Độc Ái Sát Thủ Phu Quân Chương 1


Chương 1
Không hiểu vì sao lại xuyên qua!

“Má ơi, Cứu mạng!” tiếng kêu to xuyên thủng bầu trời, Phong ba nổi lên, chim bay tán loạn. Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, trước tiên rơi vào bên trên một gốc cây đại thụ khô, kế đó xoay người rớt xuống.Tư thế vô cùng hoàn mỹ mặt hướng trời, mông hướng đất. Ầm! Trong nháy mắt Miểu Miểu bỗng biến thành con rùa rụt đầu. “ Ha ha, có người rơi xuống rồi!” một ông lão nhìn qua có vẻ đã năm mươi tuổi đang vây lấy miểu miểu soi mói, xem xét. Một bên sờ râu mép, một bên không ngừng lẩm bẩm “Là một nữ nhân…” Nhìn bộ dáng có vẻ giống như Chu Bá Thông trong TV

“ Dừng” miểu miểu hô to một tiếng, hai tròng mắt đảo tròn xung quanh tìm kiếm.” Vị bá bá này, không! là Lão bá mới đúng, ta biết trộm hoa quả là không đúng, bất quá ngươi xem hoa quả trên cây nếu không hái sẽ nát vụn, ta cũng vì quốc gia suy nghĩ, không thể lãng phí tài nguyên, huống chi ta cũng đóng đầy đủ học phí, trong trường học đều là đồ vật của chúng ta, đúng không?" miểu miểu nhìn lão đầu vẻ mặt nịnh nọt."Ngạch... , hoa quả kia là cái gì? có thể ăn sao?Nó ở đâu?" Đôi mắt ông lão khẽ động,ngay lập tức hỏi lại


"Gì?" Miểu miểu đỉnh đầu khói đen bốc lên ngùn ngụt, hắn tại sao còn ngơ ngát hơn nàng vậy."Đây này! "nhìn cũng không cần nhìn đến, nàng liền chỉ vào cái cây lớn bên cạnh nói.

"Không có."

"Làm sao có thể, ta đã nhìn kĩ trái cây bên này vừa lớn lại vừa nhiều mới xuống tay, hả!..." Tiếng thét chói tai vang lên, làm gì có cây hoa quả nào đâu! , tất cả đều là cây lớn dưới ánh nắng mặt trời, ôn hòa sáng rỡ từ tán cây đến bên ngoài. Miểu miểu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, bên trái chạy bên phải chạy , "Mẹ ta ơi!Trời ơi!, chuyện gì đang xảy ra,ta không phải đến hái vào buổi tối sao?, Sao lại thành ban ngày rồi..." Tỉnh táo, tỉnh táo, trong lòng liên tục nhắc mình phải tỉnh táo,nhắm mắt suy nghĩ mọi chuyện. Nàng nhớ kĩ vốn mặc quần áo ngủ, đến trường học chọn một góc hẻo lánh không người trộm hoa quả , lúc ấy khí thế bừng bừng, nói không thành công thì không làm người. Sau đó trèo lên trên cây đang muốn hái hoa quả bất ngờ nhìn thấy một con sâu lông, nhất thời kinh sợ , trượt chân té xuống, kế tiếp là đến nơi đây rồi.

Chợt mở mắt ra, miểu miểu nhìn lão nhân trước mặt, một thân bạch sam, thắt lưng , trên chân mang giày trắng, so với trang phục hiện đại hoàn toàn bất đồng, tóc có điểm loạn, quần áo cũng có chút bẩn."Ha ha ha" ba tiếng cười to, miểu miểu tâm lý rất vui vẻ, Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nàng khẳng định vốn là xuyên qua rồi, như vậy nàng ngủ cũng muốn cười, nhưng mà nàng không giỏi khoa học địa lý, không hiểu gì về lịch sử, Như vậy cơ hội lập công không phải sẽ ít đi rất nhiều sao?

"Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì, hả..." Miểu miểu phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một người phóng đến trước mặt, nhất thời kinh sợ "Này vị đại thúc, có thể hay không cách ta xa một chút, không có không khí rồi."

"Oh" nhảy xa ba bước.

"Đây là nơi nào?"

"Không biết "

"Bây giờ là triều đại nào?"

"Không biết "

"Xưng hô với ngươi như thế nào ? "

"Không biết "

Miểu miểu trừng đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ của lão nhân, tức giận nói " vậy ngươi biết cái gì hả ?"

"Không biết, đói bụng" lão nhân chớp mắt rất vô tội nói.

Trời ơi!, miểu miểu trong lòng gọi lớn,tại sao đụng trúng kẻ ngu rồi. Quên đi, không để ý tới hắn,chính mình đi đường của mình.

Nhìn rừng rậm phía trước,miểu miểu im lặng không nói gì, quả nhiên là cổ đại, ngay cả con đường cũng không có, bất quá, Lỗ Tấn tiên sinh nói rất đúng, trên đời vốn không có đường, người đi nhiều mới biến thành đường. Xem miểu miểu ta đi thành đường đây, hết cảm thán,miểu miểu nhanh chóng tiến vào rừng rậm.

Đi hơn nửa ngày, cây cối vẫn um tùm to lớn, tâm lý nàng rất là buồn bực, mới vừa ngồi xuống muốn nghỉ ngơi, từ phía sau lão nhân bỗng xẹt đến không tiếng động."Mẹ ta ơi!, nghĩ muốn hù chết người hả, bước đi như thế nào không thanh âm địa "

Lão nhân không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm vào Miểu Miểu.

Chợt nghĩ đến hay ông ta là võ lâm cao thủ?, nhớ tới trong tiểu thuyết miêu tả cao thủ đều là bước đi không tiếng động , miểu miểu tâm lý một trận vui vẻ, đến cổ đại không có võ công sao được .

"Võ công ngươi lợi hại không? "

"Không biết "

"Biết bay sao? "

"Biết "

Ha ha, biết bay là được, biết bay thì khẳng định có võ công rồi.Tâm trạng Miểu miểu đang bực bội trong nháy mắt liền biến đổi "Bây giờ ngươi muốn đi đâu? "

"Không biết "

"Tốt lắm tốt lắm, như vậy đi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Miểu miểu mở to mắt nói dối.

"Được, ta muốn ăn cơm !"

"Ta sẽ để cho ngươi ăn, ta còn chưa nói hết,ngươi đã không biết mình tên gì , ta cho ngươi một cái tên, gọi là chu bá thông đi."

"..." Không trả lời

Không trả lời là đồng ý rồi.

"Trước tiên mang ta bay ra , Cái nơi quỷ quái này rất lớn,đi bộ mệt chết người!."

Mới vừa nói xong, chỉ nghe thấy một trận gió thổi qua, trong chớp mắt người đã lơ lửng ở trên trời rồi, "Ha ha, ta bay lên rồi, bay lên rồi..."

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71286


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận