Đấu Khải Chương 127

Đấu Khải


Tiết 127: Xuất lộ (Đường ra)

Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny

Nguồn: Sưu tầm





Mạnh Tụ vội vàng nói: "Trấn đốc tạ thế, giờ không còn người dẫn đường, tại hạ chính đang lục thần vô chủ (hoang mang lo sợ), công gia kiến thức quảng bác, nếu như có thể chỉ điểm một hai, tại hạ thực cảm kích bất tận."

"Vậy ta nói thẳng, Lăng vệ là thân quân hoàng gia, uy danh vang dội, trong mắt người ngoài có vẻ cũng hiển hách, nhưng Đông Lăng vệ thủy chung vẫn là ưng khuyển cho họ Thác Bạt … ưng khuyển, ưng khuyển…. dù có uy phong cách mấy cũng là chó giữ nhà cho họ Thác Bạt mà thôi. Mạnh đốc sát ngươi là Hoa tộc, ở trong tư quân nhà Thác Bạt chỉ sợ tiền đồ sẽ có hạn. Cự long khó nằm bãi cạn, nếu như Mạnh đốc sát ngươi kỳ vọng tiền trình tương lai rộng lớn, có chỗ để thi triển tài hoa, Đông Lăng vệ cũng không phải lựa chọn tốt, sợ rằng ngươi phải nhanh nhanh nhảy ra khỏi nước đục này mới được."



"Công gia nói rất phải, chỉ là tại hạ có thể đạt đến địa vị hôm nay trong Đông Lăng vệ đều nhờ một tay Diệp trấn đốc cất nhắc, giờ nếu đột nhiên rời đi, tại hạ cảm thấy, như vậy sẽ đạp hư một phen tâm huyết tài bồi của trấn đốc, trong lòng thủy chung bất nhẫn."

"Mạnh đốc sát ngươi làm người trọng tình trọng nghĩa, không quên gốc, rất tốt, chẳng qua người không cần quá câu nệ hình thức, chỉ cần ngươi trung với tiểu nữ, trung với Diệp gia, vô luận ngươi ở Đông Lăng vệ hay là bất kỳ nơi nào, tiểu nữ đều sẽ rất cao hứng."

"Mạnh Tụ hơi nhíu mày, cảm giác gia chủ Diệp gia này không khỏi quá tự cho mình là đúng.

Diệp Già Nam đã từ trần, tuy Diệp Kiếm Tâm là phụ thân nàng, nhưng hắn tự thay thế Diệp Già Nam biểu thị thái độ "rất cao hứng" khiến Mạnh Tụ rất khó tiếp thụ. Hơn nữa mình đối với Diệp Già Nam thật không giả, nhưng đó là bởi vì tình ý giữa song phương, Diệp Kiếm Tâm lại chắc chắn mình "trung với Diệp gia" … Hắn cũng quá tự cho là đúng a?

"Mạnh đốc sát, ta nói giúp ngươi mấy đường ra, ngươi không ngại thử suy xét xem."

"Vâng, tại hạ xin nghe công gia dạy bảo."

"Mạnh đốc sát ngươi võ nghệ cao siêu, trời sinh kiêu dũng, cực kỳ thích hợp phát triển sự nghiệp trong quân. Hiện nay, Ngụy quốc vô luận ở hai đầu nam bắc đều thọ địch, chính là lúc anh hùng lập thân. Lấy sự kiêu dũng của Mạnh đốc sát, bất luận đến tiền tuyến Giang Hoài hay tiền tuyến Bắc cương, đánh thắng mấy trận tích lũy một phen quân công, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Có quân công, còn có người chúng ta ở trong triều nói giúp, chỉ cần một hai năm, lữ soái, đô tướng, thậm chí ghế trấn soái cũng không phải chuyện khó. Như vậy, Mạnh đốc sát ngươi cảm thấy thế nào?"

Mạnh Tụ trầm mặc trong khoảnh khắc, hắn nói: "Đa tạ công gia, nguyên đô đốc cũng nói với ta lời này, hắn nói, chỉ cần ta chịu chuyển tới biên quân Đông Bình, hắn sẽ đảm bảo cho ta một vị trí lữ soái."

Diệp Kiếm Tâm ngạc nhiên, sau đó, hắn cười.

Gặp mặt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mạnh Tụ nhìn thấy nụ cười thực sự trên mặt Diệp Kiếm Tâm, chứ không phải nụ cười lạnh quỷ dị. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lãnh khốc của hắn phảng phất như băng đá vạn năm chợt tan ra, có vẻ cực kỳ động người, cực kỳ đẹp mắt.

Mạnh Tụ phát hiện, lúc Diệp Kiếm Tâm cười, thật rất giống Diệp Già Nam.

"Lão Nguyên? Gia hỏa này thật biết đùa, lặng không tiếng thở muốn đào vào chân tường Diệp gia chúng ta, bộ hạ của tiểu nữ hắn cũng dám động tâm, thật là đáng ghét. Sau này ta sẽ thu thập hắn."

Mạnh Tụ cũng cười khan hai tiếng nói: "Hiện giờ tình thế hung hiểm, nhiều khả năng chắc Nguyên đô đốc cũng muốn bảo hộ tại hạ? Đây là một mảnh hảo tâm của đô đốc, xin công gia đừng trách cứ."

Diệp Kiếm Tâm cười cười lắc đầu, song lại không nhắc tiếp chuyện kia: "Nếu như Mạnh đốc sát không nguyện tòng quân, vậy xem thử đường ra thứ hai vậy. Mạnh đốc sát, bản thân ngươi đã có công danh tú tài, tuy vào quân tịch nhưng muốn lui ra cũng không khó. Bạch tổng trấn Đông Lăng vệ tương giao cùng ta đã nhiều năm, Thạch thị lang Lại bộ lại là tri giao với ta, có bọn họ giúp đỡ, để một võ quan lục phẩm Lăng vệ chuyển thành quan văn lục phẩm ở hậu tuyến … thật cũng không quá khó."

Mạnh Tụ nghe mà líu lưỡi, quy củ Đại Ngụy triều, văn võ phân chia rất rõ ràng, tuy ngẫu nhiên có thể chuyển biến, nói cách khác quan văn địa phương lúc chiến tranh có thể dễ dàng chuyển thành đốc soái hoặc giám quân thống lĩnh quân đội. Nhưng võ quan trong quân đội nếu muốn chuyển thành quan văn cùng phẩm giai, đó lại là chuyện căn bản không có khả năng, hoàn toàn không có tiền lệ.

Chuyện ta ta làm, đánh vỡ quan chế và quy củ triều đình … Chỉ có dạng nhân vật như Diệp Kiếm Tâm mới có thể nhẹ nhàng nói qua một câu: "Không phải quá khó."

"Nhưng mà Mạnh đốc sát ngươi chỉ có công danh tú tài, nếu muốn đi trên con đường sĩ đồ, thân phận này hình như hơi thấp … Vậy đi, sang năm là đến kỳ thi, ngươi thuận tiện tham gia khoa cử của Lễ bộ, cầm cái tiến sĩ, trước chịu khó làm tri phủ địa phương, quản lý dân chính rồi từng bước đi lên, qua một thời gian leo lên đến quan lớn một phương, thậm chí tham dự triều chính cũng không phải việc khó."

( Mạnh Tụ: "Có quan lục phẩm tham gia khoa cử sao?" )

"Nói vậy nhưng đường thăng tiến của quan văn khoa cử tất nhiên không thể nhanh được như trong quân đội, chẳng qua thắng ở chỗ an ổn. Nên biết chiến sự như lửa, thắng thua khó nói, mặc ngươi là võ tướng thanh danh hiển hách, một khi binh bại, dù cho trên chiến trận may mắn không chết, trở về cũng phải bị triều đình phân xử, nặng thì xử tử, nhẹ thì trục xuất. Cho nên, người bên ngoài tuy thấy võ tướng uy phong, nhưng bọn họ có ai là không hoảng sợ. Các tướng quân của Đại Ngụy triều, rất ít người có thể chết già. Nếu làm một cái so sánh thì quan văn an toàn hơn rất nhiều, Mạnh đốc sát, ý của ngươi như thế nào?"


Mạnh Tụ cười khổ: "Công gia vì tại hạ mà suy nghĩ chu đáo, tại hạ cũng rất cảm kích. Nhưng mà tại hạ tòng quân đã tám năm, chữ nghĩa rơi rớt gần hết, giờ tham dự khoa cử, sợ rằng lực bất tòng tâm."

"Gọi là khoa cử, kỳ thực chỉ đi cho có mà thôi. Lấy thân phận hôm nay của Mạnh đốc sát, còn có trợ giúp từ Diệp gia chúng ta, chẳng lẽ còn phải để ngươi ác chiến khoa trường, dùi mài khổ đọc Tứ Thư, Ngũ Kinh như sĩ tử bình thường? Đến lúc đó tất nhiên sẽ có người giúp ngươi an bài thật tốt, ngươi cũng không cần lo lắng … Chẳng qua, ta đồ rằng Mạnh đốc sát ngươi hình như không phải rất nguyện ý đi con đường này?"

"Tại hạ kinh sợ, cô phụ hảo ý công gia ngài."

Ý tốt liên tục bị cự tuyệt, mày kiếm Diệp Kiếm Tâm nhướng lên, mặt phủ kín một tầng âm lệ. Hắn rõ ràng cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, trầm giọng chậm rãi nói: "Hoặc giả, Mạnh đốc sát ngươi tâm chí thanh cao, đã vô tâm sĩ đồ*? Nếu như thế, ta còn một con đường thứ ba có thể kiến nghị … Mạnh đốc sát, ngươi tu luyện Minh giác đã bao lâu?"

*sĩ đồ: hoạn lộ, đường làm quan.

Mạnh Tụ kinh hãi, hắn thân có dị năng đấu minh song tu và thân phận Ưng hầu Nam Đường, thẳng đến bây giờ đều là tối đại bí mật thâm tàng bất lộ của bản thân. Chuyện mình ẩn giấu bấy lâu lại bị đối phương thoải mái bóc trần như vậy, thật hù cho Mạnh Tụ hồn vía lên mây, thiếu chút nữa tưởng rằng thân phận gián điệp nằm vùng của Nam Đường đối phương cũng biết, đột nhiên hắn nhảy từ trên chỗ ngồi xuống, thanh âm kinh hãi hô lên: "Công gia, sao ngài biết được? Chẳng lẽ Dịch..."

Lời nói được một nửa, hắn biết tình thế không ổn, lập tức đổi giọng: "Chẳng lẽ có người đã nói với ngài?"

"Mạnh đốc sát, xin an tâm, không cần kinh hoàng. Diệp gia chúng ta nghiên cứu học vấn về Minh giác đã có lịch sử hơn ba trăm năm, cũng tính là có chút danh tiếng. Chỉ cần liếc mắt nhìn người bình thường mấy lần, ta liền có thể nhận ra hắn có thiên phú Minh giác hay không. Đêm nay, Mạnh đốc sát ngươi ngồi trước mặt ta lâu như vậy, nếu ta còn không thể nhìn ra ngươi là Minh giác sư, vậy Diệp Kiếm Tâm ta sao làm nổi cái chức gia chủ này?"

"A? Vâng, vâng, công gia thần mục như điện, nhìn rất chuẩn."

Thanh âm Mạnh Tụ phát run, một bộ dáng kinh hồn chưa định, mắt Diệp Kiếm Tâm lộ vẻ khinh miệt: "Mạnh đốc sát, đấu minh song tu tuy hiếm thấy, nhưng Diệp Kiếm Tâm ta cũng không phải chưa thấy qua, huống hồ ngươi có ân với tiểu nữ, Diệp gia chúng ta càng không khả năng vạch trần ngươi …. Ngươi cứ an tâm, việc này ngươi biết ta biết, sẽ không tiết lộ ra ngoài."

Mạnh Tụ hơi an tâm nói: "Đa tạ công gia che dấu. Không phải tại hạ muốn lừa dối, chỉ là loại chuyện này có điểm phạm vào húy kỵ triều đình. Phải biết, mấy người đấu minh song tu trước kia, họ đều là..."

"Việc này, ta rõ ràng hơn ngươi, Mạnh đốc sát không cần nói. Mạnh đốc sát, ngươi có thể trên chiến trường quét ngang thiên quân, phẩm giai khải đấu sĩ tất nhiên không thấp, nhưng ở phương diện tu luyện Minh giác thật..."

Diệp Kiếm Tâm đánh giá Mạnh Tụ, nhíu mày nói: "Thật là … thảm không nỡ nhìn, Mạnh đốc sát, đến cùng là ngươi đã tu luyện bao nhiêu năm? Qua những người nào chỉ điểm? Hắn sao lại dạy ngươi thành dạng này?"

Diệp Kiếm Tâm truy vấn liên tục, Mạnh Tụ bị người ta bóc mẽ, chỉ đành ngoan ngoãn hồi đáp: "Công gia, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi ta phát hiện thấy bản thân có một ít dị trạng, khi ta tập trung tinh thần ác ý nhìn chằm chằm người khác, đối phương sẽ mê loạn thậm chí hôn mê một cách khó hiểu, sau đó đầu ta cũng đau như búa bổ. Loại tình huống này xuất hiện rất nhiều, ta đoán chắc có cổ quái gì đó. Sợ kinh động đến người khác sẽ bị coi là dị loại, ta cũng không dám dò hỏi người xung quanh, chỉ tự mình tra duyệt rất nhiều thư tịch, về sau mới phát hiện, đó rất có khả năng chính là dị năng Minh giác. Sau đó ta lại biết mấy tiền lệ về đấu minh song tu, biết lợi hại, ta càng không dám lộ ra, chỉ lén lút rèn luyện đến bây giờ."

"Vậy ngươi được người nào chỉ điểm? Có vị Minh giác sư nào từng dạy bảo ngươi chưa?"

"Không có, bởi vì ta không dám đem chuyện này thỉnh giáo người khác, chỉ xem qua một ít thư tịch và kinh Phật, tự mình mò mẫm học tập."

Diệp Kiếm Tâm kinh nghi nhìn Mạnh Tụ, sắc mặt hơi cổ quái, rất lâu, hắn mới hỏi: "Ngươi hiện giờ có thể sử ra bao nhiêu loại kỹ năng? Nhiễu địch, thám tra, trí huyễn, uy hiếp, truyền âm, mê hoặc, như ý, tinh thần công kích, tinh thần phong bạo, đại tinh thần phong bạo, âm linh, luyện tâm, lấy thần đúc hình, Nguyên Thần xuất khiếu, bất sinh bất hỏa, nhập thánh, trực chí thân hóa thần Phật, ngươi đã đến tầng thứ nào? Chiến đấu hình Minh giác sư, ảo giác Minh giác sư, mê hoặc hình Minh giác sư hoặc giả khống chế hình Minh giác sư, ngươi là thuộc loại nào?"

Liền một chuỗi câu hỏi của Diệp Kiếm Tâm ập đến, Mạnh Tụ cực hổ thẹn. Đại đa số danh từ mà Diệp Kiếm Tâm nhắc đến hắn đều chưa từng được nghe qua.

"Không sợ công gia ngài chê cười, những thứ ngài nói, thực tại hạ nghe không hiểu. Kỹ nghệ Minh giác của tại hạ rất thô thiển, kỹ năng nhiễu địch khá thực dụng trên chiến trường, tại hạ dùng tương đối nhiều, lúc trạng thái tốt, cũng miễn cưỡng sử ra được một trí huyễn hoặc uy hiếp với uy lực rất nhỏ … Những kỹ năng khác, ta chưa được nghe qua."

"Thế thì nói làm gì, đẳng cấp của ngươi đã vượt quá Minh giác học đồ, đạt đến sơ cấp Minh giác sư, chiến đấu hình sơ cấp Minh giác sư. Tám năm, không trải qua huấn luyện hệ thống, cũng không có dược tài và khí giới trợ giúp, ngươi từ một thường dân tự học, tự thực hành mò mẫm thành Minh giác sư, tư chất của ngươi thật... Ai, không người chỉ điểm, thật quá đáng tiếc! Kỳ quái, sao mãi đến khi ngươi mười lăm tuổi mới xuất hiện Minh giác? Thiên phú Minh giác phải sinh ra từ lúc mới ra đời chứ? Thật kỳ quái?"

Diệp Kiếm Tâm thấp giọng thầm thì, Mạnh Tụ nghe không rõ ràng, hắn nghĩ đối phương nhất định đang cười nhạo mình kém cỏi, khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ, cúi thấp đầu không nói chuyện.

Mắt Diệp Kiếm Tâm lấp lánh nhìn hắn: "Mạnh đốc sát, nếu ngươi đã đọc qua học vấn liên quan tới Minh giác, vậy ngươi nên biết, trong toàn bộ Đại Ngụy triều … Không, nên nói là toàn bộ thiên hạ, tạo nghệ đối với Minh giác của Diệp gia chúng ta là đệ nhất! Không phải Diệp Kiếm Tâm ta cuồng vọng, cho dù là công trường liên hợp Bắc Ngụy của nhà Thác Bạt, bán đường thư viện của Trầm gia Nam Đường hoặc giả vu miếu của Tây Thục, nghiên cứu về phương diện Minh giác của bọn họ có cộng lại cũng không tinh thâm bằng Diệp gia chúng ta. Ở nghiên cứu về phương diện Minh giác, Diệp gia chúng ta đã có lịch sử hơn ba trăm năm, lắng đọng vô số kinh nghiệm và học thức, bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu Minh giác sư cường đại … Có chuyện rất ít người biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi, Minh giác sư cường đại nhất được công nhận từ trước tới nay, đó cũng là nhờ tiên tổ Diệp gia chúng ta bồi dưỡng dạy bảo nên!" nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

"Minh giác sư cường đại nhất từ trước tới nay?" Mạnh Tụ đột nhiên tỉnh ngộ: "Diệp công gia, ngài nói chính là người ba trăm năm trước từng đánh bại Thiên cấp khải đấu sĩ Ngụy Vũ đế dưới chân thành Giang Đô, vị Thẩm..."

"Biết là được rồi, không cần nói lớn tiếng như vậy." Diệp Kiếm Tâm ngắt lời Mạnh Tụ, hắn chậm rãi nói: "Bởi vì ba trăm năm đối địch, đoạn sâu xa này hiện nay đã rất ít người biết, có điều nghĩ đến Bắc phủ Nam Đường, Trầm gia hoặc giả Mộ Dung gia hẳn còn nhớ rõ chuyện này. Mạnh đốc sát, Diệp gia chúng ta không phải họ Thác Bạt, không phải họ Mộ Dung, càng không phải họ Nguyên, nhưng lại có thể cùng ngồi ngang hàng với đám hoàng tộc Tiên Ti, bất luận người nắm quyền trong cung đình mang họ Mộ Dung hay họ Thác Bạt, bọn họ đều phải dựa dẫm trọng dụng chúng ta. Bằng vào cái gì? Bằng vào Diệp gia chúng ta không ngừng chi viện cung cấp Minh giác sư cho triều đình Bắc Ngụy, bằng vào quân đoàn Minh giác sư khổng lồ dưới tay Diệp gia chúng ta! Nếu không có Minh giác sư Diệp gia chi viện cho tiền tuyến Giang Hoài, mấy chục quân trấn đấu khải to lớn của Nam Đường sớm đã đánh qua Hoàng Hà! Nói một câu cuồng vọng, nếu như chọc giận Diệp gia, dù cho hoàng cung Thác Bạt có mấy vạn cấm quân, chúng ta cũng có thể bình định trong một đêm! Gọi là thiên quân vạn mã, ở trước mặt Thiên giai Minh giác sư chẳng qua chỉ là bụi đất, gà chó! Mạnh đốc sát, Minh giác chi đạo bác đại tinh thâm, giống như biển lớn mênh mông, thẳng đến Vô Thượng Thiên Đạo. Ngươi nếu vô tâm sĩ đồ, không bằng gia nhập Diệp gia chung ta, chuyên tâm tu luyện Minh giác chi đạo. Ngươi có tư chất rất tốt, ta nguyện thu ngươi làm đệ tử, dồn tất cả tri thức dốc lòng truyền thụ. Một thời gian nữa, nhất định có thể đem ngươi bồi dưỡng thành nhất đại tông sư Minh giác ngang trời xuất thế! Lúc đó, địa vị ngươi siêu nhiên tôn quý, ngay cả hoàng thất cũng phải tôn sùng ngươi ngồi lên ghế quốc sư, ý của ngươi thế nào?"

Mạnh Tụ nghe mà chấn kinh, từng tận mắt nhìn thấy Liễu Không Cầm phát uy, tận mắt nhìn thấy uy lực đáng sợ của Thiên cấp Minh giác sư, đối với lời Diệp Kiếm Tâm, hắn không có chút nào hoài nghi. Chỉ là nghĩ tới từ đây phải đầu nhập làm môn hạ Diệp gia, quyết định trọng đại như vậy, nhất thời hắn chưa quyết định được chủ ý.

"Mạnh đốc sát, đây chính cơ duyên ngàn năm khó được. Nếu không phải thấy ngươi tâm tính trung nghĩa, trọng tình trọng nghĩa lại có ân đối với tiểu nữ, là người nhà chúng ta tin được. Nếu đổi người khác, dù tư chất hắn có tốt hơn nữa, ta cũng sẽ không cho hắn cơ hội bậc này. Phải biết, có thể có cơ hội tiến nhập Vô Thượng Thiên Đạo, thăm dò sinh tử chi mê, đi vào bất diệt chi cảnh, bậc thể ngộ đó, so với phú quý công danh chốn hồng trần quý giá hơn nhiều!"

Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-127-szhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận