11 Tuần Yêu Chương 29


Chương 29
Đừng có dùng thẩm quyền làm cha mẹ ra với con...

Lúc 1 giờ 30 phút chiều ngày hôm sau, Meredith rời khỏi bộ phận quảng cáo và đi về văn phòng mình. Suốt cả ngày, dù cô đi đâu, mọi người cũng nhìn chằm chằm vào cô, và cô hiểu vìsao. Cô ấn nút thang máy, nghĩ về bài báo của Sally Mansfield trong tờ Tribune sáng nay làm cho cô giận điên lên:

“Bạn bè của Meredith Bancroft đã choáng váng khi nhìn thấy cô làm mất mặt quý ông độc thân sáng giá nhất ở Chicago, Matthew Farrell, tại buổi diễn opera từ thiện cách đây hai tuần, và giờ họ bị thêm một cú sốc nữa: Hai người họăn trưa cùng nhau tại một cái bàn ấm cúng ở phíasau Landry! Quý ông độc thân mới nhất của chúng ta chắc chắn là một người bận rộn – cũng đêm đó anh đưa Avery Alicia lộng lẫy đến tham dự buổi mở màn của vở Taming of the Shrew tại nhà hát Little.” Truyen8.mobi

Trong văn phòng, Meredith giật mạnh hộc bàn của cô một cách giận dữ, kinh ngạc trước sự trả thù nhỏ nhen của người phụ trách chuyên mục là bạn thân của cô vợ cũ của Parker. Việc cô ta nhắc đến bữa ăn trưa của cô với Matt không là gì ngoài thủđoạn để khiến Parker trông giống như một kẻ ngốc đang có nguy cơ bị phụ tình.

“Meredith,” Phyllis nói, giọng côcăng thẳng. “Thư ký của ông Bancroft vừa mới gọi đến. Côtanói là ông ấy muốn gặp cô ở văn phòng ông ấy ngay lập tức.” 

Không hẹn trước, lời triệu tập đột ngột từ cha Meredith rất ít khi xảy ra; ông thích xem xét hoạt động của những người điều hành của ông tại những cuộc họp hàng tuần lên kế hoạch sẵn và giải quyết những việc khác qua điện thoại. Meredith và thư ký của cô im lặng nhìn nhau, họ đều giả định có thể là nó liên quan đến việc thông báo ai là Tổng giám đốc lâm thời. Kết luận đó đã được xác minh khi Meredith đi đến khu vực tiếp tân bên ngoài văn phòng của cha cô và thấy tất cả các giám đốc điều hành khác cũng đã được gọi đến, bao gồm Allen Stanley, người đã nghỉ phép tuần rồi.

“Cô Bancroft,” thư ký của cha cô ra dấu cho cô bước lại gần. “Ông Bancroft muốn cô đi vào ngay.” Tim Meredith đập thình thịch khi côbước lại phía cửa phòng ông – vì cô làngười đầu tiên được thông báo quyết định của ban quản trị, lôgic hợp lý duy nhất là họđã chọn cô. Giống như cha cô, ông cô, và tất cả những người Bancroft trước họ, Meredith Bancroft sắp có được quyền chính đáng thuộc về cô. Nói chính xác hơn, cô sắp có được sự cho phép để chứng minh giá trị của cô vào sáu tháng tiếp theo.

Gần như rơi những giọt nước mắt ủy mị ngớ ngẩn, Meredith gõ cửa và đi vào văn phòng của ông. Không có ai ngoài một người Bancroft từng sử dụng văn phòng này hoặc ngồi ở phía sau cái bàn đó; làm thế nào mà bố cô có thểphớt lờ một truyền thống vĩ đại nhưvậy chứ!

Bố cô đang đứng ở cửa sổ, tay ông bắt chéo sau lưng. “Chào bố,” cô nói vui vẻ sau lưng ông.

“Chào, Meredith,” ông nói rồi quay lại, giọng ông thân thiện một cách khác thường. Ông ngồi phíasau bàn của ông, nhìn cô đi đến phía trước. Mặc dù có một bàn cà phê và ghế sofa ởđầu kia của văn phòng, ông không bao giờ ngồi ởđó hoặc đề nghị bất cứ một người nào khác ngồi ởđó. Thói quen của ông là ngồi trên cái ghế xoay có lưng tựa cao ở phía sau bàn và nói chuyện với mọi người một cách trang trọng qua cái bàn nam tước cổ to lớn. Meredith không chắc liệu ông làm điều đó vì vô thức, hay do ông cố tình trấn át mọi người. Dù sao đi nữa, nó cũng làm cho mọi người mất bình tĩnh, đôi lúc có cả Meredith, khi phải đi băng qua một khu trải thảm rộng mênh mông mới đến bàn của ông, trong khi ông ngồi ởđó, quan sát và chờđợi.

Bây giờ, Meredith nhận thấy ông đợi với mức độ kiên nhẫn khác thường, mặc dù ông không đứng lên. Trong khi sự giáo dục và tập tục buộc ông phải đứng lên bất cứ khi nào có một phụ nữ đến gần ở bất kỳ nơi đâu, nếu người đó làm việc cho Bancroft ở vị trí quản lý cao cấp hoặc cao hơn, ông vẫn cứ ngồi, thậm chí khi tất cảnhững người đàn ông khác đều đứng lên. Meredith biết, đó là cách ông phê phán âm thầm sự hiện diện của phụ nữ trong hàng ngũ điều hành. Tuy nhiên, khi cô đi cùng ông tới những nơi khác không phải trong cửa hiệu, ông làm theo tất cả nghi thức. Những năm cô làm việc ở cửa hiệu, Meredith đã học được cách chấp nhận hai bộ mặt và những bản tính khác nhau của ông, mặc dù có những lúc cô vẫn thấy bối rối khi tối hôm trước cô vừa hôn chúc ông ngủ ngon và sáng hôm sau ông đi ngang qua cô ở công ty với cái gật đầu cộc lốc.

“Bố thích chiếc váy con đang mặc,” ông nói, nhìn bộ váy cashmere màu be của cô.

“Cảm ơn bố,” Meredith chân thành trả lời với sự bất ngờ.

“Bố ghét nhìn thấy con trong những bộ đồ công sở mà lúc nào con cũng mặc. Phụ nữ nên mặc váy đầm.” Không cho cô cơ hội để trả lời, ông nghiêng đầu về một trong những chiếc ghế phía trước bàn của ông, và Meredith ngồi xuống, cố gắng một cách tuyệt vọng che giấu sự hồi hộp của mình.

“Bốđã triệu tập toàn bộ các nhân viên điều hành đến vì bố có một thông báo, nhưng bố muốn nói chuyện với con trước. Hội đồng quản trịđã quyết định Tổng giám đốc lâm thời.” Ông ngừng lại, và Meredith ngả người trên ghế, căng thẳng với sựchờđợi. “Họđã chọn Allen Stanley.”

“Sao ạ?” Cô nói trong hơi thở hổn hển, choáng váng vì sốc, giận dữ, và không thể tin.

“Bố nói, họ đã chọn Allen Stanley. Bố không muốn nói dối con... họ đã làm điều đó theo lời khuyên của bố.”

“Allen Stanley,”Meredith cắt ngang, đứng lên và nói bằng một giọng giận dữ, choáng váng, “đang bị suy nhược thần kinh từ khi vợ ông ấy chết! Hơn nữa, ông ấy không có chuyên môn hay kinh nghiệm điều hành hoạt động bán lẻ!”

“Ông ta đã làm người quản lý tài chính của Bancroft trong hai mươi năm nay!” Cha cô hét, nhưng Meredith không bịdọa nạt và côvẫn còn chưa nói xong. Phẫn nộ, không phải chỉ vì cô đã bịtước đi cơ hội mà lẽ ra cô nên được, mà còn vìsự ngu dốt của sự lựa chọn người kế vị, cô chống hai tay trên bàn làm việc của ông. “Allen Stanley là một người kế toán đáng ca ngợi! Bố không thể có sự lựa chọn nào tệhơn, và bố biết điều đó! Bất cứ một người nào khác, bất cứ người nào, cũng là một lựa chọn tốt hơn!” Lúc này cô chợt nhận ra một điều gần như làm cho cô quỵ gối. “Đó là lý do tại sao bốđã đề nghị Stanley, phải không? Bởi vì ông ta không thểđiều hành Bancroft tốt hoặc tốt hơn bố làm. Bố cố tình làm cho công ty này gặp nguy hiểm vì cái tôi của bố!”

“Bố sẽ không dung thứ cho cách nói đó của con!” 

“Đừng có dùng thẩm quyền làm cha mẹ ra với con lúc này!” Meredith giận dữcảnh báo. “Bố đã bảo con cả ngàn lần là ở cửa hiệu này quan hệ của chúng ta không tồn tại. Con không phải là con nít, và con không phải đang nói chuyện với tư cách là con gái của bố. Con là một giám đốc cao cấp và là một cổđông lớn của công ty này!”

“Nếu bất cứ giám đốc cao cấp nào dám nói chuyện với bốnhư con bây giờ thì bốsẽđuổi họ ngay lập tức...”

“Vậy thì hãy đuổi con đi!” Cô đáp lại. “Không, con sẽ không để cho bố được thoả mãn đâu! Con từ chức. Ngay lập tức. Bố sẽ có đơn xin thôi việc trên bàn bố trong vòng mười lăm phút nữa!” 

Trước khi cô bước bước chân đầu tiên để rời khỏi, Philip gieo mình xuống ghế của ông. “Ngồi xuống!” Ông ra lệnh cho cô. “Vì con nhất quyết nói chuyện đó vào lúc không thích hợp này, chúng ta hãy lật ngửa các con bài của chúng ta đi.”

“Được thôi!” Meredith đốp lại và ngồi xuống.

“Bây giờ,” ông nói với vẻ nhạo báng chua cay, “thật ra con không tức giận về việc lựa chọn Allen Stanley của bố, con giận dữ vì bố không chọn con.”

“Con giận dữ về cả hai chuyện đó.”

“Dù sao đi nữa, bố cũng có lý do vững chắc không chọn con, Meredith. Lý do thứ nhất là con chưa đủ già dặn hoặc có đủ kinh nghiệm để nắm quyền điều hành công ty này.”

“Thật à?” Meredith bắn trở lại. “Làm sao bố lại đi đến kết luận đó? Bố nhỏ hơn con một tuổi khi ông nội đặt bố vào vị trí này đấy!”

“Chuyện đó thì khác.”

“Chắc chắn là,” cô đồng ý,giọngcô run lên vì tức giận, “kỷ lục của bốởcửa hàng này khi bố được đặt vào vị trí phụ trách ít ấn tượng hơn con! Điều duy nhất bố thật sự hoàn thành là đi làm đúng giờ!” Cô nhìn ông đặt tay lên ngực, như thể ông đang có một cơn đau, và chuyện đó chỉ làm cho cô giận dữhơn. “Đừng giả vờ có một cơn đau tim nữa, vì nó sẽ không ngăn cản con nói nhữnggì mà lẽ ra con nên nói cách đây nhiều năm.” Bàn tay của ông rơi xuống áo khoác, và ông nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của cô khi cô phát âm, “Bố là một người bảo thủ. Và lý do thực sự bốđã không cho con cơhội đó là vì con là phụ nữ.”

“Con nói gần đúng,” ông rít lên với sự tức giận ráng kìm chếgần như ngang ngửa với cô. “Có năm người đàn ông ở khu vực tiếp tân ngoài kia đã đầu tưmấy chục năm cuộc đời họ tại cửa hàng này. Không phải là một vài năm, mà làvài chục năm đấy!”

“Thật à?” Cô công kích một cách chế nhạo. “Có bao nhiều người trong số họđã đầu tư bốn triệu đô-la của riêng mình vào đó? Hơn nữa, bốđang nói dối. Hai trong số những người đàn ông đó đến làm việc ởđây cùng một năm với con, và với mức lương cao hơn, con có thể nói thêm.”

Bàn tay của Philip nắm chặt lại trên bàn làm việc. “Cuộc thảo luận này rất vô nghĩa.” 

“Vâng, đúng vậy,” cô đồng ý một cách chua chát và đứng lên. “Con vẫn từ chức.” 

“Con nghĩ con sẽđi được đến đâu từ nơi này?” Ông nói với hàm ý là côsẽ không bao giờ tìmđược một công việc tốt hơn.

“Bất cứ nhà bán lẻ nào trong nước!” Meredith đáp lại, quá tức giận để cân nhắc đến sựđau khổ của một hành động phản bội như thế sẽ tác động tới cô như thế nào. Bancroft là lịch sử của cô, là cuộc sống của cô. “Marshall Field sẽ thuê con trong vòng năm phút, và cả May Company hay Neimans cũng...”

“Con đang nói dối!” Ông nói.

“Hãy cứ xem con làm đi!” Côcảnh báo, nhưng cô thật sựcảm thấy kinh tởm khi nghĩđến chuyện làm việc cho các đối thủcủa Bancroft và thấy kiệt sức bởi sự huỷ diệt của những cảm xúc trong lòng. Một cách mệt mỏi, cô nói, “Chỉ lần này thôi, bố có thể hoàn toàn thật lòng với con không...”

Khi ông im lặng sắt đá chờ đợi câu hỏi của cô, cô hỏi, “Bố chưa từng có ý định giao cửa hàng cho con, phải không? Không phải bây giờ, không phải trong tương lai, bất kể bao lâu nay con có làm việc chăm chỉ đến thế nào đi nữa, phải không?”

“Đúng.”

Từ tận đáy lòng cô luôn biết là vậy, nhưng dẫu vậy, cô vẫn choáng váng khi nghe ông thừa nhận. “Bởi vì con là một phụnữ,” cô nói rõ. 

“Đó là một lý do. Những người đàn ông ở ngoài kia sẽ không làm việc cho một phụ nữ.”

“Thật vô lý,” Meredith trả lời một cách chết lặng, “và không hợp pháp. Nó cũng không đúng, bố biết điều đó. Có hàng tá người đàn ông làm việc dưới quyền con, trực tiếp hay gián tiếp, trong các bộ phận dưới sự kiểm soát của con. Chính cái tính không dung thứ ích kỷ cá nhân của bố làm bố tin là con không nên điều hành công ty này!Truyen8.mobi

“Có lẽ một phần làvì vậy,” ông bắn trở lại. “Một phần còn vì bố không muốn giúp và khuyến khích sự quyết tâm mù quáng của con nhằm xây dựng toàn bộ cuộc sống của con xoay quanh công ty này! Thực ra, bố sẽ làm bất cứđiều gì trong quyền lực của bố để không cho con xây dựng cuộc sống của con xung quanh bất cứ sự nghiệp nào với bất cứ cửa hiệu nào! Đó là động cơ của bố để không cho con thừa kế văn phòng này, Meredith. Và dù con có thích động cơ của bố hay không, ít ra bố biết chúng là gì. Còn con, thậm chí con còn không biết tại sao mình lại quyết tâm trở thành Tổng giám đốc sắp tới của Bancroft nữa!” 

“Gì!” Cô thốt ra trong sự hỗn loạn trống rỗng và giận dữ. “Tại sao bố lại nghĩvậy?”

“Được thôi, bố sẽ nói. Cách đây mười một năm con kết hôn với một thằng con hoang đã muốn tiền của con và đã làm con mang thai; con mất đi đứa con của hắn ta và con khám phá ra là mình không bao giờ có thể có con được nữa. Và đột ngột,” ông kết thúc với vẻ chiến thắng cay đắng, “con phát triển một tình yêu vĩnh cửu với Bancroft & Company và tham vọng làm mẹ nó!”

Meredith nhìn chằm chằm vào ông trong khi tất cả những lý lẽ sai lầm của ông đi qua bộ não của cô và một luồng cảm xúc đau đớn dâng lên trong họng cô. Đấu tranh để giữgiọng đều đều, cô nói, “Con đã yêu thương nơi này từ khi con còn bé; con yêu nó trước khi con gặp Matthew Farrell và cũng yêu nó sau khi anh ấy rời khỏi cuộc sống của con. Thật ra, con có thể nói với bố chính xác khi nào con đã quyết định làm việc ởđây và một ngày nào đó sẽ làm Tổng giám đốc. Lúc con sáu tuổi, bố đã đưa con đến đây đểchờbố trong khi bốgặp ban quản trị. Và bốđã nói với con,” cô tiếp tục một cách rời rạc “là con có thểngồi ởđó, trong ghếcủa bố, trong khi con đợi bố. Và con đã làm vậy. Con ngồi ởđó, chạm vào cây bút máy của bố, rồi nhấn chuông gọi thư ký của bố qua hệthống liên lạc nội bộ. Cô ta đến và con đọc cho côta chép một lá thư. Một lá thưviết cho bố,” cô nói – và từ vẻ mặt tái mét của ông, cô biết ông đột ngột nhớ lại lá thưđó. “Lá thưđó nói…”cô ngừng lại để hít một hơi run rẩy khác, không chịu để cho ông nhìn thấy cô khóc... “Thưa bố, con sẽ cố gắng học tập và làm việc thật chăm chỉ, để có một ngày bố sẽvô cùng tự hào về con, và bốsẽ cho con làm việc ởđây nhưbố và ông nội. Và nếu con làm được, bố sẽ cho con ngồi vào ghế của bốnữa chứ?’

“Bốđã đọc lá thưvào ngày hôm đó, vàbốđã nói ‘Dĩ nhiên,’” Meredith kết thúc, nhìn ông với vẻ khinh thịtự hào. “Con đã giữ lời hứa của con; nhưng bố thì chưa bao giờ có ý định giữ lời của bố. Những cô bé khác được chơi trò chơi nhà trẻ, nhưng con thì không,” cô bổ sung trong tiếng cười tắc nghẹn. “Con thì chơi với các cửa hiệu bách hoá!”

Hất cao cằm lên, cô nói thêm, “Con thường hay nghĩ là bố yêu con. Con biết bố ướcgì con là một đứa con trai, nhưng con không bao giờ nghĩrằng bố không xem trọng con chỉ vì con chẳng qua là một đứa con gái. Trong suốt cuộc đời con, bốđã làm con coi thường mẹ con vì bà đã bỏ rơi chúng ta, nhưng bây giờ con tự hỏi liệu bà muốn rời khỏi hay là bốđã đẩy bà ra đi, chính xác nhưbố vừa mới đẩy con đi. Lá thưtừ chức của con sẽở trên bàn làm việc của bố vào ngày mai.” Nhìn thấy vẻ thoả mãn trên khuôn mặt của ông vì việc trì hoãn này, cô bèn hất cằm lên cao hơn. “Con có các cuộc họp đã lên lịch, và con phải giải quyết chúng.”

“Nếu con không có mặt ở Truyen8.mobiđây khi bố thông báo với những người khác,” ông cảnhbáo khi côbắt đầu đi về phía cửa văn phòng, “tất cả bọn họ sẽ chắc chắn là con vừa chạy ra khỏi đây vừa khóc nức nở vì không được chọn.”

Meredith ngừng lại đủ lâu để nhìn ông với vẻ coi thường. “Đừng tự làm cho mình ngớ ngẩn, thưa bố. Mặc dù bố xem con như là một cái cối đá không mong muốn, không có người nào trong bọn họ có thể tin là bố vô tâm và hờ hững với con như bố thực sự đã làm. Họ sẽ nghĩ là bốđã nói với con mấy ngày truớc vềviệc ai sẽngười được lựa chọn.”

“Họ sẽ hiểu khác khi con từ chức,” ông cảnh báo, và trong một tích tắc có cái gì đó như lo sợ trong giọng của ông.

“Họ sẽ quá bận rộn giúp đỡAllen Stanley tội nghiệp điều hành chỗ này và không có thời gian nghĩ đến chuyện đó đâu.”

“Bốsẽđiều hành Allen Stanley.”

Meredith ngừng lại, bàn tay đặt trên nắm cửa. Cô nhìn ông qua vai cô, quá tê liệt đến nỗi cô thốt ra tiếng cười, “Con biết điều đó. Bốđã nghĩ là con đủ ngông cuồng để tin là con có thể tự mình điều hành Bancroft mà không cần sự hướng dẫn từ bố trong khi bố nghỉ phép, đúng không? Hay là bốđã sợ rằng con sẽ cốgắng thử?” Không chờnghe câu trả lời của ông, Meredith mở cửa đi vào phòng họp và để lại ông đứng đó.

Sự thất vọng của cô vì không có cơ hội để chứng minh bản thân tại vị trí Tổng giám đốc lâm thời của Bancroft đã hoàn toàn bị che khuất bởi sựđau đớn khi cô vừa nhận thức được sự thật là côcó rất ít ý nghĩa đối với ông. Trong nhiều năm, cô đã tự nhủ là ông yêu cô, chỉ là ông không biết cách thể hiện nó. Bây giờ, khi đứng chờ thang máy, Meredith cảm thấy như thể ai đó đã đảo lộn thế giới của mình. Cánh cửa bật mở và cô bước vào bên trong, sau đó cô nhìn chằm chằm vào tấm bảng cónhững consố sáng đèn, chẳng biết nên ấn nút nào bởi vì cô không biết mình đang đi đâu. Hay cô thực ra là ai. Suốt đời cô đã xem mình là con gái của Philip Bancroft. Đó là quá khứ của cô. Tương lai của cô luôn là ởđây, tại cửa hiệu. Bây giờ quá khứ của cô là một sự dối gạt, còn tương lai của cô... là một sự trống rỗng. Giọng nói trầm trầm của những người đàn ông vang đến từ hành lang và cô vươn tay ra ấn nút đi đến gác lửng, cầu nguyện cánh cửa sẽđóng lại trước khi có bất kỳ ai nhìn thấy mình.

Gác lửng thật ra là một ban công nhìn xuống lầu một của cửa hiệu, và cho đến khi Meredith đi đến lan can bằng đồng bóng loáng rồi nhìn xuống, cô mới nhận thức là cô đã tựđộng đến đây, đến nơi yêu thích của cô. Bàn tay nắm chặt lan can mát lạnh, trơn tru, cô đứng đó nhìn xuống sự hối hảồn ào ở các quầy hàng bên dưới, nhận thấy mình hoàn toàn cô đơn trong cửa hiệu bách hoá đông đúc người đi mua sắm cho lễ Giáng Sinh trong khi bản nhạc “White Christmas” đang phát ra qua hệ thống phát thanh. Bên tay phải cô, tại quầy tính tiền quần áo lót, những người phụ nữđang sờ vào đồ lót và đồ ngủ, trong khi bà Hollings, quản lýcủa bộ phận đồ lót và là cựu quản lý của Meredith, điều khiển quầy tính tiền chính với sự bình tĩnh nghiêm nghị mà bà luôn thể hiện trong suốt hai mươi lăm năm ở Bancroft. Bà tặng cho Meredith một nụ cười, nhưng Meredith quay đi, giả vờ như không nhìn thấy lời chào ngấm ngầm ấy. Cô quay đi vì cô thậm chí không thểgiả vờ cười đáp lại.

Đằng sau lưng cô, người đi mua sắm đang lục tìm tại các dãy hàng áo choàng tắm lụa. Trên ban công đối diện từnơi cô đứng, là bộphận áo quần nam đang kinh doanh phát đạt với mặt hàng áo choàng tắm. Cô nghe nhiều giọng nói, những tiếng nhạc, và tiếng reo không ngớt của máy tính tiền nhả ra những tờ phiếu bán hàng, nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả. Trên cao, hệ thống nhắn tin của cửa hàng bắt đầu reo – hai chuông ngắn, dừng lại, rồi thêm một cái nữa; đó là mã số nhắn tin của cô, nhưng cô không có phản ứng gì. Cho đến khi có ai đó thật sự nói chuyện trực tiếp với cô làm cho cô cố di chuyển. “Cô làm việc ởđây phải không?” Một người đi mua hàng nôn nóng hỏi.

Cô có làm việc ởđây không? Với một nỗ lực Meredith kéo tâm trí của cô tập trung lại. “Ý tôi là,” người phụnữ tiếp tục khi cô ta giơ cái áo choàng tắm ra cho Meredith, “vì cô không mặc áo choàng, tôi cho là cô làm việc ởđây.”

“Vâng, đúng vậy,” Meredith trả lời. Ngày hôm nay, cô làm việc ởđây.

“Vậy thì tôi sẽ tìm thấy cái choàng tắm giảm giá như trong quảng cáo ởđâu? Cái này thì tới 425 đô-la, mà quảng cáo trên tờ Tribune Chủ nhật đã nói các cô bán chúng với giá 89,95 đô-la.”

“Cái đó là ở trên tầng năm,” Meredith giải thích.

Mã số nhắn tin của cô lại reo, mà cô vẫn đứng ởđó – không chắc liệu cô đang nói lời tạm biệt với cửa hiệu, với giấc mơ của cô, hay đơn thuần là tự làm cho mình khổsở.

Lần thứ ba tin nhắn lại reo, Meredith miễn cưỡng đi đến quầy tính tiền áo choàng tắm và quay số cho người điều hành chính của cửa hàng. “Đây là Meredith Bancroft,” cô nói. “Cô đã nhắn tin cho tôi?”Truyen8.mobi

“Vâng, cô Bancroft. Thư ký của cô nói có chuyện gấp và nhắn cô gọi điện đến văn phòng của cô.”

Khi gác máy, Meredith nhìn lướt qua đồng hồcủa cô. Cô có thêm hai cuộc họp nữa đã lên lịch vào buổi chiều đó – giả sử cô có thể vượt qua chúng như thể mọi thứ đều bình thường. Và dù là cô có thể, thì cũng cóý nghĩa gì chứ? Meredith miễn cưỡng gọi số của Phyllis. “Là tôi,” cô nói. “Cô nhắn tin cho tôi?”

“Vâng, tôi xin lỗi đã quấy rầy cô, Meredith,” Phyllis bắt đầu, và từ giọng nói day dứt lúng túng của cô ta, Meredith cho rằng cuộc họp thông báo người kế vị tạm thời của cha cô đã kết thúc, và tin tức này đã lan truyền. “Là Reynolds,” Phyllis tiếp tục. “Anh ấy đã gọi hai lần trong nửa giờ qua. Anh ấy nói cần nói chuyện với cô gấp. Anh ấy có vẻ rất bực bội.”

Meredith nhận thức rõ ràng là Parker cũng đã nghe tin này. “Nếu anh ấy gọi lại, vui lòng nói với anh ấy tôi sẽ gọi lại cho anh ấy sau.” Cô không chịu nổi sự cảm thông của anh ngay bây giờ mà không sụp đổ. Và nếu anh cố gắng nói với cô rằng mọi chuyện nên như thế... cô cũng không chịu được chuyện đó.

“Được rồi,” Phyllis nói. “Cô có một cuộc họp với giám đốc quảng cáo trong nửa giờ nữa. Cô có muốn tôi hủy cuộc hẹn đó không?”

Một lần nữa Meredith do dự, ánh mắt cô lang thang hầu như một cách mê mẩn tới tất cả những hoạt động điên cuồng ở quanh cô. Cô không thể chịu đựng nổi khi chỉ bỏ đi – khi vụ giao dịch Houston vẫn còn dang dở và nhiều dự án khác vẫn cần sự quan tâm của cô. Nếu cô làm việc chăm chỉ trong hai tuần tới đây, cô có thể hoàn thành phần lớn công việc của mình và sẵn sàng chuyển giao các phần còn lại cho người thay thế.

Rời khỏi khi mọi thứ còn hỗn độn – rời khỏi mà không lưu tâm đến những dự án còn dang dở của cô – điều đó không tốt cho cửa hiệu của cô. Cửa hiệu của cô. Làm đau Bancroft giống như làm khổ chính mình. Bất kể cô đi đâu hay làm gì, thì nơi này vẫn luôn là một phần của côvà cô là một phần của nó. “Không, đừng hủy bất cứ cuộc hẹn nào. Tôi sẽ lên đó ngay.” Truyen8.mobi

“Meredith?” Phyllis nói lưỡng lự. “Nếu cô cần một lời an ủi, thì theo như hầu hết chúng tôi, đáng lẽ cô phải được cái ghế Tổng giám đốc đó.”

Nụ cười của Meredith ngắn ngủi và nghẹn lại. “Cám ơn,” cô nói, và gác máy. Những lời an ủi của Phyllis thật đáng yêu, nhưng chỉ là bây giờ chúng cũng không giúp được gì cho tâmtrạng nặng nềcủa cô.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17230


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận