Ông Xã, Anh Là Ai? Chương 41


Chương 41
Dưới gốc cây khô, bên nhau một phút, ngỡ như cách thế.

 

“Anh 2fcó ổn hay 0không không 33quan trọng, 1chỉ cần 78em hạnh bephúc là fađược”, ecĐàm Thiên aÂn chậm r3 ãi lên tiếng, g9c iọng hơi f khàn và trầm.



Thiên d5 thụ nghe c45 âu đó lại t1 hấy mềm l7 òng và chua 38 xót, như d thể có một b thứ gì đó d không thể 4 tan chảy 2 ứ mắc kd ẹt lại. 3 © DiendanLeQuyDon.com cô cầm hộp ccơm, chỉ f cảm thấy 32 hơi ấm nhẹ n1 hàng từ bđó đang 7 lan tỏa trong 2 lòng bàn 62 tay.

“Sư a huynh, anh 64đừng nói e8 vậy”, Thiên 9f thụ cắn 4 môi.

“Vậy 0anh phải nb ói thế a nào?”, Đàm d thiên Ân 6 ngồi xuống 3b cạnh cô, 90 cười khổ. 6 © DiendanLeQuyDon.com“Hay anh 5 nên chúc 8phúc em đã 0flấy được efchồng tốt, c0hạnh phúc cđến bạc acđầu?”

“Sư 8huynh, anh 7đừng như fethế”, bThiên Thụ 42chớp mắt fvới anh 6ta.

Đàm 52Thiên Ân a6nhìn cô, etrong mắt 95và khóe 4môi đều 89có vẻ chua 9dchát.

“Em 39không biết danh đã ra dnông nỗi 70này từ 5dlâu rồi dà? Hoặc dcem nhất f8định phải bnghe anh nói, 2anh rất 2đau khổ, 7anh rất 29buồn bã, danh rất ekhông hạnh e4phúc, anh 11rất không 0có tương blai.”

Thiên 0Thụ đờ 2angười.

fquay sang 7nhìn Thiên a2Ân.

Nam 5nhân vật eechính phong fđộ ngời 5ngời, thanh 35xuân vô 4địch vạn aangười mê 9đã dần 3trở nên eaxác xơ, 6râu cằm a9lún phún 7bxanh, mái 48tóc rối 27bời, không 9bthể nói a0rõ được 3nỗi mệt 9mỏi và 6khổ sở 67của anh 1ta. Chỉ 81duy nhất 0– đôi fmắt, vẫn 6như ngày 7dxưa, chỉ 28là trong 07ánh sáng 4đôi mắt 78ấy cũng apha lẫn 0btia máu, 2elàm đau b9trái tim 29cô.

“Sư 3ahuynh, anh elà vì chuyện 11của công fcty sao?”, 8cThiên Thụ 3mím môi 7bhỏi. “Là 2avì công 0ty Vân Thượng e9đang làm fdkhó anh? 16Em… Viên aDã… Viên c9Dã đang 7làm khó 8anh ư? Để 56em đi tìm 4anh ấy…”

Thiên 3Thụ quay 2người định 1đi thì Đàm bThiên Ân 4đã nắm clấy cổ 95tay cô.

“Tiểu e6Thụ”, 2anh ta gọi 90tên cô khe ekhẽ.

Ngõn adtay Thiên 7Thụ run clên.

Tay 5anh ta cũng 5từ cổ 4tay cô trượt 8dxuống bàn 2btay. Lòng 0bàn tay lớn choàn toàn 9bao bọc 0lấy bàn ctay cô.

Không abiết bao 2flâu rồi 4chưa nghe danh ta gọi 7fcô như vậy, 2ekhe khẽ, eatrầm trầm, 5mang theo 17nỗi tuyệt 5vọng, gọi atên cô…

“Tiểu cThụ, đừng 7rời xa anh…”, 0anh ta nắm 9dchặt tay acô, như 9người hấp 40hối nắm blấy ngọn 3cỏ cứu 07mạng cuối 9cùng. “Đừng crời xa anh… 0Nếu có 55thể dùng 6amọi thứ d6của Huy c5Hoàng để 56đổi lại 2em quay về dvới anh… 9Anh tình c3nguyện… 34để Viên cDã hành 3hạ anh một fctrăm lần…”, 96Đàm Thiên eÂn nắm 7tay Thiên c8Thụ, khe akhẽ nói 9era câu ấy.

ccThiên Thụ 7cứng đờ 00người.

Đây… bĐây… Anh… 5fAnh… Anh 7ta có biết fmình đang 3nói gì không? 4Bảo cô aquay về 2bên anh ta elần nữa? bdCho dù dùng 0Huy Hoàng 66– tâm huyết 4của anh- 4để đổi, 00anh cũng 08tình nguyện?! aĐây là 7mơ hay do dcô bị choáng 0aváng? Câu 7này cô đã 33khao khát 3từ lâu, 93từ bao năm 2ekhi còn trẻ, bnhưng bây 1egiờ… bây begiờ… anh 3ta lại nói 4ra câu này?

Thiên 5eThụ cắn cmôi, mắt 17đã hoe đỏ, 12cô ra sức 8vùng vẫy, bamuốn thoát fra lòng bàn cftay anh ta. 98 © DiendanLeQuyDon.com“Sư huynh, 0canh đừng… ađừng nói dđùa nữa. 9 © DiendanLeQuyDon.comEm… Em không 3thích… 09câu đùa 6này đâu.”

“Anh c1không nói 75đùa!”, 2Đàm Thiên b7Ân cố chấp agiữ lấy 50tay cô, không 94chịu buông. 2 © DiendanLeQuyDon.com“Em đừng 21gọi anh c9là sư huynh dnữa, Thiên 4bThụ! Từ 52khi ở trường cdem cũng chưa 7cbao giờ 82gọi anh 1như thế, 4bây giờ 1tại sao 7lại gọi 62như vậy? fbTại sao d9lại vạch 8ra khoảng 1cách với 80anh xa đến 36thế, tại 1sao lại erời bỏ deanh? Thiên eThụ… về abên anh nhé… 78Thiên Thụ, 2anh cần aem…”

“Đàm 9Thiên Ân!”

Thiên 69Thụ không bnghe được 58nữa, cô 9rụt phắt btay lại, flùi lại 5một bước.

“Đừng e5nói nữa, 35đừng nói dnữa! Chẳng fblẽ anh không 1biết, chúng dta đã không 06còn là chúng 0dta của quá akhứ rồi 93hay sao? Em ckhông còn 6là Hạ Thiên e8Thụ mãi 2mãi chỉ ffbiết ngốc 7nghếch đứng 4asau lưng 80anh chờ 8đợi, nhìn 7anh và vô 1evàn những 8cô gái khác 6chơi trò 44tình ái, bmà vẫn b7còn cười fnói sẽ a6đợi anh dquay về 8nữa! Những 9ngày tháng 13ấy đã 7một đi 64không trở 61lại rồi! 45Anh đã cưới 9người khác, 6fem cũng lấy 27chồng, chúng 9ta đều btrưởng 7thành, không 51còn là những 85đứa trẻ 50bướng bỉnh 6trong tình ayêu nữa! 50Nếu anh 5đã chọn 49người khác 81thì hãy 12đối xử 1tốt với 7cô ấy, 1fsống thật 97tốt, đừng 5nói những c2lời như cmuốn em 6quay về 70bên anh nữa!”

Thiên afThụ có 03phần kích 1động, giọng crun run.

Lẽ 72nào đã 0qua một 74lần rồi, 09mà anh vẫn a8chưa hiểu? cAnh còn muốn 6như trước a6kia… dằn 31vặt cô asao?

“Thiên dÂn… Có 3fnhững tình 7cảm… sẽ 6không bao 7giờ ngừng 84lại mãi d4ở đó…”, 43Thiên Thụ 7chầm chậm ethốt ra.

Đàm efThiên Ân 54nhìn cô.

Từ 2btừ, có 52một giọt 93nước từ a4tròng mắt dahoe đỏ e2của anh 3ta, lặng b1lẽ rơi 5dxuống.

Thiên 1Thụ nhìn adanh ta đau dlòng như 4thế, cũng acảm thấy a8lồng ngực cmình như 61thắt lại, 30xoắn vặn.

Nhưng e3cô đứng cfđó, cắn 8chặt lấy 64môi, ép 57bản thân f5không được 52tiến lại b6gần anh 8ta.

Tiến c1về phía banh ta một 58bước, chính 4là làm tổn 4thương người a7khác một 0bước lớn; 0cbuồn bã 4evì anh ta 8một chút, 61có lẽ sẽ 7dlàm một ecngười khác fbuồn hơn anhiều nhiều…

Đàm b6Thiên Ân 0ngã ngồi 9xuống băng 9ghế ven eđường, 3bnước mắt 6từng giọt c4lăn xuống. 1a © DiendanLeQuyDon.comAnh ta ôm a8mặt, nước 8bmắt từ 8ekẽ ngón 71tay không 9ngừng trào fra.

“Anh 5biết… 65Tiểu Thụ... d © DiendanLeQuyDon.comAnh biết 1em không 6còn quay 0về nữa… 61Anh chỉ 45có thể abuồn, chỉ 1dcó thể 65hận bản 1thân… Tại 1sao… Tại 98sao lúc đó 7không trân 9trọng em… 8Thiên Thụ… d0Con người d8đều thế 0chăng, cho brằng có 54thể nắm 08mọi thứ a4trong lòng 1bbàn tay, 4bnhưng khi a0quay nhìn 8lại… phát 91hiện ra 9bản thân… 8echẳng qua eechỉ là cmột kẻ 64ngốc…”, eeĐàm Thiên eÂn ôm mặt, c“Đó chính 5là sự trừng 9phạt đối evới anh 4echăng? Ngay acả đứa a4con cô ta cfsinh ra, cũng admang tên 78của kẻ d3khác…”

Thiên 2bThụ nghe 5cđến câu fcuối, sững c7người.

Đứa 6acon cô ta ecsinh ra? Mang 8tên người e5khác?

Lẽ 00nào… vợ 3của Đàm 5Thiên Ân… 5có con với 4người đàn eông khác?!

“Thiên 32Ân, chẳng d9lẽ…”, c2Thiên Thụ 49bàng hoàng cbịt miệng.

Đàm a3Thiên Ân 44chỉ buồn 1bã gục 4xuống đầu e9gối.

Thiên cThụ ngồi ecạnh anh 7ta.

Đến cagiờ phút 93này, cô 5mới biết 51vì sao Đàm 7Thiên Ân elại tiều 16tụy đến fbthế. Không becó một 4người đàn 08ông nào achịu đả ddkích lớn 8như vậy ebrồi vẫn 1ecó thể fbngụy trang 8được nữa. 8 © DiendanLeQuyDon.comBị chỉ 0ftrích trong 1công ty, 0bị vợ 9phản bội, d4áp lực 02ở Vân Thượng, 3ánh mắt 4của người 92đời, Đàm edThiên Ân eđã sống fdưới tầng 02tầng áp alực ấy, 1đau khổ 8một mình etrôi dạt, 9lang thang b6trong thế 8giới cô 57đơn…

Câu 5achuyện đó, danh ta không b5thể kể fvới ai, 21nỗi đau 33đó, chỉ 2có thể 53do một mình f2anh ta gánh b2chịu. Anh dta từng 4cho rằng 0lựa chọn 4của mình 6blà chính 8xác nhất, ctìm một engười vợ cdvô cùng bxinh đẹp, 8tạo nên 15một gia 5đình vô 62cùng hạnh fdphúc. Nhưng 0fhóa ra mọi b8thứ chẳng 05qua chỉ flà ảo ảnh, 2không, là batrò lừa dcgạt chết 2tiệt! Lừa dgạt gia btài của banh ta, lừa 93gạt trái 96tim của 9anh ta, mà 40lại còn d3đá anh ta 99một cú e8thật mạnh.

Đàm 8Thiên Ân 2chưa từng 7thảm bại d7như vậy, cđến nỗi b0khi bất 3ngờ thấy dbcô gái trước fđây luôn engốc nghếch 2ayêu thầm 45mình, đã 3không kìm 4eđược bộc 0lộ hết b8nỗi lòng.

Anh 0ta hy vọng 60cô có thể d1quay về, 0mong cô vẫn 8đợi anh 6ta trở lại 5như trước 9kia… Cho 8fdù anh ta 97có làm loạn 37ở đâu 5chăng nữa, 03cho dù anh a7ta chơi bời cenhiều thế cthế nào 08chăng nữa, 34cô mãi mãi 70cũng sẽ efđứng đó, 83giống một 78bến bờ 4ấm áp, bchờ anh fta quay về…

Nhưng 2lần này, 2không thể! 94Cô đã đi 8bxa, cô đã 23đến cạnh dngười khác… 42không còn  đứng dđó chờ 6anh ta, cũng fkhông còn 3đứng đó… 2dmải miết 9dõi theo 13anh ta…

Bi 05ai, như thủy 8triểu dâng angập trong 90lòng.

Thiên eThụ ngồi 9dcạnh Đàm 9eThiên Ân, fnhìn anh 14ta vùi mặt fvào đầu 3gối, vai 66run run, nỗi 7thương tâm 4evà đau khổ 5đó, trước dmặt cô dbây giờ bkhông còn 1che giấu 4mà tràn bra như nước bevỡ bờ…

Trong 6mắt Thiên 47Thụ cũng a0hoe đỏ.

“Thiên 3Ân…”

2chưa bao d5giờ thấy 45anh ta đau 3lòng như 9vậy, chưa b3bao giờ 1thấy anh 51ta khóc như 7etrẻ con 0như vậy. e8 © DiendanLeQuyDon.comTrước mặt 89cô, lúc 88nào anh ta e9cũng ở 2phía trên 4cao kia, mãi fmãi phong 1độ ngời 8ngời. Nhưng flần này… d5lần này 72anh ta lại f8buồn đến 30thế… lại 4bnhư một 8đứa trẻ 47đánh mất 6dtất cả…

Tay 3cô không 6ekìm được 34định đặt e4lên vai anh eta.

Đàm 04Thiên Ân 15bỗng ngẩng 64lên, ôm 0elấy vai d7cô, khóc cto.

Thiên fThụ chua 1cxót, như ccó thứ 36gì đó cũng 4dậy sóng 3theo tiếng 5khóc của b2anh ta.

Cảm ethấy nước 8bmắt anh cta từng dcgiọt rơi 8bxuống gáy d4cô, lành 9lạnh, ẩm 3ướt…giống 0như trước 4ekia mỗi 50lần anh cta rời xa 07cô, cô đều 66gục vào blòng Tiểu 3eVi khóc… d1Cô biết 2cảm giác 8kìm nén bđó, cô bbiết nỗi 0đau khó dche giấu 4đó…Cô 9không còn e4giãy giụa, fđể mặc 4đứa trẻ 5ương bướng b7này được 34thỏa sức 2khóc…

Ven 2đường, 69gió lạnh 06tiêu điều b7gào thét.

Hoàng bhôn.

Nhà 1ehọ Viên c9lại thơm 5nức mùi dthức ăn b8ngon.

ebé con ngồi 91trên xe nôi, afăn ngon lành d0đến nỗi emặt mũi 88dính tèm 81lem, dì Trương 2ngồi cạnh 1ađút cho 6còn không 8hài lòng, 6tay chân 02bé nhỏ 44cứ khua a8khoắng loạn 6dxạ, định 6tò mò thám 6hiểm bàn 02cơm.

Hại 9bà Hạ phải 6bbê chén 0cđũa thức beăn ra xa, c3thế là bcô bé con 72chu môi không c2vui. “Chim 89chim… Cơm 0dcơm…”

4Trương vội 2bưng bát 68đến. “Cơm 6ecơm ở đây, d8con gái ngoan.”

Co d4bé rất 9có khí chất 14tướng quân, 0huơ tay một 1fcái, không 37cần cái 9này, cần cetrên bàn 55cơ! Suýt 5nữa làm fabát cơm edtrên tay 78dì Trương 94rơi xuống eđất.

59Hạ và dì a3Trương vây aquanh, bận 0quay mòng bmòng.

Hai 3người ngồi 3đối diện 61trên bàn 37ăn, lại 77lặng lẽ 88không nói 9gì.

Thiên aThụ bưng dbát cơm, cđũa ngoáy dngoáy trong 04bát hồi e0lâu mà cũng 43không ăn, aechứ đừng 00nói tới 4fthức ăn, ethậm chí dmón cô ưa 80thích mà afmẹ cô đích bthân nấu, c0cô cũng ekhông đụng 1tới.

Viên 2Dã lại a1trái ngược 29hoàn toàn.

Hình enhư anh rất 78ngon miệng, căn khá nhiều, 84cứ như 09lấy lòng 9bà hạ, 6fgần xong 3còn ăn một fcbát canh 8to.

38Hạ nhìn decon rể ăn 04ngon lành a5như vậy 6thì vui vẻ 9vỗ lưng 0banh. “Tiểu aDã dạ dày 1tốt nhỉ, 19buổi trưa 2dăn chưa d1no à? Ăn anhiều vào a4ăn nhiều avào, ăn eno mới có 9asức làm!”

Viên bDã bị bà aHạ vỗ 9fbốp bốp, d3suýt thì 51phun canh 4ra.

Nhưng 12Viên Đại dBoss anh tuấn 83làm sao có 0thể phun 1ccơm, người 7ta lau miệng 9rất tao 1enhã. “Vâng 6ạ, bữa btrưa con ckhông ăn. 4 © DiendanLeQuyDon.comCảm ơn 3mẹ, con căn no rồi.”

Boss 4dViên lễ 1fphép cảm aơn rồi b6lập tức f6đứng lên.

Thiên 3Thụ còn fđờ đẫn 6bngồi gặm a1đũa, thần 73trí đang cdđi du ngoạn 8nơi đâu c1thì cái athìa của 10bà Hạ đã c2gõ vào đầu 83cô. “Này, 5chẳng phải 8amẹ bảo 2dbuổi trưa acon đi đưa 5cơm hộp caà? Sao Tiểu 9Dã nói không c2ăn trưa?”

Thiên 58Thụ nổ 78đom đóm 85mắt, mới d7sực tỉnh, 8cnhưng lần fenày cô lại cakhông ôm 25đầu hét 2clên như b4trước kia emà chỉ emím môi. e © DiendanLeQuyDon.com“Ưm… 1dCon đưa brồi. Nhưng… dflà đưa 0cho người cbkhác…”

“Cái 6gì?!”, a3câu này 6khiến bà 37Hạ suýt cnôn ra máu, 4thiếu chút d2nữa nhảy acdựng lên 3bóp cổ 8dThiên Thụ. d © DiendanLeQuyDon.com“Đưa cho c9ai hả? Cái 40con ranh này, acmẹ rõ ràng 0làm cho hai 3đứa ăn, 1mày lại cđưa cho bai, đưa ddcho ai?”

Thiên 2Thụ bị 3mẹ lay lắc fváng cả 1đầu. “Mẹ… 0fCon… Con 38đưa cho… efMẹ cũng dquen mà… d3Đàm… Đàm bThiên Ân…”

Phụt…

aHạ phun dthẳng một 2ngụm canh 7fvào mặt fThiên Thụ.

“Chết b3thật! Con bdranh chết 4tiệt này! 79Sao lại 02đưa món 6cđồ quý 0agiá cho kẻ 97khác hả?! 9Sao lại 99đưa cho fĐàm Thiên dÂn! Cái 3thằng họ 6Đàm đó bchẳng phải a4kết hôn 8rồi sao? 4Cái con bé bachết dẫm bnày không c0ngoại tình 6đó chứ? 95Đừng có 5mà làm mẹ dmày tức echết, mẹ 19chỉ chấp anhận con a6rể Tiểu 83thôi đấy…”

Bạ 7Hạ tức 33đến nhảy fchồm chồm c7lên.

Thiên 30Thụ lại f4cứ nhìn atheo bóng fdViên Dã, amặc cho 5emẹ uy hiếp.

Cũng 40không biết 6anh có nghe cbthấy cô 9và mẹ nói 6chuyện không, 6bước chân 69chậm rãi 7bước về bthư phòng, 75nhìn từ 3phía sau abtrông có 0vẻ buồn 19bã.

90nhớ đến c3chuyện Thiên dÂn hôm nay 5đã khóc aađau đớn dthế nào, ctrong lòng ckhông biết 4cảm thấy 9dbao nhiêu a3phức tạp. 16 © DiendanLeQuyDon.comNhư thể 83mặn ngọt 02cay đắng, 0tất cả 94như quyện 35lại rồi 2cập đến.

Cách, 1đèn thư cphòng sáng flên.

Thiên 55Thụ bỗng 14thấy dây dcđàn trong dtim mình 18cũng bất cbngờ đứt c9đoạn.

25Hạ vẫn d1còn ngắt f4nhéo tay 86cô. “Cái acon bé chết 8tiệt này, engay mai mẹ 79lại làm cdmột phần ffcơm nữa, 67mày phải bmang đi đấy! a8Nếu mày f9dám tặng a2cho người 5khác, mẹ 06sẽ đánh 4mày… một 1ngàn lần! 4Một ngàn 3lần!”

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93174


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận