Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 30


Chương 30
Mẹ ơi chồng con đang khóc!

Mặc dù thỉnh thoảng Ân Tú Chi vẫn châm chọc này nọ Tiêu Mai, nhưng so với những trận xung đột dữ dội trước đây thì cuộc sống yên ổn hơn rất nhiều. Trong nhà Cao Hiểu Cương chẳng mấy khi lên tiếng, đi đi về về như là hồn ma đã lìa khỏi xác, đến bữa cơm cũng bảo Thu Nhi mang tới phòng mình, không muốn ngồi ăn cùng bàn với Ân Tú Chi, cố gắng tránh không đụng mặt với bà, chỉ thỉnh thoảng mới thấy nhau, cả hai người đều giương vẻ mặt thù địch lên với nhau, và hai người đều không thèm nhìn nhau bình thường lấy một cái.

Ba người phụ nữ trong nhà không còn cãi nhau nữa, Trịnh Sảng tạm thời yên tâm, nhưng anh vẫn biết rõ yên bình rất ngắn ngủi, Cao Hiểu Cương và Tiêu Mai đều đang đợi, đợi thời gian, khi thời gian được lâu lâu rồi họ sẽ yêu cầu Ân Tú Chi rời khỏi đây. Cuối cùng thì việc để hai người, một mẹ đẻ và một mẹ kế vốn xung nhau như nước với lửa cùng chung sống dưới một mái nhà là chuyện không thể thực hiện được, huống hồ lại còn thêm Tiêu Mai.

Đúng là đau đầu, đáy lòng mà nói, Trịnh Sảng thực sự muốn giữ mẹ anh ở lại Bắc Kinh, ở bên anh luôn, cả nhà cứ sống với nhau bình yên vô sự như thế này. Nhưng có thể như thế không? Thằng bé Bát Kim đã sắp kết thúc kỳ nghỉ hè chuẩn bị phải đi học rồi, anh dò hỏi ý kiến của Ân Tú Chi, ý bà muốn để Bát Kim đi học ở đây. Anh không dám để lộ ý định này của Ân Tú Chi ra ngoài. Bởi vì mẹ anh muốn để Bát Kim học ở đây, chính là thể hiện ý định không rời khỏi đây của bà. Nên nếu hai người phụ nữ kia mà biết được chuyện không ầm lên mới là lạ. Căn nhà khó khăn lắm mới yên ổn được một chút, anh ước gì thời gian có thể trôi chậm lại, chậm lại nữa, nếu mùa hè này cứ dài ra đừng có trôi đi thì tốt biết mấy.

Tiêu Mai thì ngược lại, cả Tiêu Mai và Cao Hiểu Cương đều mong cho thời gian trôi đi thật nhanh, nhanh nữa, đặc biệt là Tiêu Mai. Trước đây lúc Ân Tú Chi chưa tới thì ban ngày chỉ có cô và Thu Nhi ở nhà, cuộc sống trôi đi thật thoải mái, mặc dù có chuyện không được vui lắm xảy ra giữa cô và Trịnh Hân Di, có cả xích mích với Cao Hiểu Cương, nhưng những điều này so với phiền phức từ khi Ân Tú Chi tới thì chẳng đáng là gì cả. Cô thực sự không hiểu nổi, sao Ân Tú Chi lại khỏe đến thế, cái miệng cứ như cái van nước lúc nào cũng chảy nước ra ngoài, cả căn nhà hầu như đâu đâu cũng đầy tiếng nói của bà. Trong nhà này có bà, không khí dường như không lưu thông, lòng người giống như bị một phiến đá to đè lên, nặng trình trịch.

Bởi vì không muốn sống chung với Ân Tú Chi, cũng là vì muốn giảm đi những xung đột không cần thiết, ngày nào vừa mới ngủ dậy cô cũng ôm giá tranh đi khắp nơi trong thành phố, nhìn thấy cảnh mình thích thì tìm một chỗ ngồi rồi bắt đầu vẽ. Thỉnh thoảng có mấy người đi bộ nhàn hạ dừng chân đứng xem cô vẽ, và phóng khoáng đưa ra câu khen ngợi hết lời, những ngày như thế cô về nhà với tâm trạng vô cùng tốt, cũng không vì những khó chịu và xung đột với Ân Tú Chi mà thay đổi sắc mặt, không tính toán với bà ấy.

Sáng hôm nay, lúc Tiêu Mai đang bê giá tranh và thay giày ở cửa, Bát Kim bèn chạy lại khẩn thiết nói: “Bác dâu, bác lại đi ra ngoài à, cho cháu đi với có được không?”.

Tiêu Mai quay lại nhìn, đối diện với đôi mắt trong vắt sáng rạng rỡ của cậu bé, sự mong đợi trong đôi mắt đó khiến cô không nỡ từ chối. Cô cười, nói nhỏ: “Được, cháu đi nói với bà đi”.

“Ờ”. Nó nghe xong bèn chạy thẳng vào trong nhà bếp, vừa chạy vừa hét, “bác dâu đưa ta đi ra ngoài chơi rồi, bác dâu cho ta đi ra ngoài chơi rồi”.

Có cần vui mừng tới mức đó không? Tiêu Mai chợt mỉm cười.

“Cái gì? Nó cho cháu đi chơi?”. Ân Tú Chi đang giúp Thu Nhi nhặt rau, nghe thấy thế cảm thấy lạ, Bát Kim tưởng là bà không đồng ý, vội kéo lấy áo bà nghếch mặt lên nói: “Cháu muốn đi, cháu muốn đi”.

“Thế, thế đi đi”

“A”. Bát Kim hét lên một tiếng rồi lại chạy thẳng ra ngoài.

Ân Tú Chi nở nụ cười, nói với Thu Nhi: “Con dâu Mai trừ việc hơi lười ra thì làm việc khác đều không lười”.

“Chị Mai vốn dĩ không lười đâu ạ, tranh chị ấy vẽ rất đẹp, chị ấy còn vẽ cho cháu một bức chân dung, cháu đi lấy lại cho bác xem”. Cô đặt rổ rau xuống đi ra lấy bức tranh mang cho Ân Tú Chi xem.

“Vẽ cũng được đấy nhỉ, cũng có con mắt nghệ thuật. Nhưng thế thì có tác dụng gì chứ? Bức tranh này cũng chẳng thể thay cơm được, muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng đâu có dễ thế? Theo ta thì nên tìm một công việc sẽ tốt hơn. Con trai ta lúc nào cũng nói nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhỏ cái gì nữa, ở quê ta như nó đã có con biết đi rồi ấy”.

“Thành phố và ở quê không giống nhau, cháu cũng làm ở mấy nhà rồi, chỉ thấy có nhà này tốt. Bà không biết đấy thôi, khi cháu phải đi khỏi đây, công ty giúp việc tìm cho cháu một gia đình khác, cháu làm đến ngày thứ hai đã muốn bỏ đi rồi”. Thu Nhi lấy lại bức tranh trên tay bà và nói.

“Tại sao?”

“Chủ gia đình đó phát cho cháu một quyển vở, bắt cháu ngày nào cũng phải ghi chép vào đó, khinh thường người khác quá, cháu là đứa tham của như thế sao? Dì Cương và chị Mai tin tưởng cháu, cháu hận một nỗi không thể dốc hết tâm sức vào nhà này…”

“Từ từ! Con hồ ly tinh đó và con dâu Mai giờ không bắt cô ghi chép sao? Thế đâu có được? Một ngày ăn bớt 1 tệ, một tháng đã là 30 tệ rồi, chả trách cô cứ nhất nhất muốn quay lại nhà này. Không được, lần này ta sẽ phát cho cô một quyển sổ, bắt đầu từ ngày mai cô ghi chép đầy đủ lại cho ta”

Bà nói xong đi thẳng vào phòng Tiêu Mai tìm cuốn sổ, còn Thu Nhi cứ đứng đờ ra đó…

Ở điểm xe buýt, Tiêu Mai nắm tay Bát Kim đứng đợi xe, Bát Kim hỏi cô, “bác dâu, chúng ta đi chơi ở đâu?”.

“Bát Kim, ở bên ngoài không được gọi bác là bác dâu”. Tiêu Mai kéo thẳng bé sang một bên dặn dò.

“Thế ta phải gọi là gì?”

“Cũng không được xưng là ta, xưng là cháu, biết chưa?”

“Vì gì?”

“Cũng không được nói vì gì, mà phải nói tại sao”

Bát Kim ngẩn ra nhìn cô, tiếp tục lắc đầu nói: “Bác dâu vẫn chưa nói với… cháu, cháu phải gọi bác dâu là... gì. Đúng không ạ, cháu không nói sai đúng không?”. Thằng bé cười lên.

“Đúng, rất đúng. Trẻ con học nói thật nhanh”. Tiêu Mai xoa đầu thằng bé rồi cười.

“Thế bác dâu mau nói, cháu… cháu phải gọi là gì?”

“Ờ, để bác dâu nghĩ đã… hay là thế này, sau này ở nhà gọi bác là bác dâu, ở bên ngoài thì gọi là chị đi. Á, xe tới rồi. Mau, chúng ta tới công viên chơi đi, buổi chiều bác dâu lại đưa tới khu giải trí chơi”

“Khu giải trí là gì, là nơi nào?”

“Là nơi rất vui, nhất định cháu thích”

Hôm đó Bát Kim chơi rất vui, Tiêu Mai không những đưa nó đi ăn nhiều thứ ngon mà còn đưa nó tới khu giải trí chơi xe đua, chơi đu quay ngựa và xe leo núi, chơi mãi tới khi nó mệt lả ra mới đưa về.

“Haiz, còn nhớ tôi không?”. Châu Tiêu Kiếm đưa khách tới đây, gặp Tiêu Mai ở cổng, anh nhiệt tình vẫy tay với cô. Ánh mặt trời chiếu qua cửa xe, khiến cho mấy nốt mụn thanh xuân của anh bóng nhẫy lên, làm Tiêu Mai nhớ lại.

Cô nhìn anh và cười, trong lòng hơi có chút do dự, hôm nay tiêu hơi nhiều, cô không nỡ bắt taxi. Nhưng Tiêu Châu Kiếm đã mở cửa xe ra, cô chỉ còn biết kéo Bát Kim lên xe, lần trước anh này đã bớt cho cô hơn hai mươi tệ, coi như lần này trả lại đi.

Lên xe nói địa chỉ, anh nghe thấy bèn cười, “cô cũng sống ở đó à?”.

“Sao ạ, anh cũng sống ở đó?”, Tiêu Mai hỏi lại.

“Không phải, một người bạn của tôi sống ở đó, ừ có thể coi là bạn”

“Sao lại nói có thể coi là bạn?”

“Chính là, giống như cô vậy, đã ngồi ở xe tôi hai lần, tôi cứ coi các cô như bạn bè mà. Nhưng chưa chắc các cô đã nhớ tới tôi. He he, đứa nhỏ này chính là…”

“Em họ tôi”. Tiêu Mai nói có vẻ chột dạ, địa vị có vẻ hạ thấp quá, từ bác dâu xuống thành chị, cô thấy mình đúng là hơi mặt dày.

Cả quãng đường Châu Tiêu Kiếm vẫn thao thao bất tuyệt, nói không ngớt, lúc tâm trạng Tiêu Mai vui vẻ thì cô không thấy phản cảm chút nào. Sau khi dừng xe ở bên ngoài khu nhà, cô bước ra khỏi xe, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Trịnh Hân Di vừa xách vali lại vừa cầm một túi giấy xinh xắn tiến lại gần.

“Thật đúng lúc, cô mang thứ này lên nhà”. Trịnh Hân Di đưa túi giấy ra trước mặt Tiêu Mai, thốt ra câu nói đầy vẻ mệnh lệnh. Mặc dù Tiêu Mai không vui, nhưng vẫn đưa tay ra cầm lấy, cô biết Trịnh Hân Di không muốn chạm mặt với Ân Tú Chi.

“Hai cô là người một nhà à?”. Châu Tiêu Kiếm thò đầu ra ngoài, tỏ vẻ ngạc nhiên, nói với Tiêu Mai, “cô họ Tiêu đúng không? Lần trước tôi gọi điện tới trả điện thoại chắc là chồng cô nghe máy. Tôi cũng họ Tiêu, cô cầm lấy tấm danh thiếp này, lúc nào cần dùng tới xe thì cứ gọi cho tôi, lúc nào cũng được”.

Không đợi Tiêu Mai kịp phản ứng anh đã lấy ra tấm danh thiếp. Trịnh Hân di ngẩng lên liếc anh một cái, rồi kiêu căng bước đi trên đôi giày cao gót. Anh vội hướng về phía cô hét lớn, “này, cô đi đâu, tôi đưa cô đi”. Vẫn còn chưa nói dứt lời, chiếc xe nhỏ đã lăn bánh chạy về phía Trịnh Hân Di.

Đúng là biết chèo kéo khách. Tiêu Mai đưa tấm danh thiếp lên xem, rồi dắt tay Bát Kim đi vào khu nhà.

“Lên xe đi, ngồi xe nào mà chẳng như nhau? Cô xem hai chúng ta thật có duyên với nhau. Hơn nữa, nể tình tôi và người anh em của tôi có tinh thần nhặt được của rơi trả lại người đánh mất, cô thưởng tiền cho chiếc xe của tôi thì cũng có sao đâu? Lên xe đi!”

Trịnh Hân Di ngẩng lên nhưng không thèm nhìn lấy một cái, lưng vẫn thẳng đứng, ở chỗ gần đó có một chiếc xe đua mới tinh hiệu Hàn Quốc kiểu dáng dành cho nữ giới. Cô lấy chìa khóa từ trong túi xách của mình ra rồi tiến về phía chiếc xe, mở cửa xe ra, lên xe với dáng vẻ cực kỳ thanh nhã.

Nhìn theo chiếc xe xinh xắn ở phía xa nhỏ như hạt bụi, Tiêu Châu Kiếm nhếch miệng lên cười, lắc đầu, dẫm chân lên chân ga và tăng ga.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91515


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận