Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 5


Chương 5
Năm ấy, xuân vừa về đã có vài chuyện tốt lành.

Đầu tiên, trên phương diện kinh doanh tôi lời cả đống tiền. Lại cũng kết thân được với một VIP. Sau này làm ăn chung với hắn sẽ không phải lo lắng gì. Tôi cũng có ‘bạn’ mới. Là tay trống trong một ban nhạc. Năm học mới đã khai giảng từ lâu, Lanyu lại bận tối mắt. Hai tuần mới đến tìm tôi một lần. Vài ngày trước khi nhập học tôi đưa một tài khoản trị giá 20.000 NDT cho em. Em mở ra xem và nói:


“1000 lần trước vẫn còn dư lại 600 đấy.”

“Em tằn tiện thế làm gì? Đáng xài thì xài chớ.” Tôi ngừng một chút. “Xem như tôi cho em vay. Khi nào tốt nghiệp ra trường, đi làm kiếm tiền trả lại. Nhưng phải tính lãi đấy.” Tôi đùa, nhìn em tiếp nhận với vẻ không thiết tha lắm. “Mẹ kiếp! Đúng là tâm thần!” Tôi rủa thầm.



-z-

Tay trống ấy tên Zhang Jian. Vẻ ngoài được thôi nhưng công phu trên giường đúng là tuyệt đỉnh. Cậu ta rất dễ chịu, ngay khi tôi có những yêu cầu vô lý cậu ta cũng chấp nhận tuốt. Trước khi quan hệ, cậu thích trang điểm nhẹ lên mặt. Nhất là vẽ tí phấn tím lên đuôi mắt. Tôi không thích lắm. Tôi thích đàn ông vì đó là đàn ông. Thích đàn bà vì đó là đàn bà. Nhưng Zhang Jian quả không khiến người khác phiền lòng. Cậu ta cũng thích làm trong ánh đèn mờ mờ, cậu có hai tính cách. Khi làm chuyện ấy, cậu ta rất nồng nàn. Dùng ánh mắt mời mọc nhìn tôi, bắt đầu dùng lưỡi chu du khắp người tôi. Lúc ấy cậu ta cứ êm ái như một hồ nước, mặc sức cho tôi vẫy vùng. Quá đã!

Cậu ta liếm trọn cơ thể tôi, chỉ dùng lưỡi mà đã khiến lông tơ tôi dựng đứng hết cả . Mà không đau chút nào. Rất sướng! Sau đó cậu ngậm lấy tinh hoàn của tôi, một hồi sau đến phần nhạy cảm nhất. Cậu có thể nuốt trọn cả dương vật vừa dài vừa thô của tôi. Luôn làm cật lực không bao giờ thấy chán. Cứ mỗi lần ở trong miệng cậu ta tôi đều không thể chịu nổi -tôi vội đẩy cậu ra- . Có lúc cậu ta cuồng nhiệt y như một kẻ điên. Chúng tôi không ngừng thay đổi tư thế. Tôi ít khi dùng miệng làm cho cậu ta nhưng cậu thì cứ hay liếm vòng quanh hậu môn tôi, làm tôi muốn cười toáng lên. Tôi luôn từ chối làm từ phía sau với cậu. Cái kiểu ‘có đi mà không có lại’ của tôi ko hiểu làm đau tim bao nhiêu ‘bạn’ rồi.

May thay Zhang Jian không câu nệ, cậu ta càng thích hơn. Mỗi lần kết thúc đều với động tác cậu ta quỳ trên sàn nhà, đầu đối diện với hạ bộ và ngậm chặt cái ấy của tôi. Lúc ấy tôi có cảm giác hả hê. Tôi rất thích ngắm bộ dạng Zhang Jian lên đến cực điểm. Cậu ta không bao giờ kiềm chế bản thân, cắn xé, rên lên, mồ hôi đầm đìa, tay nắm chặt lấy các bộ phận trên cơ thể. “Để em chết đi! Làm đến khi em chết thì thôi! Ah!” Đó là câu cậu ta hay nói nhất. Nếu tay cậu ta nắm được chỗ nào trên người tôi, cậu ta sẽ bấu chặt đến nổi toác máu cho đến khi nào xuất tinh mới thôi. Tôi đặc biệt thấy thoả mãn.

Sáng hôm sau, tôi lơ ngơ thức dậy nhìn Zhang Jian đang dùng miệng lướt trên ngực mình. Trên thân tôi toàn là vết son đỏ lưu lại tối qua từ cậu. Cậu ta đặc biệt rất thích bôi lên môi lớp son màu đỏ đậm sau đó hôn lên khắp người tôi. “Em đúng là đồ biến thái!” Tôi khẽ thở ra, cậu ta ngay lập tức nhào vào lòng tôi một cách nũng nịu. Nói rằng chơi với tôi là tuyệt nhất. Đánh trống cũng hay hơn hẳn. Lại còn nói nếu những kẻ chơi nhạc không thưởng thức trò này sẽ không sáng tác được tác phẩm nào ra hồn. “Vớ vẩn!” Tôi cười thầm trong bụng.

Đến cuối tháng tư, có mấy hôm tôi muốn tìm Lanyu. Không chịu được, tôi gọi đến kí túc xá của em. Năm phút sau em mới nghe máy, nhưng em nói em sắp phải thi rồi. Thứ bảy tuần sau sẽ đến tìm tôi. Tôi hơi thất vọng, tôi không quen bị người khác từ chối.

-z-

“Tư thế này thật là đã! Tối nay mình thử xem sao.” Zhang Jian đang chỉ tay lên TV và nói với tôi. Cuộn gay porn bọn tôi đang xem có cảnh một cậu trai nằm dưới, một cậu khác cùng hướng với cậu ta đang ngồi lên hạ bộ của cậu. Đúng là cái tư thế không dễ dàng gì.

“Em xem qua bộ trống ấy rồi. Xịn lắm, nhập từ Tây Đức.” Zhang Jian lại tiếp tục. Lần này cậu ta muốn tôi mua một bộ trống gì đấy tầm 4000. Cậu đòi hỏi nhiều thứ lắm rồi. Tôi còn chưa đáp ứng vụ cậu muốn một chiếc xe.

Có tiếng chuông cửa, chắc là bữa tối đến. Zheng Jian đã gọi hai phần thức ăn Tây. Cậu ta rất đua đòi, chỉ ăn thức ăn Tây. Mà cũng không hiểu có biết thưởng thức không. Cậu khoác cái áo choàng vào rồi oai oai vệ vệ đi ra cửa.

“Tôi tìm Chen Han Dong.”

Là giọng Lanyu. Mẹ kiếp! Tim tôi đập mạnh. Mặc vội áo vào rồi chạy nhanh ra cửa.

Lanyu nhìn tôi chằm chặp nhưng không tức giận, trông em như thể trơ ra tại chỗ. Zhang Jian nhìn Lanyu với ánh mắt khi dễ, như nhìn kẻ thù. Cậu ta quay đầu, cười nửa miệng với tôi rồi đi về phòng ngủ. Tôi muốn đẩy Lanyu ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới nói chuyện. Nhưng cũng không muốn mất thể diện quá. Em vẫn đứng ngay cửa còn tôi trong nhà.

“Sao em đến đây mà không báo trước gì cả ?” Tôi như thể là đang giáo huấn em.

“Em nói kết thúc kỳ thi vào thứ bảy em sẽ đến.” Em nói từng chữ .

“Vậy trước khi đến em nên gọi điện báo chứ!” Tôi hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện này. Nghe như thể là lỗi của em.

“Em không nghĩ rằng … anh bận. Vậy em về trường đây.”

Em lưỡng lự vài giây xong đi thẳng.

Tôi muốn kéo em lại để nói chuyện thêm nhưng rồi tôi không làm gì cả. Suốt đêm ấy tôi không thể nào có hứng được. Zhang Jian chế giễu tôi về việc không biết sắp xếp cho hợp lý gì hết.

Yên lặng trong suốt một tháng, tôi đã rất muốn tìm Lanyu. Nhưng vẫn gắng kiềm chế. Tôi không có Liu Zheng giúp đỡ. Chả hiểu sao tôi không muốn ai nhúng tay vào chuyện này. Cũng may Lanyu gọi cho tôi trước.

“Em có khoẻ không?” Tôi định nhân cơ hội này kéo em quay về.

“Vẫn ổn!” Em đã nói được giọng Bắc Kinh.

“Cơ thể vẫn tốt hả?”

“Uhm.”

“Có nhiều bài tập không?”

“Không nhiều lắm!”

“Anh vẫn luôn quan tâm đến em …” Đây là lời nói thật nhưng tôi cố ý nói cho em nghe.

“Sắp nghỉ hè chưa?” Không thấy em trả lời, tôi hỏi tiếp.

“Sắp rồi.” Tôi thấy phải có tiến triển, không thể như vậy là xong. Tôi đóng kín cửa văn phòng, nói bằng giọng trầm.

“Anh nhớ em lắm. Anh chưa bao giờ có cảm giác thế này, chưa bao giờ như vậy. Em có thể sẽ ghét anh… Nhưng… anh…” Tôi thở dài.

“Làm bạn cũng tốt! Em ở Bắc Kinh cũng không có gia đình. Anh cũng từng đưa em về nhà, xem em như em trai anh…” Tôi nói, giọng không có vẻ gì là khoa trương. Em vẫn im lặng nhưng không bỏ máy. Tôi lại tiếp “Anh bây giờ sống ở Thôn Lâm Thời. Chỉ có một mình thôi. ” Đấy là nói dối. Tôi bảo rằng tôi sẽ về đấy lúc sáu giờ. Em vẫn không tỏ thái độ gì, nói rằng có bạn cần dùng điện thoại rồi cúp máy.

Tôi không dám chắc em có đến hay không nhưng vẫn về Thôn Lâm Thời cho sớm . Chưa đầybảy giờ, Lanyu đến thật. Như lần đầu tôi gặp em, lo âu, ưu sầu. Em vào nhà, ngồi lên sofa. Chúng tôi đều cảm thấy ngại. Tôi đang tìm cách cho em cảm thấy thoải mái một chút nhưng vẫn cứ ngồi đó như thằng khờ. Em chợt đưa tay sang nắm tay tôi. Em không nhìn tôi, bắt đầu tập trung tinh thần để gỡ bỏ quần áo tôi. Bất ngờ quá, tôi không phản ứng được gì. Tôi chợt nhìn vào chỗ giữa hai chân em, em đang rất căng. Cởi bỏ trang phục tôi xong, em lẳng lặng hôn lên người tôi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh mắt đầy sự mong đợi, lại như muốn hỏi tôi gì đó.

Tôi không kềm chế được nữa. Tôi vùng dậy ôm cứng lấy người em, hôn như điên lên môi em. Chưa bao giờ tôi hôn kích động đến thế, trước mắt tôi là một màu đen thăm thẳm.

Hôn nhau rất lâu, đến khi cả hai đều thấy ngạt thở. Tôi cũng bắt đầu hôn lên từng phần cơ thể em, có mùi hương dìu dịu của xà phòng và mùi đặc trưng của các cậu bé. Tôi muốn vuốt ve em bằng tay nhưng tay tôi đang vung vẩy một cách điên dại, tôi chỉ có thể năm lấy vai em một cách thô bạo. Tôi làm bằng miệng cho em. Em nhắm mặt lại, yên lặng chìm trong đê mê. Tôi ngừng lại, vươn tay nâng cằm em. Em mở mắt ra, nhìn tôi với ánh mắt đam mê nhưng cũng mang theo sự bất an. Toàn thân tôi, máu đang sôi hừng hực trong huyết quản. Lại thêm lần làm bằng miệng cho em cuồng nhiệt. “Han Dong..” Em đột ngột gọi tên tôi bằng giọng trầm. Tôi vội hướng miệng đi chỗ khác. Em xuất tinh. Tôi cũng không ngờ em có thể như vậy . Với Zhang Jian và Lanyu đều rất cuồng nhiệt nhưng có sự khác biệt. Với Zhang Jian đó chỉ là cảm xúc. Còn với em, đó là trong tiềm thức của tôi.

Đêm ấy sau khi xong, Lanyu thấy mệt và muốn ngủ sớm một chút. Tôi mới chú ý đến vẻ mặt mệt mỏi của em. Đây không phải khuôn mặt một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nên có. Lúc sắp ngủ em còn lơ ngơ đùa rằng. Em bây giờ làm người không được, làm ma không xong. Phút chốc, lòng tôi nặng trĩu.

-z-

Sáng hôm ấy tôi không đến công ty, Lanyu cũng nghỉ học. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.

“Anh đã nói rõ còn gì? Đây chỉ là một trò chơi thôi. Em đừng tưởng thật quá!”

“Anh nói tưởng thật chuyện gì?” Em không lớn tiếng nhưng rõ ràng đã bị điểm trúng huyệt.

“Vẫn thế! Nếu thấy thoải mái thì tiếp tục, không thì thôi!” Tôi đổi đề tài, đó là uy hiếp. Tôi đã nắm được nhược điểm của em.

“Anh không xem em như …” Hình như em đang tìm xem từ nào hợp.

“Anh xem em là bạn, là em trai. Anh nhắc lại. Đừng có đàn bà quá như thế. Nghi ngờ quái gì chứ?”

Cả ngày hôm ấy tâm trạng tôi thật tồi tệ. Lanyu quay về trường học. Tôi nghĩ, Lanyu dựa vào đâu mà yêu cầu tôi? Em là gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc. Cuộc sống bây giờ của em còn cần đên tôi lo. Tôi không muốn đến công ty. Chẳng thà hẹn bạn đi karaoke, uống rượu, còn kiếm luôn hai cô gái. Sau đó lao vào sát phạt, thắng được hơn 4000. Chơi suốt đêm, đến tận ba giờ sáng mới tàn cuộc. Tôi rất vui và quên sạch chuyện ban sáng. Tôi vẫn hẹn hò cùng Lanyu, lắm lúc cuồng nhiệt đến mức không biết trời đất là gì. Chúng tôi chỉ ở Thôn Lâm Thời. Em không đề cập đến chuyện hôm trước. Chúng tôi hết mình làm chuyện ấy. Có khi tôi muốn từ phía sau, em cũng không cự tuyệt. Tôi thấy đàn ông và đàn bà khác biệt nhất là ở đây. Phụ nữ quan hệ với bạn vì bạn tài hoa, bạn giàu có hay tin cậy vào bạn.Tình dục dường như là thứ họ biếu không cho cánh đàn ông hưởng thụ. Tuy nhiên đàn ông quan hệ chỉ vì quan hệ, vì nhu cầu tự nhiên nhất. Thế thôi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70270


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận