Đêm Mưa Va Phải Tổng Tài Chí Mạng Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1
Ngoại truyện của Lữ Duy Duy và Lục Tề Phong

Chương 1: Mang theo con trai tới

Trong quán rượu Thanh U.

Một cô gái xinh đẹp kiều mị ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, trong ánh mắt có vẻ lo lắng.

Hồi lâu, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi từ từ ảm đạm xuống, đổi lại lại là một hận ý vô cùng phức tạp.

Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bấm chuỗi số điện thoại đã nhớ kỹ trong lòng.

"Alo?"

Âm thanh bên kia điện thoại có chút cố ý đè thấp , mang theo vẻ kinh hoảng cùng không nhịn được.

"Tại sao chưa tới? Tôi vẫn ở đây chờ cô mà". Cô gái có hơi đau lòng, trong lời nói có một chút trách cứ.



"Bây giờ tôi không tới được, Tề Phong uống say, tiểu Trang, về sau buổi tối đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, được không? Ban ngày tôi đều ở công ty, cho nên buổi tối tôi hi vọng có thể có nhiều thời gian ở nhà một chút"

"Mỹ Giai, tôi thật sự rất nhớ chị, hôm nay tôi rất đau khổ, tôi cảm thấy càng ngày tôi càng không thể rời bỏ chị, làm thế nào đây?". Tiểu Trang sâu kín khóc.

"Tiểu Trang, không nói nữa, Tề Phong không thoải mái, tôi cúp trước"

Tiểu Trang còn chưa kịp nói chuyện, đầu kia điện thoại đã truyền đến một tiếng bíp dài.

Cúp máy nhanh như vậy, giống như là đang tránh né lũ lụt thú dữ vậy.

"Tại sao? Tại sao trong mắt của chị cho tới bây giờ chỉ có anh ta? Anh ta thì có gì tốt? Trong lòng của anh ta chỉ có cô gái kia mà thôi, tại sao chị lại ngu như vậy? Tôi đây rất yêu chị, tại sao chị không thể đáp lại tôi một chút xíu nào?"

Tiểu Trang khổ sở tự mình lẩm bẩm, cô nhìn ly rượu trước mặt hồi tưởng lại, bên trong hình như chiếu ra vẻ mặt vừa già dặn nhưng không mất đi vẻ dịu dàng của  Lâm Mỹ Giai.

Cô bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng hôn lên nó.

Biệt thự sang trọng trên đỉnh núi.

Trên ban công biệt thự, một người đàn ông tựa vào trên ghế dựa, ánh mắt mông lung vì men say sững sờ nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao.

Bầu trời đen nhánh như mực kia cùng đôi mắt âm u dung hợp lại với nhau, lộ ra bi thương cùng cô đơn.

"Tề Phong, đi về phòng đi, đêm khuya rồi, gió rất lạnh, cẩn thận thân thể bị lạnh đó?" Lâm Mỹ Giai đứng ở cửa phòng ngủ trên ban công, nhẹ giọng nói.

Cô không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa, từ sau khi tham dự hôn lễ của bạn bè trở về, anh vẫn giữ nguyên bộ dáng này.

"Không cần phải để ý đến anh, em đi ngủ trước đi". Lục Tề Phong nhàn nhạt nói xong, trong lời nói lộ ra sự xa cách.

Trong hai năm qua, cô đã nghe quá nhiều lời nói lạnh nhạt như vậy của anh, hiểu mình nhiều lời vô ích, cô có hơi khổ sở nhìn bóng lưng to lớn trong bóng tối của anh, yên lặng xoay người rời đi.

Lục Tề Phong th dài thật sâu, bưng chai rượu một bên tiếp tục uống.

Hơn ba năm, anh cho rằng ký ức đã ngủ say, anh cho là mình đã sớm quên, nhưng mà hôm nay, khi cô ấy xuất hiện một lần nữa ở trước mặt mình, lúc đó anh phát hiện ra, thì ra cô vẫn cư trú thật sâu ở trong lòng của anh, chưa bao giờ rời đi.

Coi như ban đầu cô tuyệt tình quyết định rời đi, nhưng anh không có cách nào quên đi cô.

——— ———-——— —————— ————-

Ngày mới đến, trong ngực Duy Duy liền chui vào một cái gì đó mềm như bông, làm cho cô rất nhột.

Cô cau mày rồi mở mắt, "Tư Tề! Mẹ đã nói, con đã trưởng thành rồi, phải tự mình ngủ. Tại sao lại chạy đến phòng mẹ hả?"

Lữ Duy Duy thấy trong ngực là tên tiểu tử này, bất đắc dĩ rống lên.

Mỗi ngày đều muốn diễn trò con ngựa, nhưng mà hình như tên tiểu tử làm không biết mệt?

"Mẹ nha? Con còn là đứa bé mà, con thích ngủ ở trong ngực mẹ á..., một mình mẹ ngủ không sợ sao? Có con ở đây ngộ nhỡ có chuyện gì con sẽ có thể bảo vệ mẹ". Tiểu tử xem thường, vừa nói vừa chui vào trong ngực của cô, ôm hông của cô còn vừa vuốt ve mềm mại của cô.

"Thật là không chịu nổi con mà, mỗi ngày Thiên Lỗi dạy con những thứ gì? Đem dạy dỗ con giống như một tên du côn"

"Chú Thiên Lỗi nói muốn con phải nhanh chóng lớn lên, phải bảo vệ mẹ thật tốt, không được để mẹ bị người khác bắt nạt". Tiểu tử thành thật trả lời .

"Chú Thiên Lỗi có bảo con lớn như vậy rồi mà còn phải vuốt mềm mại của mẹ sao?". Lữ Duy Duy nhìn tiểu tử trong ngực không an phận, lấy tay gõ một cái lên cái đầu nhỏ.

"Ai u, mẹ, đau quá, mềm mại này vốn là của con mà, không có nó con không trưởng thành nha? Mặc dù hiện tại con không ăn, nhưng con vẫn còn thích nó". Tiểu Tư Tề bĩu môi, một bộ dáng là chuyện đương nhiên.

Trong lòng Lữ Duy Duy âm thầm thở dài một tiếng, quả thật đứa trẻ này với ba của nó cùng một dạng.

"Được rồi, mau dậy đi, mẹ dẫn con đi nhìn xung quanh, nơi này chính là nơi mẹ lớn lên, sau lần trở về này, chúng ta sẽ lâu mới trở lại". Lữ Duy Duy mắt thấy cũng không ngủ được, nên ngồi dậy.

"Dạ, thật ra thì con rất thích nơi này, con không thích nước Mĩ". Tiểu Tư Tề cũng ngồi dậy mang bộ mặt tỉnh ngủ nói.

Lữ Duy Duy nghe Tư Tề nói, trong đầu sửng sốt.

"Tại sao vậy chứ?"

"Nơi này rất thân thiết, nơi này mới giống như nhà của chúng ta. Nhà chú Thiên Lỗi mặc dù rất đẹp, nhưng con cảm thấy nơi này tốt hơn"

Tiểu Tư Tề cũng nói không ra nguyên nhân gì, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy sống ở chỗ này rất thoải mái. Bởi vì, người nơi này đều giống mình, da vàng mắt đen.

"Tư Tề thật sự cảm thấy như vậy sao?". Lữ Duy Duy nghe tiểu Tư Tề nói, quyết định gì đó trong lòng có chút dao động.

Nên đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh không phải biện pháp, huống chi cô cũng không thể cả đời trốn tránh với anh mãi!

Tư Tề cũng nên đi học rồi, mình cũng không thể nào cả đời sống ở Tề gia như vậy! Đứa bé cũng cần một hoàn cảnh sinh hoạt ổn định.

Bệnh tình của Thiên Lỗi cũng dần dần được khống chế, nếu như lần này ca mổ thành công thì anh ấy sẽ tốt lên, mình cũng cho phép bản thân có thể lựa chọn rời đi rồi, mang theo Tư Tề trở lại cuộc sống chân chính thuộc về mình.

"Đúng, mẹ, nhưng mà con không thể bỏ lại chú Thiên Lỗi". Đứa bé chính là đứa bé, người nào đối nó tốt một chút xíu nó cũng nhớ mãi không quên.

"Được, mẹ đồng ý với con, chờ chú Thiên Lỗi hết bệnh, chúng ta liền trở về nơi này, có được không?"

"Được ạ!" Tiểu Tư Tề hoan hô lên.

Lữ Duy Duy nhìn Tư Tề vui vẻ, nghĩ tới lúc buổi tiệc hôm đó đôi mắt lãnh khốc của người nào đó, trong lòng không rét mà run, dường như cô có hơi sợ chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

Chương 2:: Không hẹn mà gặp

Tối hôm qua cả đêm chưa chợp mắt.

Kể từ khi tham dự hôn lễ xong, cái bóng dáng kia vẫn lảng vảng trong đầu của anh, không xua đi được.

Lục Tề Phong đã dậy từ rất sớm, sau khi rửa mặt xong thì lại cảm thấy đói bụng, anh liếc mắt nhìn Mỹ Giai còn đang trong giấc mộng, cầm lên áo khoác đi ra cửa.

Hạ kính xe xuống, gió buổi sáng mang theo khí lạnh làm cho đầu óc đang rối loạn của anh tỉnh táo rất nhiều.

Lục Tề Phong nhìn thấy cách đó không xa có một quán ăn sáng rất quen thuộc, suy nghĩ có chút hoảng hốt.

Duy Duy rất thích ăn bữa sáng ở đây?

Hôm nay cũng không biết vì sao anh lại nghĩ đi tới đây ăn điểm tâm. Chẳng lẽ là bởi vì cô ấy đã trở lại? Chẳng lẽ là trong lòng mình còn mong đợi có thể thấy cô ở tại nơi này?

Sẽ không, sớm như vậy, cô ấy cũng không thể nào xuất hiện ở chỗ này.

Nghĩ tới đây, sự thất vọng dâng lên trong lòng anh.

Đột nhiên có hai bóng dáng, một lớn một nhỏ lọt vào đáy mắt anh, tâm tình đang yên lặng của anh đột nhiên lại cuồng loạn lên.

Là cô ấy! Thật sự là cô ấy!

Nhưng mà đứa bé kia?

Trong lòng Lục Tề Phong một hồi buồn bực khó chịu.

Đây vốn chính là kết quả tất yếu, cần gì khổ sở?

Ba năm, chẳng phải mình cũng vì Lục thị mà cưới Mỹ Giai sao?

Anh biết mình không nên dừng lại, nhưng anh vẫn đạp thắng xe.

Lữ Duy Duy bưng qua một phần nhỏ bánh xốp, cùng một chén cháo cá tươi đi tới trước mặt của Tư Tề.

“Bảo bối, mau nếm thử, đây là bữa sáng mẹ thích ăn nhất đó, mấy năm này mẹ rất nhớ nó, con nếm thử một chút đi". Lữ Duy Duy hưng phấn mà nói, đưa cho Tư Tề một miếng bánh.

"Thật sự ăn rất ngon sao?"

Tư Tề vẫn luôn ăn bữa sáng kiểu phương Tây, cho nên khi thấy miếng bánh mẹ đưa tới lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Tin tưởng mẹ, ăn ngon lắm đấy"

Lữ Duy Duy vừa nói, vừa vội vã đưa một miếng bánh vào miệng mình.

"Mẹ, bộ dáng của mẹ quá không lịch sự rồi, rất mất mặt". Tiểu Tư Tề lẩm bẩm, một bộ dáng thân sĩ dạy dỗ Lữ Duy Duy.

"Tiểu tử thúi, lo mà ăn phần của con đi, sao lại nhiều lời như vậy?". Bị con trai nói như thế, Lữ Duy Duy có hơi ngượng ngùng trừng mắt liếc con trai một cái.

Xì một tiếng!

Một tiếng cười trong sáng truyền vào lỗ tai của Lữ Duy Duy.

Cô lúng túng nhìn bốn phía một phen, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.

Khoảnh khắc kia, thân thể của cô cứng lại.

"Chú ý tướng ăn của em một chút, rất mất lịch sự. Người khác đều ở đây đều nhìn thấy rồi đó"

"Lục Tề Phong, ai cần anh lo, lại còn để ý người khác ăn cái gì. Thật là mất hứng!"

Chuyện cũ giống như rõ mồn một trước mắt, hôm nay cảnh vật vẫn như cũ, nhưng mà người đã không phải.

Khụ khụ khụ!

Lữ Duy Duy khẽ nhếch miệng lên, một miếng bánh xốp cắm ở trong cổ họng, cô kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng ho khan.

"Mẹ! Mẹ làm sao vậy?". Tiểu Tư Tề vội vàng đứng ở trên ghế đấm lên lưng của Lữ Duy Duy.

"Đã nhiều năm như vậy, mà em vẫn còn là cái dạng này, uống một ít nước đi đã". Lục Tề Phong đưa qua một ly nước, âm thanh lành lạnh mang theo một tia trêu chọc.

"Là cái dạng gì, không cần anh quan tâm". Lữ Duy Duy nói xong nhận lấy ly nước uống vào.

"Mẹ, mẹ rất không có lễ phép nha, mẹ nên cám ơn chú này mới phải". Tiểu Tư Tề đứng sau lưng rất không đúng lúc chen vào.

"Tư Tề, con câm miệng lại cho mẹ, người lớn nói chuyện trẻ nhỏ không được chen miệng vào"

Con trai yêu quý của cô cư nhiên lại dạy dỗ mình trước mặt tên đàn ông này, điều này làm cho Lữ Duy Duy cực kỳ khó chịu.

"Tư Tề?". Anh nhớ người đàn ông kia tên là Tề Thiên Lỗi.

Lục Tề Phong nhớ tới cái tên này, trong lòng bốc hỏa, anh dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn lướt qua tên tiểu tử kia, một cảm giác không hiểu xông lên đầu.

Lữ Duy Duy nhìn thấy anh nhìn chằm chằm Tư Tề, trái tim hoảng hốt, chỉ sợ anh nhìn ra cái gì, cô nhanh chóng đi tới ôm Tư Tề, "Tránh ra, chúng tôi muốn đi"

"Mẹ, con còn chưa ăn điểm tâm ở đây mà?". Nhìn bàn thức ăn kia tiểu Tư Tề kêu lên.

"Tại sao lại vội vàng đi như vậy? Em rất sợ anh sao? Đứa bé này muốn ăn mà"

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong có hơi không hiểu, anh lại nhìn tiểu Tư Tề mấy lần nữa, đứa trẻ này lại có hơi giống mình lúc nhỏ.

Trong đầu của anh âm thầm mừng thầm, chẳng lẽ đứa bé này. . . ?

"Anh đừng nhầm tưởng, Tư Tề không phải con trai của anh, bây giờ tôi còn có chuyện, Tư Tề, nhanh lên một chút cùng mẹ đi về, lát nữa mẹ sẽ mua thứ khác cho con ăn"

Lữ Duy Duy nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tề Phong làm cho cô rất sợ, trong lòng cô lo lắng cực kỳ, cho nên giấu đầu lòi đuôi phủ nhận.

Lục Tề Phong cười lạnh một tiếng, từ trong vẻ mặt của Lữ Duy Duy anh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, anh dùng tay ngăn trở Lữ Duy Duy đi ra ngoài.

"Anh có nói nó là con anh sao? Tại sao em lại khẩn trương làm gì? Tư Tề? Người bạn nhỏ, con họ gì? Ba của con đâu?"

"Ba con qua đời rồi, lúc đó con còn chưa sinh ra, con tên Lữ Tư Tề". Tiểu tử đối với chú đẹp trai trước mắt này rất có hảo cảm, thành thật trả lời .

"Tư Tề, im miệng, bình thường mẹ dạy con thế nào, không nên cùng người lạ nói chuyện"

Lữ Duy Duy nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tề Phong, đầu óc loạn lên, lớn tiếng la tiểu Tư Tề.

"Nhưng mà chú ấy. . . . ."

"Cái gì chú, con biết người này sao? Lục Tề Phong, anh tránh ra, chúng tôi muốn đi"

Đột nhiên Lữ Duy Duy rất căm tức, tại sao mình vừa mới trở về nước người đàn ông này lại đúng dịp xuất hiện trước mặt mình như vậy, cô có hơi hoang mang lo sợ, hiện tại trong lòng của cô rất sợ, sợ anh biết thân phận của con trai sẽ đem nó cướp đi, cô đã mất đi anh, cho nên bây giờ không thể mất đi Tư Tề.

Lục Tề Phong lãnh khốc nhìn chòng chọc Lữ Duy Duy nửa ngày, chậm rãi dịch chuyển thân thể, không có làm khó cô.

Lữ Duy Duy có hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, ôm Tư Tề mau chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng hai mẹ con, anh móc điện thoại di động ra gọi.

"Tiểu Kỳ, điều tra cho tôi một người

Nguồn: truyen8.mobi/t116869-dem-mua-va-phai-tong-tai-chi-mang-ngoai-truyen-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận