Bảo Vật Giang Hồ Chương 8


Chương 8
Uất ức, bi phẫn, suýt chút nữa thì Ngũ Thập Lang bật khóc, rõ ràng là khi nãy, cô đang ngâm thơ cơ mà! Một chuyện thanh tao, nho nhã là vậy mà lại bị hiểu nhầm thành đọc thần chú, đúng là chẳng có chút trình độ văn hóa gì hết!

Ngũ Thập Lang chết lặng, chẳng nói lời nào, lẳng lặng nhấc cốc trà trên bàn lên rồi ném mạnh về phía người đứng ngoài cửa sổ.

Cả cốc lẫn trà bay vèo vèo chẳng khác nào một ám khí hiểm độc phi thẳng về phía Lạc đại thiếu gia.

Chàng chẳng buồn nhấc chân tránh né, chỉ khẽ nghiêng đầu, chiếc cốc bay “xoẹt” qua mặt. Tay phải Lạc đại thiếu gia cầm lấy tấm rèm bên cửa sổ, chàng dịu dàng nói: “Ngoan nào, thay trang phục đi! Lát nữa, ta sẽ đưa cô đi thăm cảnh đẹp Kim Lăng thành về đêm.”

Hai chữ “ngoan nào” thốt ra từ miệng Lạc Cẩm Phong vô cùng tình cảm, khiến cho Ngũ Thập Lang lập tức nổi hết cả da gà.

“Vụt!”, cô tức khí ném luôn cả cái ấm trà về phía cửa sổ.

Lần này, Lạc đại thiếu gia đành phải xoay người tránh né rồi lại cười toe toét quay về vị trí cũ. Sau đó, chàng hài lòng mãn nguyện đứng nhìn cửa sổ đã được đóng chặt lại, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc quạt rồi phe qua phẩy lại, cố tỏ vẻ phong lưu, hào hoa.

Sau một tuần hương nữa, cửa phòng mới từ từ mở ra.

Ngũ Thập Lang ngẩng đầu ưỡn ngực, tay cầm vạt váy nhấc lên đến tận đầu gối, nhí nhảnh nhảy ra khỏi thềm cửa rồi hét lớn: “Lạc thiếu gia, bộ trang phục này quá nhiều phụ kiện thừa thãi.”

Lạc Cẩm Phong quay đầu qua nhìn, sắc mặt nhanh chóng sa sầm lại.

Khắp mặt sàn vứt đầy những miếng vải bị xé. Vốn dĩ đó là một bộ váy áo thướt tha, phiêu linh tựa tiên sa, nhưng đã bị Ngũ Thập Lang cứng đầu xé thành một bộ trang phục gọn gàng, đơn giản. Bộ váy áo thướt tha trị giá đúng một trăm lượng bạc, sau một hồi bị cô kéo giật không thương tiếc, bây giờ hoàn toàn trở thành một tấm vải tầm thường dùng để khoác lên người mà thôi.

Đúng là hủy hoại bảo vật trời cho mà.

“Cô… đúng là hoang dại, thô lỗ đến cực điểm!”. Lạc đại thiếu gia phất tay áo một cái, suýt chút nữa thì định trở mặt không nhận người luôn. “Ngựa hoang khó thuần.”

Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt nhìn Lạc Cẩm Phong, rung đùi, hếch mũi, nắm tai, biểu cảm đúng vẻ mặt vô lại: “Đừng có mong khoác được mấy bộ trang phục rao bán phong tình đó lên người ta, ta không thích cái đó.”

Chính sách thuần phục ư? Hừm, nghĩ đi nghĩ lại thì năm mươi người mẹ ở nhà cô dùng còn tự nhiên hơn nhiều.

Ngay cả chuyện này mà cũng không nhìn ra thì còn xứng với danh xưng Ngũ Thập Lang nữa không?

Sắc mặc từ đen sậm chuyển sang xanh tím, Lạc Cẩm Phong vô cùng tức giận, gạt sạch hết khái niệm vừa nảy ra trong đầu ban nãy rằng Ngũ Thập Lang chính là một nhi nữ. Đây mà gọi là phận nữ nhi sao? Nhìn cái dáng vẻ huênh hoang, bặm trợn kia thì rõ ràng đó là đích thực phải là một người đàn ông cực kì thô lỗ.

“Sập!”, cánh cửa đóng sầm lại, lần này, kẻ bị nhốt bên ngoài lại là Ngũ Thập Lang.

Ngũ Thập Lang nước mắt đẫm lệ, hối hận vô cùng vì bản thân đã quá mất cảnh giác. Xem ra cô không nên nhảy bật ra khỏi thềm cửa, chí ít cũng phải đứng ngay tại bậc cửa mới đúng.

Lần này thì muốn vào phòng cũng chẳng được nữa rồi.

Đứng ngoài suốt hai canh giờ liền, trời đã khuya mà vẫn chưa thấy Lạc thiếu gia đẩy cửa ra ngoài. Xem ra hắn hạ quyết tâm ở lì trong căn phòng, đợi cho tới khi Ngũ Thập Lang lên tiếng xin tha mới chịu chiếu cố đây mà. Bản tính đại thiếu gia lại bộc phát rồi.

Chờ câu xin tha của Ngũ Thập Lang ư? Hoang đường quá đi! Với kết cấu đại não của cô, tuyệt đối không thể nào nghĩ tới chuyện luồn cúi sống qua ngày như vậy được. Nói cho cùng thì cô cũng đã làm “tiểu tổ tông” bao nhiêu năm nay, làm gì có chuyện dễ dàng xin lỗi người khác như thế chứ? Cho nên, chỉ một lát sau, Ngũ Thập Lang đã không còn đứng bên ngoài cửa phòng nữa mà lặng lẽ đi xuống lầu, tìm một chỗ dung thân khác.

Cuối cùng, Ngũ Thập Lang đành nuốt hận, ngậm ngùi đi vào gian phòng chất lượng thấp hơn. Tuy rằng có thể một mình một phòng, nhưng gian phòng này thật sự là quá rách nát, ngoài chiếc giường ra thì chỉ có mỗi cái bàn, ngay cả bức tường trông cũng xấu xí, cũ kĩ.

Ngay cả một căn phòng tồi tàn thế này cô cũng đành phải ghi nợ lên đầu Lạc thiếu gia mà thôi!

Sống dựa vào người ta thì tự khắc phải vậy! Lần đầu tiên trong đời, Ngũ Thập Lang rơi vào nỗi sầu muộn “thất thế thì đành để người ta mặc sức ăn hiếp”.

Tắm táp qua loa rồi chán nản nằm xuống, trên cái giường cứng như đá đó là một chiếc chăn mỏng tới mức đáng thương. Quay qua lật lại suốt cả một canh giờ mà Ngũ Thập Lang vẫn chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Cô đành tỏ ra cao quý, nho nhã kéo rèm cửa sổ ra, tiếp đó ngẩng đầu ngắm trăng, chuẩn bị cất lời ngâm một đoạn thơ xem như tự an ủi bản thân.

Hắng giọng đôi lát, ho vài tiếng rồi học theo văn nhân cư sĩ, tay bắt sau lưng, đầu ngẩng cao ngắm trăng, cất lời bi phẫn:

Mặt trăng tròn như bánh

Sao trời tựa hạt vừng

Thực ra thì trên trời có mặt trăng nhưng không hề có sao siếc gì cả, có điều, để cho có vần, cô chẳng để tâm nhiều về chuyện “tả thực” hay không nữa.

Mặt trăng tĩnh lặng nằm bên cánh rừng. Trong đêm tối, phảng phất hương thơm dìu dịu. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, cây cối cũng theo đó mà lao xao, xào xạc, giống hệt như tiếng tâm tình giữa những người yêu nhau.

Ngũ Thập Lang bỗng dưng ý thơ lai láng, phun ra như sữa bò, cảm hứng sáng tác bắt đầu tuôn ào ạt. Cô lại tiếp tục lắc đầu nho nhã, chuẩn bị ngâm những câu thơ chan chứa ý tình hơn nữa…

Đột nhiên, cô nhìn thấy trên mặt trăng từ từ hiện ra một cái bóng, hai cánh tay của người đó sải rộng như cánh đại bàng, càng lúc càng tiến đến gần, rồi “phụt” một tiếng, hạ ngay xuống thấp.

Bóng đen đó đứng ngay trước cửa sổ phòng Ngũ Thập Lang, mặt đối mặt, mũi đối mũi với cô.

“Tô Dung Dung tiểu thư!”. Người này nhăn mũi, nheo mắt, khuôn mặt dài như cây xỏ giày, rõ ràng đang mỉm cười mà nhìn lại như mếu.

Hả? Ngũ Thập Lang há hốc miệng, đưa tay tự chỉ vào mặt mình. Tô Dung Dung tiểu thư? Là cái quái gì chứ?

“Không phải ta!”. Vô cùng thành thực, Ngũ Thập Lang quả quyết lắc đầu.

“Không, đúng là tiểu thư!”. Người đó lôi ra một bức vẽ khá cẩu thả, đôi mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt Ngũ Thập Lang với bức vẽ đó để đối chiếu. Người được vẽ trên bức họa có đầu như quả bí đao, thân người uốn éo như chim đa đa, khoác trên người trang phục màu tím nhạt, tựa bên khung cửa sổ, miệng thì há to…

Đúng là một bức tranh động vật tả thực đến mức khó tin!

Ngũ Thập Lang ngẩng đầu lên, nhìn người vừa đến với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ: “Đây là bức họa của ai thế? Sao mà tả thực vậy?”

Người đó ra vẻ không muốn nói chuyện gì cả, nhanh chóng túm lấy vạt áo của Ngũ Thập Lang, “vụt” một tiếng, chân chạm cành cây, vừa chớp mắt mà đã đi được tầm vài trượng.

Ngũ Thập Lang bị người kia kẹp một bên nách, mắt nhìn thấy anh ta nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, cứ như vậy suốt nửa canh giờ, cuối cùng, cô chẳng nhịn được mà cất lời hỏi: “Xin hỏi… đại hiệp, tại sao chúng ta lại phải “bỏ dễ mà chọn khó” thế?”. Rõ ràng là có đường to rộng lớn, bằng phẳng dễ dàng, vậy mà vị đại hiệp này lại chọn nhảy đi nhảy lại trên những mái nhà cao vút, chơi vơi.

Tuy rằng nhìn vậy trông có vẻ rất “ngầu”, nhưng rung qua rung lại, nhảy tới nhảy lui như thế, cảm giác thật chẳng thoải mãi, dễ chịu chút nào.

Đôi mắt của vị đại hiệp kia lộ rõ vẻ cao nhân thần bí, trả lời rõ ràng từng từ từng chữ một: “Như-vậy-sẽ-cho-thấy-khinh-công-của-ta-vô-cùng-huyền-diệu.”

À, ra vậy… Lúc này, Ngũ Thập Lang nằm bên nách của vị đại hiệp kia mới ngộ ra được “huyền cơ” ẩn chứa bên trong.

Đúng vậy, đúng vậy, đích thực là vô cùng, vô cùng huyền diệu!

Vị đại hiệp kia vẫn tiếp tục bay nhảy, sau khi đã đạp lên hầu hết các nóc nhà của thành Kim Lăng, anh ta lại tiếp tục nhảy thêm đúng nửa canh giờ nữa. Đến lúc này, Ngũ Thập Lang mới chợt nhận ra, người đó lại đưa cô về khách điếm Phụng Lai Nghi. Phóng khoáng bay như cơn gió, lướt qua mấy gian phòng trung đẳng để cuối cùng, anh ta đáp xuống gian phòng hạ đẳng, căn phòng dành cho nhiều người ở.

Chết lặng…

Trong phòng hạ đẳng, có một đống bỉ phu thô lỗ đang đứng, trên người mặc quần áo rách rách, hôi hôi, chân đi dép cỏ lộ ngón. Người nào người nấy đều hấp tấp, nóng vội, nhìn thấy vị đại hiệp kia “xách” Ngũ Thập Nương tới, mặt ai cũng mừng rỡ, hớn hở. Thậm chí có vài tên còn quỳ xuống đất, tạ trời khấn Phật.

“Ta đã đem Tô tiểu thư đến đây rồi!”. Đại hiệp nghếch đầu một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt mơ màng, xa xăm, u sầu ngắm ánh trăng, rút thanh kiếm trúc giắt ở thắt lưng ra rồi tiêu diêu ôm ngay trước ngực.

Cố gắng hết sức để thể hiện hình ảnh đại hiệp oai dũng, đơn độc của bản thân…

Đống người thô kệch kia bỗng chốc tỏ ra vô cùng kích động, đồng nhất quỳ rạp xuống phía trước mặt Ngũ Thập Lang, dập đầu bái lạy: “Tô tiểu thư xin cứu mạng!”

Lại chết lặng…

Ngũ Thập Lang vuốt lọn tóc bên tai, e ngại nhìn đám người thô kệch đang quỳ rạp trên đất kia rồi nói: “Ta không phải là vị Tô tiểu thư kia, có lẽ các người đã tìm nhầm rồi…”

Đám người thô kệch đồng loạt quay đầu về phía vị đại hiệp kiếm trúc, trong mắt hiện rõ vẻ hoài nghi.

“Từ trước đến nay, Tô tiểu thư vẫn luôn chân nhân bất lộ tướng, nhưng có một vài điểm không bao giờ thay đổi…”. Vị đại hiệp nọ giơ ngón tay lên, chậm rãi nói ra điểm đầu tiên. “Cô ấy không thích búi tóc.”

Ngũ Thập Lang hoàn toàn im bặt, lặng nhìn mái tóc buông xõa xuống thắt lưng của mình, không khỏi than ngắn thở dài. Trước nay, cô đều búi tóc như những nam nhi khác, còn về mái tóc này, bản thân cô cũng chẳng thể nào rũ bỏ được, từ khi bước vào căn phòng thượng đẳng kia, cô cứ để mặc nó buông xõa vậy rồi.

“Thứ hai…”. Vị đại hiệp kia lại giơ thêm một ngón tay nữa. “Cô ấy đặc biệt thích mặc trang phục màu tím, đặc biệt là những trang phục hình dạng phiêu linh.”

Ngũ Thập Lang thêm phần ảo não, theo hướng ánh mắt của vị đại hiệp nọ, ngó lại bộ trang phục trên người mình, màu tím, phiêu linh… Ừm, bị giật xé loạn xạ, tơi bời, mép vải lại còn hơi cong lên, gió nhẹ lướt qua, lay động tứ phía, quả thực là vô cùng phiêu linh…

“Thứ ba…”. Vị đại hiệp kia nhếch khóe miệng, để lộ hàm răng hơi ngả vàng, đắc ý ngẩng mặt lên trời, cười một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Cô ấy thích đối diện ánh trăng đọc thần chú.”

Uất ức, bi phẫn, suýt chút nữa thì Ngũ Thập Lang bật khóc, rõ ràng là khi nãy, cô đang ngâm thơ cơ mà! Một chuyện thanh tao, nho nhã là vậy mà lại bị hiểu nhầm thành đọc thần chú, đúng là chẳng có chút trình độ văn hóa gì hết!

Đám người thô kệch quỳ trên mặt đất kia đã vui mừng nay lại càng thêm hớn hở, gật đầu lia lịa, bày tỏ sự khâm phục lên đến đỉnh điểm với vị đại hiệp kiếm trúc.

“Điểm cuối cùng là…”. Đại hiệp đắc ý đẩy số tóc ở hai bên ra phần giữa chiếc trán hơi hơi hói, mặt mày kiêu ngạo đáp: “Tô cô nương từ trước đến nay không bao giờ tự nhận mình là Tô cô nương cả.”

… Chết lặng, hoàn toàn chết lặng… Lần này thì Ngũ Thập Lang đóng băng toàn bộ, không biết nói gì nữa. Cô bắt đầu hoài nghi, phải chăng mình chính là vị Tô cô nương mà mọi người đang nói đến?

“Tin ta đi, phái Hài Bạt Tử [1] xưa nay không bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn”. Đại hiệp với khuôn mặt như cái cây xỏ giày tự hào vỗ ngực, bày ra dáng vẻ đáng tin cậy hơn ai hết.

Sau đó, anh ta nắm chắc tay, dáng vẻ giống như lúc ban đầu, nhún chân xuống rồi “phụt” một tiếng, bay vèo lên mái nhà. Sau khi giẫm nát vài tấm ngói, khó khăn lắm mới đứng vững được, đại hiệp biến mất với tốc độ thần sầu.

“Tô cô nương, xin hãy cứu mạng!”. Đồng thanh nhất trí, những người đang quỳ trên đất dập đầu liên tiếp, mặt mày thành khẩn, thể hiện rõ rằng họ vô cùng tin tưởng lời nói của vị đại hiệp vừa rồi.

“Ta không phải là…”

Bụp, bụp, bụp… Tiếng dập đầu lại càng thêm vang vọng, đầu nhoi lên nhoi xuống, mãi không chịu dừng…

“Ta…”. Vừa mới định cất tiếng thêm lần nữa thì nghe “xoẹt” một cái, Ngũ Thập Lang lập tức nuốt gọn hết những lời định nói tiếp theo vào bụng. Có một người đã nhanh nhảu, gấp gáp rút ngay thanh kiếm bên thắt lưng đặt lên cổ mình.

Ngay sau đó, tiếng khóc hoảng loạn, sợ hãi bắt đầu vang lên: “Tô tiểu thư, nếu cô không chịu cứu thì chúng tôi chẳng thể nào sống tiếp được nữa.”

Những người còn lại cũng noi gương, thần tốc rút hết bảo kiếm của mình ra, đặt lên… người của kẻ đầu tiên rút kiếm, cùng nhau dùng ánh mắt bi phẫn như đang đối diện với kẻ địch nhìn về phía Ngũ Thập Lang.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4218


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận