Chính sảnh Thanh Âm viện.
Đại phu nhân đứng lên, bước từng bước về phía Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung đang quỳ rạp trên đất. Bước tuy trầm ổn nhưng tay nắm khăn đã hơi run lên. Trang Tín Ngạn lo lắng cho mẫu thân, định bước lên đỡ bà nhưng không ngờ còn có người nhanh hơn hắn.
Tần Thiên luôn để ý Đại phu nhân, biết bà chịu đả kích lớn, giờ bình tĩnh như vậy cũng chỉ là cứng rắn chống đỡ. Thấy bà đứng lên thì vội bước lên đỡ.
Đại phu nhân quay đầu nhìn Tần Thiên một cái, hơi gật đầu rồi tay lại khoát lên cổ tay Tần Thiên.
Phía sau, Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên một cái rồi cũng đi lên, đứng gần bên mẫu thân.
Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đi đến trước mặt bọn Trang Tín Xuyên. Đại phu nhân dừng bước. Bà cúi đầu, nhìn Trang Tín Trung thở sâu, bình ổn cảm xúc rồi mới chậm rãi nói:
- Gần hai tháng trước, có một lượng trà giả lớn ở mấy trấn, huyện gần hai châu Viên Châu, Đồng Châu tuồn ra ngoài ngươi có biết việc này?
Lời vừa nói ra, Lý di nương, Tam di nương và Trang Tín Xuyên đều cả kinh. Lý di nương có chút chột dạ cúi đầu, Trần di nương lấy khăn bưng miệng, nước mắt càng nhiều. Trang Minh Hỉ lặng lẽ kéo góc áo mẫu thân. Trang Minh Lan tránh sau mẫu thân mình, cả người run lên.
Trang Tín Trung quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu, hai tay run lên, hiển nhiên cảm xúc rất bất ổn.
- Những trà giả đó đều dùng những lá trà đã pha rồi phơi nắng lên, dùng thư hoàng, hoa thanh, thạch cao chín, mật cá trắm đen cùng mấy loại nước khác mà bào chế cùng, không khác gì trà mới. Nhưng thư hoàng độc còn hơn thạch tín, cố dùng thạch cao để giải độc này, có thể giúp trà trông đẹp. Người thường uống, thời gian ngắn không nguy hại nhưng thời gian dài, độc như vậy ngấm sâu trong cơ thể sẽ thành bệnh. Nhưng nếu người yếu uống thì sẽ mắc bệnh luôn, thiệt hại không nhỏ chút nào.
Đại phu nhân nhìn Tín Trung, tiếp tục nói:
- Trà giả như vậy cũng có thể trà trộn vào Thịnh Thế của chúng ta, dùng con đường vận chuyển của Thịnh Thế mà chuyển đến nơi đó. Tín Trung, trà đó chuyển đi có ngươi kí tên, ngươi đừng nói với đại nương là ngươi không biết gì.
Lúc bắt đầy, giọng Đại phu nhân lạnh lùng, âm trầm nhưng càng về sau càng chậm dần, dần lộ ra sự đau lòng vô cùng.
Cả người Trang Tín Trung run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt đầy ánh nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Hắn nhìn Đại phu nhân, đôi mắt đỏ lên, run run nói:
- Đại nương… con…
Nước mắt Đại phu nhân đột nhiên trào ra, bà ôm ngực, vô cùng đau đớn nói:
- Tín Trung, đại nương vẫn cho rằng ngươi là đứa trẻ thành thật, đại nương tin ngươi thế nào nhưng ngươi làm gì vậy? Ngươi khiến ta quá thất vọng.
- Đại nương… là con không tốt, con có lỗi với người…
Trang Tín Trung đường đường là một nam nhi nhưng lại bật khóc trước mặt mọi người.
Trang Tín Xuyên ở bên cạnh buồn bực không nói.
Đại phu nhân nhìn Trang Tín Xuyên một cái. Lau nước mắt rồi nói:
- Ngươi không chỉ có lỗi với ta mà còn có lỗi với phụ thân đã qua đời của ngươi, có lỗi với hơn một ngàn nhân công trung thành với Thịnh Thế. Ngươi có biết, có rất nhiều người uống trà giả này nôn mửa không ngừng, bụng đau như cắt, suýt thì mất mạng. Những người đó đã đệ đơn kiện Thịnh Thế chúng ta với quan phủ địa phương. Chỉ hơi sơ sẩy, Thịnh Thế Trà Hành của chúng ta sẽ tan nát.
Nghe đến đó, mọi người trong sảnh kể cả Tần Thiên và đám gia đinh đều vô cùng sợ hãi. Nếu Trang phủ gặp chuyện không may thì đám gia nô bọn họ cũng không có kết cục gì tốt. Giờ, Tần Thiên không còn chút thương hại nào với Trang Tín Trung, chỉ không ngờ hắn cũng là loại người xanh vỏ đỏ lòng này.
Trang Tín Trung không biết lấy sức lực từ đâu đến, giãy dụa người, nhào về bên Trang Tín Xuyên bên cạnh, giận dữ hét:
- Nhị ca, ngươi rõ ràng đã nói là trà giả này tuyệt đối sẽ không hại mạng người!
Vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì Lý di nương một bên đã chỉ vào Trang Tín Trung kêu lớn:
- Ngươi câm mồm cho ta, ngươi là đồ nghiệp chướng, đừng có ở đây ngậm máu phun người, vu hãm Tín Xuyên nhà ta. Mọi chuyện đều là ngươi làm, tên là ngươi kí, liên quan gì đến Tín Xuyên nhà ta!
- Ngươi mới câm miệng lại cho ta!
Đại phu nhân xoay người đi đến bên Lý di nương gầm lên:
- Tín Trung không có gan to như vậy. Tín Trung chỉ xem là đồng mưu, thủ phạm chính chắc chắn là Tín Xuyên!
Đại phu nhân chỉ vào Trang Tín Xuyên, giọng sắc bén như đao:
- Tín Xuyên, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được ta?
Trang Tín Xuyên đảo mắt, lặng lẽ quay đầu nhìn mẫu thân, Lý di nương khẽ lắc đầu. Trang Tín Xuyên giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn Đại phu nhân nói:
- Đại nương, việc này thật sự không liên quan đến con, cho dù đánh chết con con cũng nói như vậy. Mọi thứ đều do một mình Tín Trung làm.
- Nhị ca, sao huynh có thể nói như vậy!
Trang Tín Trung kêu lên:
- Rõ ràng đều là huynh bảo đệ làm, là các người uy hiếp ta…
Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Bên kia, Trần phu nhân và Trang Minh Lan cũng tức tối nhìn Lý di nương:
- Là bà dùng hôn sự của Minh Lan để ép chúng ta…
Lý di nương trừng mắt nhìn Trần di nương một cái, cắt ngang lời bà:
- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì, hôn sự gì, đừng có nói năng bậy bạ!
- Bà… Bà.. Trần di nương tức giận đến nói không nên lời.
Suốt quá trình, Đại phu nhân mặc kệ bọn họ cãi cọ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Tín Xuyên khiến hắn hoảng sợ.
Đại phu nhân chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Trang Tín Xuyên, nhẹ giọng nói:
- Tín Xuyên, ngươi nhìn đại nương đây.
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân một cái nhưng vừa chạm vào ánh mắt như có thể thấu rõ mọi thứ của bà thì lòng hoảng lên, vội cúi đầu.
Trên đầu truyền đến giọng nói nặng nề của Đại phu nhân:
- Ngươi có biết ta làm sao biết được chuyện này không? Là Tri phủ Vương đại nhân từng là học trò của Châu đại nhân nói, đó là nơi hắn quản nên mới lặng lẽ được như vậy. Nếu không vì mẫu thân ta và Tri phủ phu nhân giao tình tốt thì Tri châu đại nhân đã không nể tình như vậy. Đến lúc đó, chúng ta chẳng những phải niêm phòng Trà Hành mà những người có liên quan, bao gồm ta, ngươi, Tín Trung đều phải lên quan phủ tra xét. Đại nương đánh ngươi là cho ngươi cơ hội, để ngươi biết sai. Nếu ngươi chết cũng không hối cải thì đại nương cho dù để Trà Hành hao tổn danh tiếng cũng sẽ phối hợp cùng quan phủ giao thủ phạm ra.
Trang Tín Xuyên cả kinh ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn tái nhợt giờ như tro tàn:
- Mẫu thân… Đại nương…
- Giang Hoa Anh, bà dám!
Bên cạnh, Lý di nương nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên liều mạng với Đại phu nhân nhưng lại bị gia đinh giữ chặt.
Đại phu nhân không để ý đến bà, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên:
- Tín Xuyên, ngươi cũng biết, đại nương mới là chủ Trà Hành, ta thật sự muốn tìm bằng chứng thì quá dễ dàng. Đến lúc đó, đừng trách đại nương vô tình!
Những lời cuối cùng, Đại phu nhân cơ hồ là cắn răng mà nói nhưng nước mắt cũng doanh tròng.
Trang Tín Xuyên thấy vẻ mặt này của Đại phu nhân thì mới biết sợ. Hắn vội ôm chân Đại phu nhân khóc nói:
- Đại nương, con biết sai rồi, trăm ngàn lần người đừng bắt con vào quan phủ. Đại nương, con chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm hồn mới nghe theo người ta xui khiến mà làm chuyện bất nghĩa này. Về sau con không bao giờ dám thế nữa. Về sau con đều nghe lời đại nương. Đại nương đừng nhẫn tâm như vậy. Lúc phụ thân qua đời còn dặn đại nương chăm sóc chúng con…
Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, ngã ngồi xuống đất. Nhớ lại khi lão gia còn sống, Tín Xuyên hầu hạ bên gối thì nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.