Thịnh Thế Trà Hương Chương 45


Chương 45
Bệnh

Chu đại phu đang châm cứu cho Đại phu nhân thì Đại phu nhân lặng lẽ tỉnh lại.

-   Tỉnh rồi, phu nhân đã tỉnh!

Nguyệt Nương đứng bên giường vui mừng hô sau đó quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn đang lo lắng vẫy vẫy. Trang Tín Ngạn vội đi qua. Chu đại phu rời giường, đi ra phía sau, đến bên bàn kê đơn thuốc.

Tần Thiên ở trong phòng hầu hạ vội đi tới, Nguyệt Nương cũng đi theo.

-   Chu đại phu, phu nhân không có việc gì chứ?

 Nguyệt Nương lo lắng hỏi Chu đại phu.

Chu đại phu vừa kê đơn thuốc vừa nói:

-   Phu nhân bị nắng nóng, hơn nữa mệt nhọc quá độ, tức giận công tâm mà té xỉu. Uống thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao.

Nói tới đây, Chu đại phu gác bút, xoay người nhìn Nguyệt Nương nói tiếp:

-   Nhưng mà, bệnh của phu nhân dường như khí tụ ở gan rất nghiêm trọng, đây là do phu nhân hàng năm mệt nhọc quá độ, lo lắng ưu sầu mà hao tổn tinh thần. Phu nhân gần đây có phải thị lực suy giảm?

Nguyệt Nương liên tục gật đầu:

-   Không sai, phu nhân mấy ngày này thường nói nhìn mọi thứ mơ hồ đi.

Chuyện này Tần Thiên cũng biết nhưng nàng nghĩ phu nhân bị cận thị, không quá để trong lòng, không ngờ điều này lại có liên quan đến bệnh của phu nhân. Trong lòng cũng lo lắng.

Chu đại phu vuốt râu thở dài:

-   Khí âm trong gan không đủ sẽ khiến nhìn vật không rõ, nếu muốn không bị nặng hơn thì nhất định phải bình tĩnh thoải mái mà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới được.

Nguyệt Nương cúi đầu, vẻ mặt lo lắng. Giờ trong nhà như thế này sao phu nhân có thể thoải mái dưỡng bệnh? Chỉ sợ vẫn sẽ còn phải tức giận nhiều.

-   Nếu bệnh thêm nặng thì phu nhân sẽ làm sao? Bà ở bên không nhịn được hỏi.

-   Gan là bộ phận quan trọng nhất trong ngũ tạng, nếu gan bệnh thì không phải chuyện nhỏ.

Chu đại phu nói tới đây ho khan hai tiếng rồi không nói thêm gì.

Nguyệt Nương cũng không hỏi lại, cho Chu đại phu bạc, dặn hắn không được nói ra bệnh của phu nhân rồi bảo người đi bốc thuốc. Quay đầu lại dặn Tần Thiên như vậy.

Bên kia, Trang Tín Ngạn đang đỡ mẫu thân ngồi dậy. Tần Thiên nhớ lại kiếp trước từng nghe qua, bị cảm nắng thì nên uống nước đường vội vàng hòa một chén nước đường đưa đến bên giường phu nhân, bón cho bà từng thìa từng thìa. Trang Tín Ngạn ở bên làm bạn cùng mẫu thân.

Đại phu nhân uống mấy ngụm nước đường thì lắc đầu tỏ vẻ không muốn uống nữa. Tần Thiên lấy khăn tay cẩn thận lau miệng cho bà.

Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn mọi thứ, ánh mắt vẫn luôn thản nhiên. Tần Thiên đang chăm chú hầu hạ Đại phu nhân cũng không để ý đến hắn.

Đại phu nhân nhìn nàng cười cười:

-   Tuy sớm biết ngươi là người không sợ chuyện nhưng hôm nay vẫn khiến ta sợ đó. Xem ra ngày đó ngươi còn khách khí với ta lắm.

Tần Thiên cúi đầu, ngượng ngùng cười cười:

-   Bọn họ khinh người quá đáng, phu nhân là quá tốt bụng nên họ mới dám làm thế.

Nàng đặt chiếc bát trong tay lên bàn. Trên bàn có một giá cắm nén, trên đó có ba cây nến đang cháy, ánh lửa lập lòe.

Đại phu nhân nhìn tiểu nha đầu trước mặt, hai gò má trắng nõn dưới ánh nến ửng hồ, lông mi dài phản xạ ánh sáng thản nhiên, khe khẽ rung động. Lúc mỉm cười, má lúm đồng tiền dịu dàng, dưới ánh nến trông thật ấm áp. Mà khi nàng ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đen lúng liếng như hai viên bảo thạch, lóe ra ánh sáng động lòng người, khiến người ta có cảm giác thật thông minh.

Đại phu nhân cảm thấy lòng dịu dàng. Bà không kìm lòng được khẽ hỏi:

-   Nhưng làm như vậy nhị phòng sẽ ghi hận với ngươi, ngươi không sợ, không lo lắng?

Nghe được lời ấy, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn đối diện một cái. Hắn dựa vào bên dường, ánh nến chiếu lên nửa người hắn, một bên vàng rực, một bên u ám, lúc sáng lúc tối khiến vẻ lạnh nhạt, tao nhã của hắn trông đẹp đến yêu mị.

Tần Thiên có hơi mất tự nhiên. Nàng chỉ gần gũi với Đại phu nhân nhưng với Trang Tín Ngạn lại không có cảm giác này, không quen nói tâm sự trước mặt hắn. Nhưng nghĩ việc hắn căn bản không nghe được thì lại thấy bình thường.

-   Có sợ, cũng có lo lắng.

Tần Thiên nhìn Đại phu nhân cười cười. Lông mày Trang Tín Ngạn giật giật.

-   A? Vậy ngươi còn làm thế? Đại phu nhân nhướng mày.

-   Con là làm xong mới biết sợ…

Tần Thiên cười cười:

-   Lúc ấy căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ không muốn thấy Đại phu nhân bị Lý di nương coi thường, cảm thấy tức giận nên mới làm như thế.

Mọi thứ đều tấm lòng, vô cùng tự nhiên. Đại phu nhân mỉm cười:

-   Nha đầu này, đổi lại làm người khác, nhất định sẽ nhân cơ hội kể lể mình trung thành, tận tâm.

-   Làm gì có chuyện gì giấu được phu nhân? Có một số việc không cần Tần Thiên nói.

Tần Thiên cười nói.

Trung thành và tận tâm? Nói thật, Tần Thiên còn chưa được đến mức đó. Chỉ là nàng là người của Đại phu nhân, bà có liên quan đến vận mệnh của nàng, đương nhiên phải cùng bà chung một chiến tuyến.

-   Ngươi không cần lo lắng, ngươi vì ta làm như vậy, ta sẽ không để ai xúc phạm tới ngươi. Đại phu nhân nắm chặt tay nàng.

-   Cám ơn phu nhân.

Tần Thiên cười ngẩng đầu lên, đã thấy Trang Tín Ngạn đang nhìn mình. Đôi mắt dưới ánh nến chiếu ra ánh sáng trong suốt mà lấp lánh, so với bình thường có thêm chút cảm xúc.

Thấy nàng nhìn qua, Trang Tín Ngạn quay đầu đi, Tần Thiên bĩu môi cũng quay đi.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Nguyệt Nương:

-   Trần phu nhân, người về trước đi, phu nhân giờ vừa mới tỉnh, vẫn còn rất yếu, sẽ không gặp ai cả.

-   Nguyệt Nương, giúp ta xin phu nhân một chút đi, ta nhất định phải gặp phu nhân. Bằng không ta sẽ quỳ gối ở đây đến khi phu nhân chịu gặp ta mới thôi.

Giọng Trần di nương nức nở.

Tần Thiên phiền chán nhăn mày. Trần di nương này có chuyện gì sao cứ nhất định đến quấy rầy phu nhân? Bộ dáng yếu ớt nhưng có đôi khi lại làm ra những chuyện khiến người ta thật chán ghét.

-   Cho bà ấy vào đi.

Đại phu nhân thở dài, quay đầu đẩy Trang Tín Ngạn:

-   Không sớm nữa, ngươi cũng trở về đi.

Tần Thiên nghe lời đi ra ngoài, Trang Tín Ngạn đi theo sau nàng. Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng của Đại phu nhân.

Sau khi Tần Thiên đi ra thì thấy Trần di nương đang quỳ dưới đất, nàng đi tới nói:

-   Đại phu nhân gọi Trần di nương vào.

Trần di nương vội đứng dậy kéo váy đi vào nhưng lại đụng phải Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn bà đến nỗi bà vội cúi đầu. Trần di nương vòng qua hắn đi vào. Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn bà một cái. Lúc này, Hải Phú thấy hắn đi ra thì xách đèn lồng đi đến bên hắn. Lúc này Trang Tín Ngạn mới cùng Hải Phú rời khỏi Thanh Âm viện.

Tần Thiên và Nguyệt Nương cùng vào phòng phu nhân đã thấy Trần di nương quỳ gối bên giường phu nhân, vừa dập đầu vừa khóc lóc:

-   Phu nhân, đều là ta sai, là ta không tốt. Ta và Tín Trung là bất đắc dĩ…

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/58839


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận