Tôi nhận được tin từ chính Nick Wyatt. Khi tôi được Yvette dẫn vào văn phòng lão, tôi thấy lão đang ở trên máy tập đa năng hiệu Precor trong góc văn phòng. Lão mặc áo ba lỗ đẫm mồ hôi và quần đùi thể thao đỏ, trông đô con. Tôi tự hỏi liệu lão có dùng steroid không. Lão đeo tai nghe không dây và đang quát tháo ra lệnh.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ buổi phỏng vấn ở Trion, và chẳng có gì khác ngoài im lặng tuyệt đối. Tôi biết mọi chuyện diễn biến tốt, và tôi không nghi ngờ rằng lý lịch của tôi rất bắt mắt, nhưng ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tôi lầm tưởng rằng một khi đã phỏng vấn xong, tôi sẽ được thoát khỏi trường KGB, nhưng làm gì được may mắn thế. Cuộc rèn luyện tiếp tục, bao gồm cả thứ mà họ gọi là “ngón nghề tình báo” - làm thế nào để ăn trộm đồ mà không bị bắt, sao chép tài liệu và tệp tin máy tính, làm thế nào để lục lọi trong cơ sở dữ liệu của Trion, làm thế nào để liên lạc với họ nếu có chuyện xảy ra mà không thể đợi đến cuộc gặp theo hẹn. Meacham và một cựu binh khác của đội an ninh Tập đoàn Wyatt, từng làm ở FBI tới cả hai thập kỷ, dạy tôi phải liên lạc với họ bằng email như thế nào, sử dụng một chương trình “vô danh hóa”, một hệ gửi thư trung gian đặt ở Phần Lan cho phép xóa sạch dấu vết tên và địa chỉ thật của người gửi; làm thế nào để mã hóa thư điện tử của tôi với phần mềm 1.024 bit cực mạnh được phát triển ở đâu đó ngoài khơi trái với pháp luật Mỹ. Họ dạy tôi những trò gián điệp truyền thống như thả hộp chết và các tín hiệu, làm thế nào để tôi báo được là tôi có văn bản muốn chuyển cho họ. Họ dạy tôi cách sao chép phù hiệu có mã vạch mà đa phần các tập đoàn bây giờ hay dùng, loại sẽ mở cửa nếu bạn quét qua máy cảm biến. Một vài thứ trong những trò đó cũng khá hay ho. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một gián điệp thực thụ. Dù sao thì lúc đó tôi cũng đã dấn thân vào rồi. Tôi chẳng biết phải làm gì hơn.
Nhưng rồi sau vài ngày chờ đợi và chờ đợi mãi tin từ Trion, tôi sợ đến đờ đẫn. Meacham và Wyatt đã nói khá rõ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nhận được việc.
Nick Wyatt thậm chí không thèm nhìn tôi.
“Chúc mừng,” lão nói. “Tao vừa nhận được tin từ tay săn đầu người. Mày vừa được tạm tha đó.”
“Tôi được nhận rồi?”
“Khởi điểm là một trăm bảy mươi lăm ngàn, thêm quyền lựa chọn cổ phiếu, toàn bộ là thế. Mày được tuyển vào như một chuyên viên độc lập ở cấp lãnh đạo, nhưng không có báo cáo trực tiếp, mười điểm đó.”
Tôi nhẹ người, và sửng sốt trước con số. Nó gấp khoảng ba lần số tiền bây giờ tôi đang kiếm ra. Thêm vào với lương ở Wyatt, tất cả lên tới hai trăm ba mươi lăm ngàn. Lạy Chúa.
“Hay thật,” tôi nói. “Vậy giờ chúng ta làm gì, đàm phán?”
“Mày đang nói cái quái gì vậy? Chúng phỏng vấn tám người khác cho vị trí đó. Sao biết được ai có ứng cử viên yêu thích nào không, ông bạn nối khố hay gì đó? Đừng mạo hiểm, chưa đến lúc đâu. Hãy vào đó, cho chúng thấy mày có cái gì.”
“Cái tôi có...”
“Cho chúng thấy mày đáng kinh ngạc thế nào. Mày vừa gợi chúng thèm bằng vài món khai vị. Giờ mày phải đánh gục bọn chúng. Nếu mày không thể làm bọn chúng gục hẳn sau khi đã tốt nghiệp khỏi ngôi trường phù thủy bé nhỏ của chúng ta ở đây, và với tao và Judith thì thầm vào tai mày, thì mày là thằng thảm bại khốn nạn còn hơn tao nghĩ nữa.”
“Vâng.” Tôi thấy đầu óc mình đang diễn lại giấc mơ bệnh hoạn muốn chửi rủa Wyatt một trận rồi bước ra khỏi cửa để đến làm ở Trion, cho tới khi tôi nhớ ra không những Wyatt vẫn là sếp mình mà còn đang nắm đằng chuôi nữa.
Wyatt bước xuống khỏi máy tập, ướt sũng mồ hôi, giật chiếc khăn tắm trắng xuống khỏi thanh treo và lau mặt, cánh tay và nách. Lão đứng gần tôi đến mức tôi có thể ngửi được mùi mồ hôi nồng nặc và hơi thở chua phè của lão. “Giờ thì nghe kỹ đây,” lão nói giọng uy hiếp rõ rệt. “Khoảng mười sáu tháng trước, Hội đồng Quản trị của Trion đã duyệt một khoản chi bất thường gần năm trăm triệu đô cho một sản phẩm đặc biệt nào đó.”
“Một cái gì?”
Lão khịt mũi. “Một dự án nội bộ tuyệt mật. Dù thế nào thì cũng rất bất thường khi Hội đồng Quản trị duyệt khoản chi lớn như vậy mà chẳng có mấy thông tin. Trong trường hợp này, bọn họ nhắm mắt duyệt nó, chỉ hoàn toàn dựa vào sự cam đoan của Tổng Giám đốc. Goddard là người sáng lập nên chúng tin hắn. Đồng thời hắn cũng trấn an chúng rằng thứ công nghệ chúng đang phát triển, dù đó là cái chết tiệt gì đi nữa, thì cũng là bước đột phá bất hủ. Tao muốn nói là vĩ đại, là sự chuyển hệ, là bước nhảy vọt lượng tử. Cú xuyên phá vượt qua cả xuyên phá. Hắn cam đoan với bọn chúng rằng đây là thứ vĩ đại nhất kể từ sau thiết bị bán dẫn, và bất cứ ai không tham gia vào chuyện này sẽ bị tụt hậu hết.”
“Nó là cái gì vậy?”
“Nếu tao biết, mày đã không ở đây, thằng ngu. Nguồn tin của tao khẳng định rằng nó sẽ làm thay đổi nền công nghiệp viễn thông, làm đảo lộn tất cả mọi thứ. Và tao không định bị tụt hậu. Mày hiểu chứ?”
Tôi không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
“Tao đã đầu tư quá nhiều vào tập đoàn này không phải để nó theo chân voi răng mấu và chim cưu tuyệt chủng. Vì vậy nhiệm vụ của mày, chiến hữu ạ, là phải tìm ra mọi thứ mày có thể về sản phẩm đặc biệt đó, tiến độ nó tới đâu, bọn chúng đang phát triển cái gì. Tao không cần biết có phải hóa ra chúng lại chế tạo một cây cà kheo điện tử chết tiệt hay không, vấn đề là tao không định liều lĩnh. Rõ chứ?”
“Vậy làm thế nào?”
“Đó là việc của mày.” Lão quay đi, bước qua khoảng rộng của văn phòng về phía lối ra mà trước đó tôi không để ý. Lão mở cửa, để lộ một phòng tắm cẩm thạch lấp lánh có vòi hoa sen. Tôi lúng túng đứng đó, không rõ liệu tôi phải đợi lão, hay đi ra, hay phải làm gì nữa.
“Mày sẽ nhận được cuộc gọi trong sáng nay,” Wyatt nói mà không quay lại. “Tỏ ra ngạc nhiên vào nhé.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !