Với tôi, tối nay thế này vẫn còn là sớm - tôi về nhà vào chín giờ ba mươi, suy nhược và căng thẳng, cần tới ba ngày ngủ li bì. Vừa lái xe khỏi Trion, tôi vừa thầm tua đi tua lại cảnh với Mordden, cố hiểu cho rõ. Tôi tự hỏi liệu gã có định kể cho ai biết rồi giao nộp tôi không. Và nếu không, thì tại sao? Hay hắn định nắm thóp tôi như thế nào đó? Tôi không biết phải đối phó như thế nào, và đấy là điều tồi tệ nhất.
Rồi tôi mơ tưởng tới cái giường mới tinh với đệm Dux và tôi sẽ thả mình lên nó như thế nào ngay khi về tới nhà. Cuộc đời của tôi đã đi đến chỗ nào thế này? Tôi mơ tưởng được ngủ. Thảm hại.
Dù sao tôi cũng không thể ngủ ngay, vì tôi vẫn còn việc phải làm. Tôi phải bỏ những hồ sơ của Camilletti ra khỏi đôi bàn tay nóng bỏng của mình rồi gửi cho Meacham và Wyatt. Tôi không muốn giữ những văn bản đó lâu hơn việc của mình một phút nào.
Vì vậy tôi dùng máy quét Meacham đưa cho, chuyển chúng thành tệp PDF, mã hóa chúng và gửi bằng thư điện tử bảo mật qua dịch vụ vô danh.
Sau khi làm xong, tôi lấy trình KeyGhost ra, cắm vào máy tính và bắt đầu tải về. Khi tôi mở văn bản đầu tiên, tôi phát cáu - nó giống như một khối ngôn từ vô nghĩa. Rõ ràng xôi hỏng bỏng không. Tôi xem kỹ hơn và thấy thực ra có khuôn mẫu ở đây; có thể rốt cuộc tôi chưa làm hỏng chuyện. Tôi nhận ra tên của Camilletti, một loạt số và ký tự, rồi cả câu.
Hàng trang hàng trang chữ. Mọi thứ hắn gõ vào máy tính ngày hôm đó, và rất nhiều.
Điều đầu tiên: Tôi lấy mật khẩu của hắn. Sáu con số, kết thúc bằng 82 - có lẽ là ngày sinh nhật con hắn. Hoặc ngày cưới. Đại loại như thế.
Nhưng còn thú vị hơn nhiều là tất cả đống thư điện tử. Rất nhiều, đầy các thông tin mật về công ty, về việc mua lại một công ty hắn đang đảm trách. Công ty đó là Delphos, tôi đã thấy trong hồ sơ. Đó là công ty mà họ chuẩn bị trả cả núi tiền và cổ phiếu để mua về.
Có các bức thư trao đổi qua lại, đánh nhãn TRION TUYỆT MẬT, về một phương pháp bí mật mới để quản lý hàng hóa mà họ đã đưa vào áp dụng vài tháng trước nhằm đối phó với nạn sao chép và giả mạo, đặc biệt ở châu Á. Một vài phần của từng thiết bị Trion, dù là điện thoại để bàn, điện thoại cầm tay hay máy quét y khoa giờ đều được khắc laser lô gô và số sê ri. Các dấu nhận dạng cực nhỏ chỉ có thể thấy dưới kính hiển vi: Chúng không thể làm giả, và chúng chứng minh rằng sản phẩm thực sự do Trion sản xuất.
Có nhiều thông tin về các nhà chế tạo vi mạch ở Singapore mà Trion hoặc đã mua lại, hoặc đã đầu tư vào rất nhiều. Thú vị thật - Trion đang dấn sâu vào lĩnh vực sản xuất vi mạch, hoặc ít nhất cũng đặt cọc một chân trong đó.
Tôi cảm thấy kỳ quặc khi đọc tất cả những điều này. Cứ như thể đang giở qua nhật ký của ai đó. Tôi cũng cảm thấy tội lỗi - không phải vì lòng trung thành với Camilletti, dĩ nhiên rồi, mà bởi vì Goddard. Tôi gần như thấy được cái đầu giống thần lùn của Goddard trong một bong bóng trôi trên không, không tán thành nhìn tôi lục thư điện tử, các trao đổi và ghi chép riêng của Camilletti. Có lẽ đó là vì tôi mệt nhoài, nhưng tôi thấy tồi tệ với những việc mình đang làm. Nghe lạ thật, tôi biết - ăn trộm những thứ về dự án AURORA rồi chuyển cho Wyatt thì được, nhưng đưa cho chúng những gì tôi không được phân công lấy thì lại hoàn toàn là phản bội những người chủ mới của tôi.
Cụm chữ NBPW bật ra trước mắt. Chúng hẳn phải chỉ tờ Nhật báo phố Wall. Tôi muốn thấy phản ứng của hắn về bài trên tờ Nhật báo, nên tôi phóng to dòng chữ lên, và suýt thì ngã khỏi ghế.
Từ những gì tôi thấy, Camilletti sử dụng một số hòm thư khác nhau ngoài Trion - Hotmail, Yahoo, và của một công ty truy cập Internet địa phương nào đó. Những thư khác có vẻ là dùng cho chuyện riêng, như trao đổi với người môi giới chứng khoán, thư ngắn cho anh chị em và bố, những thứ như thế.
Nhưng chính các bức thư Hotmail đã thu hút sự chú ý của tôi. Một trong số chúng được gửi tới BulkeleyW@NBPW.com. Nó ghi:
Bill -
Chuyện đang rối lên ở đây. Từ bỏ nguồn tin của mình sẽ có nhiều áp lực đấy - kiên quyết lên nhé. Tối nay gọi tôi ở nhà vào 9:30
- Paul
Ra vậy. Paul Cemilletti là - hắn hẳn phải là - kẻ tiết lộ. Hắn là người đã đưa thông tin có hại về Trion, về Goddard cho tờ Nhật báo.
Giờ thì tất cả đều hiểu được, có phần nổi da gà. Camilletti đang giúp tờ Nhật báo Phố Wall gây tổn hại nghiêm trọng cho Jock Goddard, miêu tả ông đã cùn mòn, tuổi già bóng xế. Goddard phải đi. Hội đồng quản trị của Trion, cũng như tất cả các nhà phân tích và ngân hàng đầu tư sẽ thấy điều này trên những trang Nhật báo. Và ai sẽ là người hội đồng chỉ định giữ vị trí của Goddard?
Thật rõ ràng, phải không?
Dù mệt lả, tôi phải lăn đi lộn lại rất lâu, mãi cuối cùng mới ngủ được. Và giấc ngủ của tôi cứ chập chờn, đầy dằn vặt. Tôi cứ nghĩ mãi về Augustine Goddard, già nua, nhỏ con, vai khom khom, ngồi ăn bánh nướng trong bữa trưa xoàng xĩnh, hay hốc hác và phờ phạc khi đội ngũ quản trị nối đuôi nhau đi qua mình rời khỏi phòng họp. Tôi mơ thấy Wyatt và Meacham, ức hiếp tôi, đe dọa tôi với những chuyện ở tù; trong mơ, tôi đối mặt với chúng, bảo chúng cuốn xéo, bỏ đi trước mặt chúng, chẳng hề kiềm chế. Tôi mơ thấy mình đột nhập vào văn phòng của Camilletti và bị cả Chad và Nora cùng bắt quả tang.
Rồi khi đồng hồ báo thức cuối cùng đã đổ chuông vào sáu giờ sáng, và tôi nhấc cái đầu đau nhói khỏi gối, tôi biết mình phải kể cho Goddard biết về Camilletti.
Và rồi tôi nhận ra tôi mắc kẹt. Làm sao tôi có thể bảo Goddard về Camilletti khi tôi có được bằng chứng nhờ đột nhập vào văn phòng của hắn?
Giờ thì sao?
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !