Ông Xã, Anh Là Ai? Chương 42


Chương 42
Thiên Thụ xách hộp cơm đi qua đi lại trước cổng công ty Vân Thượng.

aegái tiếp d5tân thấy 3Thiên Thụ dthì lập f0tức nhiệt 8tình chào. 2 © DiendanLeQuyDon.com“Tổng 3a iên tập ab ạ, chị 8 ại… đến 9đưa cơm 1f rưa cho tổng 6 iám đốc cdạ?”



Thiên d thụ bối 5 rối, mặt s2 uýt đỏ 25 bừng lên.

Thực ra hôm qua d cô không 4đưa cơm 7 cho Viên Dã, v5c à là… h9 uống hồ 8 tối qua khi 85ăn cơm, e viên Dã còn 40 nói “buổi 60 trưa không 7ăn” kìa. 8 © DiendanLeQuyDon.com lúc đó cảm f giác tội 4 lỗi dâng e cao tới mức be cô không ecăn nổi c6 ơm nữa. l8b © DiendanLeQuyDon.com ần này 16 cô bé ấy 4 còn nói cô 17“lại” 8cđến đưa 2 cơm trưa, c cô cảm thấy 15đỏ mặt.

“Ưm… 1A… Phải… dPhải rồi.” f2Thiên Thụ 4bkhông dám 3đi lung tung 3nữa, nhấc 19hộp cơm 4chạy như 46bay về phía 4thang máy.

Thang 27máy lên 2dtầng 38.

Rất cyên tĩnh.

Thảm 90trải sàn 6bằng len bcdài rất b4đẹp, khi 0giẫm lên 9evẫn mềm 46mại, như e2mây như 22sương, không 18chút tiếng e8động. Giống 8như lần 9eđầu cô 9cđến, yên bftĩnh lặng 55lẽ đến 9bmức khiến becô có hơi 4hoảng sợ.

Thiên aThụ dè 70dặt đi athẳng, không 56thấy bóng 4trợ lý 4Phương, 4fcửa văn 8phòng tổng b4giám đốc 8phía xa đang 9mở, lẽ fnào Viên a4Dã lại 6đi họp 2rồi? Thiên 5dThụ nhớ 9lần cô evì cảm 6lạnh mà cngủ say 57trong văn 2ephòng anh, dfkhông biết 0bây giờ…

“… dLượng tiêu 02thụ của 5‘Phụ nữ e2online’ cflần này 9ađã tăng, fnhưng hoàn etoàn không 0đạt tới 3mức công 5ty yêu cầu. e © DiendanLeQuyDon.comTuy biên btập viên b5chúng tôi 6đều nỗ dlực, nhưng 2với một 6btổng biên 6tập như 9cthế… lúc a1nào cũng 6hoang tưởng cđến những 12chuyện lãng dmạn, hoàn 54toàn không bbbiết yêu ccầu của 52độc giả 09bây giờ blà gì hết. b © DiendanLeQuyDon.comVới suy b7nghĩ đó 7của cô 6fta, có cho d1thêm ba tháng 8thì cô ta 17cũng không 5đạt nổi d7yêu cầu 5ccủa Vân aeThượng.”

Trong dvăn phòng, b8bỗng vang alên một 4giọng nữ besang sảng.

Bước echân Thiên aThụ dừng 6lại.

3dkhông cố 4ý nghe trộm, 35nhưng giọng 0bnói ấy 9aquá vang 64quá rõ, 1cho dù lưng 99cô quay lại 4với cửa 4phòng vẫn 8có thể cnghe rõ mồn 92một.

Viên cDã ngồi 4sau bàn làm 32việc lật cgiở bảng dbiểu, lại dflướt nhìn 2etạp chí abmẫu, hơi 8cau mày, 4rồi đan 81hai tay vào 5nhau. “Thế 9nên?”

“Nên, 41tôi cảm 0thấy tòa bsoạn nên 42thay đổi fbphong cách, 1dđổi ngay bchủ biên!” adĐại mỹ bnhân dũng 7cảm bước 6thêm một 7bước.

Viên 5Dã nhướng 9mày, giở btạp chí 2để bên 94cạnh.

Đại 1mỹ nhân 1cnhìn sắc e8mặt của e8sếp, dũng 3cảm nói 2tiếp. “Sếp cfà, anh không fbthể chiều 50chuộng cô 43ta mãi được. 10 © DiendanLeQuyDon.comTuy anh cho 3cô ta một ctòa soạn, 6như cho cô aeta một khoảng bctrời tự 5do, nhưng 3thực ra bcũng đồng 4nghĩa anh 5đã cho cô 90ta vốn liếng eđể trở ffnên cố 3chấp với ccuộc sống, e1làm cô ta bluôn cứng a5đầu cứng 26cổ. Mấy 4hôm nay ở 3bên cô ta, 87tôi đã 41nhìn rõ 6hết rồi.

3ta vẫn chưa 17cạn tình 16với người 9đàn ông ftrước kia, fdtuy hai người 1cđều có fchồng có 3vợ cả 38nhưng kỳ 5thực vợ ccủa Đàm 6Thiên Ân cangoại tình, 2hôn nhân f2tan vỡ, 71căn bản 69là muốn 3quay lại ftìm cô ấy. d2 © DiendanLeQuyDon.comCòn cô ta 0thì cứ 36thấy anh fta vẫy lại 3lao tới, 6đuổi thì 21đi, không 9có chút fdkhí khái 0nào! Hơn 48nữa cô 6ta và một 5cậu nhiếp 50ảnh gia 2trong tòa 9soạn có 1quan hệ 8không bình 8bthường, 0tuy cậu 4bé ấy còn 11nhỏ, nhưng 35người sáng 35mắt vừa 83nhìn cũng b1thừa biết 9cậu ấy ethích cô cta.”

Viên 2Dã hơi nhíu 8fmày. “Những echuyện này, cetôi đều 42biết.”

“Anh 1biết hết?”, 2đại mỹ fnhân hình 42như sửng 77sốt. “OK, dnếu sếp aađã biết 0thì tôi 2ccũng chẳng 2cần phải 3nói nữa. b © DiendanLeQuyDon.comCông việc 9này tôi 28không muốn 3tiếp tục, e8anh cử người 4dkhác tới dftòa soạn 77đi. Tôi, 0không làm anữa!”

Đại c3mỹ nhân 8hình như d1tức giận, fquay người 23bỏ đi.

Viên cDã chưa dkịp gọi 9flại thì 9bên ngoài 4bỗng vẳng 6đến tiếng 83“ầm” dcực lớn.

Đại 0mỹ nhân emở tung 64cánh cửa.

Hạ 0Thiên Thụ 98đờ đẫn 3đứng bên 4ngoài.

Hộp 21cơm rơi 1exuống đất, 09cơm canh 4đổ tràn. e © DiendanLeQuyDon.com(số anh 3này không 44được anh 6cơm hộp dtình yêu 6>_<)

Đan 8Lâm bỗng 9nhìn thấy eHạ Thiên 3Thụ, vẫn 7hơi kinh 03ngạc.

“Hóa fra…”, 22mắt Thiên 76Thụ đã 9rưng rưng, ed“Hóa ra… 4anh cử cô cdta tới để 4dgiám sát 5dem?”

Viên f1Dã đứng aelên.

Môi 2Thiên Thụ d4run run, những 40giọt nước 2mắt to long f8lanh trong bđôi mắt 3cô. “Hóa 7ra… Hóa cfra trong mắt 6danh, em không bđáng để dtin tưởng… 9dHóa ra… bHóa ra anh b0xem em như 28thế… Em 9biết, em 4cbiết có 2vài chuyện 4em làm không a7đúng, nhưng… 7bnhưng em echưa từng 2bgiấu anh, achưa từng 70lừa dối aaanh! Viên 4Dã, em luôn d8tin tưởng 2anh, tin tưởng 48tình cảm 0giữa anh 3và San San, ddbuồn cho 3bQuan Nguyệt d5Tịnh mà 4anh đã mất eđi, em tưởng 9banh cũng 4nhìn em bằng 28một tấm 11lòng như 3thế, tuy… 87tuy chúng 2ta giống 3như vợ 4chồng giữa c0đường, 6luôn xa lạ, 3bkhông thể agọi là 2hiểu nhau, 48nhưng… 91nhưng em c4không nghĩ aetới những 2chuyện anh 41làm với 2fem…

Hôm c6nay… Hôm 9nay em định bđến để cxin lỗi 5anh, vì hôm cqua em gặp 3Thiên Ân… 5aNhưng… 25Nhưng… 0em buồn 75quá, anh blại xem 54em như thế… 5Anh lại 2cử Đan 57Lâm tới 74tòa soạn 1giám sát 30em!”

Thiên cThụ gào 2lên, nước 0mắt tuôn erơi.

Sắc bmặt Viên 9Dã đông ccứng, anh 4bước lên 5một bước 1enhư định 1nói gì đó.

Nhưng 2aThiên Thụ 9đang đau 8lòng, đã akhông còn 23muốn nghe 4nữa.

“Viên 7Dã… Chúng 5ta ly hôn 2đi!”

Thiên caThụ khổ 9esở hét a0lên, rơi 43nước mắt, 8quay lưng 1bỏ chạy.

Đan b3Lâm đờ angười.

Quay flại nhìn bViên Dã.

Gương 6mặt Viên 6Đại Boss f9đông lạnh 98đến cực 6điểm, đôi bmắt sắc bebén ấy ctrong tích d9tắc hạ 4xuống âm a5độ. Anh 5như định cbước đi, e6nhưng lại 0siết chặt 2anắm tay, 44cuối cùng bvẫn quay 7clại, trở 8bvề bàn 74làm việc ecủa mình.

Sắc fmặt, như adbăng.

Thiên feThụ khóc, 79quay về a0tòa soạn 3f“Phụ nữ 17online”.

Các 4biên tập a4viên đều efthấy tổng ebiên tập 9mắt sưng 6đỏ, nước 75mắt đầm 2đìa lao fdnhư gió cfvào văn 4phòng, mọi dngười đều d0nhìn nhau 9không biết 1nên nói 8agì. Thiên 7Thụ lên bthẳng lầu 1ba, mở cửa 85văn phòng, erồi bắt fđầu thu 45dọn nhanh 7ađồ đạc.

Tiểu abVi xông vào, 5cgiữ lấy 9tay cô. “Thiên dThụ, sao 6bvậy? Rốt bcuộc là bfchuyện gì?! a3Tại sao 5công tu Vân bThượng 5gọi điện 1đến, tổng 3dbiên tập b7tòa soạn 3đổi thành 1Đan Lâm?! bcHai người d2sao vậy, ddcậu và f2Đại Boss 2alại cãi 5nhau hả? 1cRốt cuộc 56cậu nói 9gì mà làm 4anh ấy không 97vui? Thiên c9Thụ, Thiên 8Thụ!”

Thiên 7Thụ hất 0tay Tiểu c3Vi ra. “Phải adphải, lần e8nào cũng 09là tôi làm 1anh ấy giận, 6flần nào 7cũng là 7tôi làm 9banh ấy đau 7lòng, lần 8nào cũng cclà lỗi 5bcủa tôi! 2Nhưng sao 3aanh ấy không 2nghĩ hộ 2btôi, ký eức ba năm cnay tôi không 2có, tôi ekhông biết 9fmình từ ađâu tới, 7cũng không fbiết mình 50sẽ đi đâu! 3Tôi phải 8đối xử avới anh dấy thế 6nào? Người 48chồng bất dngờ xuất 3hiện, đứa fcon bất dcngờ có 27được! 3Tiểu Vi, eba năm trước ftôi còn bđang xem 7mắt, là 8cô gái chưa akết hôn 58nhưng khi 4tỉnh dậy, 1ctôi bỗng 1biến thành 18mẹ người afkhác!

Các 1người có enghĩ đến 93tôi chưa? dCác người 85có nghĩ 2hộ tôi 7chưa? Các 0người có cbiết đối 2diện với 47tình huống fđó, tôi cbphải tiếp aatục cuộc 3sống này 0ra sao không? f2Nếu tôi 1yêu, đón 7nhận như 4các người 8ehy vọng, bthế thì bai mà biết 7có ngày 4nào đó 32tôi lại a0xuyên không 7về hay không? bCuộc sống 23này tôi 8chẳng có 7gì cả, bdtôi lại cabiến trở 4lại là afHạ Thiên aThụ xưa dkia!

Các cngười có 34nghĩ thay bcho tôi chưa?!”

Tiểu dVi sợ hãi 34trước tiếng 5thét đau 98đớn của 6Thiên Thụ, 6há miệng 16trợn mắt 32đứng đờ 27ở đó, 99mãi sau vẫn 6bchưa phản 0ứng.

Thiên 6Thụ chùi 8nước mắt. b © DiendanLeQuyDon.com“Dù sao dcuộc đời fnày cũng 8ekhông phải 5cuộc đời 8ecủa tôi, 8phải làm 9csao, cứ 6để anh 4cấy đi đi! c8Dù sao tôi 4acũng là edmột biên 04tập viên 74nhỏ nhoi 93đến không 49thể nhỏ fnhoi hơn, 8bngu ngốc 4ađến không 5athể nào e8ngu ngốc chơn, không 3phải sao?”

Thiên 1fThụ chụp 3lấy cái ctúi của f9mình, đẩy 2Đồng Tiểu c5Vi ra, bỏ 50chạy ra bdkhỏi tòa 3soạn.

Tiểu 9Vi vô thức 5cđuổi theo. e0 © DiendanLeQuyDon.com“Thiên 90Thụ… Chuyện fđó… Thực 2ra không cphải như 96cậu tưởng… 3fBọn này…”

Thiên d5Thụ rơi 4nước mắt, 53bỏ chạy 76như điên era ngoài.

Tiểu 08Vi dừng 89lại.

Nhìn 60bóng dáng 43thương tâm 60của bạn, 9akhông nhịn 8được, 9cô lấy 7điện thoại 0ra gọi. 33 © DiendanLeQuyDon.com“Tôi là 7Tiểu Vi… 49Chúng ta 0có phải 8đã sai rồi c0không? Có ephải đã… 5bbức bách 7bThiên Thụ bquá không? cCó phải 8nên… nói 8hết tất 3dcả cho cô bấy nghe?”

Đêm 3lạnh.

Gió 2lạnh lá 3rơi, cô 82đơn tịch e5mịch.

Trong cađêm lạnh 3lẽo tiếng 45gió điên fecuồng gào c4thét, đau 81buốt tận 8bxương.

Một 5bóng dáng 1nhỏ bé 2ngồi bên d2lùm cây 3fven đường, 5gục mặt 1evào lòng 5bàn tay, 3bnhưng vẫn 17cảm thấy f2nước mắt b7từng giọt 3dchảy qua 26kẽ tay, 4rơi xuống f4đất, làm 8ướt một fkhoảng.

Lâu 9rồi chưa 2buồn như 1ethế, lâu 21rồi lâu drồi.

Nhưng b7luôn tươi 4cười, nhưng 6cluôn vui a1vẻ đón 85nhận những c2ngày tháng 3bsau khi xuyên 85không.

Người echồng xa 5lạ, gia 15đình xa 4lạ, con 49gái bỗng 82nhiên có amặt, công 9việc thay fđổi. Cô 22ngỡ mình bflà người 1bphụ nữ 9hạnh phúc 29nhất thế 2gian, ngủ 92một giấc ctỉnh dậy, emọi thứ cđều trở 3nên tuyệt adiệu. Nhưng 2athực ra 0nghoảnh 37lại rồi amới phát 3hiện, hóa 4ra mọi thứ cethật sự eachỉ là 07một giấc 48mộng.

0fmãi mãi 6không đoán 5được nội etâm đàn 18ông, anh c3cũng mãi amãi không 43thể hiểu 55tâm trạng dcủa cô. d © DiendanLeQuyDon.comTuy cô hưởng edthụ thế 1giới sau 1khi xuyên bkhông, nhưng 6cũng sợ 6thế giới 9đó, cô 22không biết c9bao giờ, 3dcó lẽ sau 31khi cô ngủ 4một giấc, 13tỉnh dậy, 2mọi thứ flại biến 2dmất. Cô 1sợ chuyện eđó, cô alo nó xảy dcra. Cô cảm b0thấy mọi 03thứ đều 6không nắm 2bchắc được, 2mọi thứ echỉ như bmột giấc 0mơ.

Tuy 89cô cố gắng 2thích ứng 61với giấc 5dmơ đó, 80nhưng… b5nhưng giấc 3bmơ đã tát 8bcho cô một 4ecái, khiến 52cô đau đến atận tim dbóc.

Anh… echo cô tự 0do, người 5đàn ông echo cô tòa 1asoạn ấy, 79lại… sắp 3xếp cho 9Đan Lâm 6ở cạnh 7cô?

Khoảnh 3ckhắc nghe fanh và Đan dLâm nói 5chuyện, 98nước mắt 7bcô như chực 10trào ra.

Sao 9anh có thể 0không tin 8cô đến 6thế? Sao 25có thể 2cử người 2theo dõi 12cô? Tuy thường 5xuyên gặp fTiểu Mạc, bftuy thấy 6bĐàm Thiên dÂn đau lòng bdvẫn khiến 8cô xót xa, 7cảm thấy 7thương cảm, cnhưng, cô 2biết thân 6phận mình, 9abiết mình 88đã gả 9cho anh, tuyệt 2đối sẽ e0không làm 6echuyện sai 9trái, tuyệt bdđối sẽ 7xứng đáng 4với gia 48đình này… 5Nhưng… 92Nhưng anh delại làm dchuyện đó? dCảm giác 9ckhông được cctin tưởng 95thật sự drất đau fdđớn!

Nếu fđã không a7tin, nếu 68đã ghét 0bỏ, thế cthì… ly c5hôn đi! 25Từ nay đường 1ai nấy đi, 64chân trời fgóc bể dxa cách, 67không qua 3lại với 0enhau nữa.

Nhưng… 8Nhưng tại 0sao tim lại ecđau như 98thế, tại 57sao lại 31buồn đến fthế… Tại 8sao lại ffmuốn khóc… 31muốn khóc 1thật to…

Thiên eThụ bịt f5miệng.

63thứ gì aeđó bỗng bnhẹ nhàng f1liếm bàn 40tay cô.

Thiên aThụ nước cmắt mờ 12nhòa ngẩng fđầu lên.

Bạch 4bTiểu Lang e0đang ngồi edcạnh cô.

82đang thở 4phì phò, 19còn rất cdè dặt, enhư muốn 2an ủi cô ebvậy, thè 69lưỡi ra b7nhẹ nhàng fliếm mu 75bàn tay cô.

Thiên 1Thụ ngồi 9đó.

Bỗng 7cảm thấy 0cô không ecòn sợ 36Bạch Tiểu a4Lang nữa, 4nhìn nó 90đang an ủi, 1fthậm chí 0một cảm c8giác đau cbbuồn bỗng 1bập đến 5anhư thủy e5triều.

6một bóng 0angười hơi edlách sang, 1bước tới.

Ngón 54tay dài đưa 4ra, nhẹ b9nhàng vuốt 2đầu Bạch 8Tiểu Lang.

Thiên 58Thụ ngước 29lên, nước 6mắt lưng 5tròng.

Ánh 6fđèn chiếu atrên gương 5mặt non 0ctrẻ nhưng 0xinh đẹp ecủa cậu, fađôi mắt 7trong veo.

Cậu 86lại đưa f8tay ra, giống fbnhư xoa đầu a6Bạch Tiểu 1Lang, lại cnhẹ nhàng 4bxoa đầu acô.

Nước 0mắt của aaThiên Thụ 34trong phút 1chốc rơi 84xuống.

“Tiểu 0Mạc…”

Không 5còn kiềm 6chế nữa, 47cô thỏa 94sức khóc 6to.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93178


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận