng giải tâm pháp võ công, Hư Trúc chỉ đứng theo địa vị mà nghe, chưa bao giờ được cùng ông nói chuyện, lần này lại giơ tay đánh lên đầu ông ta, tuy nói là để trị thương, trong bụng không khỏi phập phồng, thấy nụ cười của ông ta trông có vẻ lạ lùng, không hiểu có ý gì, bèn cố gắng định thần nói thêm một câu:

- Đệ tử mạo phạm, xin sư bá tổ thứ tội cho.

Y nói xong tiến lên một bước, giơ chưởng nhắm thẳng huyệt Bách Hội của Huyền Nạn, không nặng không nhẹ, chẳng chậm chẳng nhanh đánh xuống. Chưởng của Hư Trúc vừa đánh xuống đầu Huyền Nạn, nét mặt Huyền Nạn đột nhiên lộ một nụ cười quái đản, chỉ kêu lên một tiếng dài, đột nhiên người sụm xuống, dãy dụa mấy cái, nằm gục xuống đất không động đậy gì nữa.

Những người đứng xem ai nấy kinh hoảng kêu ầm lên, Hư Trúc cũng sợ đến tim đập thình thình, vội vàng xông lên, đỡ Huyền Nạn dậy, Huyền Phương cũng chư tăng cũng ùa đến. Nhìn lại Huyền Nạn thấy ông mặt vẫn mỉm cười nhưng không còn thở nữa quả đã từ trần. Hư Trúc kinh hãi kêu lên:

- Sư bá tổ! Sư bá tổ! Sao thế này?

Đột nhiên nghe Tô Tinh Hà kêu lên:

- Ai đó? Đứng lại!

Ông ta từ phía đông nam chạy lên nói:

- Có người đứng đằng sau ám toán nhưng thân pháp y nhanh quá, không nhìn rõ là ai!

Ông giơ tay bắt mạch Huyền Nạn chau mày:

- Huyền Nạn đại sư công lực mất hết rồi, bị người ta đứng bên ám toán, không có sức kháng cự nên đã viên tịch.

Đột nhiên ông ta nở một nụ cười thần sắc cổ quái. Đầu óc Hư Trúc lúc này cực kỳ hỗn loạn, chỉ biết vừa khóc vừa kêu:

- Sư bá tổ! Sư bá tổ! Sao… sao… lão nhân gia lại…

Bỗng y nhớ tới nụ cười thần bí của Tô Tinh Hà khi ở trong căn nhà gỗ, giận dữ hỏi:

- Thông Biện tiên sinh, ông nói thực cho ta nghe, vì cớ gì mà sư bá tổ của ta lại chết? Có phải do ông có ý hãm hại chăng?

Tô Tinh Hà lập tức hai gối quì xuống nói:

- Khải bẩm chưởng môn nhân, Tô Tinh Hà này quyết không dám đẩy chưởng môn nhân làm điều bất nghĩa. Huyền Nạn đại sư đột nhiên viên tịch, nhất định có người lén lút gia hại.

Hư Trúc vặn thêm:

- Thế tại sao ở trong căn nhà gỗ ông lại cười một cách kỳ quặc, thế là vì cớ gì?

Tô Tinh Hà kinh hoảng đáp:

- Ta cười ư? Ta cười ư? Chưởng môn nhân phải hết sức cẩn thận, có người…

Câu nói chưa dứt ông ta bất thần ngừng bặt, trên mặt lại lộ một nụ cười thần bí. Tiết Mộ Hoa kêu rống lên:

- Sư phụ!

Ông ta vội móc trong túi ra một bình thuốc giải độc, lấy ra ba viên nhét vào mồm Tô Tinh Hà. Thế nhưng Tô Tinh Hà đã tắt hơi, giải độc hoàn nằm ở trong miệng nhưng không nuốt xuống được. Tiết Mộ Hoa khóc òa lên:

- Sư phụ bị Đinh Xuân Thu hạ độc chết mất rồi, tên ác tặc Đinh Xuân Thu…

Tới đây tiếng y nghẹn ngào không ra tiếng nữa. Khang Quảng Lăng chen lên trước mặt Tô Tinh Hà, Tiết Mộ Hoa vội vàng nắm lưng ông ta kéo lại khóc nói:

- Trên thân thể sư phụ có chất độc.

Phạm Bách Linh, Cẩu Độc, Ngô lãnh quân, Phùng A Tam, Lý Khổi Lỗi, Thạch Thanh Lộ đứng bên cạnh Tô Tinh Hà không ai là không vừa tức tối, vừa bi thương. Khang Quảng Lăng theo học Tô Tinh Hà đã lâu, biết rõ qui củ bản môn, lúc thấy sư phụ quì trước mặt Hư Trúc, miệng gọi chưởng môn nhân, đã đoán được tám chín phần, bây giờ chú ý nhìn vào bàn tay y thấy Hư Trúc đeo chiếc nhẫn bảo thạch liền nói:

- Các vị sư đệ cùng ta tham kiến tân nhiệm chưởng môn sư thúc của bản phái.

Nói xong quì xuống trước mặt Hư Trúc khấu đầu mấy lần. Bọn Phạm Bách Linh sửng sốt nhưng rồi hiểu ra ngay, ai nấy đều quì lạy. Hư Trúc ruột rối như tơ vò nói:

- Đinh… Đinh Xuân Thu tên gian tặc thí chủ, giết chết sư bá tổ của ta, lại hại cả sư phụ các vị.

Khang Quảng Lăng đáp:

- Tru diệt kẻ gian để báo thù toàn do chưởng môn sư thúc chủ trì lo liệu cho.

Hư Trúc vốn chỉ là một chút tiểu chưa từng từng trải việc đời, cả võ công lẫn kiến thức, cả danh vị lẫn tiếng tăm những người trước mặt ai ai cũng hơn y nhiều, trong bụng ý niệm quay cuồng: "Không thể không báo thù cho sư bá tổ, không thể không báo thù cho Thông Biện tiên sinh, không thể không báo thù cho lão tiền bối trong ngôi nhà gỗ." Y miệng kêu lên thành tiếng:

- Không thể không giết Đinh Xuân Thu… tên ác tặc Đinh Xuân Thu… tên ác tặc thí chủ.

Khang Quảng Lăng lại rập đầu thêm vài lần nữa nói:

- Chưởng môn sư thúc bằng lòng lo việc diệt trừ gian tặc, vì sư phụ chúng tôi báo thù, bọn sư điệt thâm cảm đại ân đại đức của sư thúc.

Bọn Phạm Bách Linh, Tiết Mộ Hoa cũng đều khấu đầu, Hư Trúc vội vàng quì xuống hoàn lễ nói: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Không dám! Không dám! Mời các vị đứng lên.

Khang Quảng Lăng nói:

- Sư thúc, tiểu điệt có chuyện cần bẩm báo nhưng nơi đây đông người bất tiện, xin vào trong nhà chỉ một mình tiểu điệt trình bày cho sư thúc nghe.

Hư Trúc đáp:

- Được!

Y liền đứng lên, mọi người tất cả cùng đứng dậy theo. Hư Trúc đi theo Khang Quảng Lăng đang toan đi vào trong căn nhà gỗ, Phạm Bách Linh bỗng nói:

- Hãy khoan, sư phụ bị Đinh lão tặc hạ thủ ngay trong nhà này, chưởng môn sư thúc và đại sư huynh không nên tiến vào, lão tặc đó ngụy kế đa đoan, nên phòng bị là hơn.

Khang Quảng Lăng gật đầu:

- Nói thế đúng lắm! Cái thân nghìn vàng của chưởng môn sư thúc không nên mạo hiểm làm gì.

Tiết Mộ Hoa nói:

- Hai vị đứng đây nói chuyện cũng được. Chúng tôi ra bốn bề canh chừng để đề phòng lão tặc có ngụy kế gì khác chăng?

Nói xong chính mình đi ra trước, những người còn lại Phùng A Tam, Ngô lãnh quân cả bọn cũng đi ra ngoài mười trượng. Thực ra trong đám đó trừ Tiết Mộ Hoa ra, những người khác nếu không công lực tiêu tan thì cũng bị trọng thương, nếu quả Đinh Xuân Thu đến tập kích, ngoài việc kêu la cảnh cáo không còn chút hơi sức nào mà phòng ngự cả.

Mộ Dung Phục, Đặng Bách Xuyên cùng những người khác thấy thầy trò bọn họ bàn chuyện riêng của môn phái nên cũng lảng ra xa. Còn bọn Cưu Ma Trí, Đoàn Diên Khánh thấy chuyện lạ lùng nhưng việc không liên can gì đến mình nên cũng lần lượt đi khỏi.

Khang Quảng Lăng nói:

- Sư thúc…

Hư Trúc chặn lại:

- Ta không phải là sư thúc của ông, cũng chẳng phải chưởng môn nhân của các ông gì đó, ta là sư chùa Thiếu Lâm, cùng với phái Tiêu Dao không có liên hệ gì cả.

Khang Quảng Lăng đáp:

- Sao sư thúc lại không nhận? Cái tên phái Tiêu Dao, nếu không phải người trong bản môn thì không thể để cho người ngoài nghe thấy được. Nếu ai đó vô tình hữu ý mà lọt vào tai, qui củ của bản môn là phải giết ngay bịt miệng, dù phải đuổi theo đến tận chân trời góc biển cũng không tha.

Hư Trúc nghe thế nổi da gà, nghĩ thầm: "Cái qui củ đó quả là tà môn. Nếu như thế, nếu ta không chịu đầu nhập môn phái của bọn họ, bọn chúng liền giết ta ngay hay sao?"

Khang Quảng Lăng lại tiếp:

- Sư thúc mới đây trị thương cho mọi người, chính là nội công đích truyền của bản phái. Việc sư thúc đầu nhập bản phái ra sao, được thái sư phụ tâm truyền thế nào, tiểu điệt không dám hỏi tới. Cũng có thể là vì sư thúc phá giải được thế cờ Trân Lung nên sư phụ chúng tôi tuân theo di mệnh của thái sư phụ, thay thầy thu nhận làm đệ tử và truyền chức vụ chưởng môn chăng, điều đó cũng không biết nữa. Nói tóm lại, chiếc nhẫn Tiêu Dao Thần Tiên của bản phái đã đeo trên tay sư thúc rồi, gia sư lúc lâm tử lại khấu đầu trước sư thúc, gọi sư thúc là chưởng môn nhân thì sư thúc không nên từ chối nữa. Đưa qua đẩy lại, chối lên chối xuống cũng không đâu vào đâu cả.

Hư Trúc đưa mắt nhìn hai bên, thấy bọn Tuệ Phương đang vây quanh thi thể Huyền Nạn, nhìn qua bên kia thấy xác Tô Tinh Hà vẫn còn quì sừng sững dưới đất, trên mặt nở một nụ cười thần bí, trong lòng chua xót nói:

- Chuyện này nói một lúc không hết được, hiện nay sư bá tổ của ta chết rồi, chẳng biết phải làm sao đây, lão tiền bối…

Y vừa mới nói đến đây, Khang Quảng Lăng lại quì mọp xuống. Hư Trúc vội nói:

- Ấy chết ta quên, không nên gọi ông như thế. Mau đứng lên đi!

Y lấy quyển trục ông lão đưa cho mở ra nói:

- Sư phụ ngươi bảo ta theo quyển trục này tìm cách học võ công để đi tru diệt Đinh thí chủ.

Khang Quảng Lăng liếc qua hình người đàn bà ăn mặc theo lối cung trang, lắc đầu nói:

- Tiểu điệt không biết sự tình bên trong thế nào, sư thúc nên cất giữ cho kỹ đừng để người ngoài trông thấy. Nếu khi sư phụ tiểu điệt lúc sinh tiền có nói thế, xin sư thúc nể mặt người theo đúng lời dặn mà hành sự. Tiểu điệt muốn bẩm lại cho sư thúc hay, thứ thuốc độc gia sư bị trúng phải gọi là Tam Tiếu Tiêu Dao Tán. Chất độc này vô hình, một khi trúng rồi, trên mặt hiện ra một nụ cười quái lạ, người trúng độc không hề hay biết gì cả, cười như thế đến lần thứ ba là tắt thở chết ngay.

Hư Trúc cúi đầu nói:

- Nói ra thật hổ thẹn, khi tôn sư vừa bị trúng độc trên mặt lộ một nụ cười kỳ lạ, ta lại có cái bụng tiểu nhân đoán sằng nghĩ bậy tưởng rằng tôn sư không có thiện ý, nếu như lúc đó thành thực hỏi ngay, lập tức cứu chữa thì đâu có đến nỗi như thế này.

Khang Quảng Lăng lắc đầu:

- Cái món Tam Tiếu Tiêu Dao Tán trúng phải rồi thì khó mà cứu giải. Một trong những nguyên nhân Đinh lão tặc sở dĩ hoành hành giang hồ không úy kỵ ai cả cũng vì có môn thuốc độc này. Người ta chỉ biết đến Hóa Công Đại Pháp của lão ta cũng chỉ vì người bị trúng phải yêu pháp tuy công lực mất hết nhưng mạng vẫn còn nên đi loan truyền được, còn người trúng phải Tam Tiếu Tiêu Dao Tán thì chết rồi là hết.

Hư Trúc gật đầu:

- Môn đó quả tàn độc thật. Khi đó ta cũng đứng ở bên cạnh tôn sư, vậy mà không sao phát giác được Đinh Xuân Thu hạ thủ cách nào. Ta võ công tầm thường, kiến thức nông cạn thì đã hẳn rồi nhưng sao Đinh Xuân Thu không ra tay giết ta, lại để cho ta sống sót?

Khang Quảng Lăng đáp:

- Chắc là y thấy sư thúc tài nghệ kém cỏi, không thèm hạ độc. Chưởng môn sư thúc, tiểu điệt xem chừng sư thúc tuổi còn nhỏ, làm gì có được bao nhiêu bản lãnh? Phương pháp trị thương giải độc tuy hay thật đấy nhưng cũng là do gia sư dạy cho, xem ra cũng chẳng là bao nên Đinh Xuân Thu chẳng coi vào đâu.

Y nói tới đây chợt nghĩ lại mình nói huỵch toẹt ra như vậy không khỏi trắng trợn vội vàng chữa:

- Chưởng môn sư thúc, tiểu điệt nói thế là tình thực, xin sư thúc đừng phật lòng, thế nhưng nếu như sư thúc bỏ qua cho thì cũng nói thêm rằng võ công sư thúc xem chừng chẳng lấy gì làm cao minh.

Hư Trúc đáp:

- Ngươi nói mọi việc đúng lắm, võ công ta thật là thấp kém, Đinh lão tặc… ấy, chết thật, tội quá, tiểu tăng buông lời dữ, phạm vào ác khẩu giới mất rồi, không đáng là đệ tử nhà Phật… gã Đinh Xuân Thu Đinh thí chủ chẳng thèm giết ta làm chi.

Hư Trúc tâm địa chất phác, còn Khang Quảng Lăng thì không thông chuyện đời nên cả hai đều không nghĩ ra, Đinh Xuân Thu lẻn được vào trong căn nhà gỗ, vừa đúng lúc nghe Tô Tinh Hà trình bày những phương pháp trị thương liệu độc, lẽ nào lại không có ý ám toán Hư Trúc? Cũng nào có phải vì y thấy Hư Trúc võ công kém cỏi mà tha không giết bao giờ? Môn Tam Tiếu Tiêu Dao Tán phải dùng nội lực đẩy chất độc ra, bắn vào người đối phương, khi Đinh Xuân Thu ở trong căn nhà gỗ, chia hai đằng bắn vào Tô Tinh Hà và Hư Trúc, sau đó cũng dùng cách này giết hại Huyền Nạn.

Tô Tinh Hà sau khi ác chiến uể oải không còn hơi sức đâu nữa còn Huyền Nạn nội lực mất hết rồi nên đều trúng độc. Riêng Hư Trúc vì có được hơn bảy mươi năm thần công của phái Tiêu Dao nên nội lực của Đinh Xuân Thu vừa chạm vào người đã bị phản kích trở lại, bao nhiêu chất độc chạy qua người Tô Tinh Hà cả, còn mình thì không bị nhiễm chút nào.

Đinh Xuân Thu mỗi khi chính diện đấu với ai không dám sử dụng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, sợ rằng đối phương nội lực hồn hậu, chất độc lại bắn ngược vào mình.

Khang Quảng Lăng nói:

- Sư thúc, việc này sư thúc sai quấy hết sức. Phái Tiêu Dao không Phật mà cũng không Lão, muốn đi đâu thì đi, có phải sung sướng chăng? Sư thúc là chưởng môn bản phái, trong thiên hạ còn ai quản thúc gì được nữa? Ông mau mau cởi áo cà sa ra, để tóc dài, lấy mười bảy mười tám cô vợ, việc quái gì mà phải cửa Phật với lại không cửa Phật, ác khẩu giới với chẳng thiện khẩu giới?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-205/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận