Nhóm tiếp thị Maestro lại họp tại phòng Corvetter, mọi người ngồi gần như đúng chỗ cũ, giống như chúng tôi đã được phân chỗ vậy.
Nhưng lần này có mặt Tom Lundgren trong phòng, ngồi trên một cái ghế dựa vào tường ở hàng sau, không ngồi tại bàn họp. Rồi, ngay trước khi Nora yêu cầu cuộc họp bắt đầu, Paul Camilletti, Giám đốc Tài chính của Trion bước vào, nom tề chỉnh như một người mẫu được ái mộ bước ra từ tờ Thời trang Ái tình Ý, áo vét vải thô kẻ ô vuông màu xám đậm khoác ra ngoài áo cổ lọ đen. Hắn ngồi xuống cạnh Tom Lundgren, và ta có thể thấy cả phòng lặng đi, được nạp điện, như thể ai đó vừa bật công tắc vậy.
Thậm chí cả Nora trông cũng có chút hồi hộp. “Được rồi,” mụ nói. “Chúng ta bắt đầu nhỉ? Tôi rất vui mừng được chào đón Paul Camilletti, Giám đốc Tài chính của chúng ta - Xin chào, Paul.”
Hắn cúi đầu, kiểu thừa nhận rằng, Đừng để ý tới tới tôi - tôi sẽ chỉ ngồi đây không tung tích, vô danh, nhỏ bé như con voi trong cái phòng này thôi.
“Còn ai khác nữa dự buổi họp này? Ai sẽ tham dự từ xa?”
Một giọng nói phát ra từ loa liên lạc: “Ken Hsiao, từ Singapore.”
Rồi: “Mike Matera, từ Brussels.”
“Được rồi,” mụ nói. “Vậy tất cả mọi người đã ở đây.” Trông mụ hào hứng, sôi nổi, nhưng khó mà nói được bao nhiều phần là vở diễn về lòng nhiệt tình mà mụ bày ra cho Tom Lundgren và Paul Camilletti xem. “Thời điểm này cũng khá thích hợp để xem xét các dự báo, đào sâu nghiên cứu và nhận thức rõ về vị thế của chúng ta. Không ai trong chúng ta muốn nghe câu nói sáo rỗng cũ kỹ, ‘thương hiệu đang chết dần’, đúng vậy không? Maestro không phải thương hiệu đang chết dần. Chúng ta sẽ không phá hoại danh tiếng thương hiệu mà Trion đã xây dựng cho dòng sản phẩm này chỉ vì sự mới lạ. Tôi cho rằng tất cả chúng ta đều đồng tình về việc đó.”
“Nora, đây là Ken từ Singapore.”
“Sao, Ken?”
“Ừm, tôi phải nói là ở đây chúng tôi đang cảm thấy một chút áp lực từ Palm, Sony và Blackberry, đặc biệt là ở khu vực Doanh nghiệp. Đơn đặt hàng trước cho Maestro Gold ở Châu Á Thái Bình Dương có phần hơi yếu.”
“Cảm ơn, Ken,” mụ vội vã cắt lời ông ta. “Kimberly, anh thấy thế nào về nhóm kênh?”
Kimberly Ziegler, uể oải và căng thẳng với cái đầu quăn tít và đeo kính gọng sừng, ngước nhìn lên. “Tôi phải nói là quan điểm của tôi khá khác so với Ken.”
“Thật sao? Như thế nào?”
“Thật ra tôi thấy sự phân biệt sản phẩm có lợi cho chúng ta. Chúng ta có giá thành tốt hơn cả thiết bị nhắn tin tiên tiến của Blackberry và Sony. Đúng là thương hiệu có phần bị mai một, nhưng nâng cấp bộ xử lý và bộ nhớ flash sẽ thực sự mang lại giá trị. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên bám trụ, đặc biệt ở các thị trường chuyên sâu.”
Đồ nịnh hót, tôi nghĩ.
“Tuyệt vời,” Nora rạng rỡ. “Rất mừng nghe điều đó. Tôi cũng sẽ rất hứng thú được nghe bất cứ phản hồi nào về GoldDust -“ Mụ thấy Chad giơ ngón tay trỏ lên. “Sao, Chad?”
“Tôi nghĩ có lẽ Adam sẽ có một vài suy nghĩ về GoldDust.”
Mụ ta quay về phía tôi. “Tuyệt quá, nghe thử xem nào,” mụ nói như thể tôi vừa xung phong ngồi xuống chơi piano.
“GoldDust?” tôi cười tự mãn ra vẻ hiểu biết. “Cái thứ đó nghe giống năm 1999 đến thế nào chứ? Một Betamax(1)_ trên lĩnh vực không dây. Nó xếp cùng với New Coke, nền Cold Fusion, giải bóng bầu dục XFL và xe hơi Yugo.”
Có vài tiếng cười khúc khích tán thưởng. Nora quan sát tôi chăm chú.
Tôi tiếp tục, “Những vấn đề về tính tương thích của nó quá nặng nề tới mức chúng ta thậm chí không muốn nói tới nữa - ý tôi là việc các thiết bị hỗ trợ GoldDust chỉ hoạt động được với các thiết bị cùng nhà sản xuất, không có bất cứ chuẩn mực nào. Philips luôn nói là họ sẽ tung ra một phiên bản mới của GoldDust, được chuẩn hóa - ờ, đúng rồi, có lẽ khi mà tất cả chúng ta đều nói Quốc tế ngữ.”
Có thêm tiếng cười, dù tôi để ý thoáng qua là có lẽ nửa số người trong phòng mặt lạnh như tiền. Tom Lundgren đang nhìn tôi với nụ cười quanh co khôi hài, chân phải rung lên rung xuống.
Giờ tôi thực sự bốc lên, nói hăng say. “Tôi muốn nói là tốc độ truyền thì như thế nào chứ, dưới một megabit trên giây? Thật là thảm hại. Chưa bằng một phần mười của WiFi. Thứ này cổ lỗ sĩ rồi. Và đấy là chưa kể tới việc nó dễ bị chặn như thế nào, chẳng có tí bảo mật nào cả.”
“Chính xác,” ai đó thấp giọng nói, tôi không thể xác định được là ai. Mordden trông rạng rỡ rành rành ra. Phil Bohjalian đang nheo mắt quan sát tôi, vẻ mặt bí hiểm không thể hiểu được. Rồi tôi nhìn bao quát hơn và thấy Nora. Mặt mụ đỏ bừng. Ý tôi là bạn có thể thấy một đợt sóng đỏ dâng lên dần từ cổ tới cặp mắt mở trừng trừng của mụ.
“Anh nói xong chưa?” mụ gắt.
Đột nhiên tôi thấy nôn nao. Đây không phải là phản ứng tôi chờ đợi. Sao nhỉ, hay là tôi đã nói quá dài? “Rồi,” tôi thận trọng đáp.
Một gã trông giống người Ấn Độ ngồi bên kia tôi lên tiếng, “Tại sao chúng ta lại nhắc lại điều này? Tôi nghĩ chị đã ra quyết định cuối cùng về vấn đề này tuần trước rồi chứ Nora. Chị có vẻ rất chắc chắn là tính năng thêm vào này đáng với chi phí bỏ ra. Vậy tại sao bộ phận tiếp thị các anh chị lại quay lại cuộc tranh luận cũ này? Không phải chuyện đã được giải quyết rồi ư?”
Chad dán mắt vào bàn, lên tiếng, “Thôi nào mọi người, để anh bạn mới tới này nghỉ ngơi một chút chứ? Mọi người không thể mong cậu ấy biết tất cả mọi chuyện được - cậu ấy thậm chí còn không biết máy cà phê cappuccino ở đâu nữa, thôi nào.”
“Tôi nghĩ chúng ta không phải tốn thêm thời gian ở đây nữa,” Nora nói. “Chuyện này đã được quyết định xong. Chúng ta sẽ cho GoldDust vào.” Mụ nhìn tôi cực kỳ tức giận.
Sau hai mươi phút ruột gan cồn cào, buổi họp kết thúc và lúc mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, Mordden lén vỗ nhanh vai tôi, cái vỗ vai đã nói lên tất cả. Tôi đã làm hỏng chuyện, lớn chuyện luôn. Người ta đang nhìn tôi với đủ loại ánh mắt tò mò.
“Ừm, Nora.” Paul Camilletti giơ ngón tay lên. “Chị ở lại vài giây được không? Tôi muốn xem xét lại mấy thứ.”
Khi tôi đi ra, Chad tới chỗ tôi và hạ giọng nói: “Có vẻ là chị ấy không đón nhận nó lắm. Nhưng đó đúng là thông tin đáng giá đấy.”
Ờ phải, thằng chó.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !