11 Tuần Yêu Chương 35


Chương 35
Lời giải thích hơi phức tạp...”

Tuyết vẫn còn đang rơi vào buổi sáng khi  Meredith đi qua phòng Matt để xem anh thế nào. Anh còn hơi sốt, nhưng trán anh hình như đã mát hơn.

Trong ánh sáng lờ mờ của ban ngày, sau một giấc ngủ ngon và tắm nước nóng, sự xuất hiện bất ngờ của cô ở trang trại nhà anh đêm qua có vẻ hài hước hơn là đáng lo.

Mặc một cái quần xếp li màu xanh đậm cùng cái áo ấm màu vàng rực rỡ và màu xanh đậm với cổ áo hình chữ V, cô đi đến tấm gương để chải tóc – và bắt đầu cười toe toét. Cô không biết sao nữa. Khi cô càng nghĩ về chuyện đêm qua, thì nó dường như càng buồn cười hơn. Sau những lo sợ và quyết tâm của cô, sau sự sợ hãi của cô khi lái xe xuyên qua trận bão tuyết, họđã nói chuyện với nhau chưa tới sáu câu trước khi Matt đổ nhào dưới chân cô, và cả hai đều đi ngủ! Rõ ràng, cô quyết định với nụ cười khúc khích, có một sức mạnh vô hình đang tác động mỗi khi cô đến gần Matt.

Thật ra, việc anh bị bệnh đến nỗi khó có thể từ chối cô là một chuyện vui. Mặc dù cô không thể thông báo cho anh tất cả những tin tức của cô khi anh bịốm quá nặng, nhưng đến chiều nay anh sẽ cảm thấy đỡ hơn để thảo luận về tất cả mọi thứ trong chừng mực, và không quá yếu để không chịu nghe. Nếu anh vẫn cố bắt cô rời khỏi, cô sẽ kéo dài thời gian bằng cách nói với anh phân nửa sự thật – đó là cô đã đánh mất chìa khóa xe trong tuyết và không thểđi.

Hài lòng với kế hoạch, cô chải tóc và làm phồng nó bằng những ngón tay cho đến khi nó dợn sóng trên vai. Cô chải mascara và tô son môi,sau đó lùi lại để kiểm tra vẻ ngoài của mình trong gương. Tóc của cô đang trở nên quá dài, cô nghĩ, nhưng ngoài chuyện đó ra, cô trông rất đẹp.

Định vào phòng bệnh với aspirin và nhiệt kế, cô đi xuống hành lang và đi vào phòng tắm. Cái tủ đằng sau gương trong phòng tắm có chứa một cái nhiệt kế và nhiều chai lọ, hầu hết nhãn chai đã ố vàng. Meredith xem xét chúng, trán cô nhăn lại với vẻ không chắc chắn. Ngoài chuyện thỉnh thoảng bịđau trong các kỳ kinh nguyệt hoặc chứng nhức đầu hiếm khi có, cô chỉbịcảm hai lần trong suốt cuộc đời, và lần cuối cùng cô bị cảm là khi cô mười hai tuổi!

Cô tự hỏi cần phải làm nhữnggì cho một người bị cảm cúm và viêm phếquản. Bệnh cảm cúm đang lây lan trong nhân viên tại cửa hiệu, và Meredith cố nhớ lại những gì Phyllis đã nói với cô về triệu chứng. Cúm sẽ gây đau đầu như búa bổ, buồn nôn và đau cơbắp. Viêm phếquản là một chuyện khác – nó gây khó thở và ho.

Nhón tay lên, Meredith lấy ra chai aspirin và nhiệt kế, là những thứ duy nhất mà cô thấy thật sự quen thuộc, sau đó cô quét mắt nhìn khắp các kệ. Những chai thuốc trong tủđã quá đát đến nỗi nhãn chai không còn rõ nữa.

Một cái chai lớn màu nâu đề DẦU HẢI LY CỦA SMITH, và hai vai cô bắt đầu rung lên vì cười. Nó sẽ thích hợp với anh. Cô không biết dầu hải ly dùng để chữa bệnh gì, nhưng cô biết nó có mùi rất kinh khủng. Vậy là cô thêm nó vào những thứ trên tay, định đặt nó trên khay của anh như một trò đùa. Cô phát hiện ra rằng mình trong tâm trạng phấn khởi khác thường. Cô rất muốn giúp cho anh cảm thấy khá hơn. Cô nợ anh sau những gì anh phải chịu đựng trong quá khứ. Hơn nữa, ký ức về tuổi trẻ đã từng ở tại đây khiến cho cô cảm giác như mình lại trởvề hồi mười tám tuổi.

Cô nhìn thấy một cái hũ thấp màu xanh và nhận ra nhãn hiệu của nó – nó dùng để xoa dịu chứng khó thở, và mùi của nó cũng rất kinh khủng. Cô thêm nó vào những thứ đang cầm và nhìn lại tất cả mọi thứ. Aspirin sẽ trị chứng nhức đầu của anh, nhưng nó cũng có thể làm cho dạ dày của anh khó chịu. Cô cần một giải pháp thay thế. “Đá,” cô nói to. Một túi đá sẽ chắc chắn giúp cho chứng nhức đầu của anh.Truyen8.mobi

Cô đi vào nhà bếp với đống thuốc men, rồi mở ngăn đá, và nhẹ nhõm khi nhìn thấy có rất nhiều đá. Thật không may, sau khi lục soát tất cả các ngăn kéo và ngăn tủ, cô không thể tìmđược bất cứthứgì thích hợp để làm túi đựng đá. Và sau đó cô nhớ lại cái túi cao su đỏ mà cô đã thấy trong cái tủ dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm. Côthắt chặt một cái nút trên túi cao su cho chắc ăn, rồi mang cái dụng cụ kỳ cục đó xuống dưới lầu bỏ đá và nước vào trong đó.

Vấn đề còn lại là cô phải đương đầu với bữa điểm tâm, và cô có rất ít lựa chọn. Nó phải là cái gì đó đơn giản và dễ làm, chuyện đó loại trừ hầu như mọi thức ăn có trong ngăn tủ ngoài bánh mì tươi trên kệ bếp. Trong tủ lạnh cô tìm thấy thịt hộp, một bịch thịt xông khói, một pound bơ, và một hộp trứng; trong tủ đá có hai miếng thịt bò. Chất béo rõ ràng không phải là vấn đề hàng đầu của Matt. Cô lấy bơ ra và đặt hai lát bánh mì vào lònướng, sau đó xem qua ngăn tủ để tìm thức ăn cho bữa trưa. Ngoài một vài hộp súp, tất cả những thứ khác đều cay hoặc nhiều dầu: thịt hầm, mì ống, cá ngừ– và một hộp sữa đặc có đường. Sữa!

Hăm hở, cô tìm thấy đồ khui, rồi đổ một ít vào ly. Trông nó rất đặc, và khi đọc hướng dẫn, cô thấy họ nói có thể sử dụng trực tiếp hoặc có thểpha loãng với nước. Không chắc Matt thích cách nào, cô nếm nó và rùng mình. Cô không thể hiểu được tại sao anh lại thích nó, nhưng rõ ràng là anh thích. Khi bánh mì nướng đã sẵn sàng, cô bê cả khay thuốc, túi đá, và điểm tâm lên lầu cùng một lúc.

Cơn đau đầu rần rật đánh thức Matt khỏi giấc ngủ mê man để nhận thức một cách đau đớn là trời đã sáng. Xoay mặt lên gối, anh buộc mắt mình mở ra, và trong giây lát anh bối rối khi nhìn thấy cái đồng hồ báo thức cổ xưa màu trắng bằng nhựa với các cây kim màu đen chỉ 8:30, thay vì cái đồng hồ radio kỹ thuật số trong phòng ngủ của anh. Trí nhớ của anh quay về: anh đang ở Indiana, và anh đang ốm. Nhận ra là mình còn ốm, anh cố hết sức lăn qua và chống khuỷu tay lên để có thể với lấy chai thuốc bên cạnh đồng hồ. Cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo, anh lắc mạnh đầu, sau đó cau mày vì cơn đau bắt đầu đập vào thái dương anh. Dù vậy, cơn sốt đã dịu xuống, vì áo sơ mi của anh ướt sũng mồ hôi. Khi anh cầm ly nước trên bàn và nuốt những viên thuốc, anh cân nhắc đến việc cố thức dậy để đi tắm và thay đồ, nhưng anh cảm thấy quá kiệt sức nên quyết định ngủ thêm một giờ nữa rồi thử lại. Dòng chữ trên một trong những chai thuốc cảnh báo ĐỀ PHÒNG GÂY CHOÁNG VÁNG, và anh yếu ớt tự hỏi liệu đó có phải là lýdo mà anh không thể thoát khỏi trạng thái mê mụ này không. Matt nằm xuống gối và nhắm mắt lại, nhưng một vài ký ức mờ nhạt cứ quanh quẩn trong đầu anh. Meredith. Anh có một giấc mơđiên rồ là cô đã đến trong cơn bão tuyết và giúp anh lên giường. Anh tự hỏi làm thế nào mà tiềm thức của anh lại gợi lên một hình ảnh tồi tệnhư thế. Meredith chỉ có thể giúp đẩy anh xuống sông, xuống vựcsâu hay phásản nếu cô ta có thể làm, chứbất cứ thứgì ít pháhoại đều là lốbịch cả.

Vừa bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì anh nghe thấy tiếng bước chân rón rén di chuyển trên những nấc thang kẽo kẹt. Giật mình, anh lảo đảo ngồi bật dậy, đầu óc quay cuồng từ cửđộng đột ngột, nhưng khianh bắt đầu hất tấm chăn ra, kẻ đột nhập gõ cửa. “Matt?” Một giọng nói dịu dàng, giọngnói có một không hai, du dương, lịch sự.

Giọng của Meredith.

Tay Matt cứng đơ khi anh nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, và trong giây phút điên cuồng, anh hoàn toàn mất phương hướng.

“Matt, em vào nhé...” Nắm cửa xoay, và sự thật đập vào anh... không phải là một giấc mộng điên cuồng. Meredith đang ởđây!

Dùng vai đẩy cánh cửa mở ra, Meredith đi thụt lùi từ từ vào phòng, cố tình cho anh thời gian để chui xuống chăn trong trường hợp anh đã thức dậy nhưng còn chưa mặc đồ. Cô gần nhưđánh rơi cái khay khi giọng nói tức điên từ sau lưng cô phun ra như dung nham phun trào, “Em đang làm gì ởđây?”

“Em mang vào cho anh một cái khay,” cô giải thích, quay về phía anh và đi vòng qua giường, bất ngờ bởi giọng nói giận dữcủa anh. Nhưng giọng nói đó không là gì so với sựđe doạ trên khuôn mặt anh ngay khi ánh mắt anh chiếu vào cái túi cao su đỏ.

“Cái chết tiệt gì thế này???” Anh bùng nổ, “em nghĩ là em đang làm gì vậy?” 

Quyết định không để cho anh mất bình tĩnh hoặc doạ nạt cô, Meredith hất cằm lên và bình tĩnh trả lời, “Nó sẽ giúp cho đầu anh bớt đau!”

“Đó là ý tưởng cho một trò đùa của em à?” Anh nhìn nhưmuốn giết người.

Hoàn toàn bối rối, Meredith đặt cái khay xuống giường cạnh anh vànói một cách xoa dịu, “Em bỏ nước đá vào trong đó cho anh...”

Matt nói với giọng điệu thật dễ sợ, “Tôi cho em đúng năm giây để ra khỏi phòng và một phút nữa để ra khỏi cái nhà này, trước khi tôi ném em ra ngoài!” Anh nhoài tới phía trước, và Meredith biết anh có ý định lật tấm chăn ra và hất ngược cái khay.

“Không!” Cô khóc, nhưng sự nài xin cũng nhiều như sự phản đối trong giọng nói của cô. “Thật là vô ích khi đe doạ em, bởi vì em không thể rời khỏi. Em làm mất chìa khoá xe ở trước nhà khi em bước ra khỏi xe. Và dù em không đánh mất nó, em vẫn không thể rời khỏi đây cho đến khi em nói cho anh biết những điều mà em đến đây để nói.”

“Tôi không có hứng thú.” Matt nói một cách gay gắt, vươn ra phía trước với phản xạ giật mạnh tấm chăn ra, giận dữ vì anh phải chờ cơn chóng mặt qua đi.

“Anh đã không cư xử như thế này vào đêm qua,” cô tranh cãi một cách tuyệt vọng, và nhấc cái khay lên khỏi chăn trước khi anh hất đổ nó xuống sàn. “Em đã không nghĩ là anh thấy khó chịu chỉ vì em đã làm một cái túi nước đá cho anh!”

Matt dừng lại, tay anh dừng lại trên mép chăn, vẻ ngạc nhiên hài hước không thể diễn tả hiện lên trên nét mặt như tạc của anh. “Em đã làm cái gì?” Anh thốt ra với giọng thì thầm như nghẹn lại.

“Em vừa nói đấy thôi. Em đã làm một cái túi nước đá để chườm đầu cho anh.”

Meredith sững lại hoảng hốt khi anh đột ngột che mặt bằng hai bàn tay và té ngửa ragối, vai của anh rung lên bần bật. Cơ thể anh rung từđầu đến chân, và những âm thanh bị bóp nghẹt đến từ phía sau tay anh. Anh lắc mạnh quá dữdội, đầu của anh rời khỏi gối và lò xo giường kêu cót két.Anh lắc quá mạnh làm Meredith nghĩ anh đang bị co giật hay ngạt thở đến chết.Truyen8.mobi

“Có chuyện gì vậy?” Cô thốt ra. Câu hỏi của cô dường như làm cái giường rung mạnh hơn và âm thanh bóp nghẹt của anh tăng thêm. “Em sẽ gọi xe cứu thương!” Cô khóc, đặt cái khay xuống và chạy ra khỏi cửa. “Trong xe em có điện thoại…” Cô đã ra khỏi phòng và bắt đầu đi xuống cầu thang thì tiếng cười của Matt bùng nổ sau lưng cô: một tràng cười lớn, một tràng cười nhưhét, kéo dài vì không kìm chế được.

Meredith dừng sững lại, cô xoay lại và lắng nghe, nhận ra cơn co giật mà cô vừa chứng kiến thực ra là một tràng cười điên cuồng. Dừng lại trên nấc thang, tay cô vịn vào lan can, cô ngẫm nghĩ về sự bùng nổ những tràng cười của anh và phỏng đoán nguyên nhân của nó. Khi bắt đầu từ từđi ngược lại lên cầu thang, cô mới nhớ ra cái túi cao su đỏ đó đã được treo phía sau cánh cửa phòng tắm lần cuối cùng cô ởđó! Nếu đó là một sản phẩm vệ sinh, lẽ ra nó không nên được để trong tầm nhìn nhưvậy. Bên ngoài cửa phòng, cô ngừng lại, cảm giác khổ sở, e dè. Suy cho cùng thì sự vui vẻ này đã khiến anh xao lãng khỏi sựgiận dữ cố gắng từ chối cô. Khi anh ngã vật ra, Matthew Farrell vẫn là đối thủđáng gờm nhất mà cô từng đương đầu. Và khi anh giận dữ, anh thật sự rất khủng khiếp. Nhưng bất kểđiều gì anh đã nói hoặc làm, cho dù là có tức giận hoặc vô lý đến mức nào, đã đến lúc cô cốgắng làm lành với anh.

Quyết định xong, Meredith bỏ tay vào túi, và làm ra vẻtỉnh bơ, cô bước trở lại vào trong phòng ngủ.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, Matt phải cố gắng hết sức để kìm trận cười nữa chợt tấn công anh dữ dội. Bất chấp vẻ mặt đỏ bừng giận dữ, cô đi về phía anh với hai tay trong túi, cố làm như thể không biết chút gì về lý do làm anh cười. Tất cả những gì cô cần làm thêm để hoàn chỉnh hình ảnh hài hước ngây thơ mà cô đang cố thể hiện là nhìn chằm chằm lên trần nhà và bắt đầu huýt sáo.

Giữa suy nghĩ đó, lý dotại sao cô lại ởđây đột ngột đánh vào đầu anh, và nụ cười bị giấu sau khóe miệng anh đột ngột biến mất. Rõ ràng, Meredith đã khám phá ra việc anh đã mua miếng đất mà cô muốn ở Houston, và miếng đất đó bây giờ sẽ lấy mất của cô thêm mười triệu đô-la nữa. Cô chạy đến đây đểphỉnh phờ, vòi vĩnh và làmbất cứ chuyện gì để khiến anh thay đổi suy nghĩ của anh – thậm chí còn chuẩn bị cho anh một cái khay mang đến tận giường và quanh quẩn một cách rất quan tâm bên giường anh. Kinh tởm bởi sự vụng về của cô, rõ ràng là cố gắng điều khiển anh, anh chờ cô mở lời, và khi cô không nói gì, anh hỏi, “Em làm cách nào mà tìm được tôi?” 

Meredith lập tức nhận thức được sự thay đổi tâm trạng đáng báo động của anh. “Tối qua em đi đến căn hộ của anh,” cô thú thật. “Về chuyện cái khay...”

“Quên chuyện đó đi!!!” Anh hét lên một cách không nhẫn nại. “Tôi hỏi em làm sao em tìm được tôi?”

“Cha anh ở tại căn hộ của anh, em và ông ấy đã nói chuyện. Ông ấy nói cho em biết anh ởđây.”

“Em chắc phải có một màn trình diễn ngoạn mục lắm mới thuyết phục được ông ấy giúp nhỉ?” Anh nói với vẻ coi thường không che giấu. “Bố tôi có bao giờ đon đả chào mời em đâu.”

Quá tuyệt vọng để làm cho anh lắng nghe và tin, Meredith ngồi xuống bên cạnh anh mà không suy nghĩ rồi bắt đầu, “Bố anh và em đã nói chuyện, em đã giải thích những chuyện xảy ra cho ông ấy nghe. Và ông ấy tin em. Sau khi em và ông ấy… hiểu nhau… ông ấy nói cho em biết anh đang ởđâu để em có thể đến và giải thích với anh.”

“Vậy thì bắt đầu giải thích đi,” anh nói một cách ngắn gọn, dựa lưng vào gối. “Nhưng nói ngắn thôi,” anh nói thêm, quá ngạc nhiên là cô có thể qua mặt bố mình khiến anh đột ngột muốn chứng kiến bất cứ phần nào của màn kịch mà cô đã trình diễn tối qua.

Meredith nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh và hít một hơi thở đều, buộc mình nhìn vào mắt anh. Những

khoảnh khắc trước kia đôi mắt đó đã từng ấm áp với tiếng cười, bây giờ chúng lạnh như băng. “Em sẽ nói chuyện,” anh cáu kỉnh, “hay ngồi ởđó nghiên cứu khuôn mặt tôi?”

Cô chùn bước bởi giọng nói của anh, nhưng mắt cô vẫn không di chuyển. “Em sẽ nói,” cô nói. “Lời giải thích hơi phức tạp...”

“Nhưng hy vọng là có sức thuyết phục,” anh chế giễu.

Thay vì vặn lại với sựgiận dữ kiêu căng mà cô luôn sử dụng với anh trước đây, cô gật đầu và mỉm cười gượng gạo. “Hy vọng làvậy.”

“Vậy thì hãy tiếp tục đi! Nhưng chỉ bám vào những điểm chính thôi – những gì em muốn tôi tin đấy, những gì em đang đưa ra, và những gì em muốn nhận lại từ tôi. Thực ra, em có thể bỏ qua phần cuối cùng, tôi biết những gì em muốn, tôi chỉquan tâm là em định dùng cách nào đểđoạt được nó.”

Những lời nói của Matt xé nát tâm can cô nhưnhững ngọn roi, nhưng mắt cô không rời mắt anh và cô bắt đầu nói một cách chân thành. “Những gì em muốn anh tin là sự thật, cũng chính là những điều emsắp sửa nói cho anh biết. Những gì em đang đưa ra là lời đề nghị hoà bình – đề nghị mà em đã định nóivới anh tối qua khi em đến căn hộ của anh. Và những gì em muốn nhận lại từ anh,” cô tiếp tục, lờđi mệnh lệnh của anh là bỏ qua câu đó, “là thoả thuận ngừng bắn. Một sự thông cảm giữa chúng ta. Em rất muốn điều đó.”

Anh cong môi lên với sự thích thú mỉa mai khi cô nói phần cuối cùng. “Và đó là tất cảnhững gì em muốn – thoả thuận ngừng bắn và một sự cảm thông thôi sao?” Sự mỉa mai cay đắng trong giọng nói của anh làm cho cô cảm thấy một nỗi bất an là anh đang nói vềmiếng đất Houston. “Tôi đang nghe,” anh đột ngột thêm vào khi cô do dự. “Bây giờ khi tôi đã hiểu những động cơvị tha đơn thuần của em, tôi sẽ nghe những gì em muốn đưa ra.”

Giọng anh nghe như thể anh không chỉ nghi ngờ động cơcủa cô, mà còn nghi ngờ cô có thểđưa ra bất cứ thứ gì đó giá trị và quan trọng, vì vậy Meredith chơi quân bài chủ của cô, cho anh sựnhượng bộ quan trọng nhất mà cô phải đưa ra – và là một chuyện mà cô biết rất quan trọng đối với anh. “Hội đồng Ủy ban quy hoạch Southville sẽ phê chuẩn yêu cầu quy hoạch của anh ,” cô nói, và thấy sựngạc nhiên trong giây lát của anh khi cô thẳng thắn thú thật là cô biết về chuyện đó. “Em biết bố em đã cản trở, và em cũng muốn anh hiểu rằng em không bao giờ đồng ý với chuyện đó. Em đã cãi vã với ông ấy về chuyện đó từ trước cả khi em và anh ăn trưa cùng nhau.”

“Em đột ngột trở nên công bằng quá.”

Môi cô nởmột nụ cười khôi hài. “Em đã nghĩ anh sẽ phản ứng như thế. Ở vào địa vị của anh em cũng nghĩ thế thôi. Tuy nhiên, anh có thể tin chuyện này, vì em có thể chứng minh nó: Hội đồng Ủy ban quy hoạch

Southville sẽ chấp thuận yêu cầu của anh ngay khi anh nộp lại đơn. Cha em đã hứa là ông không chỉ không cản trở nó, mà cònsử dụng địa vịvà ảnh hưởng của ông để nó được phê duyệt. Em hứa với anh là chắn chắn ông ấy sẽ giữ lời.”

Anh thoáng cười, khó chịụ. “Chuyện gì đã làm cho em nghĩ là tôi sẽ tin em, hoặc ông ấy, về bất cứthứ gì? Bây giờ tôi sẽ bàn với em một vụ làm ăn,” anh bổ sung bằng giọng điệu dọa nạt. “Nếu yêu cầu của tôi được chấp thuận trước năm giờ chiều thứ Ba, mà không phải nộp lại, tôi sẽ hủy bỏ vụ kiện cáo mà luật sư của tôi đang chuẩn bị để nộp vào ngày thứ Tư – một vụ kiện chống lại Thượng nghị sĩ Davies và cha em vì đã cố gắng tác động tới các công chức một cách bất hợp pháp, và một vụ kiện khác chống lại Hội đồng Ủy ban quy hoạch Southville vì đã cố ý không hành động vì lợi ích tốt nhất cho cộng đồng.”Truyen8.mobi

Dạ dày của Meredith thắt lại khi biết anh định làm chuyện đó – và với một tốc độ không thể tin nổi mà anh đã huy động lực lượng cho sự trả thù. Những gì tạp chí Business Week đã viết về anh – một người đi ngược thời đại màsựăn miếng trả miếng được xem như là sự trả thù của công lý,chứ không phải làsự tàn bạo và vô nhân đạo

– hoàn toàn không sai. Cố nén cái giật mình sợ hãi, Meredith nhắc nhở mình là mặc dù tất cả những điều đó đã được viết về anh, mặc dùsựthật Matt có mọi lý do để coi thường cô, anh vẫn còn cố đối xử với cô một cách thân ái tại buổi diễn opera, và đã sẵn sàng thử lại tại bữa ăn trưa ngày hôm đó. Cho đến khi anh bịđẩy qua tất cả giới hạn chịu đựng thì anh mới dùng quyền lực của mình để chống lại bố cô và cô. Ý nghĩđó khôi phục lại sự can đảm của cô, và còn hơn thế nữa – nó làm cho cô cảm thấy trìu mến đối với ngườiđàn ông giận dữ, nóng nảy đã phải kìm chế mình quá nhiều này.

“Chuyện gì nữa?” Matt cáu kỉnh một cách sốt ruột và bị choáng váng bởi cái nhìn dịu dàng trong mắt cô khi cô nhướng mắt lên nhìn vào anh và nói, “Sẽ không có bất cứ hành động trả thù nào từ cha em– dù ít hay nhiều.”

“Câu nói này chắc có nghĩa là,” anh hỏi với vẻ thích thú nhạo báng, “tôi có thể làm thành viên của cái câu lạc bộquốc gia độc quyền đó của em à?” 

Hấp tấp, cô gật đầu.

“Tôi chả có hứng thú. Tôi chưa bao giờ có hứng thú. Còn chuyện gì khác mà em đưa ra nữa?” Khi côdo dự và uốn cong các ngón tay trên đùi cô, anh hết kiên nhẫn. “Đừng cónói với tôi chừng đó là hết nhé? Đó là toàn bộ đề nghị của em à? Và bây giờ tôi phải tha thứ, quên đi và đưa cho em những gì em thật sự muốn hả?”

“Anh nói vậy nghĩa là gì, thật sự muốn là sao?” 

“Houston!” Anh lạnh lùng giải thích. “Giữa những động cơ vĩ đại của em đối với chuyến viếng thăm này, em đã bỏ qua động cơ ba mươi triệu đô-la đã khiến cho em làm cho căn hộ của tôi nhốn nháo đêm qua. Hay là tôi đánh giá sai hành động trong sạch của em, Meredith?”

Cô lại làm cho anh bất ngờ một lần nữa khi cô lắc đầu và lặng lẽ thừa nhận, “Em đã biết được vào ngày hôm qua là anh đã mua miếng đất Houston, và anh nói phải – đó là chất xúc tác khiến em đến căn hộ của anh.”

“Và rồi đưa em chạy đến đây nữa chứ,” anh mỉa mai, “và bây giờ em ởđây, em đã chuẩn bị nói hoặc làm những gì cần làm để khiến tôi thay đổi lập trường rồi bán lại cho em miếng đất mà tôi đã mua. Vậy emđã sẵn lòng đibao xa hả Meredith?”

“Anh nói vậy nghĩa là gì?”

“Ý tôi là, chỉ vậy thôi sao? Chắc chắn những sự nhượng bộ ít ỏi đó không phải là thứ tốt nhất mà em có thể làm phải không?”

Cô mở miệng để trả lời, nhưng Matt đã chán ngấy trò chơi đố chữgớm ghiếc này. “Để tôi cứu em khỏi rắc rối cho câu trả lời đó nhé,” anh nói một cách bực mình. “Không có điều gì em làm hoặc nói, bây giờ hay trong tương lai, có thể làm khác đi mọi việc đối với tôi. Em có thể quanh quẩn một cách rất quan tâm bên giường tôi, em có thể đề nghị leo lên giường với tôi, nhưng miếng đất Houston vẫn sẽ bắt em phải trả cái giá ba mươi triệu nếu em muốn nó. Rõ ràng rồi chứ?”

Phản ứng của anh làm cho cô hoàn toàn choáng váng. Anh đã công kích cô với mỗi câu anh nói, doạ nạt cô với vụ kiện cáo và vụ tai tiếng dữ dội sẽ xảy ra sau đó, sỉ nhục cô với mỗi sắc thái trong giọng nói của anh; tóm lại, anh đã đưa ra chocô một sự hăm dọa có thể làm cho các đối thủ kinh doanh kiên cường nhất cũng phải tức giận hoặc đổ mồ hôi, nhưng anh không thể phá vỡsự kìm chế của cô. Thực ra, cô đang nhìn anh với một vẻ mặt… trông gần như là dịu dàng và hối hận.

“Vâng, rất rõ ràng,” cô khẽtrả lời, vàtừtừđứng lên.

“Tôi cho là emđang rời khỏi đây?” 

Cô lắc đầu và chợt mỉm cười. “Em sắp mở cái nắp đậy đĩa điểm tâm của anh ra vàsắp đến bên giường anh một cách rất quan tâm.”

“Vì Chúa!” Matt bùng nổ, sự kìm chế cứng rắn của riêng anh đối với tình huống này trượt đi một nấc. “Em không hiểu những gì tôi vừa nói sao? Những gì em sắp làm cũng không làm cho tôi thay đổi lập trường của tôi về miếng đất ở Houston đâu!”

Vẻ mặt của cô nghiêm trang lại, nhưng đôi mắt cô vẫn tiếp tục dịu dàng,nhìn vào mắt anh.“Em tin anh.”

“Và?” Anh yêu cầu, sự tức giận của anh nhường chỗ cho sự bối rối khó hiểu mà anh cho là các viên thuốc đó đã làm cho anh khó tập trung.

“Và em chấp nhận quyết định của anh như… như là, ừm, sựăn năn của em cho việc làm sai trái trước đây. Anh không thể tìm được gì tốt hơn đâu, Matt,” cô thừa nhận mà không chút hiềm thù. “Em muốn mi 3787 ng đất đó cho Bancroft & Company, và sẽ rất buồn nếu nó rơi vào tay người khác. Nhưng cửa hiệu không thể chịu nổi cái giá ba mươi triệu.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô trong cảm giác không thể tin nổi đến sững sờ khi cô tiếp tục với nụ cười ủ rũ. “Anh đã lấy một thứ mà em muốn đến tuyệt vọng. Bây giờ khi anh có nó, anh sẽ đồng ý là chúng ta không ai nợ ai và đồng ý thoả thuận ngừng bắn chứ?”

Bản năng đầu tiên của anh là kêu cô đi chết đi, nhưng đó chỉ là một phản ứng xúc động đơn thuần, và khibắt đầu một thoả thuận, Matt đã học từ lâu là không bao giờ để cho cảm xúc lấn át phán quyết hoặc cản trở lôgic của anh. Và lôgic nhắc nhở anh một mối quan hệ bình thường với cô chính là những gì anh muốn đạt được trong hai cuộc đụng độ cuối cùng của họ. Bây giờ cô đang đưa nó cho anh – cùng một lúc cô đang nhường phần thắng cho anh với một sự khoan dung đáng kinh ngạc. Và gần như không cưỡng lại được. Đứng ởđó, chờ đợi quyết định của anh, với mái tóc dợn sóng trên vai, bàn tay đút trong túi quần, Meredith Bancroft nhìn giống như một nữsinh trung học đang chứng tỏ sự ân hận khi bịgọi đến phòng hiệu trưởng hơn là người điều hành một công ty. Và cùng một lúc, cô vẫn giống một cô gái trẻ kiêu hãnh – một vẻđẹp rất quý phái, trầm lặng không thểchạm vào, đầy cám dỗ.

Nhìn cô lúc này, Matt cuối cùng đã hoàn toàn hiểu được sự ám ảnh của cô đối với anh cách đây đã lâu. Meredigh Bancroft là người phụ nữ thuần khiết – hay thay đổi và không thểđoán được, kiêu căng và ngọt ngào, trang trọng và dí dỏm, trầm tĩnh và bất thường, cực kỳ đứng đắn... nhưng cũng khêu gợi một cách vô thức.

Cứtiếp tục mang trên mình trận chiến lốbịch nàyvới cô thì có ý nghĩa gì, anh tự hỏi mình. Nếu anh chấp nhận đình chiến, họ có thểđi theo con đường riêng mà không có thêm sự hối hận. Quá khứ nên được chôn chặt từ lâu, nó đã qua lâu để có thể tác động đến bây giờ. Anh đã có được sựtrả thù của anh – đáng giá mười triệu đô-la, vì anh không tin dù chỉ trong một phút là cô sẽ không tìm ra cách kiếm được thêm tiền. Anh đã thật sự bị lung lay khi anh đột ngột nhớ ra làcô vừa mang vào cho anh một cái khay, và anh phải đè nén thôi thúc tặc lưỡi. Khoảnh khắc vẻ mặt anh thay đổi, cô dường như cảm nhận được anh đang sắp sửa đầu hàng; hai vai cô hơi thả lỏng và mắt cô sáng lên nhẹ nhõm. Sự thật là cô có thểhiểu anh khiến anh quyết định kéo dài sự hồi hộp của cô. Khoanh tay trước ngực, Matt nói, “Tôi không tiến hành một vụ làm ăn khi đang nằm dài ở trên giường.”

Cô không phải là ngốc. “Anh có nghĩ một bữa điểm tâm có thể làm dịu bớt tính khí của anh không?” Cô hỏi với nụ cười trêu chọc.

“Tôi không chắc,” anh trả lời, nhưng nụ cười dễ lây đó của cô làm cho anh bắt đầu cười, bất chấp ý chí của bản thân anh.

“Em cũng vậy,” cô nói đùa, sau đó đưa tay ra cho anh. “Thoả thuận ngừng bắn nhé?” 

Matt phản ứng một cách tự động với cử chỉđó, bắt đầu đưa tay của anh ra, nhưng Meredith đột ngột kéo tay cô lại, và với một nụ cười quyến rũ, cô nói, “Trước khi anh đồng ý,có một thứ em phải cảnh báo anh.”

“Và đó là?” 

Giọng nói của cô phần nào tỏ ra nghiêm trọng. “Em đang suy nghĩ đến chuyện kiện anh về miếng đất Houston. Em không muốn câu nói lúc nãy của em làm cho anh nghĩ sai là emtự nguyện chấp nhận mất nó như một sựhối lỗi. Khi em nói chuyện đó, em chỉ cóý là nếu toà án không buộc anh phải bán nó theo giá trịthịtrường hiện thời, emsẽ chấp nhận chuyện đó mà không có cảm giác nặng nề đối với anh. Em hy vọng anh sẽ hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ravề vấn đề đó đi nữa, nó chỉ là chuyện kinh doanh, không phải chuyện cá nhân.”

Mắt của Matt sáng lấp lánh với tiếng cười cố nén. “Tôi ngưỡng mộ tính trung thực và kiên trì của em,” anh nói với cô một cách chân thành. “Tuy nhiên, tôi đề nghị em nên xem xét lại chuyện mang tôi đến toà án. Em sẽ tốn một gia tài để kiện tôi về tội gian lận hoặc bất cứ tội nào khác mà em đang cân nhắc, và em vẫn sẽ thua.”

Meredith biết có thể anh nói đúng, và mất miếng đất Houston không phải vấn đề quan trọng nhất ngay lúc này; cô quá vui mừng vì mình vừa thắng một việc cũng quan trọng như kiện cáo: cô đã thực sự thay đổi người đàn ông kiêu hãnh, khó đoán này từ giận nhưđiên sang cười, cô đã khiến anh chấp nhận thoả thuận ngừng bắn. Quyết tâm củng cố thoả thuận ngừng bắn và làm cho không khí nhẹ nhõm hơn nếu có thể, cô hóm hỉnh thú

nhận, “Thực ra, em đang suy nghĩđến chuyện kiện anh vì tội cản trở kinh doanh, hay đại loại như thế. Vậy thì anh nghĩ gì về cơ hội của em?” 

Matt giả vờ suy nghĩ chuyện đó, sau đó anh lắc đầu. “Nhưthế cũng sẽ không thắng được đâu. Tuy nhiên, nếu em nhất quyết kiện tụng thì tôi nghĩ em có thể kiện tôi vềtội thông đồng và âmmưu.”

“Em có thể thắng vụđó à?” Cô hỏi với nụ cười tươi rói.

“Không, nhưng nó sẽ là một vụ xét xử thú vịhơn!”

“Em sẽ suy nghĩ thêm về chuyện đó,” cô hứa hẹn.Truyen8.mobi

“Em nên làm vậy.”

Anh cười toe toét với cô. Meredith mỉm cười đáp lại anh. Và trong khoảnh khắc ấm áp cảm thông đó, mười một năm – rào chắn của thù hận và buồn đau giữa họbắt đầu tan vỡ, rồi đổsập. Từtừ, ngập ngừng, Meredith đưa bàn tay cô ra cho anh với một cửchỉbằng hữu. Sựcảm động lấn át mọi cảm xúc tại khoảnh khắc này, cô nhìn thấy Matt cũng đưa tay anh ra, cảm thấy những ngón tay dài của anh trượt qua tay cô, lòng bàn tay anh trượt qua lòng bàn tay cô, rồi ngón tay anh, mạnh mẽ và ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay cô. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, ngước mắt lên nhìn anh.

“Không có gì,” anh thản nhiên trả lời, giữ bàn tay cô thêm lát nữa, rồi thả nó ra. Để cho quá khứ qua đi.

Giống như hai người lạđã vô tình chia sẻ cái gì đó sâu xa hơn họ dự định hoặc mong chờ, cả hai người

ngay lập tức rút quân về khu vực an toàn. Matt khom người thụt lùi xuống gối còn Meredith nhanh chóng xoay hướng chú ý đến cái khay thức ăn và thuốc men bị bỏ quên. Từ khoé mắt, Matt nhìn cô nhặt lên món đồ cao su đỏ bằng ngón trỏ và ngón cái, rồi ra vẻ rất bình thường, cô đặt nó trên sàn khuất khỏi tầm nhìn. Khi cô quay trở lại với anh và đặt cái khay bên cạnh giường, cô đã lấy lại được sự bình tĩnh vui vẻ của mình. “Em không biết sáng nay anh cảm thấy thế nào, và em không nghĩ anh quá đói bụng, nhưng em vẫn mang đến cho anh vài món điểm tâm.”

“Món nào trông cũng rất ngon,” Matt nói dối, nhìn các món trên khay. “Dầu hải ly là món ưa thích nhất của tôi – dĩ nhiên như là món khai vị. Và chắc cái mùi hôi hám trong cái hũ xanh kia là món chính?” 

Meredith bật cười và nhấc lên cái đĩa với cái tô úp trên đó. “Dầu hải ly chỉ là trò đùa thôi.”

Bây giờ khi trận chiến cảm xúc giữa họđã kết thúc, Matt cảm thấy mình bắt đầu thua trận chiến để tỉnh táo. Cơn buồn ngủđang quét qua người anh, kéo anh xuống, làm mí mắt anh cảm thấy nặng nhưđá. Anh không còn cảm thấy ốm; anh chỉcảm thấy kiệt sức. Rõ ràng những viên thuốc chết tiệt đó là một phần nguyên nhân. “Tôi rất cảm kích cử chỉđó, nhưng tôi không đói,” anh nói với cô.

“Em cũng không nghĩ là anh sẽđói,” cô nói, đôi mắt màu ngọc lam vẫn dịu dàng nhìn anh. “Nhưng thế nào anh cũng phải ăn.”

“Tại sao?” Anh thách thức, rồi một cách muộn màng anh bắt đầu nhận ra Meredith – người không biết cách bật lò cách đây mười một năm, thậm chí còn không muốn thử – giờđã chuẩn bị cả khay thức ăn cho anh. Cảm động với sự quan tâm của cô, anh buộc mình ngồi trở lại vị trí cũ, nhất quyết ăn bất cứ thứ gì mà cô đã chuẩn bị.

Cô ngồi xuống cạnh anh trên giường. “Anh phải ăn để giữ sức khoẻ,” côgiải thích, rồi vươn người ra phía trước cầm lên một cái ly chứa chất lỏng trắng từ khay và đưa nó cho anh.

Anh cầm lấy cái ly, xoay nó trong tay, quan sát nó một cách cảnh giác. “Đây làgì vậy?” 

“Em tìm được nó trong tủ. Đó làsữa ấm.”

Anh nhăn nhó, nhưng ngoan ngoãn đưa lên môi và uống.

“Với bơ trong đó,” Meredith bổ sung khi anh mắc nghẹn.

Matt đẩy cái ly vào tay cô, dựa đầu vào gối, nhắm nghiền mắt lại. “Tại sao?” Anh thì thầm bằng giọng khàn khàn.

“Em không biết – đó là những gì gia sư của em đã đưa cho em khi em bị ốm.”

Mắt anh mở ra, và sự hài hước chập chờn trong đôi mắt xám. “Tôi đã từng vô cùng ghen tị với mấy đứa trẻ con nhà giàu.”

Meredith gửi cho anh một cái nhìn vui vẻ và bắt đầu từtừdỡcái đĩa bánh mì nướng.

“Trong đó có gì?” Anh thắc mắc một cách thận trọng. Truyen8.mobi

Cô lấy cái nắp ra, để lộ hai lát bánh mì nướng, và Matt thở dài một tiếng nhẹ nhõm xen lẫn mệt mỏi – anh không nghĩ là anh cóthể thức đủ lâu để ăn nó. “Tôi sẽ ăn sau, tôi hứa,” anh nói, làm một nỗ lực phi thường để ngăn mí mắt không khép lại. “Ngay bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi.”

Anh trông rất mệt mỏi và kiệt quệ làm Meredith miễn cưỡng đồng ý. “Được rồi, nhưng ít nhất anh phải uống aspirin đã. Nếu uống chúng với sữa, chúng ít có khả năng làm anh đau dạ dày.” Cô trao chúng cho anh cùng với ly sữa pha bơ. Matt nhăn nhó với chất lỏng trắng ấm đó, nhưng rồi anh ngoan ngoãn làm theo ý cô.

Hài lòng, Meredith đứng lên. “Anh có cần em lấy cho thứ gì nữa không?”

Anh run rẩy vì lạnh. “Một linh mục nhé,” anh nói hổn hển.

Cô bật cười. Và âm thanh du dương đó vẫn vang vọng trong phòng sau khi cô rời khỏi, đi vào giấc ngủ mụ mị vì thuốc của anh như một giai điệu nhẹ nhàng.

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17238


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận