Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 257: Yêu cầu hà khắc
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ nghe vậy ngây ngốc, sau đó dứt khoát ngồi xuống ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trước người.
Hắn biết chỉ sợ chuyện này chính họa mà mình sơ suất khinh thường mấy ngày trước tạo ra. Hắn cũng hiểu được vị chủ tọa Minh Trụ Phong trước mắt định dùng biện pháp này dò xét thành tựu của mình trong phương diện Trận Phù.
Bất quá giờ phút này Nhạc Vũ không còn đường lựa chọn. Cho dù biết rõ ngôn ngữ vừa rồi của đối phương hơn phân nửa cũng chỉ là nói đùa, hắn cũng không dám dùng tiền đồ của mình đi mạo hiểm. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Đợi đến khi hắn từ từ đem lực chú ý tập trung lên kỳ trận, vẻ mặt Nhạc Vũ cũng bắt đầu ngưng trọng.
Bảy mươi hai trận kỳ này, cũng không biết do vật gì khống chế. Mới nhìn vào chỉ thấy màu vàng hơi nghiêng về đỏ, giờ khắc này hắn lại phát hiện ra mấy chuỗi phù văn liên tiếp, vô cùng phức tạp rắc rối, nhưng lại đầy vẻ mỹ cảm. Sau đó chuỗi phù văn lại lẫn nhau hô ứng, dẫn động linh lực lưu động bên trong, tạo thành một loại Linh trận cấm chế phòng ngự gần như hoàn mỹ.
Những Trận Phù trên những mặt cờ này, Nhạc Vũ thông qua hệ thống trí năng phụ trợ kiểm tra, nhất nhất tìm được trong biển trí nhớ. Thậm chí bên ngoài còn có những giải thích thật cặn kẽ về tác dụng của những phù văn này, nhưng vấn đề là Linh trận được kết hợp cực kỳ chặt chẽ, vô luận là linh lực lưu chuyển tiếp nối, hay những phù triện ảnh hưởng lẫn nhau cùng hô ứng, cơ hồ không hề có chút sơ hở.
Trong nội tâm Nhạc Vũ thầm cười khổ, nếu pháp trận này nằm trong phạm vi kiến thức của mình thì hi vọng phá trận vẫn có được. Chẳng qua nếu hắn thật sự muốn phá trận, như vậy không tiêu phí nhiều công phu thật sự là không thể nào.
Mà ngay sau đó hắn lại đem hi vọng giao vào sau gáy mình, nhưng ngay khi hồn thức của hắn truyền vào, lại phát hiện hình cầu màu bạc kia giờ phút này không hề có nửa phần động tĩnh.
- Kỳ quái! Làm sao đến lúc này vật kia lại không động? Chẳng lẽ muốn đạt tới trạng thái đánh bại Phách Phong cũng cần đạt tới điều kiện gì đó hay sao?
Nghĩ đến trận chiến lúc ấy Phách Phong sử dụng trận bàn, đầu tiên mình vừa nhìn liền hiểu ngay cách Linh trận vận chuyển. Nhạc Vũ có chút hiểu được, nhưng khi thật sự suy nghĩ sâu hơn, rồi lại không tìm ra được chút đầu mối.
Trong lòng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, dứt khoát kiềm chế tâm thần, hết sức chuyên chú đầu nhập trong việc giải toán.
Không bao lâu, chân mày Nhạc Vũ chợt nhảy lên, trong mắt lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng. Hắn phát hiện vật thể màu bạc sau gáy còn chưa bắt đầu chuyển động nhưng hệ thống trí năng phụ trợ cùng năng lực giải toán lại phảng phất mạnh hơn mấy cấp bậc.
Ở dĩ vãng, Nhạc Vũ vốn phải tự mình truyền vào thiên địa linh khí, hiệu dụng phù văn, cùng ảnh hưởng lẫn nhau mới tính toán ra ngoài, sau đó thỉnh thoảng còn phải tiến hành tu chỉnh. Nhưng vào lúc nà, hệ thống trí năng lại tự động bắt đầu thu thập chi tiết, cùng những yếu tố hoàn cảnh quanh thân thay vào bên trong, tính chính xác so với ngày thường hắn tự tính nhẩm mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Qua chưa nửa khắc, một mảnh tuyến điều phù văn dài hẹp mơ hồ bắt đầu hiện ra trước mắt hắn. Tuy còn chưa được rõ ràng như lúc hắn chiến đấu với Phách Phong, hơn nữa thỉnh thoảng vẫn còn đang thay đổi tu chỉnh, nhưng theo kinh nghiệm của Nhạc Vũ xem ra, càng khả năng không lập tức có hiệu quả, nhưng Nhạc Vũ cũng có thể nhìn thấy được trong khoảng thời gian ngắn sẽ có hi vọng phá giải Linh trận này. Tuy nói về độ khó khăn, trận pháp này không chút nghi ngờ phải mạnh hơn lúc sáng gấp trăm ngàn lần.
Giờ phút này, Nhạc Vũ cũng hoàn toàn không biết cũng ngay lúc này, ở trên Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong lại có vài bóng người đang dùng thủ pháp đồng dạng ngày trước dùng một cổ kính đồng xanh chừng ba thước phương viên chiếu lên bên trong lầu các mà Nhạc Vũ đang đứng.
- Không hổ là trận đạo đại gia của Bắc Hoang, xem trận này tuy phẩm cấp khá thấp, cũng hỗn nhược thiên thành, không hổ là nhất đại tông sư.
Đôi mắt Vu Duy mang theo vẻ kính nể cảm thán một tiếng, ngay sau đó lại cười khổ nói:
- Ta xem Xương sư đệ thật sự quá để mắt tới hài tử kia rồi, loại Linh trận này mặc dù chính ta đi phá giải còn thấy có chút khó khăn. Huống chi hắn chỉ là một hài tử Trúc Cơ cảnh, cho dù thật sự ghi khắc hết mấy vạn điển tịch phù trận trong lòng, cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy đều chân chính lĩnh hội. Chưởng môn sư huynh, ngươi cho rằng thế nào?
- Không sợ sư đệ chê cười, bản thân sư huynh thà rằng hài tử này không thể thông qua sự khảo hạch của Băng Hồng sư điệt.
Vẻ mặt Vu Duy đầu tiên chợt ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ý cười một tiếng. Nhưng Nông Dịch Sơn lại lắc đầu:
- Lần này ta không bàn việc này, đáng tiếc hôm nay hài tử này đánh một trận với Phách Phong dưới chân núi, chúng ta chưa được tận mắt nhìn thấy. Nếu không cũng có thể có được trụ cột để tiến hành phán đoán!
- Xương sư điệt bố trí trận pháp sao lại so sánh với trình độ của một đệ tử Trúc Cơ cảnh? Đây không chỉ là nói phẩm cấp của trận pháp tăng lên nhị phẩm, chân chính so sánh, còn cao minh hơn gấp mười lần. Linh trận chi đạo chỉ cần đi sai một ly, sai cả ngàn dặm. Mặc dù hắn có thể thật sự hiểu được những ký hiệu này, hơn phân nửa cũng phải cần từ ba đến bốn ngày thời gian.
Ở bên cạnh Nông Dịch Sơn, Cung Trí đầu tiên cười một tiếng, sau đó trong mắt lộ vẻ do dự:
- Nói thật hài tử này quả thật rất giỏi. Vô luận là lấy ý vào kiếm, hay tu vi trận đạo đều làm người mừng rỡ. Nhưng chúng ta ở trên người hắn thật sự đã bỏ quá nhiều thời gian. Khách quan mà nói, sư điệt nên tập trung ở sự kiện phía nam thì hơn. Dù không có gì nguy hiểm nhưng đến tột cùng cũng làm mất đi mặt mũi của Quảng Lăng Tông chúng ta!
Vẻ mặt Nông Dịch Sơn nghiêm túc, bỗng nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng:
- Chuyện này ta đã có tính toán trước! Hai vị sư thúc trấn giữ bổn môn cũng không thể xem nhẹ. Đợi đến khi tìm hiểu được Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, ta sẽ tự mình đi một chuyến qua bên kia.
- Hắc! Ngày thường những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Thật không nghĩ ra hôm nay cần phải để chính chưởng giáo tôn sư chúng ta tự mình xuất thủ!
Mạc Quân nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng:
- Không nghĩ ra sau cái chết của Dụ Trữ sư đệ, Quảng Lăng Tông chúng ta lại suy sụp đến mức độ này. Chỉ là một tiểu phái, cũng dám không xem chúng ta vào trong mắt.
Không khí bên trong Quan Vân Điện nhất thời trở nên yên lặng trầm mặc. Sắc mặt mọi người đều ảm đạm ngậm miệng không nói chuyện.
Duy chỉ có Phong Vân lại hơi cau mày:
- Chuyện này ta xem không đơn giản! Phía sau nói không chừng có cái bóng của Thái Huyền Tông cùng chư tông trong Phượng Hà sơn mạch!
Mí mắt Nông Dịch Sơn nhảy mạnh, sắc mặt lại không có chú ngoài ý muốn. Đang trong lúc hắn muốn nói chuyện, ánh mắt của hắn lại bị tình hình trong kính hấp dẫn. Chỉ thấy Nhạc Vũ còn đang khoanh chân ngồi nhưng giờ đã thay đổi tư thế.
Trong ánh nhìn của mọi người, Nhạc Vũ đè nén nỗi mừng như điên trong lòng, ra vẻ trầm ổn lấy đôi đao kiếm từ trong nhẫn trữ vật đem ra.
Vào lúc này trong lòng hắn đúng thật vô cùng vui mừng, vật thể màu bạc sau gáy hắn đã lại lần nữa chậm chạp chuyển động. Mà theo thời gian trôi qua, chút ít tuyến điều trong mắt hắn cũng ngày càng thêm rõ ràng.
Hôm nay Nhạc Vũ đã biết điều kiện để khởi động vật này, hẳn là cần phải có khả năng hiểu rõ được phù triện cùng linh trận tới một trình độ nhất định nào đó, mới có thể đạt được tác dụng.
Tuy vừa rồi hắn có ghi nhớ lại hiệu dụng của những phù triện, nhưng thứ nhất hắn không hiểu rõ công hiệu. Thứ hai đối với nguyên lý cùng phương thức linh lực lưu động trong kỳ trận hắn cũng không hiểu rõ. Mà giờ khắc này theo mười mấy phút đồng hồ tính toán, đối với những thứ này hắn đã có chút ít hiểu biết, vì vậy mới hiểu được những yếu điểm mấu chốt của kỳ trận này.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn hai người bên cạnh. Thầm nghĩ nếu vị chủ tọa Minh Trụ Phong này thật sự sẽ không điều khiển kỳ trận kia, như vậy muốn phá trận pháp này quả thật không khó.
Nhưng ngay khi hắn vừa định động thủ, sắc mặt Xương Băng Hồng lại hơi trầm xuống:
- Nếu ngươi muốn dùng binh khí mạnh mẽ phá trận, tốt nhất đem ý nghĩ này bỏ đi cho thỏa đáng. Nếu tiểu lầu các này có bất cứ điều gì tổn thương, ta nhất định sẽ lấy tính mạng ngươi!
Nghe được lời ấy, không chỉ trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy rét lạnh, những người trong Quan Vân Điện đều đưa mắt nhìn nhau.
- Đây không phải làm khó tiểu bối?
Vu Duy hơi hí mắt, vẻ mặt vô cùng quái dị:
- Lấy tính tình của Xương sư đệ, tựa hồ không đến nỗi như thế.
Phong Vân lại ha hả cười một tiếng:
- Theo ta thấy, sư đệ hẳn là còn chưa quên được Hàn sư muội đi? Nghe hắn nói từng cọng cỏ ngọn cây trong tiểu viện này, đều do đích tay Hàn sư muội bố trí. Xương sư đệ dị thường quý trọng cũng là khó trách.
- Hắc! Bất quá chỉ là một kẻ si tình mà thôi. Nếu hắn sớm cắt được tơ tình này, giờ phút này đã sớm đạt tới Nguyên Anh cảnh, còn ở Hóa Đan kỳ lăn lộn bao năm tháng?
Cung Trí bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó hai mắt lại chăm chú vào Nhạc Vũ. Trong nội tâm hắn kinh nghi bất định, chẳng lẽ hài tử này đã có phương pháp phá trận?
Trong nháy mắt, Cung Trí cùng mấy người trong điện đều bật dậy khỏi ghế.
Chỉ thấy Nhạc Vũ thoáng ngây người một chốc, lại có động tác. Hắn vẫy tay ra bên ngoài, dùng sức bẻ gãy hai mươi mấy cành tùng, sau đó tịch thu về trong tay.
Vừa nhìn thấy một màn này, không chỉ trong mắt Cung Trí hiện lên một tia sáng rực, mọi người trong điện đều biểu lộ vẻ mặt không dám tin.
Chẳng lẽ hài tử này chuẩn bị lấy những cành tùng kia đến phá trận?
Lần này bên trong tiểu lầu các, Tào Vấn cũng nắm chặt hai tay, bỏ qua tính toán đưa linh thạch cho Nhạc Vũ. Đầu tiên sắc mặt Xương Băng Hồng thoáng dao động, sau đó lại mạnh mẽ trấn áp sự đau đớn trong nội tâm, ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt càng thêm chuyên chú.
Nhạc Vũ hoàn toàn không hay biết những việc này, hắn không thể sử dụng binh khí, càng không thể làm tổn hại tiểu lầu các này chút nào. Như vậy độ khó khăn khi phá trận càng tăng lên gấp mấy lần, cũng làm cho hắn phải tăng thêm thâm nhập hiểu rõ đối với kỳ trận trước mắt này.
Nhưng khi càng thêm thâm nhập giải toán, viên cầu màu bạc lưu chuyển càng lúc càng nhanh, hỗ trợ cùng năng lực tính toán của hệ thống phụ trợ, tựa hồ đã được tăng trưởng trên phạm vi lớn. Khoảng mười mấy phút sau Nhạc Vũ ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, ném ra cành tùng đầu tiên.
Đầu tiên hơi chếch về bên trái phía ngoài một chút, sau đó cành tùng cỡ chiếc đũa lớn đã bị một dòng điện kích thành nát bấy. Trận pháp này quả nhiên đúng như suy đoán của Nhạc Vũ công thủ nhiều mặt, không chỉ đơn giản là pháp trận phòng ngự. Mà đúng lúc này cành tùng thứ hai trong tay hắn lại ném ra.