Sáng sớm tinh mơ, nó cố đến trường thật sớm để không phải chạm mặt với Nam trên đường vì nó biết nơi Nam ở chắc cũng quanh quẩn đâu đó trong khu vực này. Mặc dù bảo là đi sớm nhưng đến lớp lại mém trễ.Con bé này luôn lề mề, chậm chạp trong mọi chuyện..Trừ một việc..?..( bí mật sau này sẽ bật mí )
Hôm nay thấy mọi người trong lớp bàn tán xôn xao không biết vì chuyện gì.Đặt mình xuống chiếc ghế quen thuộc, cất chiếc cặp vào hộc bàn thì nó lại chạm phải một mảnh giấy. Không! Chính xác hơn là một tấm thiệp, vội vàng mở ra xem theo bản tính tò mò của bang phái "Nữ Nhi"
-" Nhân dịp sinh nhật lần thứ 17 - Tuấn Nam mời bạn đến dự buổi party tại"
Nó ngồi đấy đọc xong thiệp thì há hốc mồm vì kinh ngạc, vì nó với hắn như nước với lửa, như mèo với chuột, thế mà giờ đây lại còn mời nó đi sinh nhật. Không biết trời xui đất khiến gì nữa đây? Chắc tên này có vấn đề. Không biết hắn có giở trò gì lăng mạ mình nữa không đây? Nghĩ đi nghĩ lại rồi nó lầm bầm:
- Kệ.. bà bà này chưa bao giờ sợ ai. Đến đấy cũng chả mất cọng tóc nào. Đi vậy!
- Thiên! Thiên! Thiên..
Mãi lo nghĩ ngợi mà Liên Chi gọi mãi không hay biết. Chợt:
- Bà cố nội!
- Gì thế con quỷ? Hết hồn à! Muốn kiếm chuyện với tui sáng sớm hả?
- Bà suy nghĩ gì mà tui gọi mãi không nhúng nhích thế? Đang tương tư chàng hà mã nào à?
- Con quỷ! tui giết bà giờ tin hok? Hehehe
- Hì! mà Thiên này, Rùi bả có tính đến dự sinh nhật của Tuấn Nam không vậy?
- Đi! Mặc dù là kẻ thù nhưng vẫn phải đi, mắc công tên đó lại lấy đây ra làm cớ mà chĩa giáo đâm thọc tà la tùm lum thì tui có nước độn thổ quá..ặc ặc.
Trong giờ học mà tâm trí của nó cứ để đâu đâu, nó mãi suy nghĩ, suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho hắn bây giờ? Nghĩ đi, nghĩ lại nó quyết định chọn một mòn quà: một chiếc chuông gió màu xanh nhạt. Màu xanh dường như nó đang hy vọng một điều gì đó. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với nó, vui, buồn chỉ vì hôm nay là..
Đúng 6 giờ tối ngày 3/3. Cả lớp đến trước cửa nhà Nam bao gồm cả nó. Một ngôi biệt thự nguy nga, đồ sộ với lối kiến trúc đối xứng qua một tháp đồng hồ chính giữa, một khu vườn rộng kèm theo một cái hồ bơi uốn lượn quanh co, ôm sát lấy tòa nhà với những vòi phun nước và những ánh đèn mờ hắt lên từ đáy hồ. " Thiên đường của những giấc mơ"
Hắn từ trong bước ra khi hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía hắn, ánh mắt si mê, ngưỡng hộ của các cô gái đang chau chuốt nhìn thật kỹ từng đường nét trên người của hắn. Hắn đẹp thật, ở nhà ở trường là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Ở trưởng như một thư sinh thì ở nhà hắn là một đại thiếu gia, một hoàng tử khoác trên người màu trắng tinh khôi giữa màn đêm sâu thẳm.
- Mời mọi người vào trong! ( cậu chủ nhà cất tiếng mời khách )
Nó bước vào nhìn dáo dác xung quanh, nó ghét hắn, ghét hắn nhiều lắm nhưng hôm nay không hiểu vì sao mà chính nó cũng phải ngây ngất trước hắn. Mọi người bắt đầu lên tặng quà cho hắn, nhiều, nhiều lắm. Món nào cũng to, cũng có giá trị. Đến lượt nó:
- Tặng ông. Sinh nhật vui vẻ.
Hắn nhận lấy món quà từ tay nó 123 hắn mở ra và:
- Cô tặng tui cái chuông gió nhỏ bé, xấu xí thế này à? Bộ cô không biết mua thứ gì khác đáng giá hơn để tặng cho đại thiếu gia hả? Cô kém óc thẩm mỹ thế?
Chỉ một lời, một câu nói ngắn nhưng đủ làm cho hắn nhìn nó:
- Thích thì giữ, không thích thì.. sọt rác trống kìa, quăng vào tự nhiên.
Vừa nói dứt câu nó quay lưng bỏ đi nhưng nó đâu biết rằng hắn đã kịp nhìn thấy những giọt nước mắt ngu ngốc bắt đầu lăn trên má của nó. Lần đầu tiên hắn thấy nó khóc, nó mạnh mẽ lắm mà.. Chả lẽ mình đã hơi quá đáng sao?
Nó chạy thật nhanh, chạy thật xa nhưng nó nào biết sau lưng nó có một người đang đuổi theo. Nó dừng lại trên một ghế đá công viên, nó gục xuống và khóc.Nó khóc nhiều lắm.
- Tại sao? Tại sao chứ?
Nó gào thét giữa màn đêm, giữa cái không gian tĩnh mịch.
- Hôm nay cũng là sinh nhật của mình mà? Tại sao mình không được hưởng cái hạnh phúc như bao người khác
Nó nghĩ lại quá khứ, hơn 9 năm nay rồi, lần cuối cùng nó đón sinh nhật bên ba mẹ của nó, lần cuối cùng ấy nó lại khóc
- Ba., mẹ. con nhớ ba mạ nhiều, nhiều lắm
- Con buồn lắm, hôm nay là sinh nhật của con nhưng một mình,. đơn côi,.và rồi còn bị người khác lăng mạ con Con đau lắm ba ơi.!!
Một chiếc khăn tay đưa ra, nó vội vàng nhận lấy như nhận lấy một niềm an ủi và không quên " cám ơn " và rồi nó giật bắn mình khi biết có người bên cạnh:
- Sao lại là ông? Ra đây làm gì? Chơi trò theo dõi tui hả?
- Xí! ai mà thèm. Tui chạy theo xem có người nào đó nhắm mắt chạy, lỡ té chết ngay sinh nhật của tui thì chẳng may ngày tốt đẹp của tui lại trở thành ngày giỗ của người khác còn gì?
- Đồ quỷ vương!!.Cậu đi chết điiii.
Vừa tức, vừa la làng, nhưng những giọt lệ ngu ngốc vẫn còn đang lăn trên gương mặt bé bỏng của nó.
- Nín đi chứ! Lớn già cái đầu mà khóc như con nít mới đẻ dạ bà? Khóc xấu hoắc à!
- Ai bảo tui khóc? Nước mưa đó..
- Uả? mưa hùi nào vậy ta? Mưa mà không ướt mình mà lại ướt cái mặt của bà là sao kìa? dụ này ngộ à nha..
Biết mình bị hố nó vội kiếm chuyện đánh trống lãng để không bị hắn chọc quê
- Ở đấy bao lâu rồi?
- Từ khi cô khóc.
- Hứ! Dám nói nữa tui cạp ông à
**** Trở lại 30 phút trước ****
Thiên Thiên vừa bỏ đi thì Liên Chi mới đứng lên, tiến lại gần Nam và nói với giọng nghẹn ngào pha chút trách móc:
- Tuấn Nam này!
- Hử? Có chuyện gì sao Chi?
- Có một chuyện có lẽ ông không biết. Hôm nay cũng là sinh nhật của Thiên Thiên. Ba mẹ nó mất lâu rồi, nó luôn đón sinh nhật một mình trong đau khổ và nước mắt. Hôm nay tụi tui chuẩn bị làm tiệc cho nó. Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi. Tụi tui chỉ tính ở đây với ông một chút rồi lôi nó đi. Giờ nó bỏ đi đâu mất rồi. Tank 2 tính sao đây?
Nghe Liên Chi nói hắn đã biết được mình đã hơi quá đáng, Chi không kịp nói thêm câu nào nữa thì hắn cũng nhắm hướng mà Thiên Thiên bỏ đi và cũng lao đi mất hút trong màn đêm. Buổi tiệc ấy thế là vắng mặt nam nhân vật chính nhưng lại có một chuyện thú vị khác xuất hiện..
- Ê pà! Đi với tui tới một chỗ nào!
- Chỗ nào là chỗ nào?
- Đi rồi biết. Hỏi nhiều quá làm gì?
- Không đi đó! Ông dụ dỗ gái nhà lành hở?
- Hứ! Bà coi lại bà đi!! Bổn thiếu gia đây mà thèm dụ dỗ cô á! Xin lỗi à!
- Hmmmm.Hmmmm
- Mà đi thôi. Trễ rồi!
- Đã bảo không đi mà!
Dứt lời hắn nhấc bổng nó lên vai, vác nó đi ra đón taxi. Mặc dù giãy giụa nhưng nó vẫn không thoát được sự khống chế của hắn, hắn mạnh thật. lên taxi đi được một quãng, hắn lại bảo:
- Bịt cái khăn này đi. Khi nào tui cho mở mới được mở nghe chưa?
- Không! Không thích! Không bịch! Rồi sao nà?
- Cái con nhỏ này!
Dứt lời cái khăn đã choàng qua đầu và bịt kín mắt nó lại.
- Bỏ ra coi!
- Cô mà lóc chóc tụi đạp cho lọt xe à! Ngồi yên coi!
Không biết truyện gì xảy ra nhưng lỡ lên xe rồi thì đành phó thác số trời vậy. Biết làm sao khác bây giờ?
Xe dừng lại, hắn đỡ nó bước xuống và rón rén bỏ đi. Mình nó đứng đấy. một mình:
- Tuấn Nam!! Tuấn Nam..
Nó gọi tên hắn nhưng dĩ nhiên hắn không có ở đấy thì làm sao trả lời nó được. Nó ngửi thấy mùi thơm, thơm lắm, mùi thơm phảng phất của hoa nhài, cứ lan tỏa theo từng hơi thở của nóchắc phải nơi đây có rất nhiều hoa thì phải. Tò mò quá, nó mở khăn ra và rồi, một không gian tĩnh lặng, một màu đen thăm thẳm không có gì khác. Nó sợ, nó sợ bóng tối lắm, nó sợ sự trống vắng và cô đơn, lạnh lẽo, còn đang lần mò tìm đường đi thì:
- " cach cạch cạch.."
- " Happy birthday tú u.. Happy birthday tú u..tè tè té te.. Happy birthday bà Thiên Thiên "
Nước mặt nó lại chảy xuống, nó khụy xuống ôm mặt và khóc. " Happy birthday bà Thiên Thiên ư" nó có nghe nhầm không? Các bạn tổ chức sinh nhật cho nó thật sao? Nó suy nghĩ nhiều, nhiều lắm.
- Thôi! Nín đi. Sinh nhật mà sao khóc kì vậy bà? ( Liên Chi bẽo vào má nó một cái thật mạnh )
- Uí! Con quỷ, sao mạnh tay thế, còn gì là mặt ngọc, mặt ngà của bà bà nữa chứ?
Mọi người lại phá lên cười vì bà bà này lúc nào cũng có thể làm cho mọi người vui vẻ, thoải mái.
- thôi thôi mấy bà, để bà Thiên thổi đèn cầy rồi còn ăn bánh kem nữa chứ! Thèm quá rồi Chẹp! chẹp!! ( Vương Lâm, một người bạn háu ăn của nó giục nhanh )
- Rồi.1.2..3.
- Á!! Sao lại là 71? Đứa nào chơi ác vậy? ( nó hét toáng lên )
- Ông Nam đó.ông nói: sinh nhật bà bà thì phải cắm 71. Cắm 17 sao làm chức bà bà được hehe
- Đồ quỷ vương qua ngày mai tui tính sổ với ông
- Comon baby!! há há há ( hắn cười trông thật là gian xảo )
- bà nè.. nghe tui nói hôm nay sinh nhật bà ổng liền bao hết cái quán này rồi cầm điện thoại lên tít tít tút tút đặt bánh kem. Giờ cái bánh của tụi tui chuẩn bị đang bị nhét vào một góc rồi. Mổ ổ bánh này nhét ổ của tụi tui vô còn được nữa mà.. há há há
To lắm, cái bánh kem mà hắn đặt cho nó to lắm, trên đó có cả một đàn gà, 1 vườn cỏ rậm rạp bao quanh 2 chữ Thiên Thiên.. Thổi nến xong đến phần mỗ xẻ bánh kem. dĩa bay đầy trong không trung rộng lớn
- Chát chát. bùm bùm.
Vui lắm! đêm nay thực sự vui lắm, nó hạnh phúc lắm. Lần đầu tiên nó đón sinh nhật bên bạn bè cuả nó.
Ở một góc khuất của quán, hắn ngồi đấy quan sát nó. Hôm nay, nó đẹp lắm, như một nàng tiểu thư kiều diễm vậy, đùa giỡn vô tư như một đứa con nít không lo không nghĩ. Hắn ngồi đấy lầm bầm một mình:
- Cầu trời cho nó quên đi cái vụ ở nhà mình khi nãy. Nếu không thì thù "douple". ( Con nhỏ này thù dai lắm ớ ) Nghĩ đến đó bổng nhiên:
- thằng quỷ vương trốn đâu rồi? Bước ra đây. Không thì biết tay bà bà!
Hix..Một câu đầy đe dọa của nó buộc chàng hoàng tử của chúng ta phải lên tiếng.
- Con heo!! Tui đây nè! gì thế hả?
- Khùng hả? Sao kiu tui là heo?
- Không phải hả? Cái ổ bánh kem to thế cả nhà tui ăn cũng không hết vậy mà mình bà nóc hơn nữa ổ. Không phải heo chứ là gì?
- Được lắm! Hôm nay tui với ông coi ai chết trước! Đứa nào không xỉn không được về, nếu không mai vào lớp biết tay bà bà. Nghe chưa!!
(Hix chết cái đám này rồi. con bé này nhậu cũng top teen ấy chứ! )
Thế là cuộc chiến của những loại rượu diễn ra suốt 1 đêm dài đăng đẳng.. trong sự ấm áp, niềm hạnh phúc bất tận