Đấu Khải
Tiết 149: Kỳ quặc
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Xe ngựa chạy từ Xương Hợp môn vào cung thành. Trước cửa cung thành, một đội Vũ Lâm quân ngăn xe ngựa lại. Có điều khi nhìn thấy người trong xe là Bạch Vô Sa, tên sĩ quan dẫn đội lập tức nghiêm người hành lễ: "Bạch tổng trấn, thì ra là ngài, thật thất lễ, mời vào a!"
Xe ngựa chậm rãi chạy vào công môn, từng bức tường thành dài dằng dặc xây bằng cự thạch thâm trầm mà nguy nga hiện lên trước mắt.
Trên đường đi, từng tòa cung điện khí thế to rộng, mái cong lương trụ* lướt qua trước mắt Mạnh Tụ.
*lương trụ: cột lớn
Bắc Ngụy lấy võ lập quốc, kiến trúc bọn họ tôn sùng to lớn, không cần xa hoa, cung điện lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, có vẻ đơn giản mà hùng tráng, mang theo uy áp vô hình trầm nặng như núi.
Tuy bình thường lúc Mạnh Tụ và Dịch tiên sinh nói chuyện luôn mở mồm một "Thát tử", hai "Man di" để hình dung hoàng tộc Tiên Ti, thái độ đối với bọn họ rất coi thường khinh miệt, như thể búng tay một phát là có thể đem bọn họ biến thành tro bụi vậy. Nhưng lúc này khi thật sự phải trực tiếp đối mặt với hoàng đế Tiên Ti, Mạnh Tụ trong lòng có quỷ mới cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng.
Nhìn Mạnh Tụ thần sắc thấp thỏm, Bạch Vô Sa cười nói: "Mạnh Tụ, đừng sợ. Bệ hạ rất dễ tính, ngài thích nhất chính là mãnh tướng trung thành. Cho dù ngươi đối đáp có gì sai lầm, ngài cũng sẽ không trách tội."
"Vâng, đây là lần đầu tiên tỵ chức diện kiến thiên nhan, chưa thấy qua trường diện lớn thế này, thực rất căng thẳng. Nếu có gì lầm lẫn, còn mong tổng trấn đại nhân giúp ta nói đỡ nhiều hơn."
"A a, ngươi cứ yên tâm. Không cần quá lo lắng đến chuyện lễ nghi. Thô lậu một chút cũng không sao cả."
Cảnh Mục hoàng đế thích vũ phu hào sảng, kỳ thực theo như cách nghĩ của Bạch Vô Sa, hắn hận không thể để Mạnh Tụ biến thành một tên vũ phu nửa chữ cũng không biết, nói chuyện sang sảng lớn tiếng, mở miệng một tiếng "Ta đây" … Chỉ là bộ dáng mặt trắng thư sinh như Mạnh Tụ, cái khí chất kia có làm giả cách nào cũng không giống vũ phu thô lỗ, đầu óc đơn giản.
Trong cung thành, xe ngựa một đường đi về phía trước, qua mấy cửa lớn, trên đường bị Vũ Lâm quân ngăn lại kiểm tra mấy lần, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Vô Sa, bọn họ đều lập tức hành lễ cho xe qua.
Mạnh Tụ không hiểu lễ tiết cung đình, nhưng cũng biết có thể ngồi xe cưỡi ngựa ở trong cung, loại đặc quyền này không phải đại thần bình thường có thể hưởng thụ … Xem ra quan hệ mật thiết giữa Bạch Vô Sa và Cảnh Mục hoàng đế đúng như lời đồn.
Xe ngựa thuận theo ngự đạo chạy qua khu cung điện to lớn, phía trước hiện ra một lâm viên cây lá xanh tốt. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, mắt thấy lâu các, đài cao đình tạ, còn có thái giám và cung nữ đi lại trên đường, Mạnh Tụ không khỏi kinh hãi thất sắc: "Nơi này hình như là hậu cung a? Chúng ta là ngoại thần, tiến vào trong hậu cung hoàng uyển của bệ hạ, đây không phải phạm cấm sao?"
"Bệ hạ đã lui triều sớm, hắn sẽ đợi gặp chúng ta ở Phương Hoa uyển … Ai nói ngoại thần không thể vào hậu uyển? Mạnh Tụ, chẳng lẽ ngươi nghĩ bệ hạ sẽ gặp chúng ta ở chính điện ư?"
"Trước kia tỵ chức từng nghe nói qua, nói là ngoại thần không được tự ý ra vào hậu cung, nếu không sẽ bị giết."
"Đó là người bên ngoài đồn lung tung thôi, Đại Ngụy triều ta không có quy củ như vậy, các đời bệ hạ đều thường triệu kiến thần tử trong cung uyển. Tới, phía trước chính là ngự viên Phương Hoa uyển, chúng ta xuống xe a."
Xe ngựa dừng lại trước một đại hoa uyển phồn hoa tựa cẩm. Bạch Vô Sa dẫn Mạnh Tụ xuống xe. Cửa ngoài hoa uyển cũng không thấy có binh sĩ Vũ Lâm quân đứng gác, thay vào đó là mấy tên thị vệ mặc quân phục đỏ.
Bọn họ cũng không mang binh khí, hoặc đứng hoặc ngồi tán gẫu ở kia, bộ dáng có vẻ rất nhàn nhã, hồn nhiên không giống như nhân mã tinh nhuệ hộ vệ thiên tử.
Thấy Bạch Vô Sa đi đến, mấy tên thị vệ cười lên tiếng chào hỏi: "Bạch đầu nhi, đã mấy ngày không gặp a!" Bạch Vô Sa cũng rất khách khí: "Long đại ca, Lục lão đệ, Khâu lão đệ, hôm nay đến lượt các ngươi trực sao? Ta mang đồng tri trấn đốc Đông Bình tới để bệ hạ xem qua … Mạnh Tụ, mấy vị này đều là cao thủ đại nội, Lục đại nhân, Khâu đại nhân, Long đại nhân. Ngươi phải hảo hảo hướng mấy vị đại nhân thỉnh giáo, nếu được mấy vị đại nhân truyền thụ một chiêu nửa thức, đời này dùng không hết đâu."
Ba tên hồng y thị vệ một béo một gầy một lùn tịt, đều là trung niên tướng mạo xấu xí, chỉ là khí độ khá trầm ổn. Bạch Vô Sa nói bọn họ võ công rất lợi hại, nhưng Mạnh Tụ thực nhìn không ra. Song khi biết mấy người này đều là tâm phúc của hoàng đế, hắn không dám chậm trễ, cung kính hành lễ nói: "Tỵ chức Mạnh Tụ gặp mặt chư vị đại nhân."
Mấy tên thị vệ gật gật đầu đáp lễ. Tên lùn tịt hỏi Bạch Vô Sa: "Gần đây chúng ta nghe nói bên phía Đông Bình có một mãnh tướng, một người giết xuyên qua quân trận Ma tộc, rất khó được, hình như cũng là họ Mạnh..."
"Ha ha, tiểu tử vận khí tốt đánh bậy đánh bạ mà thôi, chính là hắn."
Nghe thấy câu nói này của Bạch Vô Sa, mấy tên thị vệ đều sợ hãi, đột nhiên mắt bọn họ như sáng lên, chăm chú đánh giá Mạnh Tụ, sách sách tán dương: "Nhìn không ra Mạnh trấn đốc tuổi tác còn trẻ, võ công lại cao cường như vậy. Hôm nào chúng ta phải luận bàn lĩnh giáo một phen."
Bạch Vô Sa chắp tay cười nói với bọn họ: "Người tuổi trẻ, nghé con không sợ hổ, chỉ có mấy chiêu đao pháp thô thiển vung lên vung xuống mà thôi. Luận võ công sao có thể so sánh với cung phụng đại nội của ngự tiền thị vệ? Sau này còn mong chư vị chỉ điểm hắn nhiều hơn … Chư vị lão huynh, lát nữa nói chuyện, giờ ta phải tiến vào gặp bệ hạ."
"A a, bệ hạ đang ở trong tuyền đình, Bạch đầu nhi ngươi tự mình đi qua là được, khỏi cần chúng ta phải dẫn đường."
Cáo từ thị vệ, Bạch Vô Sa dẫn Mạnh Tụ tiến vào hoa uyển. Tuy đang là hàn đông, nhưng tiến vào hoa uyển, Mạnh Tụ chợt cảm thấy một cổ khí tức ấm áp thoải mái, mắt thấy trên đường hoa cỏ rậm rạp, phồn hoa tựa cẩm, hệt như đang giữa mùa xuân. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Ở lập đông lại nhìn thấy kỳ cảnh như vậy, Mạnh Tụ bất giác kinh kỳ, Bạch Vô Sa giải thích: "Nói trắng ra thì cũng tầm thường, ở trong Phương Hoa uyển đào ra ôn tuyền*, nơi này một năm bốn mùa ấm áp như xuân, cho nên bình thường bệ hạ cũng thích ở lại nơi này nhất."
*ôn tuyền: suối nước nóng
Hắn đột nhiên đè thấp thanh lượng: "Mấy tên thị vệ ngoài kia, ngươi cảm thấy võ nghệ thế nào?"
Bạch Vô Sa đột nhiên chuyển thoại đề, Mạnh Tụ hơi sửng sốt, ngẩn một lúc mới trả lời: "Mấy vị đại nhân kia? Nếu đã là cao thủ thị vệ trong cung đình, vậy không nghi ngờ gì thủ đoạn phải rất cao minh a?"
"Rất cao minh? Nếu chém thật giết thật, ngươi mất bao nhiêu chiêu thì có thể thu thập bọn họ?"
Mạnh Tụ nghe mà cả kinh: "Mấy vị đại nhân đều là hảo thủ cung phụng đại nội, tỵ chức sao có thể là đối thủ?"
Bạch Vô Sa cười lạnh: "Cái gì cung phụng hảo thủ, được cái mồm mà thôi! Bệ hạ chuộng võ, rất thích nghe truyền kỳ diễn nghĩa giang hồ, thế là tất có thần tử vỗ mông ngựa đi mời chào một ít nhân sĩ giang hồ về mua vui cho bệ hạ, ngoại hiệu của mấy gia hỏa kia như 'Thần quyền vô địch', 'Thiết chưởng tâm động đất nguyên', 'Tái ngoại thần long' … đều là thổi đi ra cả thôi! Nhân vật thật lợi hại như vậy, sao không tới biên tái cầm quân công đổi phú quý?
Nhưng mà bệ hạ đối với bọn họ vẫn yêu thích không bỏ được, trừ nuôi béo cho người hậu hạ, còn ban cho chức vị cung phụng đại nội … Ta phi! Đám gia hỏa này trừ thổi ra thì còn biết làm gì? Đánh thật giết thật, không cần Mạnh Tụ ngươi, ta cầm một khối gạch vụn đều có thể thu thập bọn họ!"
Mạnh Tụ bất giác mỉm cười, xem ra Bạch Vô Sa đối với đám cung phụng đại nội kia tích tụ oán khí đúng là không phải mới ngày một ngày hai. Chỉ là những lời này, Bạch Vô Sa có thể nói, hắn lại không thể nói … Trời mới biết trong hoa uyển còn ẩn tàng bao nhiêu thị vệ đại nội. Chỉ cần một hai người trong đó có bản lĩnh thật, vậy mình rước phải phiền phức to.
Xem ra Bạch Vô Sa rất thân thuộc với đường đi lối lại trong hậu uyển, hắn không cần thái giám dẫn đường, trực tiếp dẫn Mạnh Tụ đi vào một con đường mòn quanh co trong hoa uyển, đi được một lúc, trước mặt chợt thông thoáng rộng mở, một ôn tuyền bốc lên hơi nóng mù mịt xuất hiện. Bên cạnh ôn tuyền là đình đài, đám cung nữ thái giám như chúng tinh ủng nguyệt* vây quanh một nam tử áo vàng. Hơi nước trắng mờ từ ôn tuyền bốc lên như sương mù bao phủ toàn bộ đình đài, đám nhân vật ăn mặc hoa lệ liền phiêu dật như thần tiên ẩn trong mây.
*chúng tinh ủng nguyệt: sao làm nền cho trăng.
Không cần Bạch Vô Sa thuyết minh, ở trong cung có thể có phong thái như thế, Mạnh Tụ biết nam tử áo vàng kia nhất định chính là đương kim hoàng đế của Bắc Ngụy triều —— cũng là tên "Đầu mục Thát tử" mà Dịch tiên sinh thường dùng ngữ khí khinh thường miệt thị —— Cảnh Mục hoàng đế Thác Bạt Hoảng.
Tuy nói chê trách quân hoàng là tội lớn, nhưng loại chuyện này bất luận triều đại nào cũng đều không tránh khỏi. Án chiếu thuyết pháp dân gian, Cảnh Mục hoàng đế không phải hôn quân … song cũng chỉ là gần gần không phải hôn quân mà thôi. Tám năm trước Cảnh Mục hoàng đế đắc vị, hắn thực không phải một hoàng đế cần cù, hắn thích sắc đẹp, mỹ thực và các loại trò chơi vui đùa mới lạ, tuy thượng triều mỗi ngày đều lên đủ, có điều tấu chương đưa lên chỗ hắn thường phải mất một hai tháng mới có thể phê chuẩn. Có đôi lúc đại thần đợi không được mới tới thúc, hắn thật cũng không bạo nộ, chỉ nghiêm mặt bảo đảm: "Ngày mai nhất định phê." Nhưng quay đầu liền đem chuyện tấu chương vứt sang một bên.
Cũng may hoàng đế tuy bại hoại, nhưng đám đại thần hắn dùng đều tận hết chức trách, mấy năm nay không vướng vào đại sự gì.
"Ngươi ở bên này chờ ta."
Bạch Vô Sa quăng lại một câu liền ly khai Mạnh Tụ, đi về phía đám người kia.
Mạnh Tụ từ xa xa nhìn lại, thấy Bạch Vô Sa hành lễ đối với trung niên kia, hai người ngồi trong đình đài trò chuyện, Cảnh Mục hoàng đế mỉm cười, có vẻ đối đáp với Bạch Vô Sa rất vui, cung nữ, thái giám và bọn thị vệ bên cạnh đều ý cười đầy mặt, không khí rất thoải mái.
Qua một lúc, Bạch Vô Sa quay đầu hướng Mạnh Tụ vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo hắn đi qua.
Mạnh Tụ đè nén tâm tình căng thẳng trong lòng, cố gắng bình tĩnh đi tới. Lúc đến gần đình đài, hắn cảm nhận được một cổ nhiệt khí bừng bừng ập vào mặt, ấm áp dễ chịu nói không ra lời.
Trước đình đài, hắn quỵ gối hành lễ: "Vi thần Mạnh Tụ tham kiến Ngô hoàng bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trên đỉnh đầu truyền tới một thanh âm ôn tồn: "Mạnh Tụ, đây không phải trên triều đình, không cần đa lễ như vậy. Đứng lên đi, để trẫm nhìn ngươi xem."
"Vi thần tuân chỉ."
Mạnh Tụ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đình đài cao cao.
Hoàng đế Thác Bạt Hoảng là một trung niên hơi béo, mặt hắn trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa, trên mặt mang theo ý cười, thập phần hòa ái … Tướng mạo hắn và lục trấn đại tướng quân Thác Bạt Hùng có vài phần tương tự, chỉ là tuổi càng trẻ, khí độ cũng càng ung dung. Có điều tròng mắt hơi ung thũng, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn một cái liền biết bởi vì tửu sắc quá độ.
Thác Bạt Hoảng cũng đang đánh giá Mạnh Tụ, nhìn tên quân nhân tuổi trẻ trước mặt cao ngất như tùng, khí chất anh vũ lại nho nhã, hắn khẽ cười gật đầu: "Quả nhiên khí độ bất phàm, nhất biểu nhân tài. Bạch khanh, Đông Lăng vệ các ngươi có nhân tài a!"
Bạch Vô Sa ở bên cạnh khẽ khom người, cười nói: "Là nhân tài Đông Lăng vệ chúng ta, cũng là thần tử của bệ hạ. Trời cao phái xuống mãnh tướng bậc này là muốn hiệu lực cho bệ hạ, chính bởi vì bệ hạ đức hạnh thâm hậu a."
"Ha ha …" Xem ra tâm tình Thác Bạt Hoảng rất tốt, cười lớn nói: "Mạnh Tụ, về chuyện của ngươi, Binh bộ và Đông Bình đô đốc phủ đều bẩm báo cho trẫm. Ngươi ở trong đại chiến Tĩnh An trảm tướng đoạt kỳ, khiến trẫm rất vui. Sau này, còn mong ngươi tiếp tục nỗ lực."
Mạnh Tụ trả lời vang dội: "Vi thần bất tài, nguyện hiệu trung với bệ hạ!"
"A a, tốt tốt! Tuy ngươi không phải quốc nhân, nhưng triều ta coi trọng nhân tài, dù là quốc nhân hay Hoa tộc cũng xem như nhau. Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, triều đình tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi, nhớ làm cho tốt a."
"Cẩn tuân ý chỉ bệ hạ."
Bạch Vô Sa ở bên cạnh xen miệng: "Mạnh Tụ, bệ hạ rất quan hoài ngươi, còn không mau khấu tạ?" Hắn đánh mắt một cái, Mạnh Tụ liền biết, cận kiến đến đó là kết thúc.
"Thánh ân cao như núi, sâu như biển, vi thần cảm kích thế linh. Thánh cung an khang, xin cho vi thần cáo lui."
"Ân, biên tái khổ hàn, ngươi cũng phải bảo trọng thân thể … ngươi đi xuống đi."
Hắn hướng hoàng đế Thác Bạt Hoảng khấu tạ từ biệt, sau đó lui xuống, giờ mới phát hiện, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Không có Bạch Vô Sa dẫn đường, Mạnh Tụ cũng không dám đi loạn, sợ bị thị vệ cung đình bắt lại thì không biết nói thế nào. Hắn đứng ở vị trí cũ, chờ đợi Bạch Vô Sa lui xuống dẫn đi ra.
Từ xa nhìn lại hoàng đế và sủng thần đang tán gẫu, Mạnh Tụ cảm giác như trút được gánh nặng. Đương kim hoàng đế Thác Bạt Hoảng hòa ái bình hòa, nhưng đôi mắt lại rất thâm trầm. Không biết do thật có cái gọi là hoàng uy hay do tác động của tâm lý, ở trước mặt hắn, Mạnh Tụ cảm thấy bị áp lực rất lớn.
Vốn Mạnh Tụ tưởng hoàng đế sẽ hỏi chuyện Diệp Già Nam bỏ mình hoặc giả chuyện về Thác Bạt Hùng, hắn còn chuẩn bị sẵn muốn ngấm ngầm cáo trạng tội Thác Bạt Hùng, nhưng trường diện đối đáp trong dự liệu lại không xuất hiện, hoàng đế chỉ khen hai câu rồi để mình lui xuống, khiến đầy lời hay trong bụng Mạnh Tụ phải nuốt lại….
Lúc này, sau người truyền đến tiếng bước chân sột soạt, mấy tên thái giám mang theo rượi và cốc chén đang thuận theo đường mòn đi tới hoa uyển.
Nhìn thấy mấy tên thái giám kia, trong lòng Mạnh Tụ thầm kinh ngạc: Tuy Bạch Vô Sa xỉ vả thị vệ cung đình rất tệ hại, nhưng kỳ thực trong cung còn có cao thủ. Ví như mấy tên thái giám này, bước đi trầm ổn nhẹ nhàng, trong mắt thần quang trầm tĩnh, đều là hảo thủ khó được … Chỉ là bọn hắn có võ công bậc đó, vì sao phải đi làm những việc thấp kém như vậy? Thật đáng tiếc.
Bọn thái giám thuận theo đường mòn đi tới, Mạnh Tụ chủ động tránh sang bên nhường đường cho họ, tên thái giám đi đầu nhìn Mạnh Tụ một cái, trong mắt có vẻ kinh ngạc. Hắn khách khí hướng Mạnh Tụ cảm ơn: "Đa tạ đại nhân." Thanh âm hơi khàn khàn.
"Công công không cần khách khí, mời."
Mạnh Tụ tránh sang mép đường, mấy tên thái giám vụt đi qua bên người. Lúc này, hắn ngửi thấy một cổ hương liệu nồng nặc.
Mạnh Tụ không khỏi nhìn lại bọn thái giám lần nữa, hắn phát hiện một điều cổ quái: Ở trên mặt mấy tên thái giám hắn nhìn thấy râu mép chưa được cạo sạch.
Thái giám mà cũng có râu mép sao? Thật là quái lạ. Nhưng mà, tiếng tên thái giám vừa nói chuyện lúc nãy hình như rất quen tai? Mình đến cùng đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?
Mạnh Tụ vắt óc suy nghĩ, đột nhiên, cả người hắn cứng đờ lại: Tiếng nói khàn khàn kia, vài ngày trước mình vừa nghe qua ….
"Bạch Lang, có giỏi thì từ trong ổ chó bò ra đây!"
Trong nháy mắt, Mạnh Tụ đột nhiên tỉnh ngộ: hương liệu nồng nặc trên người đối phương chính là vì muốn che dấu đi mùi máu tanh!