Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 31


Chương 31
Em biết anh yêu cô ấy Em biết suy nghĩ của em

Nhưng em không biết
Tại làm sao mà nước mắt tuôn trào vì anh

Em đợi anh trở về

Đợi tới lúc tóc chuyển sang màu bạc
Nhưng em không biết
Rốt cuộc thì ai mới là sợi dây tình của đời em

Cơn gió nhẹ đầu mùa hạ thổi phớt qua cửa sổ, làm tóc Trịnh Hân Di phất lên, có vẻ như tâm trạng cô đang rất tốt. Đợt trước cô đã quyết tâm chia tay với Mạnh Vân Phi, đêm đến khi đeo tai nghe vào nghe bài Em làm mất tình yêu của chính mình, từng giọt nước mắt cứ rơi xuống ướt cả gối. Còn lúc này bật nghe tâm trạng lại hoàn toàn khác. Như vậy, bài hát vui hay buồn hoàn toàn dựa vào tâm trạng của người nghe nó. Lúc tinh thần lên cao, thoải mái, bản tình ca bi thương chảy vào trong lòng tự có thể cất lên được những nốt nhạc vui vẻ, để trái tim vươn lên cao đón gió mát.

Thực ra năm kia Mạnh Vân Phi đã từng nghĩ tới việc mua xe cho cô, nhưng cô không cần. Thứ nhất là vì đa số thời gian cô ở trên máy bay đi đây đi đó, chẳng mấy khi dùng tới xe; thứ hai tính khí của cô rất kỳ lạ, tính khí không tốt này cô chỉ thể hiện với người đàn ông cô thích, đó chính là cô thích thứ gì thì không bao giờ tự mình nói ra, mà bắt người đàn ông đó phải mất công sức tự mình suy nghĩ, sau đó mang lại niềm thích thú thực sự cho cô. Nếu việc đầu tiên là hỏi cô, em có thích hay không, có cần hay không, thì cho dù cô nghe xong thấy sung sướng vô cùng nhưng vẫn thể hiện ra vẻ mặt lạnh tanh, thường là sẽ lắc đầu và nói không cần cho tới khi được hỏi lần thứ hai, lần thứ ba, bởi vì nếu bạn nói một lần thì cô không phân biệt được bạn thật lòng hay chỉ tiện miệng nói ra thôi.

Hôm gặp hai vợ chồng Mạnh Vân Phi ở cửa hàng, chính mắt nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm Mạnh Vân Phi dành cho vợ khiến cô bị sốc nặng, cũng khiến cho ước mơ cô ấp ủ bấy lâu tan thành mây khói! Cho nên cô thật sự quyết tâm cắt đứt sợi dây tình. Mấy năm nay, thời gian lúc nào cũng bám riết theo cô, lại thêm những người bạn quanh cô hết người này tới người khác đi lấy chồng, khiến cô cảm thấy áp lực và bức bách, cô khao khát có được một bến bờ thực sự thuộc về mình, chứ không phải chỉ là khách dừng nhờ bến đỗ của người khác.

Sau khi rời khỏi “nhà vàng”, cô tưởng là Mạnh Vân Phi không để ý gì tới việc bỏ đi của cô, ai ngờ sáng sớm nào cô cũng nhận được một bó hoa tươi của Mạnh Vân Phi đặt cửa hàng hoa gửi tới, đây là điều từ trước tới giờ chưa bao giờ có. Từ lúc qua lại với Mạnh Vân Phi, cho dù xuân hạ thu đông, cứ ra ngoài với cô là anh lại ngụy trang chẳng lộ chút nào. Không phải cô không thấy buồn, buồn cho bản thân mình có tình yêu không thấy ánh mặt trời, nhưng cô vẫn chọn lựa sự nhẫn nhịn, nói cho cùng thì anh cũng là CEO của một công ty danh tiếng, nếu có scandal thì nhất định ảnh hưởng nhiều tới hình ảnh công ty. Mặc dù trên bức thiệp người tặng chỉ có đúng một chữ “Mạnh”, thế cũng đủ khiến cô cảm động, tuy nhiên lại chưa đủ để cô quay lại, điều thực sự khiến cô hồi tâm chuyển ý chính là anh lần đầu tiên vào mục không gian QQ của cô rồi để lại một tiếng thở dài, tiếng “aiz” này cứ đọng mãi trong lòng cô, khiến nước mắt cô tuôn trào, rồi cô lại lóe lên chút hy vọng.

Từ sau khi trở lại, Mạnh Vân Phi đưa cô tới Paris một lần, trở về còn tặng cô một chiếc xe đua, cô tới Paris mua cho mẹ Cao Hiểu Cương một lọ nước hoa, mua cho Trịnh Sảng một bộ dao cạo râu cao cấp, và mua cả cho Tiêu Mai một chiếc bút vẽ. Lúc mua bút vẽ cho Tiêu Mai cô hơi do dự, nhưng lại nghĩ cho dù thế nào thì cũng là chị dâu mình, mua quà cho mẹ và anh trai mà lại không đoái hoài gì tới chị dâu nghe có vẻ không đúng, nên cuối cùng vẫn quyết định mua.

Tuy nhiên Ân Tú Chi lại lầm tưởng chiếc túi giấy đó là đồ ăn vặt hay quần áo gì đó mà Tiêu Mai mua cho Bát Kim. Bà bước lại hắng giọng rồi nói về phía Tiêu Mai: “Cô thật biết tiêu tiền, đã ở nhà chơi không chẳng kiếm ra hào nào mà còn phung phí thế này, đúng là không lấy chồng thì không biết dầu củi đắt, chỉ biết lông bông, tốt ở chỗ nào chứ”.

Thấy bà đi như gió về phía mình, trong lòng Tiêu Mai không biết tại sao chợt có chút hối hận, lúc này cô thật sự muốn trong túi giấy là đồ cô mua cho Bát Kim. Trong lúc hoang mang, cô vừa thay giày lại vừa cất tiếng: “Thu Nhi, mang thứ này vào trong phòng dì Cương, là Hân Di mua về”. Dưới “uy phong” của Ân Tú Chi, trước mắt bà cô và Trịnh Sảng đều chuyển cách gọi Cao Hiểu Cương là dì Cương, đương nhiên vẫn còn một điều kiện nữa chính là phải gọi sau lưng Cao Hiểu Cương. Nếu cả hai người đều ở đó, thì hai người cứ ậm ờ chẳng gọi ai là “mẹ” cả, để tránh gây chuyện cho hai bên, cho thuốc nổ không bùng phát.

“Hóa ra là con tiểu yêu tinh đó mua”. Ân Tú Chi bĩu môi, kéo lấy Bát Kim, tự thấy bị hớ, trên mặt hiện rõ sự bực tức. Thực ra từ lần gây chuyện trước, Tiêu Mai đã không thèm để ý gì tới lời nói của bà nữa, nhiều khi toàn bà tự nói tự nghe.

“Nói cho bà nghe, hôm nay con đã cùng bác dâu đi chơi những đâu? Bác ấy có mua đồ ăn ngon cho con không?”. Bà kéo Bát Kim ra một bên, Bát Kim kể lể rõ ràng cho bà nghe. Nghe xong sắc mặt bà có vẻ dịu xuống, miệng lại cất lên: “Chỉ biết ném tiền đi, một lũ con gái phá hoại. Lại còn bắt cháu gọi là chị nữa chứ, để làm gì thế không biết?”.

“Cháu đâu biết?”

“Con khỉ nghịch ngợm này lại còn nói cháu rồi đấy. Đi ra chỗ khác chơi”

Trịnh Sảng về nhà biết được hôm nay Tiêu Mai đưa Bát Kim đi chơi, tỏ ra rất vui mừng, nhìn thấy anh vui như thế Tiêu Mai cũng thấy bùi ngùi trong lòng. Lúc cả nhà ngồi ăn cơm với nhau, đến Thu Nhi cũng thấy được không khí hôm nay hơi có chút biến chuyển, chợt thấy có vẻ không căng như dây đàn nữa, thêm chút cười nói. Cô vốn muốn tố cáo với Tiêu Mai chuyện Ân Tú Chi phát cho cô cuốn sổ ghi chép, nhìn thấy khúc mắc giữa hai người mẹ chồng, con dâu có vẻ tan bớt một chút nên bỏ đi ý định đó.

Chớp lấy cơ hội, cuối cùng thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng có được tí chuyển biến tốt, Trịnh Sảng dốc ruột dốc gan nghĩ ra câu chuyện cười hợp ý cả người già người trẻ để kể. Đến Bát Kim cũng hiểu, Tiêu Mai tất nhiên cười lớn, khiến cả sự ấm ức của Thu Nhi cũng tan biến, còn Ân Tú Chi càng cười to hơn nữa.

Cao Hiểu Cương ăn cơm trong phòng xong thì bước ra, nghe thấy tiếng cười, trong lòng thầm rầu rĩ. Bước nhẹ tới gần cửa sổ, đưa mắt nhìn ra xa, thấy cả nhà ngồi cười hả hê, vô cùng vui vẻ, hiện ra một bức tranh mẹ chồng nàng dâu cả nhà hòa thuận hạnh phúc. Trong chốc lát ánh mắt bà lắng thành băng, lòng bà chua xót, âu sầu vô cùng.

Vị trí mẹ chồng không phải vốn thuộc về bà sao? Tại sao người ngồi ở đó không phải là bà mà lại là Ân Tú Chi? Đây là nhà của bà - Cao Hiểu Cương, người đang ngồi ở bàn kia cũng là con trai và con dâu của bà - Cao Hiểu Cương, tại sao bà lại phải ra rìa thành cô gia quả phụ? Bà nhắm mắt lại, chợt thấy trong lòng mình như có cái gì đó đang đè nặng xuống…

Trong phòng ăn, không biết Trịnh Sảng lại kể chuyện cười gì, Tiêu Mai cười đến nỗi phải xoa bụng không ngừng. Cao Hiểu Cương nhìn cô một cái rồi ngoảnh đi luôn. Bà đi về hướng phòng ngủ được mấy bước rồi dừng lại, sau đó quay đầu bước vào phòng ăn.

“Tiểu Sảng, con tới phòng mẹ một chút”. Bực tức, lúc Cao Hiểu Cương cầm bát cũng thể hiện cảm xúc trong đó. Trịnh Sảng đứng dựng lên, trong lòng nghĩ có chuyện rồi đây.

“Mẹ, chuyện gì thế ạ?”. Anh cùng bà đi vào phòng ngủ, Trịnh Sảng ra vẻ cẩn trọng, gương mặt cười tươi.

Bà nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt sắc nhọn.

“Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như thế?”

Bà vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt như vén từng sợi mạch, từng thớ thịt ra nhìn thấy lòng dạ anh.

“Mẹ? Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ đang nghĩ gì ạ?”

“Mẹ đang nghĩ, con có còn là đứa con mà ta một tay nuôi lớn hay không?”. Bà lạnh lùng buông ra một câu.

“Xem mẹ nói kìa, kiếp sau có còn được là con của mẹ không con không dám chắc, nhưng kiếp này thì chắc chắn con là con mẹ rồi!”

“Thế được, nếu còn thừa nhận là con của Cao Hiểu Cương này, ngày mai con lập tức phải đưa bà ta đi”

“Mẹ…”. Trịnh Sảng không còn cười được nữa, miệng há ra không nói được lời nào nữa.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91516


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận