TẠI SAO KÍNH LÚP CÓ THỂ PHÓNG TO VẬT THỂ?
Kính phóng đại là một loại máy đo quang học đơn giản, dùng nó dể đọc báo, xem sách, các chữ nhỏ được phóng to lên nhìn sẽ rõ ràng hơn. Kính phóng đại được chế tạo từ những vật chất rất tốt có độ trong suốt cao (như thuỷ tinh). Phần giữa của nó đầy, rìa mỏng, là một miếng kính lồi Hai bề mặt của nó có thể đều là mặt cầu, hoặc 1 mặt là mặt cầu, mặt kia là mặt phẳng.
Đặt một chiếc kính phóng đại theo hướng đón lấy ánh sáng mặt trời (thấu kính và tia sáng thẳng góc với nhau), ánh sáng chiếu qua kính phóng đại sẽ tích tụ thành một điểm, điểm này gọi là tiêu điểm. Nếu đặt đầu một que diêm ở tiêu điểm, một lúc sau que: diêm sẽ bốc cháy. Khoảng cách giữa tiêu điểm với trung tâm thấu kính gọi là tiêu cự.
Nếu đặt một vật thể bên trong tiêu cự của kính phóng đại, do thấu kính lồi có tính năng tụ quang nên người quan sát sẽ nhìn thấy ảnh ảo phóng đại ở nơi lớn hơn vật cự. Như vậy phần nhỏ bé vốn không nhìn thấy rõ sẽ nhìn thấy rõ hơn thông qua tác dụng phóng đại của kính phóng đại.
Hiệu suất phóng đại của kính phóng đại trong quang học được giảng từ góc độ ''góc ngắm''. Nếu dùng rađian để biểu thị góc ngắm thì độ lớn của nó bằng với độ dài của vật thể và tỉ số khoảng cách giữa mắt với vật thể. Khi góc ngắm nhỏ hơn 1o (Tương đương với góc ngắm của vật thể dài 1cm ở khoảng cách 34cm mà mắt nhìn thấy), mắt sẽ phân biệt không rõ từng phần nhỏ của vật thể. Khi ánh sáng môi trường xung quanh không tất, góc ngắm này phải tăng hơn nữa, thậm chí phải tới lo mới được.
Tác dụng của kính phóng đại hình là thông qua việc tăng góc ngắm để đạt được mục đích phóng to vật thể. Theo tính toán, hiệu suất phóng đại của kính bằng với khoảng cách nhìn rõ trừ đi khoảng cách giữa vật thể và mắt.
Dùng kính phóng đại để quan sát vật thể, vật thể phải đặt trong tiêu cự. Tiêu cự của kính phóng đại nằm trong khoảng 1 - 10 cm, cự ly nhìn rõ là 25 cm, vì vậy tỉ lệ phóng đại của kính phóng đại trong khoảng 2,5 - 25 lần.
Kính lão mà người già đùng cũng là một đang thấu kính lồi. Mọi người đều biết rằng, ánh sáng mà vật thể phát ra chỉ có tác dụng khúc xạ thông qua thuỷ tinh thể trong nhãn cầu. Khi nó tích tụ trên võng mạc ở vách sau nhàm cầu mới có thể nhìn thấy được. Khi nhìn vật thể ỏ rất xã, mắt có thể rơi vào trạng thái thả lỏng và hình thành một hình ảnh rõ rệt trên võng mạc. Nhưng khi nhìn những vật thể gần thì phải đùng sức mạnh cơ bắp để tăng độ cong của thuỷ tinh thể. Do khả năng điều tiết mắt của người già yếu nên chỉ có thể hội tụ ánh sáng về phía sau võng mạc. Nếu thêm một miếng thấu kính lồi trước mắt để ánh sáng hội tụ nhiều hơn một lần sẽ làm cho hình ảnh rơi ngay trên võng mạc, như vậy sẽ không làm cho người già bị loá mắt.