Trên Biển Khơi Dưới Đá Thẳm Chương 1


Chương 1
Đợi đấy rồi tao sẽ bắt được mầy, thế đấy, đợi rồi xem.

Ông ấy đâu nhỉ?"

Xuống khỏi tàu, Barney nhảy tưng tưng lo lắng, nhìn quanh đám đông những khuôn mặt trắng bệch đang lũ lượt đổ về phía thanh chắn soát vé của ga St. Austell. "Em chẳng thấy ông ấy đâu cả. Ông ấy có chờ ở đó không nhỉ?"

"Tất nhiên là ông ấy phải chờ ở đó chứ", Simon nói, cố giữ chặt lấy cái bọc vải dài đựng cần câu cá của bố. "Ông ấy đã hứa sẽ đón nhà mình mà. Bằng ôtô hẳn hoi."

Đằng sau họ, đầu tàu chạy bằng diesel rúc lên như một con cú khổng lồ, và cả đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.

"Các con ở nguyên tại chỗ một phút đi," bố nói, tay khệ nệ xách một đống vali. "Ông Merry không biến mất đâu. Để mọi người đi bớt đã."

Jane khịt khịt mũi vẻ sung sướng. "Em ngửi thấy mùi biển đấy!"

"Chúng ta còn cách biển cả tỉ dặm mà," Simon nói vẻ trịch thượng.

"Em không biết. Rõ ràng em có ngửi thấy mùi biển."

"Ông Merry đã nói là làngTrewissick cách sân ga St Austell năm dặm(1) cơ mà."

"Ôi, ông ấy đâu?" Barney vẫn suốt ruột nhảy lò cò trên sân ga xám xịt đầy bụi, chăm chú nhìn vào những tấm lưng dần khuất đi cứ chắn mất tầm mắt nó. Rồi đột nhiên, nó đứng im, nhìn chằm chằm xuống dưới. "Ê - nhìn kìa."

Chúng nhìn theo. Thằng bé đang tròn mắt ngó một cái vali lớn màu đen nằm giữa một rừng chân bước vội vã.

"Có gì hay ho đâu?" Jane hỏi.

Nhưng rồi chúng thấy chiếc vali có hai cái tai màu nâu vểnh lên và một cái đuôi nâu dài đang ve vẩy. Người chủ xách cái vali lên và đi khỏi, còn con chó đứng đằng sau vali bị bỏ lại chơ vơ một mình, nhìn quanh quẩn trên sân ga. Đó là một con chó mình dài, gầy nhẳng như chó hoang và ở những chỗ ánh nắng chiếu vào, bộ lông của nó ánh lên màu đỏ sẫm.

Barney huýt sáo và chìa tay ra.

"Không được đâu con," mẹ nhắc, tay nắm chặt mấy cây chổi vẽ đang đâm tua tủa ra ngoài túi như túm cần tây.

Nhưng trước cả khi Barney huýt sáo, con chó đã bắt đầu lon ton chạy lại phía cả nhà, mau lẹ và cả quyết, cứ như thể nhận ra bạn cũ. Nó nhảy cẫng lên một vòng xung quanh họ, hếch cái mõm dài đo đỏ lên từng người, rồi dừng lại bên cạnh Jane và liếm tay cô bé.

"Nó đẹp đấy chứ?" Jane cúi xuống cạnh con chó và vuốt ve bộ lông dài mượt như nhung ở cổ nó.

"Con yêu, cẩn thận đấy," mẹ nói. "Chúng ta sẽ phải để nó lại thôi. Có lẽ nó là của ai đó ở đằng kia."

"Con ước gì nó là của nhà mình."

"Nó cũng muốn thế đấy ạ," Barney nói. "Nhìn này."

Nó gãi gãi cái đầu màu đỏ hoe và con vật gừ gừ trong cổ họng vẻ thích thú.

"Không được," bố nói.

Đám đông giờ đã thưa hơn, và qua thanh chắn, họ có thể nhìn thấy bầu trời xanh quang đãng phía trên sân ga.

"Tên nó ghi trên vòng cổ đây này," Jane nói, em vẫn ngồi bên con chó. Em loay hoay mân mê miếng bạc trên cái đai nặng trịch. "Trên này ghi Rufus. À, còn nữa... Trewissick. Này, nó đến từ khu làng đấy!"

Nhưng khi em ngẩng đầu lên thì mọi người bỗng đã biến đâu mất hết. Em đứng bật dậy, chạy theo cả nhà vào khoảng nắng chan hòa, và trong chốc lát em nhìn thấy những gì mà cả nhà cũng vừa thấy: cái dáng cao cao quen thuộc của Ông Merry đang đứng ngoài sân ga đợi họ.

Họ ùa lại vây quanh ông, tranh nhau ríu rít như bầy sóc dưới gốc cây. "A, cả nhà đây rồi," ông nói không chút khách sáo, nhìn họ từ dưới cặp lông mày bạc rậm rạp và nhoẻn miệng cười.

"Cornwallthật là tuyệt," Barney nói, mừng quýnh cả lên.

"Cháu còn chưa được thấy đâu," Ông Merry nói.

"Cháu có khỏe không, Ellen?" Ông cúi xuống và hôn nhẹ vào má mẹ. Luôn luôn là như vậy, ông đối với mẹ như thể ông quên mất mẹ đã là người lớn. Mặc dù ông không phải là chú ruột của mẹ mà chỉ là bạn của ông ngoại nhưng ông đã gần gũi với gia đình từ nhiều năm nay đến mức bây giờ họ cũng không còn nghĩ xem ban đầu ông từ đâu đến nữa.

Chẳng ai hiểu rõ về Ông Merry và cũng không ai dám hỏi bao giờ. Trông ông chẳng giống chút gì với tên gọi(1). Dáng ông cao, thẳng, mái tóc dày, bạc phơ và bù xù. Trên khuôn mặt nâu nghiêm nghị là cái mũi khoằm hẳn xuống như cây cung bị bẻ cong và đôi mắt đen, sâu thẳm.

Chẳng ai biết ông bao nhiêu tuổi. Bố nói, "Ông già bằng núi đồi ấy," và trong thâm tâm, mấy đứa nhỏ đều cảm thấy đúng. Ở Ông Merry có một cái gì đó, như những quả đồi, như biển hay bầu trời, cái gì đó rất cổ xưa, nhưng không hề có tuổi và bất tận.

Luôn luôn, hễ ông có mặt ở đâu thì những điều kỳ lạ xuất hiện ở đó. Ông thường biến mất một thời gian dài rồi đột nhiên bước qua ngưỡng cửa nhà Drew như thể ông chưa bao giờ đi xa, và thông báo rằng ông vừa mới tìm thấy một thung lũng bị lãng quên ở Nam Mỹ, một pháo đài La Mã ở Pháp hay một con tàu từ thời Viking bị cháy và đắm ở vùng biển nước Anh. Báo chí thường đăng nhiều câu chuyện hấp dẫn về những việc ông đã làm. Nhưng mỗi khi các phóng viên đến gõ cửa thì ông đã lại biến mất, quay về với sự yên bình ở ngôi trường đại học tĩnh mịch nơi ông dạy học. Cả nhà sẽ thức dậy vào một buổi sáng nào đó, gọi ông xuống ăn sáng và thấy ông đã không còn ở đó nữa. Và sau hàng mấy tháng trời họ chẳng nghe được tin tức gì về ông, thì lại thấy ông xuất hiện ở cửa. Thật khó mà tin được mùa hè này, trong ngôi nhà mà ông đã thuê cho họ ở Trewissick, cả nhà lại ở cùng với ông cả bốn tuần liền.

Với ánh nắng chiếu lấp lánh trên mái tóc bạc phơ, Ông Merry xách hai cái vali to nhất lên, mỗi tay một chiếc và rảo bước băng qua sân ga về phía một cái ôtô.

"Các cháu thấy thế nào?" Ông hỏi đầy vẻ tự hào.

Theo sau ông, họ nhìn chăm chú. Đó là một chiếc xe to, chắn bùn đã gỉ, lớp sơn bong tróc và bùn đóng thành bánh trên trục xe. Một làn hơi nước đang cuộn lên từ bộ phận tản nhiệt.

"Hết sảy!" Simon nói.

"Hừm," mẹ ậm ừ.

"Ơ, Chú Merry," bố vui vẻ nói đùa, "cháu hy vọng chú đã mua bảo hiểm rồi."

Ông Merry phì một tiếng. "Vớ vẩn. Chiếc xe tuyệt vời đấy. Chú thuê của một người nông dân. Dù sao thì nó cũng chở được tất cả chúng ta. Các cháu lên đi."

Jane ngoái nhìn lại lối vào ga vẻ nuối tiếc khi leo lên xe theo sau cả nhà. Con chó lông đỏ đang đứng trên vỉa hè nhìn họ, cái lưỡi đỏ dài ngoẵng đung đưa giữa hai hàm răng trắng.

Ông Merry gọi: "Lại đây, Rufus."

"Ôi!" Barney reo lên sung sướng khi bốn cái chân dài và cái mõm ướt sượt phóng vọt qua cửa xe, đâm xình vào sườn nó. "Con chó của ông ạ?"

"Lạy trời không phải vậy," Ông Merry nói. "Nhưng ông tin nó sẽ là của các cháu trong tháng tới. Ông thuyền trưởng không mang nó đi nước ngoài được, vì thế Rufus ở lại trong Ngôi nhà Xám." Nói rồi ông cúi người ngồi vào ghế lái xe.

"Ngôi nhà Xám ư?" Simon hỏi. "Gọi như thế à, ông? Tại sao vậy ạ?"

"Cứ đến rồi biết."

Động cơ xe nấc một tiếng rồi gầm lên, và thế là họ lên đường. Xuyên qua các phố và ra khỏi thành phố, họ cười nói ồn ào trong chiếc xe lắc lư, cho đến khi những hàng rào thế chỗ cho các ngôi nhà, những hàng rào cây hoang dại, rậm rịt, mọc cao ngút và xanh rì dọc theo con đường uốn lượn quanh co trên sườn đồi, và đằng sau họ, cỏ trải dài tít tắp đến tận chân trời. Trên nền trời, họ chẳng thấy gì ngoài những thân cây trơ trọi, còi cọc, bị làn gió thổi từ biển bẻ cong, và những vỉa đá màu vàng xám.

"Kia kìa," Ông Merry hét to, át cả tiếng ồn ào. Ông quay đầu lại, phẩy một tay khỏi vô lăng làm bố phải khẽ kêu lên và lấy tay che mắt. "Bây giờ cả nhà đã đếnCornwallrồi đấy.Cornwallthật sự. Lorges ở trước mặt các cháu kìa."

Tiếng ồn ào quá to khiến không ai hỏi lại được.

"Ông nói Lorges nghĩa là gì nhỉ?" Jane gặng hỏi.

Simon lắc đầu, và con chó liếm tai nó.

"Ông định nói là Vùng Đất phía Tây," Barney bất ngờ nói, vừa gạt mớ tóc vàng lúc nào cũng xõa vào mắt nó. "Đó là tên cũ củaCornwall. Tên của vua Arthur."

Simon rên lên. "Lẽ ra tao phải đoán trước được mới phải."

Từ khi biết đọc, những người anh hùng vĩ đại nhất của Barney luôn là vua Arthur và các hiệp sĩ của ngài. Trong mơ, nó thấy mình là một hiệp sĩ trong Hội Bàn Tròn, tham gia những cuộc chiến tưởng tượng để cứu các quý cô xinh đẹp và trừng phạt những hiệp sĩ phản trắc. Nó đã mong chờ được đến Vùng Đất phía Tây từ lâu rồi; mảnh đất này đem đến cho nó một cảm giác kỳ lạ, như thể đang được về nhà. Nó bực tức nói: "Anh cứ chờ xem. Ông Merry biết mà."

Thế rồi, sau một lúc khá lâu, đồi núi đã dần nhường chỗ cho vệt xanh dài của biển, và ngôi làng hiện ra trước mặt họ.

Trewissick dường như vẫn đang ngủ yên dưới những mái nhà lợp ngói acđoa màu xám đen, nằm dọc theo những con phố hẹp quanh co dưới sườn đồi. Lặng lẽ sau những ô cửa sổ có treo rèm bằng ren, những ngôi nhà vuông nhỏ xinh mặc cho tiếng gầm của động cơ ôtô dội lại những bức tường vôi trắng. Thế rồi, Ông Merry đánh tay lái một vòng và họ bỗng thấy mình đang đi trên con đường dọc theo rìa cảng, qua mặt nước đang gợn sóng vàng rực dưới ánh nắng chiều. Những chiếc xuồng bập bềnh buông neo dọc theo bến cảng, và cả một dãy thuyền đánh cá xứ Cornwall mà đám trẻ con mới chỉ nhìn thấy trong những bức tranh mẹ chúng vẽ vài năm trước: những con thuyền chắc chắn, đóng khéo léo, mỗi chiếc có một cột buồm thấp bè và một khoang máy vuông nhỏ về phía đuôi.

Lưới treo dày làm tối cả mấy bức tường cảng, một vài ngư dân, những người đàn ông dáng vạm vỡ, khuôn mặt nâu sạm nắng gió, chân đi ủng cao đến đùi, uể oải liếc nhìn chiếc xe đi qua. Hai hay ba người trong số họ toét miệng cười với Ông Merry và vẫy tay chào.

"Họ biết ông ạ?" Simon tò mò hỏi.

Nhưng Ông Merry vốn vẫn hay trở nên rất nghễnh ngãng mỗi khi không muốn trả lời một câu hỏi nào đó, chỉ nhấn ga trên con đường uốn lượn hướng lên ngọn đồi trông sang phía bên kia bến cảng rồi bất thình lình phanh lại. "Chúng ta tới nơi rồi." Ông nói.

Trong sự yên lặng đột ngột ấy, tai vẫn đang tê dại đi vì tiếng động cơ ôtô rầm rĩ ban nãy, tất cả đều rời mắt khỏi mặt biển và quay nhìn sang phía bên kia con đường.

Họ nhìn thấy một dãy nhà chênh vênh dọc sườn dốc, và ngay chính giữa, nổi bật lên như một tòa tháp là một ngôi nhà cao, hẹp với ba hàng cửa sổ và một mái đầu hồi. Một ngôi nhà u ám, sơn màu xám sẫm, nhưng khung cửa ra vào và cửa sổ lại sáng trắng lên. Mái nhà lợp ngói acđoa, một khung cửa tò vò tít trên cao màu xanh xám hướng ra bến cảng về phía biển.

"Ngôi nhà Xám đây," Ông Merry giới thiệu.

Họ ngửi thấy trong ngọn gió yếu ớt thổi qua mặt xuống dưới chân đồi một mùi gì là lạ: mùi của muối, tảo biển và sự háo hức như đang mời gọi.

Khi họ dỡ hành lý xuống khỏi xe và Rufus đang thích thú chạy loanh quanh chui qua chân mọi người thì Simon bỗng giật giật cánh tay Jane: "Ôi trời... nhìn kìa!"

Simon đang nhìn ra ngoài biển, xa phía cửa cảng. Theo tay nó chỉ, Jane thấy cái dáng hình tam giác thanh mảnh, duyên dáng của một chiếc du thuyền đang căng hết buồm lái, biếng nhác trôi về phía Trewissick.

"Đẹp nhỉ," Jane nói, không lấy gì làm thích thú lắm. Em không có cùng lòng say mê những con thuyền như Simon.

"Đẹp tuyệt. Không biết ai là chủ nhân của nó nhỉ?" Simon đứng nhìn, mê mẩn. Chiếc du thuyền đã lướt lại gần hơn, nghe rõ cả tiếng những cánh buồm phần phật; rồi cánh buồm chính xếp lại và hạ xuống. Chúng nghe thấy tiếng kẽo kẹt của đám dây chão thoảng trên mặt nước, và tiếng khùng khục của động cơ.

"Mẹ bảo bọn mình có thể xuống xem bến cảng trước bữa tối được đấy," Barney nói vọng phía sau hai đứa. "Anh chị đi không?"

"Dĩ nhiên rồi. Thế Ông Merry có đi cùng không?"

"Ông đi cất xe rồi."

Cả bọn đi xuống con đường dẫn ra kè đá, bên cạnh là một bức tường xám thâm thấp với những bụi cỏ chen lẫn hoa nữ lang(1) hồng mọc lên giữa những khe đá xây tường. Đi được vài bước Jane sực nhớ ra em để quên chiếc khăn tay nên chạy vội về xe ôtô lấy.Tay quờ quạng trên sàn xe cạnh ghế sau, em ngước lên và sững người khi nhìn qua kính chắn gió.

Ông Merry đang đi từ Ngôi nhà Xám về phía cái xe, bỗng đứng sững lại giữa đường. Ông nhìn chằm chằm xuống biển; em nhận ra ông đã nhìn thấy chiếc du thuyền. Điều làm em sửng sốt là vẻ mặt của ông. Đứng đó như một bức tượng cao ngất, ông cau mày, vẻ dữ tợn và căng thẳng như thể đang nghe và nhìn bằng mọi giác quan chứ không chỉ bằng tai và mắt. Ông không thể tỏ ra sợ hãi được, em nghĩ, nhưng với những gì mà em vừa nhìn thấy thì không có từ nào diễn tả đúng vẻ mặt ông lúc này hơn thế. Cảnh giác, hoảng hốt, lo sợ.... Ông làm sao thế nhỉ? Chiếc du thuyền kia có gì lạ chứ?

Ông Merry quay người và vội vã trở vào trong nhà, còn Jane trầm ngâm ra khỏi xe, đi theo hai anh em trai đi xuống dưới đồi.

* * *

Bến cảng gần như vắng tanh. Mặt trời nóng bức chiếu vào mặt bọn trẻ và qua đế xăng đan chúng vẫn cảm thấy hơi nóng của lớp đá trên kè. Ngay chính giữa, trước những cánh cửa kho cao bằng gỗ, kè đá nhô ra mé nước thành một góc vuông, và trên đó là một đống khổng lồ những thùng rỗng chất cao quá đầu bọn trẻ. Ba chú mòng biển khoan thai bước về phía mép kè đá, tránh đường cho chúng. Phía trước là một rừng những cột neo và dây thừng đang đu đưa, thủy triều mới lên cao một nửa và chưa thể nhìn thấy sàn những con tàu đang neo đậu vì chúng vẫn còn thấp khuất phía dưới mặt kè.

"Này," Simon gọi, chỉ ra phía đường vào cảng. "Chiếc du thuyền đang đi vào kìa. Trông tuyệt chưa?"

Chiếc du thuyền trắng thanh mảnh thả neo ngoài tường cảng, tránh những con sóng ngoài biển khơi nhờ mũi đất nơi Ngôi nhà Xám đang an tọa.

Jane buột miệng: "Anh có thấy con thuyền có gì hơi lạ không?"

"Lạ ư? Sao lại phải có gì lạ?"

"Ôi - em cũng chẳng biết nữa."

"Có lẽ đó là du thuyền của ông trưởng bến cảng này," Barney nói.

"Bến cảng nhỏ như thế này làm gì có ông trưởng cảng, hả cu nó ngốc nghếch, chỉ có những bến cảng như bố đã từng đến hồi ở hải quân thôi."

"Ồ, có chứ, anh biết tuốt ạ, phía góc phố kia có một cánh cửa đen nhỏ, trên đó ghi Văn phòng Trưởng Cảng," Barney đắc thắng nhảy chân sáo, làm một chú mòng biển hoảng hồn. Chú mòng biển chạy vài bước rồi bay lên, vỗ cánh sát mặt nước và kêu những tiếng phàn nàn xa dần.

"À, ừ," Simon nói cầu hòa, đút tay vào túi quần và đứng giạng chân ra hai bên, đu đưa trên gót chân trong tư thế viên-thuyền-trưởng-trên-cầu-tàu của mình. "Thì một - không vậy. Dĩ nhiên chiếc du thuyền ấy là của nhà giàu rồi. Mày còn có thể đi qua biển Măngsơ, thậm chí qua cả Đại Tây Dương bằng con thuyền đó ấy chứ."

"Eo ơi," Jane nói. Cô bé bơi giỏi chẳng kém ai, nhưng em là người duy nhất trong gia đình nhà Drew không thích biển. "Thử tưởng tượng phải vượt qua Đại Tây Dương trên con thuyền tí xíu ấy xem."

Simon nhe răng cười ranh mãnh. "Còn phải nói. Những con sóng lớn trồi lên rồi sụt xuống vút một cái, mọi thứ quay cuồng, nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng trong khoang bếp, và boong tàu thì cứ lên, xuống, lên xuống..."

"Anh sẽ làm chị ấy buồn nôn đấy," Barney bình thản nói.

"Vớ vẩn. Say sóng ở trên đất liền, ngay dưới ánh nắng như thế này á?"

"Thật đấy, trông mặt chị ấy đã xanh xám lại rồi kìa. Nhìn mà xem."

"Chị không say."

"Mày say thật rồi. Tao không thể tưởng tượng được tại sao mày lại không bị say trên tàu như mọi khi nhỉ. Chỉ cần nghĩ đến những con sóng ngoài Đại Tây Dương, mọi vật đánh võng đu đưa là chẳng ai còn cảm thấy bữa sáng ngon miệng ngoại trừ tao..."

"Thôi anh im đi, em không thèm nghe nữa đâu" - và Jane tội nghiệp quay ngoắt đi rồi chạy vòng ra phía bên kia đống hộp cao ngất ngư đang bốc mùi cá tanh lòm, những thứ có lẽ tác động vào trí tưởng tượng của em còn nhiều hơn cả khi em nghĩ về những cơn say sóng biển.

"Đúng là đồ con gái!" Simon khoái chí nói.

Đột nhiên từ bên kia đống hộp có tiếng rầm chói tai, một tiếng kêu thất thanh và tiếng kim loại loảng xoảng trên nền bê tông. Simon và Barney sợ hãi nhìn nhau trong giây lát, rồi chạy vòng sang phía bên kia.

Jane đang nằm trên đất, gọn lỏn bên dưới một chiếc xe đạp, bánh trước vẫn còn đang quay. Cách đó không xa, một thằng nhóc cao, tóc sẫm màu ngã sóng soài trên kè đá. Một hộp đồ lon với mấy gói thức ăn đã văng khỏi giỏ xe và sữa đang chảy thành vũng từ một chai sữa vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh ánh lên trong nắng.

Thằng nhóc lồm cồm bò dậy và nhìn Jane trừng trừng. Nó mặc một bộ thủy thủ quân màu xanh da trời, ống quần đút trong đôi ủng cao su, bên trên cái cổ to bạnh và ngắn tủn của nó là khuôn mặt dẹt đến kỳ lạ đang méo xệch đi vì tức giận.

"Mầy đang bước đường lào đấy, không dòm à?" nó hằm hè, giọng xứ Cornwall khi tức giận càng trở nên khó nghe. "Xéo ra cho tau đi."

Nó giật cái xe dựng đứng lên, không chút mảy may để ý đến Jane; bàn đạp của xe thúc vào mắt cá chân cô bé khiến em nhăn mặt lại vì đau.

"Không phải lỗi của tôi," em nói, hơi lấy lại can đảm. "Cậu phóng xe mà chẳng chịu nhìn đường gì cả."

Barney lặng lẽ đi đến gần Jane và đỡ cô chị đứng dậy. Thằng nhóc mặt mày sưng sỉa bắt đầu thu dọn những cái lon bị rơi và ném chúng vào trong hộp. Jane giúp nó nhặt một lon lên. Nhưng khi cô bé chìa tay về phía cái hộp thì thằng nhóc hất tay cô ra, làm cái lon quay vòng tròn bay ra kè đá.

"Để yiêm đó," nó gầm gừ.

"Này," Simon phẫn nộ, "đâu cần phải làm thế."

"Câm mồm," thằng nhóc gằn giọng, thậm chí nó chẳng buồn nhìn lên.

"Mày câm mồm mày lại ấy," Simon đáp trả, sẵn sàng nghênh chiến.

"Anh Simon, thôi đừng," Jane khổ sở nói. "Nếu nó muốn thô lỗ như vậy thì mặc kệ nó." Chân cô bé đang nhức nhối ghê gớm, máu chảy thành giọt từ vết xước trên đầu gối. Simon nhìn mặt em gái đang đỏ bừng lên, nghe thấy giọng cô bé lạc đi vì đau. Nó cắn chặt môi.

Thằng nhóc đẩy cái xe đạp dựa vào đống hộp, quắc mắt nhìn Barney làm chú bé hơi hoảng nhảy tránh ra xa; rồi bất chợt cơn thịnh nộ của nó lại bật ra thành giọng nói cắn cảu "xéo... đi, tất cả lũ chúng mầy," bọn trẻ không nghe rõ nó nói từ gì nhưng cái giọng điệu ấy thì không thể nhầm lẫn được, vậy nên tức giận đùng đùng, Simon siết chặt nắm đấm, sẵn sàng lao tới. Nhưng Jane kéo giật anh trai lại, thằng nhóc kia bước nhanh đến mép kè, trèo xuống, quay mặt lại phía bọn trẻ, tay bê cái hộp đựng đống đồ lỉnh kỉnh. Bọn trẻ nghe thấy tiếng lạch cạch rất to và nhìn qua mép kè, chúng thấy nó lắc lư trên một chiếc xuồng cao su. Nó gỡ dây chão buộc xuồng ra khỏi một cái vòng trên tường và bắt đầu len lỏi qua đám thuyền hướng ra ngoài cảng, đứng đẩy mạnh mái chèo về phía đằng đuôi. Vội vã và giận dữ, nó va cả xuồng vào sườn một trong những con tàu đánh cá lớn, mà cũng chẳng thèm để tâm. Chỉ một thoáng sau, nó đã thoát ra được đến vùng nước trống, hối hả chèo bằng một tay và đưa mắt lườm bọn trẻ đầy khinh bỉ.

Ngay lúc đó, bọn trẻ nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch trên sàn gỗ rỗng, đi ra từ phía trong chiếc tàu đánh cá bị đâm. Một dáng người nhỏ thó, khô xác bất ngờ hiện ra chỗ cửa hầm trên boong tàu, cái tay vung vẩy đầy bực tức, một tiếng gào khàn đục chưa từng thấy lướt qua mặt nước về phía thằng nhóc.

Thằng nhóc cố tình quay lưng lại, tay vẫn khua mái chèo và chiếc xuồng biến mất ngoài cửa cảng, khuất sau bức tường nhô ra.

Ông già nhỏ bé dứ dứ nắm đấm rồi quay về phía kè đá, nhảy thoăn thoắt từ sàn thuyền này sang sàn thuyền khác cho đến chỗ cái thang leo trên tường và trèo lên đến sát chân bọn trẻ. Ông ta mặc chiếc áo nịt len, quần màu xanh nước biển không lẫn vào đâu được và đi bốt cao lên đến cẳng chân.

"Đồ vụng thối vụng tha, thằng Bill 'Oover kia," ông ta quát lên. "Đợi đấy rồi tao sẽ bắt được mầy, thế đấy, đợi rồi xem."

Rồi dường như lúc đó ông mới chợt nhận ra bọn trẻ không chỉ là vật vô tri vô giác như cái kè đá kia. Ông càu nhàu, liếc xéo vào khuôn mặt vẫn đang căng thẳng của chúng và cái đầu gối còn đang chảy máu của Jane. "Hèn chi từ dưới kia bác đã nghe thấy tiếng lói," ông nói, giọng dịu dàng hơn. "Các cháu lại có chuyện gì với phỏng?" Ông hất đầu về phía biển.

"Nó đâm xe làm em cháu ngã," Simon phẫn nộ nói. "Thật ra cháu cũng có lỗi, cháu dọa làm em ấy chạy xô vào nó, nhưng nó thật là một thằng thô lỗ, nó còn đánh rất mạnh vào tay Jane và-và rồi nó đã chạy mất trước khi cháu kịp cho nó một trận," Simon kết thúc bằng một câu ỉu xìu.

Ông già đánh cá cười. "Ờ thôi, đừng để ý đến làm gì. xấu tính lắm, cái thằng lỏi con, tính khí lóng lảy như con quỷ, xấu tính xấu lết. Tốt nhất là các cháu lên tránh xa ra."

"Chúng cháu sẽ tránh," giọng Jane vẫn còn run run, tay cô bé thận trọng xoa cái chân đau.

Ông đánh cá tặc lưỡi. "Vết thương tệ đấy, cháu gái, cháu phải đi rửa cho sạch đi. Các cháu tới đây nghỉ hè phỏng?"

"Chúng cháu ở Ngôi nhà Xám," Simon nói, "ở trên đồi kia kìa."

Ông đánh cá liếc trộm nó thật nhanh, một ánh tò mò thoảng qua khuôn mặt sạm nắng nhăn nhúm dửng dưng. "Thật thế hử? Không biết có phải là..." - nhưng ông dừng phắt ngay lại, như thể vừa chợt quyết định thay đổi những gì sắp nói. Simon bối rối, cố chờ xem ông định nói gì tiếp. Nhưng Barney nãy giờ chẳng nghe hết câu chuyện, đang nhìn qua mép kè đá, liền quay lại hỏi.

"Thuyền của bác kia phải không ạ?"

Ông đánh cá nhìn nó, nửa ngạc nhiên, nửa thích thú cứ như ông đang nhìn thấy một sinh vật bé nhỏ lạ kỳ tự dưng sủa lên vậy. "Đúng vậy, chú chàng bảnh chọe ạ. Chiếc thuyền mà bác vừa đứng đó."

"Thế những ngư dân khác không khó chịu khi bác nhảy qua thuyền của họ à?"

Ông già vui vẻ cười khùng khục. "Bác chẳng có cách lào khác để đi lên bờ cả. Không ai quan tâm đến việc có ai nhảy qua thuyền mình đâu, miễn có đừng phá phách là được."

"Thế bác có ra khơi đánh cá không?"

"Giờ thì không, bé nó ạ," ông già thân mật nói, lôi từ trong túi quần ra một miếng giẻ bẩn thỉu và lau những vết dầu dính trên tay. "Bọn bác ra khơi từ chập tối và qu 16a8 ay về lúc bình minh lên."

Mặt Barney rạng rỡ. "Cháu sẽ dậy sớm và đứng đón xem khi bác ở ngoài khơi về."

"Bác sẽ tin là thế khi lào bác nhìn thấy cháu," ông già nói, ánh mắt lấp lánh. "Lào, bây giờ thì đưa cô bé lày về nhà rửa cái chân kia đi, không biết là những rác rưởi, bẩn thỉu gì đã kịp bám vào đây lữa." Ông mài mài chiếc bốt bóng loáng trên nền kè đá.

"Nào Jane, đi thôi," Simon nói. Nó đưa mắt nhìn lại dãy tàu thuyền đang nằm im lìm trên mặt nước, rồi đưa tay lên che mắt để nhìn về hướng mặt trời. "Kìa, cái thằng cục mịch đi xe đạp đang lên chiếc du thuyền kìa!"

Jane và Barney nhìn theo.

Phía xa, qua bức tường chắn cảng, một bóng đen đang nhún nhảy leo lên cái thân trắng dài của chiếc du thuyền lặng lẽ. Bọn trẻ chỉ kịp nhìn thấy thằng nhóc leo lên thành tàu và hai người đón nó trên boong. Rồi cả ba cái bóng biến mất, con tàu trở lại vắng lặng.

"À," ông già kêu lên. "Ra thế. Hôm qua thằng Bill đi mua hàng dự trữ, xăng và mọi thứ khác, đủ dùng cho cả một hạm đội, nhưng chẳng ai biết mua cho ai. Một chiếc thuyền khớ đấy. Chả hiểu việc gì mà phải làm ra vẻ bí mật thế."

Ông bước đi dọc theo kè đá, dáng vóc nhỏ bé ngiêng ngả, cái cổ bẻ gập ra ngoài của đôi ủng đập đập vào chân theo mỗi bước đi. Barney lóc cóc đi bên cạnh, sốt sắng bắt chuyện và chỉ khi ông già vẫy tay chào để rẽ về phía làng thì nó mới chạy lại phía hai đứa kia, lúc đó đã đi đến góc phố.

"Bác ấy tên là Penhallow, còn thuyền của bác ấy tên là Thạch Nam Trắng. Bác ấy bảo họ đánh được hàng vạn tấn cá mòi tối hôm qua, ngày mai họ sẽ còn bắt được nhiều hơn thế nhiều vì trời sắp mưa."

"Rồi em sẽ càng ngày càng tọc mạch hơn cho mà xem," Jane nói.

"Mưa ấy à?" Simon nghi ngờ hỏi lại và nhìn lên bầu trời xanh trong.

"Thì bác ấy nói thế mà."

"Đúng là vớ vẩn. Ông ta chắc cũng hơi dở người."

"Em cá là bác ấy nói đúng đấy. Dân đánh cá luôn biết mọi việc, đặc biệt là dân xứCornwall. Anh cứ thử hỏi Ông Merry mà xem."

* * *

Nhưng khi bọn trẻ ăn tối trong Ngôi nhà Xám thì Ông Merry không có ở đó; chỉ có bố mẹ và bà Palk, một bà người làng má đỏ hồng, mặt mày tươi tỉnh, hàng ngày vẫn đến giúp nấu ăn và dọn dẹp. Ông Merry đã đi đâu mất.

"Ông chắc phải nhắn lại cái gì đó chứ," Jane nói.

Bố nhún vai. "Cũng không hẳn. Ông chỉ lẩm bẩm rằng ông phải đi và tìm kiếm cái gì đó rồi lên xe phóng vụt đi như tia chớp."

"Nhưng mình vừa mới đến đây xong," Simon tự ái nói.

"Đừng để ý như thế con ạ," mẹ an ủi. "Con biết ông rồi còn gì. Ông sẽ quay lại ngay khi cần thôi mà."

Barney đang đắm đuối nhìn đĩa bánh khoai tây nhồi thịt mà bà Palk làm cho bữa tối. "Ông Merry đang tham gia vào một cuộc thám hiểm. Có thể sẽ mất hàng năm, hàng năm trời. Trong một cuộc thám hiểm thì ta có thể đi tìm, tìm mãi, mà cuối cùng thì có lẽ vẫn chẳng bao giờ đến được nơi cần đến."

"Thám hiểm cái đầu mày," Simon sửng cồ. "Ông lại chỉ đi tìm một ngôi mộ cổ ngớ ngẩn nào đó trong nhà thờ hoặc vật gì đấy thôi. Không thì tại sao ông chẳng thèm nói gì với bọn mình cả?"

"Em nghĩ sáng mai ông sẽ về," Jane nói. Em nhìn qua cửa sổ, qua bức tường thấp màu xám dọc theo con đường. Ánh sáng đang nhạt dần và mặt trời lặn xuống phía sau mũi đất đang chuyển sang màu xanh xám sẫm, một làn sương mù nhẹ nhàng lan vào cảng. Qua màn sương đang nặng dần, em nhìn thấy một hình bóng mờ ảo đang chuyển động trên mặt biển, phía trên cái bóng có ánh sáng nhấp nháy; đầu tiên là một chấm đỏ mờ, rồi chấm màu xanh, và những chấm trắng sáng phía trên cùng. Bỗng em ngồi bật dậy khi nhận ra cái bóng mà em nhìn thấy chính là chiếc du thuyền bí ẩn đang đi ra khỏi cảng Trewissick, vẫn lặng lẽ và lạ lùng như khi nó đi vào.

Hết chương 1. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất.

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/25880


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận