Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 6


Chương 6
Nhưng tôi vẫn nghĩ không ngớt đến em.

Mùa hè nóng như đổ lửa lại đến. Tháng này buôn bán ế ẩm nhưng ngành thời trang may mặc thì đúng là được mùa. Tôi vốn có một kế hoạch hay ho, tôi muốn đưa Lanyu đi du lịch Đông Nam Á và Hồng Kông một chuyến. Riêng tư và cả cho công việc. Thậm chí tôi đã sắp xếp xong với mấy vị ở khâu xuất nhập cảnh. Họ đã hứa trong ba ngày sẽ hoàn tất hộ chiếu cho Lanyu mà tôi không cần thông qua quyết định của nhà trường. Nhưng em lại chọc giận tôi bằng cách bảo em đã tìm được một công việc trong hè này. Làm tại công trường tư nhân. Thời tiết bên ngoài nóng như thể tất cả bị đang nung trong chảo lửa. Tôi ở mãi trong phòng, không bước một bước ra đường. Trên đài dự báo rằng nóng đến ba tám độ, trên thực tế phải hơn bốn mươi độ ấy chứ. Mỗi ngày Lanyu đều đến công trường. Từ mười giờ sáng đến mười giờ tối. Nói rằng đang gấp và phải tăng ca làm cả ngày. Căn bản em đã không được trắng trẻo lắm, nay lại bị ánh nắng thiêu đến không khác gì người Châu Phi. Không thể chịu hơn nữa. Chúng tôi lại thêm lần cãi nhau.



“Cái việc làm của em thì ý nghĩa quái gì? Em không dự định sau này làm công nhân xây dựng chứ hả?”

“Biết thêm nhiều điều ở công trường cũng hay.”

“Được bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi

“Một ngàn cho hai tháng! ”

“Há! Một ngàn?” Tôi cười nửa miệng. “Đến bọn điếm trong khách sạn cũng đòi ít nhất hai ngàn.” Tôi nói tuồn tuột ra. “Hơn nữa đó đâu phải là công việc dành cho người? Mười hai tiếng đồng hỗ mỗi ngày trong khi trời nắng nóng!” Thấy em không nói gì tôi lại hỏi.

“Hai chục ngàn anh cho em không đủ sao?”

“Số đó em sắp hoàn trả cho anh. Anh nghĩ rằng với bấy nhiêu tiền có thể chơi bời với em trong vài tháng sao?”

Em nhạy cảm quá mức, tôi thật muốn đánh em. Sao em lại không biết điều như vậy. Tôi giận quá rồi!

“Em muốn ăn đòn à? Em hạ thấp bản thân mình quá đấy.”

Em trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Ở Hương Ca anh vẫn qua lại với nhiều người lắm hả?”

Chúa ơi! Em vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy!

“Không can gì đến em.” Tôi căm căm nhìn em, dù cũng đã hơn tháng rồi tôi không liên hệ gì với Zhang Jian.

“Vậy anh cũng đừng nhúng mũi vào việc của em!”

Trông em khá hung hăng, chúng tôi không nói gì nữa. Lanyu muốn ở lại công trường. Tôi bảo nếu vậy đừng có vác mặt đến đây nữa. Nhưng em vẫn cứ quay về. Em tan ca cũng đã mười một giờ đêm. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi hiện ra trên gương mặt Lanyu tôi có một tí hả hê. Sau khi tắm tôi bắt đầu sờ soạng em, kích thích em. Tuy mệt vô cùng nhưng có sức trẻ nên em nhanh chóng bị kích động, nhưng chỉ sau một lát em lại muốn mau mau lẹ lẹ cho xong. Mỗi lần sau khi xuất tinh, chưa đến vài phút sau em đã ngủ vùi. Nhìn vẻ mặt ngủ say của em, tôi không hiểu mình thấy đau hay thấy hận. Hôm nọ về nhà, tôi thấy cuốn sổ tiết kiệm để lẫn lộn trong đống sách vở của Lanyu. Đó là cuốn trị giá hai chục ngàn tôi cho em. Không có sự kí nhận nào cho việc rút tiền.

“Tốt thôi! Lanyu, em nghĩ chỉ cần không xài tiền của anh anh sẽ xem trọng em sao? Tiếp tục cuộc chơi, hoàn toàn miễn phí! Giờ không phải lúc làm quân tử!” Tôi nghĩ một cách căm hận. Chưa bao giờ tôi điên loạn và giận đến thế vì một ‘người bạn’.

Đêm hôm ấy hơn mười giờ một chút em đã về, trông em không được ổn cho lắm. Một ngón tay còn băng bó vô cùng cẩu thả. Em nói do mảnh kính vỡ đâm vào. Tôi không để ý gì, đến khi em bước ra từ phòng tắm và nằm xuống nệm. Tôi lần tay vào giữa hai chân em, di chuyển lên xuống.

“Han Dong! Em thấy mệt quá, để đến mai đi.” Em van xin tôi.

“Anh nghĩ về em cả ngày nay rồi!” Tôi mặc xác lời van xin của em, tiếp tục hôn em.

Em nhắm nghiền mắt và nằm yên. Kệ tôi làm gì làm. Em sắp ngủ đến nơi rồi, tôi lay mạnh em.

“Dậy! Dậy! Dậy ngay! Sao em ỉu xìu thế?”

Em mở mắt ra, tôi lại hôn lên môi em. Em làm theo tôi một cách miễn cưỡng. Chỉ một chốc sau em đã cương. Tôi quỳ trước mặt em, ngồi trước miệng em, ép em làm bằng miệng cho tôi. Em làm mà cứ uể oải sao ấy. Thấy tôi lâu quá vẫn chưa xuất tinh, em bảo, “Anh làm từ phía sau đi!” Ý em muốn tôi vào bằng hậu môn.

“Không! Anh muốn chờ xem em có đủ bản lĩnh khiến cho anh bắn ra không?”

Tôi cười, ghẹo em. Em ngồi dậy, rất tỉnh táo, cũng cười và bắt đầu hôn tôi. Vô cùng duyên dáng. Vài phút sau, chúng tôi lại cùng nhau đạt đến cực điểm. Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh. Nhìn qua đồng hồ. Hơn hai giờ sáng. Rửa mặt xong tôi quay lại giường kéo cho Lanyu đang ngủ say nằm ngửa ra và đè lên người em. Em bị tôi làm tỉnh rồi.

“Anh làm gì vậy?” Giọng em ngái ngủ và mất kiên nhẫn.

“Anh không ngủ được! Dậy với anh một tí!”

“Ngủ đi! Mai em còn phải làm!”

“ Sắp bảy giờ rồi. Ngủ gì nữa!” Tôi xạo em.

“Trời vẫn còn tối mà!” Nói rồi em lấy gối che mặt, đẩy tôi ra và lại ngủ.

Tôi đứng dậy, bật TV xem porn. Vặn to âm thanh và đốt thuốc. Tôi cũng không hiểu mình đang làm quái gì.

Em lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc. Em ngồi dậy, nhìn lên màn hình với vẻ bần thần mà không thèm chú ý đến tôi.

“Em trẻ khoẻ thế này mà không bằng một ‘lão đồng chí’ cỡ anh sao? Dở quá! Em định biến anh thành ‘bất lực’ hả?”

Tôi lại chọc ghẹo em. Em thở dài rồi lại cười với vẻ mệt mỏi. Trông dễ thương, nhu mì đến lạ.

Tôi chỉ muốn xem film để giải trí thôi nhưng rồi lại bị kích thích. Tôi để em tựa vào mình xem TV. Như thế tôi dễ dàng vuốt ve em hơn. Một lần nữa, em lại bị tôi làm cho kích động (còn dễ hơn làm chuyện như vậy với một người phụ nữ mệt mỏi). Vài phút sau cả hai chúng tôi đều thoả mãn và không thể ngủ tiếp được nữa.

“Trời vẫn tối thế này!” Em ngó ra cửa sổ.

“Mới ba giờ thôi. Ngủ đi! Sáng mai anh sẽ gọi!”

Em không biết làm gì hơn là cười. “Anh đúng là…”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện đến năm giờ mới ngủ. Sáng sớm, tôi lơ ngơ nghe được tiếng em rửa mặt. Em làm hết sức khẽ, cửa phòng tắm được đóng, chắc em sợ làm ồn tôi. Rồi em nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.

Mười một rưỡi đêm Lanyu mới về đến, vẻ mặt thanh tú của em đen xạm đi. Em nói đã ngủ quên trên xe bus, đi đến tít tận trạm cuối, lại phải ngồi xe quay về.

Tôi không nghĩ rằng mỗi ngày em đều đến chỗ làm bằng xe bus, tôi ghét sự cố chấp của em. Em không thèm tắm mà nằm thẳng ra nệm, trên người đầy mồ hôi và đất cát. Tôi thấy muốn bệnh.

“Dậy! Dậy mà đi tắm! Đừng có xử sự như một tên thợ hồ hạng bét!” Tôi nói và đưa tay lay em.

Miệng em lẩm bẩm gì đó và đi vào nhà tắm một cách bực bội. Chưa đến năm phút đã quay trở ra và lại đổ xuống giường cái rầm. Tôi quan sát từng cử động của em, tôi muốn được hành hạ em hơn. Tôi mở miệng nói, giọng tàn nhẫn không chịu được.

“Lanyu! Anh thấy chả có gì hay ho cả. Ngừng cuộc chơi ở đây thôi. Em hãy học hành thật tốt và trở thành một con người đáng kính. Tìm một cô bạn trong trường đại học. Đừng đến phiền anh nữa.”

Em khẽ nhíu mày, ngước nhìn tôi với con mắt tràn đầy sự kiệt quệ và nghi hoặc, ngồi lơ ngơ trên giường.

“Nếu cần tiền cứ tìm Liu Zheng. Anh ấy sẽ cho em.”

Tôi có ý khiêu khích em. Ánh nhìn của em hiện rõ sự chơi vơi, không thể làm gì được nhưng vẫn không hé môi một lời.

“Anh chơi trò như vậy thường không kéo dài quá một năm. Chúng ta bên nhau cũng đã lâu. Anh thấy chán em rồi.”

Tôi nghĩ nếu em cũng gào khóc thảm thiết như các cô gái thì thú vị biết bao nhưng em vẫn im lặng.

“Tối nay anh ra ngoài. Ngay ngày mai em hãy thu dọn mọi thứ và đi khỏi đây. Đừng bao giờ trở lại nữa.”

Tôi sợ mình sẽ cười phá lên nên không dám nhìn em thêm. Nhanh chóng đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Bên ngoài rất nóng nhưng tôi thấy sảng khoái. Sự tức giận mấy ngày qua nay đã được giải thoát. Tôi chạy xe vô định trên con đường mới mang tên Lưu Hoàn. Xe chạy xa bao nhiêu lòng tôi trĩu nặng bấy nhiêu.

-z-

“Cậu ta vẫn làm việc ở công trường!”

Liu Zheng ‘báo cáo’ khi tôi nhờ anh theo dõi Lanyu hộ.

“Hô! Thằng bé này đúng là khác người!”

“Bỏ đi! Han Dong! Nếu như đây là một cô gái thì còn… Đằng này, anh đang lãng phí tình cảm của mình đấy.” Tôi chưa bao giờ nói cùng Liu Zheng chuyện này nhưng anh vẫn có thể đoán ra.

“Ai tình cảm gì với cậu ta chứ! Tôi chỉ thấy chưa xử lý được nó thôi!” Tôi cười và nói bằng giọng không-gì-chắc-hơn-thế.

“Có gì mà khó! Tặng cho cậu ta chiếc xe hay lôi sang Mỹ làm một vòng. Nếu vẫn không được thì tìm người cho một trận xem có được không?” Liu Zheng tự cười với trò đùa của mình .

-z-

Từ khi Lanyu đi tôi cũng không về Thôn Lâm Thời, cũng không muốn ở khách sạn nên về nhà ở mấy hôm. Biểu hiện không vui của tôi dường như khiến mẹ tôi lo lắng. Tối ấy, bố tôi đi gặp chiến hữu, em gái có hẹn cũng đã đi. Trong nhà chỉ còn hai mẹ con. Tôi đang vui vẻ thưởng thức món dưa chuột xào của bà.

“Xiao Dong! Sao mấy hôm nay con lại muốn ở nhà thế?”

“Con nhớ bố mẹ mà!”

Từ lúc trưởng thành chưa bao giờ hai mẹ con nói chuyện cho nghiêm chỉnh một tẹo. Ý tôi là, sự vui vẻ khiến bà thoải mái hơn.

“Hay bị bạn gái bỏ rồi?

“Không! Cô ta có đuổi cũng chả đi!”

Mẹ tôi cười. Bà biết đứa con trai giàu có, tốt mã của bà chả bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.

“Mẹ nghe Xiao Zheng nói con có một cô bạn gái.”

“Uhm! Còn đang mãi phiền con!”

“Hôm qua Zhang Hai Hong đến tìm con đấy. Con bé ấy cũng tốt, bố nó năm nay lại thăng cấp vù vù. Còn có thể tổng quản cả mặt giao dịch với ngoại quốc.”

“Sao mẹ cứ nói đến cô ta thế? Con không thuộc loại người mãi-thân-cầu-vinh, bên ngoài còn rất nhiều cô gái tốt.”

“Với ai cũng được, mà con cũng đừng có chần chừ nữa. Tu tâm một tí đi. Như Xiao Zheng ấy, có một gia đình nhỏ tốt biết bao.”

Sau đó mẹ tôi quay ra sau bếp để dặn dò cô giúp việc. Tôi thừ người ra nghĩ ngợi. “ Với ai cũng được? ” Nếu người đó là Lanyu?!? Mẹ tôi mà không tức điên lên đúng là kì tích!

Tôi ngày càng cảm thấy chuyện giữa tôi và em quá sức hoang đường, quá bất bình thường. Tôi thậm chí đã nghĩ đến một chữ YÊU.

Tôi không hoang đường đến mức đi yêu một gã trai chứ. Tôi tự nhủ rằng mình vẫn là một người đàn ông bình thường, chỉ mỗi tội chơi bời quá độ thôi. Càng tốt. Chia ly như thế, cho em, cho tôi. Trước khi mọi thứ trở nên quá trế.

Nhưng tôi vẫn nghĩ không ngớt đến em.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70271


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận