Đấu Khải Chương 130

Đấu Khải

Tiết 130: Tổng trấn


Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny

Nguồn: Sưu tầm




Ngoại ô Lạc kinh, nghĩa trang hoàng gia.

Ở một vùng hoang dã thuộc ngoại ô Lạc kinh có một mảnh gò đất rộng lớn dựa lưng vào dãy núi nguy nga, sông Vị Thủy trong vắt giống như bút ngọc vây quanh nó, cỏ cây xanh tốt, hoa lá sum xuê, cảnh sắc thoáng đãng, sơn hà tráng lệ.

Lúc hoàng đế khai sáng nên nhà Bắc Ngụy Thiên Vũ đế về già, cung đình bắt đầu bắt tay chuẩn bị tu kiến lăng mộ cho hắn, tìm kiếm chung quanh Lạc kinh xem có chỗ nào thích hợp hay không. Hoàng gia đưa ra trọng kim mời được ba vị đại sư phong thủy tới xem thế đất, cả ba không hẹn mà cùng xem trúng gò đất phía tây Lạc kinh này, đều khen là: "Núi ẩn vương khí, đất chứa long xà! Địa thế tuyệt đẹp, tất khiến hoàng triều trường tồn ngàn năm!



Đến sau, Thiên Vũ đế tự thân giá lâm xem qua, cũng cảm thấy cảnh sắc nơi đây hùng tráng, rất hợp ý, thế là chỉ định lăng mộ đặt luôn chỗ này.

Năm khởi công, triều đình Bắc Ngụy phát động ba vạn quân nhân và mười vạn dân phu đến xây trúc lăng, sử xưng là Đông Lăng. Đông Lăng hoàng mộ trải qua tu kiến ròng rã mười năm mà thành, lúc đó Thiên Vũ đế đã qua đời, con trai hắn Danh Nguyên hoàng đế hộ tống linh cữu an táng bên trong, thuận tay giết luôn mười vạn dân phu và ba tên phong thủy sư chỉ đất. Từ đó về sau, tuy hoàng thất Bắc Ngụy thay đổi liên tục. Nhưng bất luận Thác Bạt hoàng thất hay Mộ Dung hoàng thất đều chỉ định mình an táng ở Đông Lăng, xung quanh Đông Lăng cũng trở thành cấm khu được hoàng thất Bắc Ngụy thủ hộ cực nghiêm mật.

Năm thứ ba sau khi Danh Nguyên đế đăng cơ, cũng tức là Vĩnh Hưng năm thứ ba, Danh Nguyên hoàng đế vì muốn bảo hộ Đông Lăng mộ viên khỏi bọn trộm mộ mà đặc ý thiết lập một chi binh mã cấm quân hộ vệ lân cận Đông Lăng. Bởi tổng bộ tân quân đóng ngay ở sườn đông nghĩa trang nên cố xưng là "Đông Lăng vệ" .

Tổng đốc đầu tiên của Đông Lăng vệ chính là em trai của Danh Nguyên hoàng đế, người đã thất bại trong cuộc tranh giành hoàng vị - công tước Thác Bạt Kính. Lúc đó, cả quân cả tướng Đông Lăng vệ cộng thêm tạp dịch cũng không đến năm trăm người … Người đời sau phỏng đoán, Danh Nguyên hoàng đế thiết lập Đông Lăng vệ, kỳ thật là mượn cớ để đem em trai hắn đi thủ mộ mà thôi. Còn về ngày sau, Đông Lăng vệ có thể phát triển thành một đội quân ba mươi vạn, một tập đoàn khủng bố theo dõi tứ phương quyền khuynh thiên hạ. Bất luận là người sáng kiến ra nó - Danh Nguyên hoàng đế hay là tổng đốc Đông Lăng vệ đầu tiên - Thác Bạt Kính, bọn họ đều vạn vạn không thể tưởng tượng nổi.

Từ nghĩa trang hoàng gia đi về hướng đông, men theo một sơn đạo hai bên là hai mảnh rừng xanh ngút ngàn, phía cuối con đường là một khối kiến trúc to lớn hùng vĩ, đó chính là tổng bộ Đông Lăng vệ.

Nhà lao đen, tường ngoài đen, cửa lớn đen, vệ binh mặc chế phục đen dựng thẳng người đứng trang nghiêm hai bên cửa lớn, ngoài cửa đặt một đôi sư tử đá đen bóng trầm mặc mà kiêu ngạo nhìn chăm chăm chúng sinh trước mắt, không khí uy nghiêm, trang trọng bao phủ toàn trường.

Cửa lớn Đông Lăng vệ thường thường đều mở rộng, thứ đầu tiên nhìn thấy khi bước vào cửa là tượng Thiên Vũ đế cao gấp ba người thường đứng nguy nga uy vũ. Khai quốc hoành đế Bắc Ngụy dùng ánh mắt tràn đầy lực áp bách nhìn chăm chăm từng người bước qua nơi đây, lực áp bách trầm trọng kia khiến không người nào hô hấp thoải mái. Nghe nói, có không ít khâm phạm triều đình khi bị bắt dẫn đến Đông Lăng vệ đã bị khí thế to lớn này áp bách, chưa cần dụng hình bọn họ đã chiêu cung.

Tổng bộ Đông Lăng vệ Lạc kinh chiếm diện tích cực rộng, cơ cấu bên trong cũng rất nhiều, một tòa tiếp một tòa quan nha hùng tráng uy vũ và quân doanh liên miên bất tận. Khối kiến trúc khổng lồ này kéo từ gò đất thẳng đến tận chân núi, dưới chân núi bên cạnh rừng rậm có một gian nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ này được xây dựng rất thô ráp, gỗ dựng nên còn chưa được bóc sạch vỏ cây và cành con, nhìn qua không khác chỗ ở của tiều phu, thợ săn trong núi là bao … Rất ít người biết, căn nhà gỗ không thu hút kia mới là nơi đặt hạch tâm chân chính của Đông Lăng vệ.

Ngũ phẩm tham nghị quan Nam Mộc Hạc ôm một xấp công văn dày nặng đi tới, hơi gỗ tươi thơm nồng trong phòng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Bên cạnh lò sưởi đặt ở góc tường đang hừng hực thiêu đốt, một nam tử áo vải đang ngồi đưa lưng về phía hắn sưởi ấm, từng trận sóng nhiệt bừng bừng phả vào mặt.

Nam Mộc Hạc kính cẩn dừng bước chân lại, cúi người chào nam tử đang sưởi ấm: "Tổng đốc, tỵ chức làm phiền."

Nam tử từ lò sưởi quay đầu lại, lộ ra gương mặt phúc hậu mà tang thương. Đây là một nam tử khá dễ nhìn, mày cong nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng mà tuấn tú, mặt trái xoan gãy gọn. Chỉ có nếp nhăn trên trán và vết nhăn nơi khóe mắt mới hiển thị tuổi tác người này đã không nhỏ. Bên bờ môi bạc bạc có một lúm đồng tiền khá sâu khiến khuôn mặt có vẻ lãnh khốc của hắn thêm mấy phần sinh động, thân thiết. Đây là:

Tổng đốc Đông Lăng vệ, Bạch Vô Sa.

Rất khó có ai tưởng tượng nổi, người chưởng khống ba mươi vạn Lăng vệ, chưởng khống giang hồ đại đạo Đại Ngụy quốc, sát thần uy chấn Nam Đường và Tây Thục lại là một nam tử anh tuấn như vậy. Hắn có vẻ giống một tú tài chán nản vì công danh chứ không phải cao quan triều đình tay nắm quyền cao chức trọng.

Cho dù đã đảm nhiệm chức trợ lý tham nghị cho người trước mặt đã hai năm có lẻ, nhưng mỗi khi nhìn thấy người này, Nam Mộc Hạc đều nhịn không được hơi mơ màng nghĩ mông lung. Lúc đương kim Cảnh Mục bệ hạ còn giấu mình ở Đông Cung, Bạch Vô Sa chính là thân tín rất được sủng ái bên người thái tử. Bởi vì dung mạo hắn anh tuấn, Cảnh Mục bệ hạ lại tín nhiệm với hắn rất không bình thường, không ít người đều từng ác ý phỏng đoán quan hệ giữa hắn và đương kim bệ hạ. Đương thời có rất nhiều lời đồn lung tung truyền khắp Lạc kinh. Nhưng mà rất nhanh liền lắng xuống. Điều này tịnh không phải do Bạch Vô Sa hoặc giả Cảnh Mục bệ hạ chứng minh mình thanh bạch, chỉ là do Bạch Vô Sa tướng mạo nhu nhược kia, hắn sát phạt quyết đoán chứng minh một chân lý: "Không có đầu lưỡi nào mà đao kiếm chém không đứt."

"Là Nam Mộc à." Nằm trên giường đệm êm ái bên cạnh lò sưởi, Bạch Vô Sa quay đầu lại, lúm đồng tiền bên miệng khiến hắn nhìn như lúc nào cũng đang cười: "Ngồi xuống nói đi. Chuyện ngươi muốn báo sợ rằng không ít a?"

Nam Mộc Hạc ngồi xuống ghế, lưng hắn dựng thẳng tắp, sảng giọng nói: "Tổng trấn, hôm nay nhìn khí sắc ngài khá hơn hôm qua nhiều, xem ra bệnh tình đã chuyển biến tốt."

"Tốt cái gì a, khí trời lạnh lẽo, xương cốt khắp người đều nhức nhối, ta cũng sắp chết cóng rồi đây." Bạch Vô Sa yếu ớt nói, gương mặt trắng bệch phù hiện một mạt đỏ ửng: "Trước nói chuyện công vụ đã, bên phía Nam Đường làm sao vậy? Triều đình bọn họ vẫn còn đang ồn ào sao?"

"Tổng trấn anh minh. Kiêm tri sở vừa chuyển đến báo cáo của chim gõ kiến, triều đình Nam Đường còn đang tranh luận không dứt về chuyện Bắc phạt. Bình chương quân cơ kiêm quốc cữu Kê Khang và thượng thư Binh bộ Phương Nham đều chủ trương trước xuất kích từ phòng tuyến Giang Hoài, Tương Dương đạo, Giang Đô nhất tuyến tấn công Giang Hoài; khu tri mật viện Âu Dương Mân và thượng thư Hộ bộ Lưu diệp, bọn họ lại chủ trương trước lấy Tây Thục, sau khi được đất Ba Thục, Hán Trung mới xuất binh tiến hành tấn công bao vây toàn diện tới chúng ta; còn có thượng thư Lại bộ Dương Thác, hắn chủ trương là. . ."

"Con lật đật Dương Thác? Chủ trương của hắn thì thôi khỏi!"

"Tổng trấn anh minh, liệu sự như thần. Ngự sử đại phu Nam triều Hà Trung vạch tội quốc cữu Kê Khang nhận hối lộ của người Thục cho nên mới không chịu đồng ý xuất binh Bắc phạt Tây Thục, quốc cữu Kê Khang mắng to Hà Trung là tên điên, ám chỉ nói Âu Dương Mân là gian tế triều ta. Hiện giờ vì Bắc tiến còn là chiến lượng lấy Tây Thục trước nên đám đại thần tranh luận không ngớt. Xem ra muốn đi đến kết luận cần thêm một khoảng thời gian nữa."

"Từ đầu năm nay khi Âu Dương Mân ra “Bình Bắc sách”, bên phía Giang Đô luôn tranh luận không dứt vấn đề này, nhưng ta thật không ngờ bọn họ ồn ào suốt một năm vẫn chưa có kết quả. Quốc sự như thế mà đám triều thần còn mải tranh giành phe phái, hậu họa đều ở trong lòng mà ra."

"Nghe nói Lý gia và Trầm gia đều phái con cháu ưu tú tòng quân, quân đội Nam Đường đã trang bị rất nhiều đấu khải kiểu mới Thiết toái sơn. Quân khu Tương Phàm và quân khu Giang Đô đều đã trang bị hai trấn Thiết toái sơn."

"Thiết toái sơn? Cùng đấu khải Vương hổ của triều ta tính năng ưu khuyết như thế nào?"

"Trước mắt còn chưa biết. Đối với công nghệ chế tạo và kỹ thuật vận hành được Bắc phủ bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, rất khó xuống tay."

"Thông tri chim gõ kiến, gấp rút tra tìm tư liệu về đấu khải Thiết toái sơn. Nhiệm vụ này là ưu tiên hàng đầu … Nếu như có thể kiếm được một bộ đấu khải Thiết toái sơn, bên này nhất định sẽ khen ngợi hắn xứng đáng! Đòi tiền hay là muốn thăng chức, tùy hắn chọn. Cũng thông báo cho kiêm tri sở, phái thêm nhiều người sang bên kia!"

"Vâng, tỵ chức sẽ chuyển cáo lời trấn đốc."

"Rất tốt, bên phía Tây Thục thế nào?"

"Thục vương Trương Thái sa vào rượu thịt ca múa vui đùa, đã gần nửa năm chưa từng thượng triều xử lý chính vụ. Vu miếu đối với hắn rất bất mãn. Nghe nói Vu miếu đã thu mua một ít quan quân trẻ, rất có thể sắp tới sẽ phát động chính biến, đẩy em trai Trương Thái, Trương Lặc lên vương vị."

"Triều đình khắp thiên hạ đều thối nát như nhau. Hoàng tử bên phía chúng ta cũng không khá hơn bao nhiêu a!"

Nam Mộc Hạc cười khổ, hắn thực bất hảo nghe câu nói này của Bạch Vô Sa. Ai cũng biết, Bạch Vô Sa và đại hoàng tử của Cảnh Mục bệ hạ Thác Bạt Hoằng luôn không hợp. Bạch Vô Sa nhiều lần công khai chỉ trích nói Thác Bạt Hoằng là đồ ngu ngốc.

Nam Mộc Hạc dừng một lát, rút ra một phần văn kiện khác: "Liêm thanh sở báo cáo, Đông Bình trấn đốc và đồng tri trấn đốc khuyết đã gần một tháng, liêm thanh sở mong tổng trấn ngài nhanh chóng đưa ra nhân tuyển mới cho vị trí trấn đốc. Để giải quyết cục diện hỗn loạn quần long vô thủ trước mắt của Đông Bình Lăng sở … Thuận tiện nói một chút, đây đã là lần thứ ba liêm thanh sở thỉnh cầu ngài xác định nhân tuyển cho vị trí Đông Bình trấn đốc và đồng tri trấn đốc."

Bạch Vô Sa hòa ái cười: "Không vội, Diệp công gia ở Đông Bình còn nháo chưa đủ, chúng ta phải thông cảm với công gia, cho hắn thêm chút thời gian nữa a."

Nam Mộc Hạc im lặng, hắn biết dụng ý của Bạch Vô Sa: Đông Lăng vệ, Diệp gia, lục trấn đại tướng quân, quan hệ giữa mấy đại thế lực cực kỳ vi diệu. Bất luận Đông Lăng vệ phái ai tới, tân trấn đốc Đông Bình đều phải đối đầu với một nhiệm vụ, đó chính là báo thù cho Diệp Già Nam. Nhưng nếu muốn sống yên ổn ở Bắc cương mà lại hướng Thác Bạt Hùng đòi cái công đạo kia, chuyện này thực rất không dễ dàng. Song hiện giờ Diệp gia đã xuất đầu hướng Thác Bạt Hùng tìm phiền toái, vậy cái ghế tân trấn đốc Đông Lăng vệ cứ chầm chậm cũng được … Hệt như lúc đám giang hồ hắc bang ra tay đánh lớn, bọn bộ khoái luôn tới rất chậm, đây cũng cùng chung đạo lý. Cũng tính là biểu thị sự tôn trọng đối với Diệp gia.

Nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Tổng trấn, có lẽ tân trấn đốc nhận chức trễ một chút, nhưng nhân tuyển tất phải nhanh chóng xác định, nếu không ngược lại sau này phải vội vã."

"Nam Mộc, ngươi nói cũng phải. Bên phía thanh liêm sở có nhân tuyển nào tốt không?"

"Vâng, thanh liêm sở chuẩn bị một danh sách nhân tuyển cho tổng trấn ngài tham khảo, danh sách như sau: "Hoàng tộc Mộ Dung Yến, Thác Bạt Tuyền, Nguyên Phương Bắc, còn có con cháu mấy đại gia tộc ở Lạc kinh: Hà gia Hà Tất Tu, Địch gia Địch Thu Ý, Nam Mộc gia Nam Mộc Quốc Hương … Những người này đều là nhân tuyển phù hợp với vị trí trấn đốc và đồng tri trấn đốc, mong đại nhân ngài cân nhắc. Đây là lý lịch của bọn họ, lúc nào rảnh đại nhân có thể xem thêm."

Bạch Vô Sa cầm tập lý lịch lật vài tờ, hắn nhíu mày: "Mộ Dung Yến, hàn lâm viện thừa chí, giỏi thi từ ca phú, tài mạo xuất chúng, phong lưu hào phóng, rất nhiều tiểu thư khuê các ở Lạc kinh ái mộ hắn … ta không phải muốn gả nữ nhi.

Thác Bạt Tuyền … thôi đi, ở Bắc cương có một tên Thác Bạt đã đủ để chúng ta đau đầu rồi.

Địch Thu Ý, hàn lâm viện biên tu, viết văn chương rất hay, giỏi bình phẩm sách vở, đối với Luận ngữ có nghiên cứu rất tinh thâm ... Đông Lăng vệ cũng không tính mở thư viện.

Hà Tất Tu, thị tòng cung đình, hắn đánh đàn rất tuyệt, tài đánh đàn khiến ngay cả Cảnh Mục bệ hạ đều tán thưởng mười phần … Muốn ta mở nhạc hội ở Đông Bình chắc?

Nam Mộc Quốc Hương, à, tên này là người nhà Nam Mộc của ngươi … Đang giữ chức thị tòng võ quan ở Kỳ vương phủ, phong thần tuấn dật, tướng mạo thượng thừa, giỏi múa kiếm biểu diễn, có thể múa kiếm cực đẹp mắt..."

Bạch Vô Sa thất vọng thả xấp lý lịch xuống: "Nam mộc, ngươi nói với thanh liêm sở, chúng ta muốn tuyển Đông Bình trấn đốc, không phải muốn mở thư viện hay biểu diễn nhạc hội. Trấn đốc một tỉnh, đó không phải trò đùa đâu! Chẳng lẽ, không có người nào có thể dựa được sao? Đám công tử ca này sợ rằng ở nhà ngay cả gà còn chưa từng giết qua!

Trong một tháng, ở Đông Bình Đông Lăng vệ chúng ta mất liền hai trấn đốc. Hoắc lão trầm ổn lão luyện, Diệp Già Nam thông minh đa trí, bọn họ đều là tuấn kiệt khó cầu của Đông Lăng vệ, nhưng trước sau đều tuẫn chức ở Đông Bình hành tỉnh. Đủ để thấy vùng đất đó hiểm ác tới mức nào! Ta phái những công tử ca 'phong thần tuấn dật' vừa có thể viết thơ lại có thể múa kiếm tới, vậy chẳng phải muốn bọn họ chịu chết ư?"

"Tổng trấn, quy củ từ trước tới nay đồng tri trấn đốc và trấn đốc chỉ có thể tuyển chọn ở trong quý tộc quốc nhân, nhân tuyển mà thanh liêm sở có thể tuyển chọn vốn không lớn, việc này cũng không trách bọn họ được. Ngược lại công tử Mộ Dung Nghị của Mộ Dung gia còn ở Đông Bình Lăng sở, tổng trấn ngài có nên suy xét tới hắn hay không?"

"Mộ Dung Nghị tới Đông Bình là có nguyên nhân riêng, Nam Mộc ngươi không cần nghĩ đến hắn… Công tử Mộ Dung Nghị tương lai là người có tiền đồ rộng lớn, Đông Lăng vệ chúng ta miếu nhỏ, lưu không nổi tôn thần kia đâu."

Bạch Vô Sa thở dài nói: "Chỉ có quý tộc quốc nhân mới có thể nhận chức vụ từ ngũ phẩm trở lên, cái quy củ của Đông Lăng vệ này cũng nên sớm thay đổi đi thôi. Trong đám con cháu thế gia có thể xuất ra được mấy người xuất sắc đây? Không phải vô năng bất tài thì là ăn chơi phóng đãng, khó được người như Diệp Già Nam lại hồng nhan bạc mệnh, ai!"

"Diệp trấn đốc cương nghị nghiêm minh, ghét ác như cừu, xử sự quyết đoán, cương liệt không dưới bậc nam nhi, đích thực là nhân tài của Đông Lăng vệ chúng ta. Nàng mất sớm, thực quá đáng tiếc."

"Đúng rồi, Đông Bình Lăng sở đã báo di chiết Diệp Già Nam để lại lên chưa? Nàng tiến cử ai kế nhiệm trấn đốc?"

Bởi vì công tác của Đông Lăng vệ có độ phong hiểm rất cao, quy củ trước nay, trấn đốc đang tại chức phải để lại di chiết, bên trong sẽ giao lại một ít công vụ trọng yếu, một ít tình báo trọng đại, có tâm nguyện gì chưa dứt, trong nhà còn có ai thân thuộc hy vọng có thể được triều đình chiếu cố … Trừ những điều đó ra, di chiết còn có một tác dụng trọng yếu chính là trấn đốc đương nhiệm hướng triều đình tiến cử người kế nhiệm.

Một khi trấn đốc đương nhiệm tuẫn chức ngoài ý muốn, di chiết sẽ lập tức được chuyển lên tổng bộ Lạc kinh, tổng trấn Đông Lăng vệ thậm chí là Cảnh Mục bệ hạ đều sẽ tự thân xem qua. Đây là câu chữ được trấn đốc lấy máu tươi và sinh mạng viết ra cho nên di chiết tiến cử sẽ rất có phân lượng, đối với nhân tuyển được tiến cử, chỉ cần không có vấn đề quá lớn, tổng sở ở Lạc kinh đều đồng ý.

Nam Mộc Hạc lại nói: "Tổng trấn, ngài quên rồi sao? Sau khi Diệp trấn đốc qua đời, chỗ ở của nàng bốc lửa, di chiết đã sớm bị thiêu hủy."

"À, đúng. Ta nhớ được việc này … Hình như hiện giờ Đông Bình Lăng sở vẫn chưa tra rõ nguyên nhân bốc lửa a?"

"Vâng. Nhưng tỵ chức từng tra qua phòng hồ sơ, lúc sinh tiền Diệp trấn đốc có phát tới một phần di chiết, trong đó nàng tiến cử một đốc sát của Đông Lăng vệ Tĩnh An. Diệp trấn đốc tán thưởng hắn làm việc trầm ổn lão luyện, trong quá trình điều tra vụ án Diệt Tuyệt vương biểu hiện rất trác tuyệt. Nhất là hắn lập trường kiên định, trung thành với Lăng vệ, đối với thế lực biên quân không chút nào sợ hãi hay thỏa hiệp, rất là khó được!"

"Ánh mắt Diệp Già Nam… người nàng xem trúng nhất định không sai. Đốc sát này bao nhiêu tuổi? Hoa tộc hay là quốc nhân?"

"Hai mươi ba tuổi, là Hoa tộc."

"Đốc sát Hoa tộc hai mươi ba tuổi? Không sai không sai, đáng tiếc đáng tiếc!"

Bạch Vô Sa trước tán thưởng không sai, sau lại nói đáng tiếc, nếu người khác nghe sẽ mù mờ không hiểu gì, nhưng Nam Mộc Hạc theo hắn đã lâu nên minh bạch. Không sai là tán thán tên sĩ quan kia có năng lực, thân là Hoa tộc mà hai mươi ba tuổi đã làm tới đốc sát; đáng tiếc là thương tiếc hắn không phải quốc nhân, nếu là quốc nhân, vậy hiện giờ tổng trấn cũng không cần phải đau đầu vì cái ghế trấn đốc Đông Bình không người nào nhận nổi.

"Hai mươi ba tuổi, tuổi cũng quá trẻ. Nam Mộc, thông tri cho liêm thanh sở đem hắn vào danh sách quan quân cao cấp dự bị, khảo sát ma luyện cho thật tốt, tương lai cũng dễ đảm đương trọng nhiệm … Đúng rồi, tên hắn gọi là gì?"

"Mạnh Tụ, Mạnh trong Mạnh Tử, Tụ trong tụ hợp ly tán."

"Mạnh Tụ sao? Ta đã biết. Còn có chuyện gì không?"

"Còn có chuyện, cũng liên quan tới tên Mạnh Tụ này, Binh bộ chuyển tới một phần tờ trình của Đông Bình đô đốc phủ, là Đông Bình đô đốc phủ muốn thỉnh công cho Mạnh Tụ đốc sát của Đông Bình Đông Lăng vệ. Binh bộ nghĩ muốn ngợi khen hắn, nhưng vì là người của Đông Lăng vệ nên thông tri cho chúng ta một tiếng."

"À!" Nghe được tin tức này, rõ ràng Bạch Vô Sa rất hứng thú: "Khó được a, phía biên quân cũng nói lời hay cho người chúng ta? Trước kia bọn họ từng không ít lần mắng chúng ta! Tên đốc sát kia … là Mạnh Tụ a … hắn làm chuyện gì tốt?"

"Căn cứ báo cáo của Đông Bình đô đốc phủ, trong đại chiến Tĩnh An vừa rồi, Mạnh Tụ đốc sát lập được quân công rất lớn. Hắn cứu quân bạn hơn ba ngàn người, trong trận trảm quốc sư Nhu Nhiên A Lặc Mẫu, độc thân liên tục xông phá mười ba quân trận Nhu Nhiên, trong trận trảm Nhu Nhiên vạn phu trưởng A Lỗ Đề, thiên phu trưởng và các quan quân cao cấp tổng cộng mười lăm người, chém hơn một ngàn bốn trăm thủ cấp, còn đoạt Vương kỳ Nhu Nhiên..."

Không đợi Nam Mộc nói xong, Bạch Vô Sa đã cười, hắn bò lăn ra cười, ôm bụng sặc sụa: "A a, sớm đã nghe nói biên quân rất có tài thổi, lần này thật đã được kiến thức! Không nghĩ tới bọn họ thổi người của chúng ta lợi hại như vậy! A a, quên đi, khó được khi Nguyên Nghĩa Khang cấp mặt mũi như vậy, loại chuyện này chúng ta cũng mát mặt. Phát cho Mạnh Tụ một lời ngợi khen, thưởng thêm khoản tiền a!"

"Tổng trấn, biên quân cũng không phải đòi tiền, Đông Bình đô đốc phủ muốn thương nghị cùng chúng ta, muốn đem Mạnh Tụ điều đến biên quân thuộc Đông Bình hành tỉnh, Nguyên Nghĩa Khang bảo đảm sẽ không ủy khuất hắn, còn đáp ứng sẽ cho hắn một chức vị từ lữ soái trở lên. Chuyện này, ý tổng trấn ngài thế nào?"

Bạch Vô Sa sửng sốt một cái: "Nguyên Nghĩa Khang muốn điều hắn sang làm lữ soái? Thật hay giả?"

Hắn trầm ngâm một lát: "Quên đi, từ lục phẩm đốc sát thăng thẳng lên lữ soái, đây cũng là cơ duyên khó được. Chúng ta đừng làm lỡ tiền trình của người ta, cũng cấp Nguyên đô đốc chút mặt mũi, cứ đáp ứng biên quân, điều hắn sang đó đi … Làm sao, Nam Mộc, ngươi cảm thấy không ổn?"

"Cũng không phải không ổn, chỉ là tỵ chức cảm thấy, con người Mạnh Tụ đốc sát này thật không đơn giản. Mộ Dung Nghị công tử cũng báo lên một tờ trình, trong đại chiến Tĩnh An hắn cũng tự thân trải nghiệm, có nhắc tới Mạnh Tụ và Phá hải doanh của hắn có tác dụng rất trọng yếu. Tờ trình chiến báo của biên quân rất có thể là thật.

Tỵ chức cảm thấy, Thân Đồ Tuyệt mưu phản sát hại Diệp trấn đốc, chuyện này sợ không đơn giản như bề ngoài. Mạnh đốc sát là thân tín của Diệp trấn đốc, là người trọng yếu tham dự vào sự kiện, rất có thể hắn biết một ít nội tình.

Hiện giờ biên quân ý đồ bất minh, trước khi chưa tra rõ chân tướng chúng ta không thể dễ dàng giao Mạnh đốc sát cho biên quân … Đây là trách nhiệm đối với Diệp trấn đốc đã quá cố, cũng là trách nhiệm đối với sự an toàn của Mạnh đốc sát." Bạch Vô Sa chậm rãi gật đầu: "Nam Mộc, ngươi nói đích rất đúng, chuyện này đúng là ta đã quá sơ ý. Đem thư của Mộ Dung Nghị cho ta xem."

"Tổng trấn, mời ngài xem qua."

Phải mất một khắc Bạch Vô Sa mới xem xong thư Mộ Dung Nghị gởi, sau đó, hắn lại nhìn thêm một lần, thật lâu không nói chuyện.

Nam Mộc Hạc cũng không nói chuyện, hai người ngồi trầm mặc, chỉ nghe tiếng tí tách thanh thúy của than củi trong lò sưởi.

Rất lâu, Bạch Vô Sa mới chậm rãi nói: "Nếu như người viết phong thư này không phải Mộ Dung Nghị, hoặc nếu không có trình báo của biên quân, ta tuyệt sẽ không chịu tin tưởng. Sao có thể có chuyện ly kỳ như vậy được? Giết quốc sư Nhu Nhiên, đoạt kỳ, viện quân bạn, trảm tướng, phá trận … Việc này, dù làm một chuyện cũng phải đi mất nửa cái mạng, sao có thể có người làm được hết thảy? Theo như thuyết pháp của Mộ Dung Nghị, tất cả công huân của trận đại thắng Tĩnh An đều do vị Mạnh Tụ này lập được, những người khác chỉ cố lấy sức đào mạng mà thôi? Đây cũng không khỏi quá... Quá nghe mà sởn tóc gáy a?"

"Tổng trấn ngài nói phải, tỵ chức cũng cảm thấy việc này rất bất khả tư nghị. Nhưng Mộ Dung công tử và biên quân đều nói như vậy, chắc rằng việc này không phải giả?"

"Nếu như việc này là thật, vậy thực quá kinh người. Đại trí đại dũng như vậy, thế gian hiếm thấy!"

Bạch Vô Sa cảm khái nói: "Kiêu dũng cái thế, trung nghĩa vô song, đây là trung nghĩa chi nhân khó được a!

Khó trách Diệp Già Nam lúc sinh tiền muốn tiến cử người này. Là báo đáp ơn tri ngộ, Mạnh Tụ tính toán lấy cái chết hồi báo! Diệp Già Nam tuệ nhãn, quả nhiên không nhìn lầm người."

Trung thành và dũng khí chân chính dù ở bất cứ nơi nào cũng đều được hân thưởng. Thân ở tầng cao nhất trong Đông Lăng vệ, ngày thường thấy quan trường ngươi ngu ta trá và vô tình trở mặt không nhận người, đột nhiên biết trên đời còn có người trung nghĩa đến vậy, ngay cả Bạch Vô Sa vốn lãnh khốc cũng không nhịn được hơi cảm động.

"Đây là trung nghĩa hiền lương chân chính a! Hồ sơ của Mạnh Tụ đâu, ngươi mang tới chưa?"

Nam Mộc Hạc sớm có chuẩn bị, hắn lấy ra một phần tài liệu: "Tổng trấn, ở chỗ này, mời ngài xem qua."

Bạch Vô Sa vội vã cầm lấy đọc ngấu nghiến, vỗ án kêu lên: "Xuất thân nhà lành, công danh tú tài, văn võ song toàn, dạng nhân tài thế này, vì sao lại bị điều từ Lạc kinh đến biên ải? Liêm thanh sở đáng giết! Nếu không phải Diệp Già Nam tuệ nhãn thức châu, suýt nữa chúng ta đã sót mất một nhân tài ưu tú!"

"Tường tình cụ thể thế nào phải hướng Đông Lăng vệ Lạc kinh dò hỏi mới được. Đương thời Mạnh Tụ nhận chức ở Nội bảo đội Lăng vệ Lạc kinh..."
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
"Hỏi, nhất định phải hỏi, nhưng việc này không vội. Trung thành, kiêu dũng, văn võ song toàn, nhân tài như vậy, sao chúng ta có thể nhường cho biên quân? Người này, chúng ta lưu chắc rồi! A, hỏng bét … Diệp tiên sinh cũng ở Đông Bình! Nam mộc, ngươi lập tức phát công hàm cho Đông Bình Lăng sở, bảo bọn họ thông tri Mạnh Tụ đốc sát lập tức đến tổng bộ Lạc kinh báo danh!"

"Vâng, xin hỏi tổng trấn, dùng lý do gì đây?"

"Cứ nói tổng sở muốn hướng hắn điều tra chuyện Diệp Già Nam bị ngộ hại, để hắn lập tức trở về hiệp trợ điều tra. Thông tri Đông Bình Lăng sở cấp tốc đi làm chuyện này, Diệp Già Nam đi rồi, chắc không ít người đều có chủ ý tới hạt giống tốt này! Chúng ta cũng không thể để hắn bị biên quân hay Diệp gia cướp mất được!"

Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-130-vzhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận