Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 1417 (Q11)



    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    Chương 1417 : Hẹn hò nửa đêm.

    Dịch: thienthucac
    Nguồn: thienthucac





    Chương 1417 : Hẹn hò nửa đêm.

    Tiếu phu nhân như suy nghĩgì đó, nhíu mày lại, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:

    - Hằng nhi, huynh đệ Tĩnh Sanh đều đã chết, lão già đó không còn ai kế vị, những quan viên thủ hạcủa lão ta không có nghịlun gì?

    - Nghịlun?

    Tiếu Hằng cười đau khổ:

    - Cháu cũng đã nghe bọn họ nói, sau khi huynh đệ họ chết, người thừa kế của Tiếu Hoán Chương chỉcó thểlà cháu. Bọn họ không rõ nội tình, không biết Tiếu Hoán Chương đã có ý giết cháu!



    - Cháu nói là, những quan viên kia đều cho rằng cháu đương nhiên là người thừa kế?

    Hai mắt Tiếu phu nhân sáng lên.

    Tiếu Hằng khẽ gt đầu, thở dài:

    - Thúc mu, bọn họ nói vy, nhưng quyền quyết định vn trong tay Tiếu Hoán Chương. Tiếu Hoán Chương sẽ không truyền vịtrí lại cho cháu, mà ngược lại, muốn lấy mạng cháu.

    Ánh mắt Tiếu Phu nhân sáng lên, giơ tay ra, cầm tay Tiếu Hằng nói:

    - Hằng nhi, ngươi thực sự đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng không phải là không còn đường nào đểđi. Ít nhất còn có một con đường có thểđi.

    - Hả?

    Tiếu Hằng vội vàng nói:

    - Thúc mu sao lại nói vy?

    Tiếu phu nhân cười nhạt:

    - Chuyện đã đến nước này, e rằng đúng như Sở Hoan nói, Tiếu Hoán Chương có lẽ đã có ý giết ngươi. Hằng nhi, ngươi cam chịu ngồi yên chờđợi sao?

    - Cháu đương nhiên không cam lòng. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

    Tiếu Hằng nắm lấy đôi tay mềm mại của Tiếu phu nhân:

    - Cháu muốn sống cảđời cũng thúc mu, sao lại cam chịu chết trong tay Tiếu Hoán Chương? Thúc mu, đã không còn đường nào đểđi, hay là... hay là thúc mu bỏ trốn cùng cháu. Trời đất rộng lớn, lẽ nào không có nơi nào cho chúng ta dung thân?

    Tiếu phu nhân cười nhẹ nhàng, mê hồn người:

    - Hằng nhi, thúc mu đương nhiên bằng lòng cùng ngươi phiêu bạt chân trời. Nếu thực sự có ngày đó, thúc mu không oán hn gì. Hằng nhi đến đâu, thúc mu cùng sẽ theo đến đó.

    Ngừng một lát, cười khẽ:

    - Nhưng hiện tại có một cơ hội rất tốt trước mắt, chúng ta không chỉkhông phải phiêu bạt chân trời góc bểvn có thểgiúp ngươi chiếm được vịtrí của Tiếu Hoán Chương. Hằng nhi, ngươi có đồng ý không?

    - Chiếm?

    Tiếu Hằng git mình.

    Tiếu phu nhân nói khẽ:

    - Dù gì tất cảmọi người đều đã cho rằng ngươi đương nhiên sẽ là người thừa kế, vy thì...nếu lúc này Tiếu Hoán Chương đột nhiên chết, có phải ngươi sẽ thun lợi kế vị? Bọn họ đều cho rằng ngươi là người thừa kế thích hợp, thúc mu đứng bên giúp đỡ, ngươi nhất định có thểngồi lên vịtrí Tổng đốc Bắc Sơn.

    Tiếu Hằng nhíu mày:

    - Dù lão ta bịbệnh, nhưng nhìn trạng thái của lão ta hiện nay, chỉe không chết nhanh như vy...!

    - Chúng ta có thểgiúp lão ta.

    Tiếu phu nhân lạnh lùng nói.

    Tiếu Hằng kinh hãi trong lòng, nhìn gương mặt mê hồn của nàng, có chút sợ hãi, nói:

    - Thúc mu, người nói là, chúng ta... chúng ta ra tay giết lão ta?

    - Không phải lão ta chết, chính là ngươi chết. Hằng nhi, lão ta đã chuẩn bịra tay với ngươi rồi, nếu ngươi không động thủ, chỉcó thểngồi đó đợi chết. Ngươi cam lòng sao?

    Tiếu phu nhân hạgiọng nói.

    Tiếu Hằng chắp tay.

    Không sai, không phải ngươi chết thì ta vong.

    Tiếu Hoán Chương đã có ý giết người, vy tiền đồ u ám của mình, vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu thực sự có thểlàm cho lão ta chết đi, bản thân không chỉcó thểcó được đại quyền Bắc Sơn mà còn có thểđộc chiếm Tiếu phu nhân cho riêng mình, cùng lúc có được quyền thế và mỹ nhân.

    Hai mắt y sáng lên, một lát sau định nói gì thì nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, vội buông lão tay Tiếu phu nhân ra, liền thấy có người đứng ở cửa, bẩm:

    - Tiếu Đại nhân, Tổng đốc đại nhân nói người sau khi sắp xếp tốt cho Tiếu phu nhân lp tức đến nha môn, có chuyện dặn dò.

    - Được, ta sẽ đến ngay.

    Chờhạnhân đi ra, Tiếu Hằng cau mày nói:

    - Chỉe lão ta giao chuyện đi giảng hòa. Thúc mu, thời gian cấp bách, chúng ta nên làm sao mới tốt?

    - Hằng nhi, ngươi không cần vội. Bây giờngươi nên đi gặp lão ta, đoán ý tứlão ta thế nào.

    Tiếu phu nhân cười nhạt, ghé sát tai y nói:

    - Đêm nay, qua giờTý, ngươi lén đến sân sau, đến lúc đó ta mở cửa cho ngươi. Lúc đó, lão già kia nhất định đã ngủ say, chúng ta sẽ bàn tiếp.

    Y ngửi thấy hương thơm của sự chín chắn trên người nàng, rung động, khẽ nói:

    - Đêm nay cháu sẽ đến, nhưng thúc mu phải đồng ý với cháu, cho cháu âu yếm...!

    Tiếu phu nhân làm dáng, chỉtay vào mũi y, khẽ nói:

    - Lúc đó ta sẽ sắp xếp kẻ dưới đi ra, ngươi cứviệc đến, thúc mu... lúc đó thúc mu là của ngươi. Ngươi, ngươi muốn chơi... làm trò gì, thúc mu đều nghe ngươi...!

    Tiếu Hằng vui mừng trong lòng, rời căn nhà đó đến huyện nha, các quan viên đều đã đến. Ở phía sau, Tiếu Hoán Chương đang ngồi tựa vào ghế, mặc thường phục, nhìn rất già và yếu ớt. Tiếu Hằng cười thầm, ngầm nghĩlão già này có tư cách gì mà hưởng thụ thúc mu, một mỹ nhân tuyệt sắc như vy. Nên biết rằng người phụ nữkia sớm đã phục vịdưới háng y. Sau một thời gian nữa, không chỉcó nàng ta sẽ thuộc về ta mà ngay đến quyền lực của lão cũng sẽ rơi hết vào tay ta, nhưng y vn ra vẻ cung kính, khiêm nhường. Sau khi hành lễ, Tiếu Hoán Chương lại rất hòa nhã, cho y ngồi xuống, hỏi:

    - Đã sắp xếp tốt cho phu nhân rồi?

    - Vâng, thúc mu lo cho bệnh tình của thúc phụ vì vy đến chăm sóc, đã sắp xếp thỏa đáng.

    Tiếu Hằng cung kính nói:

    - Thúc phụ, lát nữa Hằng nhi sẽ đưa người đến. Người nên giữgìn sức khỏe.

    Tiếu Hoán Chương mỉm cười, liền nghiêm nghịnói:

    - Hằng nhi, lần đi Sóc Tuyền này, ngươi chuẩn bịlàm thế nào?

    - Cháu đang muốn thỉnh giáo thúc phụ...

    Tiếu Hằng cung kính nói.

    Lão ta gt đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói:

    - Sở Hoan đang ở thế thắng, dù trong lòng có muốn giảng hòa cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Khi đó ngươi đến Sóc Tuyền, hắn nhất định sẽ đưa ra yêu cầu. Điểm này ta đã nghĩđến, ta bên này cho ngươi một số điểm mấu chốt, tn lực giúp mau chóng đạt được giảng hòa.

    - Xin thúc phụ chỉrõ!

    Tiếu Hằng vội đứng dy.

    Tiếu Hoán Chương đặt tay lên, ý bảo y ngồi xuống, lúc này mới nói:

    - Ta biết Sở Hoan còn canh cánh trong lòng chuyện muối lu bịngăn cản. Từ Tây Quan đến Tây Cốc, con đường cần đi qua hai huyện Thanh Châu. Ngươi có thểnói với hắn, Bắc Sơn nguyện cắt hai huyện đó cho hắn, cho hắn một con đường nhp quan. Ngoài chuyện này, Bắc Sơn ta có thểký hiệp nghịvới bọn họ, từ nay về sau hai nên không công phạt nhau.

    - Cắt cho hai huyện?

    Tiếu Hằng ngẩn người.

    Lão ta thở dài:

    - Không có chút ngọt, Sở Hoan sẽ không chịu bỏ qua, cắt đi hai huyện có thểcòn có được hiệp nghị. Như vy có thểbảo đảm toàn bộ Thanh Châu, nếu tiếc hai huyện đó chỉe toàn bộ Thanh Châu sẽ lọt cảvào tay Sở Hoan.

    Lão ta ho một trn. Tiếu Hằng vội đứng dy, đến bên lão ta, khẽ vuốt lưng cho lão ta, nhìn chằm chằm vào ót sau gáy lão ta, hn là không thểcầm bình trà đp mạnh lên trên.

    - Thúc phụ nên giữgìn sức khỏe, lần này cháu đến Sóc Tuyền, nhất định cố gắng hết sức, thúc đẩy giảng hòa.

    Y nghiêm túc nói.

    Lão ta khẽ gt đầu, thở dài:

    - Hằng nhi, Tĩnh Sanh và Tĩnh Khiêm đều đã gặp bất trắc. Hiện tại, người thúc phụ có thểtín nhiệm cũng chỉcó mình cháu. Cháu cũng thấy, thúc phụ đã già rồi, không còn chống đỡ được bao lâu. Nhưng Tiếu gia chúng ta không thểđổ, Bắc Sơn càng không thểlọt vào tay kẻ khác. Lần này, đợi khi cháu từ Sóc Tuyền trở về, ta sẽ tổ chức họp gia tộc, cho cháu kế vịgia chủ Tiếu gia...!

    - Thúc phụ...!

    Y lp tức quỳ xuống:

    - Cháu đầu có tài đức gì, sao có thểgánh vác trọng trách đó? Sức khỏe thúc phụ sẽ nhanh chóng hồi phục lại...!

    - Bệnh của ta ta tự biết, tht sự không được rồi!

    Lão ta than:

    - Cháu không cần lo nhiều, một số chuyện ta sẽ tự sắp xếp. Hằng nhi, dù thực sự có biến cố, giữkhông được Bắc Sơn nhưng nhất định phải giữđược Tiếu gia...!

    Lão ta lại ho, y lấy một chén trà đưa lão ta uống, đỡ đi một chút, lúc này mới có thểnói:

    - Cháu đi chuẩn bịtrước, tình hình bên Sở Hoan thế nào ta cũng không đoán được. Đến lúc đó cháu tùy cơ ứng biến là được. Chỉcần điều kiện không quá hà khắc, tất cảvn nên lấy giảng hòa làm trọng.

    Tiếu Hằng chắp tay:

    - Thúc phụ yên tâm, cháu sẽ cố hết sức.

    Tiếu Hằng rời nha môn, về chỗ ở của mình chuẩn bịmột chút, rồi đợi đến màn đêm buông xuống. Y vừa muốn tn hưởng cảm giác thân mt cùng thúc mu xinh đẹp, càng muốn cùng Tiếu phu nhân bàn bạc làm sao đoạt được quyền hành Bắc Sơn từ tay Tiếu Hoán Chương.

    Y thấy thời gian trôi quan tht chm.

    Đến tn giờTý, y mới thay một bộ quần áo thông thường, đi ra từ cửa sau, lén lút đi đến sân sau chỗ Tiếu Phu nhân. Hoàng hôn, y nhn được tin Tiếu Hoán Chương đã chuyển từ huyện nha về căn nhà này rồi, cũng không biết đêm đã khuya như vy, lão già đó đã ngủ chưa.

    Y đến cửa sau, cũng không vội gõ cửa ngay, sau khi xác nhn xung quanh không có ai mới gõ. Y gõ liên tiếp ba lần, nghe tiếng “Cót kẹt” vang lên, cửa liền mở ra một khe, có người thò đầu ra từ khe cửa đó, nhìn xung quanh, sau đó mới mở cổng ra. Tiếu Hằng liền thấy gương mặt mỹ miều, xinh đẹp của Tiếu phu nhân. Tiếu Hắng lách mình vào, Tiếu phu nhân đóng cửa lại, vừa quay người lại đã bịTiếu Hằng ôm cổ, không kìm nổi, hôn tới tấp lên mặt.

    Tiếu phu nhân thở mạnh, nói khẽ:

    - Hằng nhi, đừng nóng vội, đợi... đợi một chút, đừng vội, thúc mu... thúc mu dn ngươi vào...!

    Tiếu Hằng cợt nhảmột phen trên thân hình gợi cảm của Tiếu phu nhân, lúc này mới buông tay, hạgiọng nói:

    - Lão ta ngủ rồi?

    - Ngủ rồi, hạnhân cũng đều đã ngủ, nhưng vn còn lính gác đêm.

    Tiếu phu nhân nắm tay Tiếu Hằng: truyện cp nht nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

    - Hằng nhi, ngươi đi theo ta...!

    Y đi theo nàng, thấy dáng người uyển chuyển, đy đà của nàng, thấy ngứa ngáy trong người, thầm nghĩđã lâu không được nếm hương vịcủa mỹ phụ này, đếm nay phải hưởng thụ cho đã.

    Tiếu phu nhân nắm tay, lặng lẽ đi đến một chỗ trong sân, rồi vào phòng ngủ, trong phòng đã thắp sẵn một ngọn đèn dầu, sáng lên, xung quanh yên tĩnh.

    Tiếu Hằng vào phòng liền chốt cửa lại, rồi ôm lấy Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân cười yểu điệu khẽ nói:

    - Chớ vội, ta mang đến một bộ xiêm y rất đẹp, bây giờđi thay cho ngươi xem. Ngươi đợi một chút, được không?

    Khuôn mặt yêu mị, giọng nói mền mại, Tiếu Hằng cười hì hì, khẽ nói:

    - Xiêm y? Vy Hằng nhi đợi, sau khi thúc mu mặc xong, ta sẽ vào...!

    Tiếu phu nhân vuốt mặt y, đánh một cái, thơm một cái lên trán y, rồi mới vào trong, trước khi đóng cửa, cười hì hì, thăm dò nói:

    - Hằng nhi, ngươi không được nhìn lén đâu đấy?

    Y bịvẻ đẹp và sự thành thục của mỹ phụ này khiến cảngười ngứa ngáy. Đợi một lát ở ngoài, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tiếu phu nhân:

    - Hằng nhi, vào đi...!

    Y đang vội, không nén được, liền xông đến, đẩy cửa vào, nhìn xung quanh, nhất thời không thấy Tiếu phu nhân đâu, cho rằng nàng đang chơi trốn tìm với mình, khẽ nói:

    - Đại mỹ nhân, thúc mu tốt, nàng ở đâu. Hôm nay cháu phải ăn no người!

    Giọng nói bỗng im bặt, nhín chằm chằm trên mặt đất, mặt tái nhợt, đầy sợ hãi.

    Chỉthấy trên mặt đất, Tiếu Hoán Chương mặc y phục thường ngày, tứchi xòe ra, trên ngực lão ta có một con dao đâm lên. Tiếu Hằng thất sắc, toàn thân run lên, tiến lại gần, thấy Tiếu Hoán Chương không còn thở nữa, khắp ngực là máu tươi. Y quỳ xuống, thò tay thử hơi thở của lão ta, toàn thân như con thỏ bịkinh hãi, ngồi co lại phái sau.

    Tiếu Hoán Chương không còn hơi thở, đã chết rồi.


Nguồn: tunghoanh.com/quoc-sac-sinh-kieu/quyen-11-chuong-1417-nLpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận