11 Tuần Yêu Chương 40


Chương 40
Linh cảm...

Latt đứng tại trung tâm phòng hội nghị khổng lồ nối tiếp với văn phòng anh, tay chống vào hông, nhìn mọi thứ qua đôi mắt nheo lại, khó chịu. Ba mươi phút nữa Meredith sẽ tới đây, và anh quyết tâm một cách tuyệt vọng, rất trẻ con, là gây ấn tượng với cô qua tất cả những đồ trang trí hòng làm nổi bật sự thành công của anh. Thư ký và nhân viên tiếp tân, mà cho đến nay ngay cả cái tên cũng không bao giờ khiến anh bận tâm muốn biết, đã được triệu tập ở hội trường để anh có thể nghe ý kiến của họ về khả năng tác động của mọi thứ. Anh cũng đã gọi cho văn phòng của Vanderwild, và để lại một lời nhắn khẩn cấp bảo anh ta lên đây ngay. Vanderwild gần với tuổi của Meredith hơn Matt, và anh ta có óc thẩm mỹ – không mất mát gì khi được nghe ý kiến của anh ta với những thứ này. “Cô nghĩ sao, Joanna?” Bây giờ anh hỏi thư ký của anh, bàn tay anh nằm trên bộđiều chỉnh cường độ ánh sáng của những cái đèn nhỏ xíu ở trên cao ẩn vào trần nhà. “Quá ít ánh sáng hay quá nhiều?”

“Tôi… tôi nghĩ nó vừa phải, ông Farrell,” Joanna trả lời vội vàng, hết sức cố gắng không tỏ ra bịhết hồn khi thấy ông chủ kinh khủng của cô hoàn toàn có những bản tính yếu đuối của con người như nghi ngờ, chưa kể đến chuyện anh cuối cùng cũng biết tên họ. Việc anh còn có một nụ cười có sức tàn phá không phải là điều bất ngờ. Họđã thấy anh mỉm cười trong cuộc họp với những người điều hành, trên tạp chí và nhật báo, nhưng cho đến hôm nay, chưa có phụ nữ nào tại Haskell Electronics từng thấy nụ cười đó dành riêng cho cô ta, và cả Joanna lẫn Valerie đang rất cố gắng không nhìn như hãnh diện hoặc bối rối.

Valerie đứng lùi lại, xem xét hiệu quả tác động của món đồ trang trí ngay giữa bàn hội nghị. “Tôi nghĩ hoa tươi trên bàn hội nghị là một ý hay,” cô đảm bảo với anh. “Tôi sẽ thu xếp với người bán hoa để họ mang tới những cành hoa tương tự vào thứ Ba hàng tuần nhé?” Truyen8.mobi

“Tại sao tôi lại muốn làm việc này nhỉ?” Matt hỏi, quásay mê với vấn đề ánh sáng mà trong giây lát quên rằng anh đã làm cho cả hai người phụ nữnghĩ là anh đột nhiên quan tâm tới vẻ ngoài của văn phòng và hội trường thuần túy chỉ vì mỹ quan và không liên quan đến vị khách ngày hôm nay chút nào. “Cái đó trông dễ thương đấy,” anh nói, xem Joannasắp xếp cái bình thủy tinh đáng giá 2.000 đô-la và những cái ly đồng bộở cuối bàn hội nghị bằng gỗ hồng mộc. Khi cô ta đứng thẳng lên và lùi lại từ cái bàn, Matt cau mày nhìn một cách chậm chạp cả căn phòng rộng lớn với thảm bạc và ghế sofa bọc da đỏ tía. Mặc dù văn phòng của anh và hội trường này chiếm lấy toàn bộ một bên của toà nhà kính cao chót vót và nhìn được toàn bộ khung cảnh ngoạn mục Chicago, anh vẫn quyết định kéo những tấm rèm mờ đục lại. Khi những tấm rèm đã đóng lại và căn phòng mờ tối, những ánh đèn rọi lên mặt chiếc bàn dài mười mét bóng lộn sẽ tạo ra những lăng kính bảy sắc cầu vồng lung linh từ những đồ thủy tinh ở trên bàn. Giống như bàn hội nghị, tường phòng cũng bằng gỗ hồng mộc, và một quầy bar hình tròn được đặt ẩn vào bên trong.

Tuy vậy, Matt vẫn tiếp tục cân nhắc một cách cẩn thận về căn phòng. Với những tấm rèm đã được đóng lại, căn phòng nhìn quyến rũ hơn, ấm cúng hơn. Hay nhìn như một nhà hàng đắt tiền, anh không biết chắc nữa. “Mở hay đóng?” Anh hỏi hai người phụ nữ, rồi ấn nút mở những tấm rèm dài chừng hai lăm mét khỏi bức tường kính để khung cảnh ngoạn mục hiện ra, và họ có thể giúp cho anh quyết định.

“Mở,” Joanna nói.

“Mở,” Valerie tán đồng.

Matt nhìn ra một ngày mù mịt, u ám. Cuộc gặp mặt với Meredith sẽ kéo dài ít nhất là một giờ, đến lúc đó trời sẽ tối, và tầm nhìn sẽ đẹp tuyệt vời. “Đóng,” anh nói, nhấn nút và nhìn những tấm rèm chạy qua bức tường kính. “Tôi sẽ mở chúng ra khi trời tối,” anh nói, rõ ràng là đang nghĩngợi.

Vuốt lại vạt áo vest, Matt cân nhắc đến cuộc gặp gỡ sắp diễn ra, biết sự ám ảnh của anh về những chi tiết nhỏ là ngớ ngẩn. Dù cho Meredith có bịấn tượng với những đồ thủy tinh đáng giá 40.000 đô cùng tất cả những thứ khác trong cái vương quốc nhỏ của anh – dù cho cô cảm thấy thoải mái và hoà nhã khi cô bước vào – chắc chắn cô sẽ không thích không khí xung quanh như địa ngục, hoặc người chủ căn phòng, một khi cuộc họp bắt đầu.

Anh thở dài, nửa sốt sắng và nửa miễn cưỡng với trận chiến sắp bắt đầu, sau đó lơđãng nhớ lại hai phụ nữ đang đợi để xem anh có cần thứ gì khác nữa không. “Cảm ơn các cô. Các cô đã giúp tôi rất nhiều,” anh nói, tâm trí anh quay lại với vẻ ngoài của căn phòng. Anh cười với cả hai người phụ nữ, nụ cười thân thiện làm họ rốt cuộc cũng cảm thấy được công nhận và thích thú, sau đó anh làm hỏng điều đó hoàn toàn bằng cách hỏi cô thư ký, “Nếu cô là một phụ nữ, thì cô có thấy căn phòng này hấp dẫn không?”

“Tôi thấy nó hấp dẫn,” Joanna nói lạnh tanh, “ngay cả một người máy cũng thấy vậy, ông Farrell!”

Phải mất một lát sựlạnh lẽo trong giọng nói của cô ta mới thấm vào Matt, nhưng khi anh nhìn qua vai, cả hai người phụ nữđã đi ngang qua Eleanor Stern. “Cô ta phật ý về chuyện gì thế?” Anh thắc mắc với thư ký của mình, người chỉ có một sự quan tâm duy nhất, giống nhưbản thân anh, là làm xong công việc tại văn phòng, không tán gẫu hoặc đùa cợt.

Bà Stern vuốt thẳng bộ đồ màu xám và lấy cây bút chì nhét ở sau tai. “Tôi cho là,” bà nói với vẻ khinh thị không che đậy với các thư ký khác, “cô ta hy vọng anh nhận thức được cô ta cũng là một phụ nữ. Cô ta hy vọng được anh chú ý từ ngày anh đến đây.”Truyen8.mobi

“Cô ta đang phí thời gian,” Matt nói. “Cô ta chỉ là người làm cho tôi. Chỉ có kẻ ngốc mới bỡn cợt với nhân viên của anh ta.”

“Có lẽ anh nên lập gia đình,” bà Stern trả lời một cách hợp lý, nhưng bà đang lật quyển sổ ghi chép của mình, tìm kiếm một vài con số mà bà muốn thảo luận với anh. “Vào thời của tôi, chuyện đó sẽ ngăn chặn được khát vọng của pháinữ.”

Một nụcười chậm chạp cắt ngang khuôn mặt Matt và anh dựa hông vào bàn hội nghị, đột ngột muốn nói với ai đó về sự thật mà anh vừa khám phá ra mấy ngày trước đây. “Tôi đã kết hôn,” anh lặng lẽ nói, chờ phản ứng kinh ngạc của bà.

Bà Stern lật một trang, và vẫn không nhìn lên, bà nói, “Xin gửi lời chúc mừng chân thành nhất của tôi đến hai người.”

“Tôi thành thật đấy,” Matt nói, lông mày anh chau lại.

“Tôi có nên chuyển tiếp lời chúc mừng đó tới cô Avery không?” Bà hỏi tỉnh bơ. “Cô ấy đã gọi hai lần vào hôm nay đấy.”

“Bà Stern!” Giọng Matt rít lại, và lần đầu tiên trong quan hệ công việc của họ anh thực sự tiếc là anh chưa bao giờ kết thân với bà. “Tôi đã kết hôn với Meredith Bancroft mười một năm trước đây. Cô ấy sẽ đến đây chiều nay!”

Bà nhìn anh qua gọng kính. “Hôm nay anh có cuộc hẹn ăn tối ở Renaldo. Cô Bancroft sẽ tham gia cùng với anh và cô Avery à? Nếu vậy, thì tôi đổi sang đặt bàn tiệc cho ba người nhé?”

“Tôi đã hủy cuộc hẹn của tôi với…” Matt bắt đầu, sau đó miệng anh há hốc, và một nụ cười trễ nải hiện ra trên khuôn mặt anh. “Tôi có nghe thấy sự chỉ trích trong giọng nói của bà không nhỉ?”

“Tất nhiên là không, Farrell. Anh đã nói rất rõ ràng ngay từ lúc đầu rằng chỉ trích hành động của anh không phải là một phần trong công việc của tôi. Như tôi nhớ, anh đã nói rằng anh không muốn nghe ý kiến cá nhân của tôi, và anh không muốn bánh vào ngày sinh nhật của anh; anh chỉmuốn kỹ năng và thời gian của tôi. Bây giờ, anh có muốn tôi có mặt tại cuộc họp này để ghi chép không?” 

Matt nuốt lại tiếng cười giật mình bởi khám phá ra là lời nhận xét cách đây đã lâu của anh rõ ràng đã giày vò bà trong suốt những năm qua. “Tôi nghĩ cũng là một ý hay để cho bà ghi chép. Chú ý kỹ đến bất cứ thứ gì mà cô Bancroft hoặc luật sư của cô ấy đồng ý; tôi định buộc họnhượng bộ hoàn toàn.”

“Rất tốt,” bà nói, và xoay người bước đi.

Đằng sau lưng bà, giọng của Matt làm bà dừng bước.

“Bà Stern?” Bà quay người lại, đứng thẳng, cây bút chì trong tư thế sẵn sàng để ghi lại chỉ thị của anh. Một cách trêu chọc, Matt hỏi, “Bà có tên không?”

“Chắc chắn,” bà trả lời, mắt nheo lại.

“Tôi có thể dùng nó không?”

“Dĩ nhiên. Mặc dù, tôi nghĩ cái tên Eleanor không thích hợp với anh như cái tên Matthew mà anh đang dùng đâu.”

Matt nhìn vẻ vô cảm của bà và nuốt một tràng cười sảng khoái, không chắc là bà đang nghiêm túc hay nói đùa. “Bà có nghĩ,” anh nói một cách nghiêm trang, “bà vàtôi có thể... ít trang trọng hơn ởđây không?”

“Tôi cho là anh đang đề nghị một mối quan hệ thoải mái hơn, một mối quan hệđiển hình hơn giữa thư ký và ông chủ?”

“Đúng, thực sựđúng vậy.”

Bà nhướng cặp chân mày xám, nhưng lần này Matt nhìn thấy điều đó – nụ cười cho câu trả lời ánh lên trong đôi mắt nhợt nhạt của bà. “Tôi sẽđem bánh cho anh vào ngày sinh nhật của anh nhé?” 

“Có lẽ,” anh nói với nụ cười e dè.Truyen8.mobi

“Tôi sẽ lưu ý chuyện đó,” bà trả lời, và khi bà thực sự ghi chú lại, Matt cười vang. “Còn gì nữa không?” Bà hỏi, và lần đầu tiên trong những năm làm việc với nhau, Eleanor Stern mỉm cười với anh. Nụ cười làm cho khuôn

mặt của bà trở nên hấp dẫn hơn. “Còn một điều nữa,” Matt nói thêm, “nó rất quan

trọng, và tôi muốn bà hoàn toàn chú ý.”

Bà nghiêm trang ngay lập tức. “Anh nói đi.”

“Theo ý kiến của bà, hội trường này vô cùng ấn

tượng, hay chỉđơn thuần là phô trương?” 

“Tôi cảm thấy hoàn toàn tự tin,” bà trả lời với nét mặt trung thực, sau khi quan sát khắp căn phòng, “là cô Bancroft sẽđiếng người vì thán phục.”

Matt nhìn khi bà tỉnh bơ quay gót và trên thực tế là chạy ra khỏi phòng, nhưng anh có thể thề là vai bà rung rung.

Peter Vanderwild đang đi tới đi lui trong văn phòng của bà Stern, chờ bà già xuất hiện từ văn phòng của Farrell và cho phép anh ta vào. Bà đi ra với vẻ vội vàng khác thường, và bản thân Peter phải gắng hết sức để không cảm thấy mình giống một namsinh trốn học đang đối mặt với hiệu trưởng. “Ông Farrell muốn gặp tôi,” anh nói với bà, cố gắng che giấu sự bối rối của anh với lệnh triệu tập khẩn cấp của Matt. “Anh ấy nói rất quan trọng, nhưng anh ấy không nói gì về nó và tôi… tôi không biết phải mang theo hồsơ nào.”

“Tôi không nghĩ,” bà nói bằng một giọng cố kìm nén khác thường, “là ông ấy sẽ cần hồ sơ nào của anh, anh Vanderwild. Anh có thể vào!”

Peter liếc nhìn bà với cái nhìn thắc mắc, nghi ngờ rồi vội vã đi vào để gặp Matt. Hai phút sau Peter ra khỏi văn phòng của Matt, sơ ý tông vào góc bàn của bà Stern trong tâm trạng mải suy nghĩđến mức lơđãng.

Bà nhìn lên anh. “Anh có trả lời được câu hỏi của ông Farrell mà không cần các hồsơ của anh không?”

Một cách tuyệt vọng đang cần được trấn an, Peter dũng cảm thốt lên điều mà anh biết sẽ bị bà coi khinh. “Có, nhưng tôi… tôi không dám chắc là mình đã cho câu trả lời đúng. Bà Stern,” anh van xin, “theo ý kiến của bà, hội trường cóvẻấn tượng hay phô trương?”

“Ấn tượng,” bà nói.

Vai của Peter rũ xuống nhẹ nhõm. “Tôi cũng nói thế.”

“Đó là câu trả lời đúng.”

Peter nhìn chằm chằm vào bà một cách kinh ngạc; bà đang nhìn anh, mắt bà chắc chắn là loé sáng với vẻ thích thú cảm thông. Bị ngạc nhiên bởi nhận thức thật ra có đôi chút ấm áp dưới vẻ mặt lạnh như băng của bà, anh tự hỏi liệu có phải sự cứng rắn của anh trước đây đã ít nhiều làm cho bà không niềm nở với anh. Anh quyết định mua cho bà một hộp kẹo vào Giáng sinh này. Truyen8.mobi

Stuart đang chờ, cái cặp trong tay, khi Meredith đi vào tiền sảnh của toà nhà Intercorp. “Em nhìn rất tuyệt,” anh nói, bắt tay Meredith. “Hoàn hảo. Bình tĩnh và tự chủ.”

Sáng hôm đó, sau một tiếng đồng hồ suy nghĩ, Meredith cuối cùng đã quyết định mặc bộ đồ màu vàng hoa trường thọvới cái áo khoác màu xanh nước biển có viền màu vàng trường thọ, chỉ vì cô đã đọc ở một nơi nào đó viết rằng nam giới nghĩ màu vàng thể hiện sự quyết đoán nhưng không thù địch. Với hy vọng làm cho ấn tượng quyết đoán đó càng tăng thêm, cô đã búi tóc lên cao thay vì xõa chúng ra.

“Farrell chỉ cần nhìn em một cái là đưa cho chúng ta bất cứ thứ gì chúng ta yêu cầu,” Stuart nói một cách nịnh đầm khi họ bước về phía thang máy. “Làm sao mà anh ta có thể kháng cựlại chứ?”

Rõ ràng hình ảnh cuối cùng mà Matt đã nhìn thấy ở cô làtrần trụi trên giường đang làm cho Meredith trở nên hết sức đau khổ và lo lắng với việc đương đầu với anh ngay lúc này. “Em cảm thấy chuyện này chẳng hay ho chút nào,” cô run rẩy nói, bước vào thang máy trước Stuart. 

Cô nhìn chòng chọc như một người mù vào cánh cửa bằng đồng bóng loáng, cốgắng nhớvềnhững tiếng cười và những cuộc chuyện trò hòa nhã mà cô đã chia sẻ với Matt ở trang trại. Thật sai lầm khi nghĩ về anh như kẻ thù của cô lúc này, cô nhắc nhở mình. Cô đã khóc trong tay anh vì sự mất mát đứa con, và anh đã ôm cô, cố an ủi cô. Đó là điều cô cần nhớ, vì vậy côsẽ không căng thẳng một cách ngớ ngẩn. Matt không phải là kẻ thù của cô.

Nhân viên tiếp tân trên tầng sáu mươi đứng lên ngay khi Stuart báo tên. “Vui lòng đi theo hướng này. Ông Farrell đang đợi hai người. Những người khác đã đến cả rồi.”

Sự đĩnh đạc mà Meredith đang cố gắng tỏ ra bị thổi bay khi cô đi vào văn phòng của Matt mà hoàn toàn không nhận ra. Bức tường bên trái đã được đẩy ra để văn phòng của anh thông với một hội trường lớn như sân quần vợt trong nhà. Hai người đàn ông đã ngồi ở bàn hội nghị, nói chuyện một cách rời rạc với Matt.Anh ngước lên nhìn thấy cô, và lập tức đứng lên, bắt đầu đi về phía cô với những bước sải dài, vẻ mặt anh ấm áp và thả lỏng. Anh đang mặc bộ đồ màu xanh sẫm đẹp tuyệt vừa vặn, với áo sơ mi và một cái cà vạt lụa xanh và đỏ sẫm rất đẹp. Vì lý do nào đó, bộ âu phục kinh doanh của anh thậm chí còn làm cho cô cảm thấy bất anhơn về cuộc họp này. “Để anh giúp em với cái áo choàng của em,” anh nói, lờđi Stuart lúc ấy đang tự cởi áo choàng.

Quá căng thẳng và ngượng ngùng để nhìn thẳng vào mắt anh, Meredith làm theo một cách máy móc, hơi xoay lại, cố gắng chặn lại cái rùng mình đang chạy qua người khi anh đỡ lấy cái áo choàng và những ngón tay anh chạm vào vai cô. Sợ rằng anhsẽ nhận thấy phản ứng của cô, cô cúi đầu và tập trung vào việc gỡđôi găng tay màu xanh nước biển và chuyển chúng sang bàn tay đang cầm túi xách cũng màu xanh nước biển của cô. Stuart đã đi đến bàn hội nghịđểbắt tay với các đối thủ, vì vậy Meredith tiến về phía anh, nhưng khi anh chuẩn bịgiới thiệu côvới hai luật sư kia, Matt đột ngột xuất hiện bên khuỷu tay cô và bắt đầu hành động một cách phi lý, như thểđây là một cuộc họp mặt thân thiết đang được anh chủ trì vàcô là vị khách mời danh dự. “Meredith,” anh nói với nụ cười lấp lánh trong mắt, “anh muốn em gặp Dave Levinsonvà Bill Pearson.”

Nhận thức được sự sở hữu và sự che chở của Matt khi anh đứng bên cạnh cô, Meredith rời ánh mắt chằm chằm khỏi anh và nhìn hai người đàn ông kia, bắt tay với mỗi người. Họ đều cao trên mét tám, không chê vào đâu được trong bộ quần áo phù hợp với vẻ tự tin thanh lịch và kiên quyết. So sánh với vẻngoài cao lớn của họ, Stuart, người đang đứng đối diện, mang vóc người nhỏ bé và diện mạo hoàn toàn khác biệt, với mái tóc nâu lưa thưa và cặp kính cận gọng sừng. Thực ra, Meredith nghĩ một cách căng thẳng khi Stuart tự giới thiệu mình với Matt, Stuart nhìn có vẻbịtrấn áp và đơn độc.

Như thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, Matt nói, “Bill và Dave ởđây để bảo vệ lợi ích của em cũng như của riêng anh.” Nhận xét đó làm cho Stuart khựng lại khi đang ngồi xuống, và nhìn Meredith với cái nhìn chế nhạo không nao núng cảnh báo cô không nên tin điều đó ngay lúc này. Meredith thấy cái nhìn đó và cảm thấy hết sức an tâm. Stuart có thể trẻ và thấp hơn hai người kia, nhưng anh không ngu ngốc và không bịtrấn áp.

Matt cũng nhìn thấy điều đó nhưng anh lờ nó đi. Hướng về Meredith, người sắp sửa ngồi xuống, anh đặt bàn tay anh dưới khuỷu tay cô để chặn cô lại, bắt đầu thực thi kế hoạch của mình. “Chúng tôi vừa mới quyết định sẽuống gì khi em đến,” anh nói dối khi cô khựng lại, nhìn anh với vẻbối rối. Anh đăm đăm nhìn vào các luật sưcủa mình. “Các anh sẽuống gì, những quý ông?”

“Scotch và nước,” Levinson nhanh chóng trảlời, hiểu rằng ông vừa mới được bảo phải uống một ly cho dù ông có muốn hay không, và ngoan ngoãn đẩy chồng hồ sơ mà ông định mở ra qua một bên. Truyen8.mobi

“Tôi cũng thế,” Pearson nói theo, nhận được tín hiệu của Matt và ngồi thư giãn trên ghế của mình nhưthểhọ có rất nhiều thời gian.

Hướng vềStuart, Matt hỏi, “Anh muốn uống gì?”

“Perrier,” anh nói một cách giễu cợt, “với chanh, nếu anh có.”

“Chúng tôi có chanh.”

Matt nhìn Meredith, nhưng cô lắc đầu và nói, “Em không muốn uống gì cả.”

“Trong trường hợp đó, em sẽgiúp anh mang đồ uống chứ?” Anh phản kích lại, quyết tâm tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô. “Ba người đàn ông này đã đối mặt với nhau qua bàn hội nghịtrước đây. Anh tin chắc họsẽ tìm ra cái gì đó để nói trong khi chúng ta đi lấy đồ uống cho họ.” Đã dặn sẵn Levinson và Pearson giữ chân Stuart, anh đặt bàn tay mình dưới khuỷu tay Meredith. Đằng sau anh, Levinson đã bắt đầu đưa ra những lời đối thoại sôi nổi về mấy vụ xét xử gây tranh cãi trong báo chí, và Pearson còn thêm vào không ít lời nhận xét – với giọng nói đủ to để giúp Matt có được sự riêng tư với Meredith.

Quầy rượu có hình bán nguyệt hoàn toàn làm bằng những tấm gương đã được vát hẹp, thẳng đứng, và bởi vì nó đã được đặt âm tường, Matt đã khuất khỏi tầm nhìn của những người đàn ông tại bàn hội nghị ngay khoảnh khắc anh bước qua quầy rượu. Tuy nhiên Meredith, một cách ương ngạnh vẫn quanh quẩn ở bên kia quầy rượu, nhìn chằm chằm vào những tấm gương vát nghiêng như thể bị thôi miên bởi sự phản chiếu những ánh sáng màu tỏa ra từnhững cái cốc pha lê. Lấy cái xô đá trên quầy, Matt bỏđá vào năm chiếc ly,sau đó anh mở nút một chai thủy tinh rồi đổ rượu scotch vào ba chiếc ly, và vodka vào một chiếc khác. Nhìn lướt qua tủ lạnh, anh ngẫu nhiên đề nghị, “Em có thể lấy cho anh chai Perrier không?”

Cô gật đầu, và anh nhìn cô di chuyển với vẻ miễn cưỡng quanh quầy làm theo lời yêu cầu của anh. Tuyệt đối tránh nhìn anh, cô lấy ra chai Perrier và chanh, rồi đặt tất cả trên quầy, sau đó cô bắt đầu quay lưng. “Meredith,” Matt nói lặng lẽ, đặt nhẹ tay trên cánh tay cô đểgiữ cô lại, “tạisao em không nhìnvào anh vậy?” 

Cô giật mình bởi sự đụng chạm của anh và anh thả cánh tay cô ra, nhưng cô đưa mắt nhìn anh, và khi cô nhìn anh, hầu như sự căng thẳng biến mất khỏi khuôn mặt đẹp của cô. Thậm chí cô mỉm cười tiếc nuối khi thừa nhận, “Em không hiểu chính xác là tại sao, nhưng em thấy toàn bộ chuyện này quá ngượng ngập.”

“Đáng đời em,” anh trêu chọc, cố gắng làm thay đổi tâm trạng của côvới vẻ hài hước. “Có aitừng nói cho em biết là không hay ho chút nào khi bỏ rơi một người đàn ông trên giường mà không nói gì ngoài một lời nhắn tạm biệt không? Nó làm cho anh ta tựhỏi liệu em có còn tôn trọng anh ấy không.”

Cô nuốt tiếng cười khúc khích với lời nói dí dỏm của Matt, và anh cười toe toét lại với cô. “Rời khỏi anh bằng cách đó thật là ngớ ngẩn,” cô thừa nhận, và cả hai đều không biết là tại sao, cho dù họ có xa nhau bao lâu, hay những tình huống căng thẳng xung quanh mỗi cuộc họp có như thế nào đi chăng nữa, họ vẫn nói chuyện với nhau rất dễ dàng. “Em không thể giải thích tại sao em đã làm vậy. Chính em cũng không hiểu nổi.”

“Anh nghĩ là anh hiểu,” Matt nói. “Này, uống đi.” Anh đưacho cô ly rượu vodka pha soda mà anh đã pha cho cô. Khi cô chuẩn bị từchối và đẩy nó lại cho anh, anh lắc đầu, “Nó sẽ giúp cho cuộc họp này trở nên dễ chịu hơn.” Anh đợi cho đến khi cô uống một ngụm rượu, rồi nói những gì anh đã kéo cô ra đây để nói. “Anh muốn xin em một đặc ân.”

Meredith nghe thấy sự trang nghiêm đột ngột trong giọng nói của anh, và cô nhìn kỹ anh. “Đặc ân gì?”

“Em có nhớ ở trang trại – em đã xin anh một thoả thuận ngừng bắn không?”

Cô gật đầu, nhớ rõ ràng cái cách cô đứng bên cạnh giường anh, nhìn tay anh siết chặt tay cô. Truyen8.mobi

“Giờ anh cũng muốn xin em một điều nhưvậy – một loại thoả thuận ngừng bắn, đình chiến, ngay từ lúc luật sưcủa anh bắt đầu nói chuyện cho đến khi em rời khỏi căn phòng này.”

Sự báo động vang lên trong cô, mơ hồ và không tập trung, và cô từ từ đặt ly của mình xuống, thận trọng quan sát nét mặt không thểđọc nổi của anh. “Em không hiểu.”

“Anh đang yêu cầu em lắng nghe các điều khoản anh đưa ra và nhớ là, dù chúng có như thế nào…” Matt ngừng lại, cố nghĩ những lời mô tả thích hợp về tác động mà các điều khoản của anh có thểđánh vào cô. “Bất kể các điều khoản của anh có khác thường thế nào đi chăng nữa, anh đang làm điều mà anh thật sự tin là tốt cho cả hai chúng ta. Luật sư của anh sẽ giải thích giải pháp thay thếhợp pháp của anh nếu em từchối lời đề nghịcủa anh, và em nhất định sẽcảm thấy bịđẩy vào ngõ cụt ngay lúc đầu, nhưng anh xin em đừng đứng lên và rời khỏi đây, hoặc rủa ba người bọn anh đi xuống địa ngục, dù em sẽtức giận đến thế nào đi nữa. Cuối cùng, anh muốn em cho anh năm phút ởđây nói chuyện riêng với em, sau cuộc họp, trong suốt thời gian đó anh sẽcố gắng thuyết phục em đồng ý những đề nghị của anh. Nếu anh không thể làm vậy, emcứ thoải mái bảo anh xuống địa ngục và rời khỏi đây. Em sẽđồng ýchứ?”

Sự báo động của Meredith lên đến một đỉnh cao mới, nhưng anh chỉ mới yêu cầu cô ở lại đây, và bình tĩnh trong khoảng thời gian một giờ hay hơn.

“Anh đã tán thành điều khoản của em ở trang trại,” anh nhắc nhở cô, “chẳng lẽ yêu cầu em đồng ý với anh bây giờ là quá đáng sao?”

Không thể chịu được sức ép lý lẽ của anh, Meredith từ từ lắc đầu. “Được rồi, em đồng ý. Thoả thuận ngừng bắn,” cô nói, rồi bất ngờ khi thấy Matt đưa tay ra cho cô đúng như cách cô đã đưa tay ra cho anh ở trang trại, ngoại trừ lòng bàn tay của anh quay lên. Trái tim cô lỗi nhịp một cách không thể cắt nghĩa khi cô đặt tay vào trong tay anh và những ngón tay anh đóng chặt quanh nó.

“Cảm ơn em,” anh nói.

Cô run rẩy vì mình đã nói đúng những lời anh từng nói. Lấy làm kinh ngạc là khoảnh khắc này tại trang trại rõ ràng dường như rất sâu đậm đối với anh, cô cố cười đáp lại anh khi lặp lại những chữ của anh: “Không có gì.”

Hoàn toàn nhận thức được thủđoạn mà Farrell đã dùng để kéo Meredith đi, Stuart để hai người luật sưtiếp tục thao thao về hàng loạt câu chuyện phiếm trong khi anh thầm đếm trong đầu khoảng thời gian cần thiết để chuẩn bịnăm ly rượu. Khi thời gian đó đã trôi qua, anh xoay quanh ghế của mình, chưng hửng quay lưng lại với Levinson và Pearson, rồi không màng che giấu những gì anh đang làm, anh nhướng cổ để nhìn về phía hai người ở quầy rượu. Phần nào anh hy vọng nhìn thấy Farrell đang làm phiền Meredith; nhưng những gìanh thấy là một đôi, trong tư thế làm cho Stuart cảm thấy mất phương hướng trong giây lát. Thay vì cố quấy rầy cô, Farrell đang nắm tay cô, nhìn cô với nụ cười dịu dàng mà Stuart cho là... quá âu yếm. Và Meredith, người hầu như luôn đĩnh đạc, đang đặt bàn tay cô vào tay Farrell và nhìn lên anh ta với vẻ mặt mà Stuart chưa từng thấy trước kia: vẻ mặt yếu ớt thể hiện sự quan tâm không giấu diếm.

Đột ngột, Stuart kéo ánh mắt của anh khỏi hai người họ và hướng nó về các luật sư, nhưng một phút sau, khi cô và Farrell mang đồ uống đến bàn hội nghị, anh vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích thích hợp cho vẻ mặt của Meredith.

Khi Farrell kéo ghế cho Meredith ngồi, Pearson nói, “Matt, chúng ta bắt đầu chưa?” Cách sắp xếp chỗ ngồi làm cho Stuart thấy lạ ngay từ phút đầu tiên anh bước vào phòng: Pearson cố tình được bố trí ngồi ởđầu bàn hội nghị, nơi Farrell thường ngồi. Meredith ngồi bên trái Pearson, Stuart bên cạnh cô. Levinson ngồi bên phải Pearson, trực tiếp đối diện với cô, và bây giờ Farrell đi quanh bàn, ngồi cạnh Levinson. Nhận rasự quỷ quyệt hơn bao giờ hết, Stuart tự hỏi phải chăng Farrell đã cố tình đặt Pearson vào ghế nóng để khiến cho Meredith nghĩ rằng Pearson chứ không phải anh ta chịu trách nhiệm về bất cứđiều gìcô sắp sửa nghe? Hoặc là, Stuart nghĩ, nhìn Farrell ngả vào lưng ghế và bắt chéo chân, Farrell muốn có thể quan sát Meredith trong suốt cuộc thảo luận mà không tỏ raquá lộ liễu nếu như anh ta ngồi tại đầu bàn.

Một lát sau Pearson bắt đầu nói, và những gì ông ta nói quá bất ngờ, quá phi lý làm cặp lông mày của Stuart chau lại trong sự bất ngờ cảnh giác. “Có nhiều thứ để cân nhắc ởđây,” ông ta nói, nhắm những lời nhận xét đến Stuart – những nhận xét mà Stuart ngay lập tức biết là chúng cố tình được dựng lên để có thể tác động đến cảm xúc của Meredith. “Chúng ta có mặt ởđây vì hai người đã tuyên thệ cách đây mười một năm, những lời tuyên thệ trang trọng. Cả hai người đều biết vào lúc kết hôn rằng đó không là một chuyện đùa hay...”

Vừa bực bội vừa thích thú, Stuart nói, “Anh có thể trích dẫn toàn bộ lễ cưới, Bill. Họđã trải qua chuyện đó cách đây mười một năm. Đó là lý dotại sao chúng ta ở đây lúc này.” Rồi anh hướng về Matt, người đang vu vơ lăn tròn cây bút vàng giữa ngón tay, và nói, “Thân chủ của tôi không quan tâm đến số tiền được ấn định trong tình huống này. Anh muốn gì và anh có đề nghị gì? Chúng ta hãy bắt đầu giải quyết ngay những vấn đề quan trọng.”

Thay vì phản ứng lại sự khiêu khích cố tình của Stuart, Matt nhìn lướt qua Pearson, và với cái gật đầu nhẹ, anh ra lệnh cho ông ta phải làm đúng như vậy.Truyen8.mobi

“Rất tốt,” Pearson nói, bước vào vai trò của người trung gian tốt bụng. “Bây giờ chúng ta đang ởđây. Thân chủ của chúng tôi có đủ bằng chứng cho một vụ kiện tồi tệ và gây nhiều thiệt hại chống lại bố của thân chủ anh. Do sự can thiệp vô ý thức của Philip Bancroft vào hôn nhân của thân chủ chúng tôi, thân chủ chúng tôi bị tước đoạt quyền thamdựđám tang của con anh ấy, tước đoạt quyền được an ủi vợ anh ấy và được cô ấy an ủi sau cái chết của đứa con, và anh ấy đã lầm lẫn tin là cô ấy muốn ly hôn với mình. Tóm lại, anh ấy bịtước đoạt mười một năm hôn nhân. Ông Bancroft cũng đã can gián vào chuyện kinh doanh của ông Farrell một cách bất hợp pháp bằng việc cố gây ảnh hưởng tới Hội đồng Ủy ban quy hoạch Southville. Tất nhiên những vấn đề này có thể được giải quyết tại toà án.”

Stuart nhìn lướt qua Farrell, người đang quan sát Meredith nhìn chòng chọc vào Pearson, mặt cô trắng bệch. Tức giận vì cô bất ngờbịtrở thành đề tài đem ra thảo luận, Stuart nhìn Pearson và nói khinh khỉnh, “Nếu một người đàn ông đã có vợ có mâu thuẫn với gia đình vợ có thể kiện họ vì điều đó, thì chắc phải có năm-mươi-năm-sổ-ghi-án bị dồn lại. Họ sẽ cười vào mặt anh ta ở toà án.” Pearson nhìn anh với đôi lông mày nhướng cao thách thức. “Tôi không cho là vậy. Sự can thiệp của Bancroft là cố tình và cực đoan; tôi nghĩ bồi thẩm đoàn sẽ xét xử chống lại Bancroft vì những hành động này, theo ý kiến của tôi, là những hành động không thể biện hộ và đồi bại đến mức ngạc nhiên. Và đó là chưa kể đến chuyện Bancroft một cách bất hợp pháp đã cố gây ảnh hưởng đến Ủy ban quy hoạch Southville. Tuy nhiên,” ông nói, đưa tay lên để làm cho Stuart im lặng, “cho dù là chúng tôi có thắng hay không, nội chuyện nộp đơn kiện thôi cũng sẽ gây một làn sóng khó chịu trong công chúng – một tin tức sẽ gây thiệt hại cho ông Bancroft cũng như Bancroft & Company. Ai cũng biết rằng ông Bancroft đang bịbệnh rất nặng, và, dĩ nhiên, tác động nhưvậy của công chúng cùng chuyện xét xử có thể gây thêm nguy hiểm cho sức khoẻcủa ông ấy.”

Cơn hoảng sợđang dâng lên trong dạ dày Meredith, nhưng ngay lúc đó cảm giác mạnh nhất của cô là bị phản bội. Cô đã lái xe đến trang trại để kể cho Matt nghe sựthật về đứa bé và bức điện của cha cô; vậy mà bây giờ anh đang sử dụng chúng để chống lại cô. Tuy nhiên cô thấy khá hơn khi Pearson nói, “Tôi đềcập đến tất cảnhững chuyện đó, cô Bancroft, không phải để báo động hay làm cho cô bực bội, mà chỉđểgợi cho cô nhớ về các sự kiện và cho cô biết quan điểm của chúng tôi. Tuy nhiên, ông Farrell muốn bỏ qua tất cả những thứ mà tôi đã và đang đề cập, và khước từ quyền tố tụng theo quy định luật pháp chống lại bố cô trong thời hạn tố tụng – đểđổi lại một vài thoả thuận đơn giản với cô. Stuart,” ông ta nói khi trao bản tài liệu dài hai trang cho Stuart và một bản sao tương tự cho Meredith, “lời đề nghị mà tôi sắp sửa nói được miêu tả chi tiết trong tài liệu này, và sẽ xóa đi bất cứ nghi ngờ nào của anh vềsự chân thành của Farrell, anh ấy đã đề nghịký nó vào cuối cuộc họp này. Tuy nhiên, có một yêu sách, là đề nghị này phải được chấp nhận hoặc từ chối trước khi thân chủ của anh rời khỏi đây hôm nay. Nếu đề nghịcủa thân chủ tôi bị bác bỏ, tài liệu này được thu hồi kể từhôm nay và chúng tôi sẽnộp đơn tố tụng theo quy định luật pháp chống lại Philip Bancroft vào cuối tuần. Anh có muốn có vài phút để kiểm tra trước khi tôi tóm tắt nó không?”

Không thèm lướt mắt qua tài liệu, Stuart hất nó lên bàn, ngả người trên ghế rồi nhìn đối thủ với nụ cười khinh khỉnh. “Tôi muốn nghe nó từ anh đấy, Bill. Tôi chưa bao giờ chứng kiến đầy đủ sự tinh ranh để tạo ra kịch tính của anh trước đây. Lý do duy nhất tôi không bảo anh xuống địa ngục và gặp chúng tôi tại toà ngay bây giờ là tôi không thể khiến mình rời khỏi đây trước khi chứng kiến hành động cuối cùng của các anh.” Mặc dù không thể hiện rõ sự lo lắng trước những lời đe doạ của họ, Stuart không chỉ lo, anh đang tức giận bởi nỗ lực có chủ ý của Pearson đểđe dọa và làm cho Meredith sợ hãi.

Với cái gật đầu cộc lốc từ Matt, Levinson đột ngột can thiệp vào, giọng của ông hoà giải, “Có lẽ tốt hơn hết là tôi nên tóm tắt những đềnghị trong tài liệu đó.”

“Tôi không hiểu,” Stuart dài giọng một cách trêu ngươi,” anh là người dựbị hay là một ngôi sao?”

“Một ngôi sao,” ông ta trả lời một cách điềm tĩnh. “Tôi đã chuẩn bị tài liệu đó.” Xoay hướng chú ý sang Meredith, Levinson mỉm cười và nói, “Như người đồng nghiệp của tôi vừa giải thích, cô Bancroft, nếu cô đồng ý với những gì chồng cô yêu cầu, anh ấy sẵn lòng bỏ qua những vụ kiện chống lại bố cô, nhưng anh ấy còn đề nghịnhiều hơn thếnữa trong tài liệu đó: Anh ấy đề nghị đưa cho cô một số tài sản lớn – tổng cộng số tiền trợ cấp nếu cô thích nghĩ theo cách đó – lànăm triệu đô-la.”

Đúng là điều đó. Sự báo động mà Meredith đang cảm thấy kết hợp với cơn sốc; cô nhìn Stuart và nói, “Đồng ý chuyện gì? Có chuyện gì ởđây vậy?”

“Chỉ là một trò chơi thôi,” Stuart trấn an cô. “Trước tiên họđe doạ cô với những gì họ sẽ làm nếu cô không chịu chơi. Bây giờhọ sắp nói cho cô nghe những gìhọ sẽ mang lại cho cô nếu cô chịu.”

“Trò chơi à?” Cô kêu khẽ. “Trò chơi gì?”

“Đó là điều màhọđang đểdành cho khúc cuối.”

Nhìn vào mắt Stuart, Meredith gật đầu trấn tĩnh lại, rồi cô nhìn Levinson, cố tránh nhìn Matt. “Tiếp tục đi, ông Levinson,” cô nói, nhướng cằm lên chứng tỏ sự dũng cảm của mình.

“Ngoài năm triệu đô-la,” Levinson nói, “chồng côsẽ bán cho Bancroft & Company miếng đất ở Houston với cái giá hai mươi triệu đô-la.”

Meredith cảm thấy căn phòng quay cuồng và cô quay đầu nhìn Matt, khuôn mặt cô đầy sựbối rối, lòng biết ơn xen lẫn nghi ngờ. Anh nhìn cô mà không chùn bước trong khi Levinson bổ sung thêm, “Cuối cùng, nếu cô đồng ý những gì chồng cô đang đề nghị, anh ấy sẽ ký giấy từbỏviệc kéo dài thời gian ly thân hai năm mà tiểu bang này yêu cầu đểđược ly hôndosựbất đồng ý kiến không thể hoà giải được. Điều đó sẽgiảm thời gian chờ đợi xuống thành sáu tháng.”

Stuart lờ sự nhượng bộ với cái nhún vai, “Chúng tôi không cần một văn bản từ bỏ của Farrell để toà án đồng ý giảm thời gian chờ đợi. Pháp luật nói rõ ràng là nếu hai người không ăn ở với nhau như vợ chồng trong hai năm, thì trong trường hợp bất đồng ý kiến không thể hoà giải được, thời gian chờđợi có thể giảm xuống còn sáu tháng. Hai người này đã không ăn ở nhưvợ chồng trong mười một năm!”

Levinson ngảngười trên ghế của ông, và Meredith có một linh cảm khó chịu với nhữnggì ông cóthể nhắm vào khi ông lặng lẽ nói, “Họ vừa trải qua mấy ngày cuối tuần với nhau.”

“Vậy thì sao?” Stuart nói. Anh không còn tức giận, anh bị choáng váng bởi lời đề nghị năm triệu của Farrell và hoàn toàn chú tâm vào việc tìm ra những gì Farrell muốn để đổi lấy nó. “Họ không ăn ở với nhau như một cặp vợ chồng. Họ chỉngủ trong cùng một căn nhà. Không có thẩm phán nào nghĩ hôn nhân của họ có thể duy trì và khăng khăng đòi thời kỳ đợi hai năm chỉ vì họđã ở chung một căn nhà trong hai ngày. Những gì họđã làm chắc chắn không phải là ăn ở như vợ chồng với nhau.”

Sau đó chỉ có sự im lặng. Truyen8.mobi

Levinson nhướng mày và điềm tĩnh nhìn Stuart. Stuart đang tức giận, anh nhìn chằm chằm vào Farrell. “Các người chỉ chia sẻ một mái nhà, không phải một giường!” Nhưng Farrell chẳng nóigì cả. Thay vào đó, anh đăm đăm nhìn Meredith.

Rồi Stuart biết. Anh biết, thậm chí trước khi anh quay đầu và thấy cái nhìn phản bội ánh ra từ mắt Meredith cùng sự tức giận, bối rối đỏ bừng trên gò má nhợt nhạt của cô khi cô nhìn chằm chằm vào tay mình. Mặc cho những suy nghĩrời rạc quay cuồng qua đầu óc, Stuart nhún vai và nói với vẻ không quan tâm hết sức thuyết phục, “Họđã ngủ với nhau thì sao chứ? Chuyện lớn gì hả? Tôi vẫn lặp lại – tại sao thân chủ của anh nghĩ đến việc không chịu ký văn bản từ bỏ thời gian chờđợi hai năm? Tại sao lại kéo dài vụ ly hôn không thể tránh khỏi này?”

“Bởi vì,” Levinson bình tĩnh nói, “ông Farrell không tin việc ly hôn là không thể tránh khỏi.”

Nụ cười của Stuart là thật. “Thật là buồn cười.”

“Ông Farrell không nghĩvậy. Thực ra, anh ấy muốn nhượng bộ tất cả những điểm mà chúng tôi đã thảo luận ởđây – năm triệu đô-la tiền cấp dưỡng, bất động sản ở Houston, huỷ bỏ các vụ kiện tụng chống lại Philip Bancroft, và từ bỏ thời gian đợi hai năm – tất cả những thứđó chỉđể đổi lấy một sự nhượng bộ cho anh ấy.”

“Sự nhượng bộ gì?”

“Anh ấy muốn một tuần cho mỗi năm kết hôn mà anh ấy đã bị từchối. Mười một tuần. Mười một tuần với vợ của anh ấy, để cho họ có thểhiểu nhau nhiều hơn...”

Nửa người Meredith bật ra khỏi ghế, cô nhìn Matt tóe lửa. “Anh muốn giiiiiì???” 

“Định nghĩa anh dựđịnh ‘hiểu’ cô ấy nhiều hơn như thế nào đi,” Stuart cáu kỉnh, tin là cụm từ mang giọng điệu tình dục rành rành.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể để cho họ tự quyết định việc đó,” Levinson bắt đầu, nhưng giọng nói giận dữ của Meredith ngắt lời ông.

“Ồ, không, anh không thể!” Cô đứng lên, mắt cô lóe lên giận dữ khi cô nói với Matt, “Anh đã khủng bố, rồi làm bẽ mặt tôi trong cuộc họp này. Đừng dừng lại bây giờ. Chúng ta hãy nói cụ thể đi, đểhọ có thể ghi toàn bộ phần còn lại lời đề nghịcủa anh. Nói cho họ nghe chính xác anh dựđịnh hiểu rõ tôi nhưthế nào đi! Đây không là gì ngoài chuyện hăm dọa, đặt điều kiện cho đề nghị của anh,anh… anh là đồ khốn kiếp!”

Matt nhìn những luật sư của anh. “Để hai chúng tôi được một mình.”

Tuy nhiên, Meredith đã không còn lo lắng bị ai đó nghe bất cứđiều gì nữa. “Ngồi xuống!” Cô cảnh báo những người luật sư. Không có gìquan trọng nữa. Cô đã bịmắc kẹt; cô đã hiểu những điều kiện; chỉ là cô không tiên liệu trước chính xác những điều kiện của Matt. Hoặc là cô ngủ với anh trong mười một tuần tới đây, hoặc anh sẽ lôi cha cô ra tòa án, và rất có khảnăng giết chết ông ấy vì căng thẳng. Rồi cô nhìn thấy một việc khác – người thư ký có mái tóc xám đã lẻn vào, ngồi trên ghế sofa và đang bận rộn viết xuống những gì mọi người đã nói. Như một con thú bị dồn vào chân tường, Meredith bùng nổ, đầu óc cô quay cuồng khi cô khom người chống lòng bàn tay xuống bàn, chú ý nhìn Matt, mắt cô đầy sựhận thù và khinh miệt. “Mọi người sẽở lại trong khi anh liệt kê điều kiện điên rồ của anh. Hoặc là anh giết cha tôi với vụ kiện cáo của anh, hoặc là anh nhận được xác thịt của tôi –vậy là hết, phải không? Bây giờ, hãy bảo các luật sư của anh là anh có ý định làm chuyện đó như thế nào! Nói cho họnghe khi nào xảy ra và như thế nào, chết tiệt! Nhưng anh phải ghi thành văn bản, đồ khốn kiếp,vì tôi sẽ bắt anh ký chúng.” Ánh mắt của cô bắn vào người thư ký. “Bà đang có thời gian thú vịở đằng kia à? Bà đã ghi tất cả những chuyện này chưa? Con quái vật mà bà phục vụ chuẩn bị tuyên bố anh ta muốn những cú sút của anh ta được làm như thế nào, bao lâu thì…”

Đột nhiên mọi người chuyển động. Matt nhảy ra khỏi ghế của anh rồi đi vòng quanh bàn, Levinson chộp lấy tay áo anh nhưng bị trượt tay. Stuart đẩy ghế của anh ra sau và cố kéo Meredith ra đằng sau anh, nhưng Meredith đẩy anh ra. “Tránh xa tôi ra!” Cô cảnh báo Stuart trước khi xoay qua Matt, tay cô bóp chặt thành hai nắm ở bên hông. “Đồ con hoang!” Cô rít lên. “Bắt đầu đọc điều kiện của anh đi. Bao lâu một lần anh muốn nó – và như thế…” Matt chụp lấy tay cô cùng lúc Meredith vung tay lên, lòng bàn tay của cô đánh vào khuôn mặt anh với một sức mạnh khiến cho đầu của anh nghiêng qua một bên.

“Dừng lại đi!” Anh ra lệnh, chộp lấy cánh tay cô, nhưng ánh mắt của anh chiếu vào Stuart, người đang định nhào tới.

“Đồ con hoang!” Cô thổn thức, trừng trừng nhìn Matt. “Anh là đồ khốn kiếp, tôi đã tin anh!”

Matt giật mạnh cô vào ngực anh, đẩy Stuart ra. “Nghe anh nói này! Anh không yêu cầu em ngủ với anh! Em có hiểu anh không? Anh đang yêu cầu một cơ hội. Mẹ kiếp! Chỉmột cơhội trong mười một tuần!”

Mọi người đang đứng; mọi người tê cứng, ngay cả Meredith cũng ngừng chống chọi, nhưng toàn thân cô đang run rẩy và côúp mặt vào lòng bàn tay. Nhìn lướt qua các thính giả của họ, Matt gay gắt ra lệnh, “Ra khỏi đây ngay!”

Levinson và Pearson thu gom giấy tờ của họ để rời khỏi, nhưng Stuart vẫn đứng một chỗ, nhìn Meredith không ôm mà cũng không kháng cự lại vòng tay của Matt. “Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi anh bỏ tay ra khỏi người cô ấy và cô ấy bảo cô ấy muốn tôi rời khỏi.” Truyen8.mobi

Matt biết anh ta thật sự sẽ làm vậy và vì Meredith đã ngừng kháng cự, anh thả tay ra, lấy khăn tay từ túi áo đưa cho cô.

“Meredith?” Stuart hỏi ngập ngừng phía sau cô. “Em muốn tôi chờ bên ngoài hay ở lại đây? Hãy nói cho tôi biết những gì em muốn tôi làm.”

Xấu hổ vì đã vội nhảy đến kết luận sai lầm và gây ra một cảnh tượng như vậy, đồng thời giận dữ vì cô đã bị kích động, Meredith giật khăn tay của Matt một cách không khách sáo.

“Cái mà cô ấy muốn ngay bây giờ,” Matt bảo Stuart với nụ cười khôi hài dữ tợn, “là đấm tôi thêm một đấm...”

“Tôi có thể tự nói!” Meredith thốt ra, chậm nhẹở mũi và mắt cô rồi lùi lại một bước. “Ở lại đây đi, Stuart.” Cô đưa đôi mắt đẫm lệ, giận dữ và không tin tưởng nhìn Matt, rồi nói, “Anh muốn tất cả chuyện này theo đúng trình tự và thủ tục. Nóivới luật sưcủa tôi là anh cóý gì khi anh nói muốn một cơ hội, bởi vì tôi rõ ràng là không hiểu.”

“Anh muốn nói riêng.”

“Sao?” Cô nói với cái nhìn kinh tởm mà không thể làm được bởi những giọt nước mắt vẫn còn long lanh trên mi. “Vậy thì quá tệ! Chính anh đã khăng khăng đòi làm việc này hôm nay, và trước mặt luật sư của anh. Anh không rảnh để nói chuyện riêng với tôi vào một dịp khác...”

“Anh đã gọi cho em vào hôm qua và cố gắng làm điều đó,” anh nói với cô. “Em đã dặn thư ký của em truyền đạt lại với anh là hãy nói chuyện với em qua luật sưcủa em.”

“Anh có thể gọi lại!”

“Khi nào? Sau khi em bay đi Mexico hay Reno hay bất cứ nơi nào em định đến trong chuyến đi đột ngột tuần này để ly dịvới anh à?” 

“Và tôi đã đúng khi thử,” cô nói một cách hung dữ, và Matt ráng kìm một nụ cười tự hào. Cô đã lấy lại sự đĩnh đạc, cằm cô hất lên, vai cô bạnh ra. Tuy nhiên cô còn chưa thể nhìn thẳng vào mặt những người luật sư, vì vậy anh nhìn họ qua vai cô. Các luật sư riêng của anh chuẩn bị rời khỏi với áo choàng và cặp da, nhưng luật sư của Meredith vẫn đứng đó, tay khoanh trước ngực, nhìn Matt với sự pha trộn giữa mâu thuẫn, nghi ngờ và hiếu kỳ. “Meredith,” Matt nói. “Ít ra em có thể yêu cầu luật sư của em chờ trong văn phòng của anh. Anh ta có thể nhìn thấy mọi thứ từđó, nhưng anh ta không cần phải nghe thêm bất cứđiều gì so với những điều mà anh ta đã nghe.”

“Tôi không có gì phải giấu cả,” cô nói một cách phẫn nộ. “Bây giờ, chúng ta hãy hoàn thành điều này cho xong. Đích xác là anh muốn gìtừ tôi?”

“Được,” Matt nói, quyết định là anh không màng đến những gì Whitmore nghe. Ngồi xuống cạnh bàn hội nghị, anh khoanh tay trước ngực. “Anh muốn một cơ hội để chúng ta có thể hiểu nhau trong mười một tuần tới đây.”

“Và anh định làm thế nào để chúng ta hiểu nhau?” Cô hỏi.

“Theo cách thông thường – chúng tasẽăn tối với nhau, đi xem phim...”

“Bao nhiêu lần một tuần?” Côcắt ngang, trông có vẻ giận dữhơn bao giờ hết.

“Anh đã không nghĩđến chuyện đó.”

“Tôi chắc chắn là anh quá bận rộn đểchọn lọc những lời hăm dọa của anh và nghĩ ra cách phá hỏng cuộc sống của tôi!”

“Bốn lần một tuần!” Matt cáu kỉnh trảlời câu hỏi của cô. “Và anh không cố phá hỏng cuộc sống của em!”

“Ngày nào trong tuần?” Cô phản kích trở lại.

Sự tức giận của Matt biến mất,và anh phản công với một nụ cười khác. “Thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật, và… thứTư,” anh nói sau một khắc suy nghĩ.

“Anh có nghĩ là tôi cósự nghiệp và hôn phu không?”

“Anh không muốn cản trở sự nghiệp của em. Hôn phu của em sẽ phải lùi lại trong mười một tuần.”

“Chuyện này không công bằng với anh ấy...” Meredith khóc.

“Gay go nhỉ!”

Nghe những lời gay gắt, giọng điệu lạnh lùng của anh và vẻ mặt không dễ dàng xiêu lòng, quá hùng hồn với toàn bộ tính tình tàn bạo của anh, Meredith cuối cùng cũng nhận biết không gì cô nói hoặc làm sẽ khuyên được anh từ bỏ mục tiêu của mình. Cô là mục tiêu mới nhất của anh cho một sự tiếp quản thù địch. “Mọi thứ thối nát mà họ nói về anh – tất cả đều đúng, phải không?”

“Hầu hết là đúng,” anh thốt ra, trông giống như cô vừa tát anh cái nữa.Truyen8.mobi

“Không quan trọngai là người anh làm tổn thương hoặc những gì anh làm đểđạt được mục tiêu anh muốn, phải không?”

Khuôn mặt của anh căng ra, “Không phải trong trường hợp này.”

Vai cô rũ xuống, sự can đảm của cô chạy trốn. “Tại sao anh làm điều này với tôi? Tôi đã làm gì với anh… để anh muốn xé nát cuộc sống của tôi thành từng mảnh như thế này?”

Ngay lúc này Matt không thể nghĩ ra một câu trả lời khiến cô chấp nhận mà không cười vào mặt anh hay giận dữ. “Chỉ là anh nghĩ có cái gì đó giữa chúng ta – sự thu hút– và anh muốn thấy nó sâu đậm như thế nào.”

“Chúa ơi, tôi không thể tin chuyện này!” Cô khóc, tay ôm lấy bụng. “Không có gì giữa chúng ta cả! Không gì ngoài một quá khứ khủng khiếp!”

“Và kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua,” anh chỉ ra điều hiển nhiên.

Meredith giấu sự tức giận. “Đó là… đó là tình dục!” 

“Vậy sao?”

“Anh phải biết chứ!” Cô bắn lại, nhớ lại một điều mà cô đã quên. “Nếu một nửa những gì tôi đã đọc về anh là thật, anh giữ kỷ lục thế giới với những cuộc tình rẻ tiền và những cuộc ăn chơi vô nghĩa. Chúa ơi, làm sao anh có thể ngủ với cô ca sĩ nhạc rock có mái tóc hồng đó vậy?”

“Marianna Tighbell à?” 

“Đúng! Đừng có chối chuyện đó! Chuyện đó đăng đầy cả trang đầu tờ National Tattler đấy.”

Matt nuốt một tiếng cười lớn, nhìn cô đi tới đi lui, yêu thích cách cô di chuyển, cách cô nuốt chữ khi giận dữ, cách cô níu chặt lấy anh khi cô đạt đến khoái cảm – nhưthể cô không nghĩ là mình có thể đạt tới đỉnh điểm. Có lẽ không phải lúc nào cô cũng đạt được khoái cảm với những người tình khác... cô rực rỡ và nồng nàn bẩm sinh; anh biết tốt hơn là anh nên hy vọng cô không lên giường với hàng tá đàn ông. Anh nguôi ngoai với hy vọng làtất cả bọn họ đều ích kỷ, dớ dẩn, hoặc buồn tẻ. Tốt nhất là cả ba. Và bất lực.

“Sao?” Cô công kích anh. “Làm thế nào mà anh có thể ngủ với người… ngườiđàn bà đó?” 

“Anh đã từng đến dự tiệc tại nhà cô ta. Anh chưa bao giờ ngủ với cô ta.”

“Tôi phải tin sao?” 

8000 “Rõ ràng là không.”

“Không quan trọng,” Meredith nói, tự lắc đầu để rũ bỏnhững ý nghĩ này. “Matt, làm ơn đi,” cô van xin anh, cố gắng một lần cuối để khiến anh từ bỏ kế hoạch điên rồ của mình. “Tôi yêu một người khác.”

“Em đã không yêu người khác vào ngày Chủ nhật khi em và anh trên giường...”

“Đừng nói về chuyện đó nữa! Tôi yêu Parker Reynolds, tôi thề với anh là đúng như vậy. Tôi đã yêu anh ấy khi còn là một cô gái trẻ. Tôi yêu anh ấy trước khi tôi gặp anh!” Truyen8.mobi

Matt sắp sửa bỏ qua chuyện khó tin đó cùng lý do mà anh nghĩ là không thể xảy ra, thì cô nói thêm, “Chỉ là anh ấy vừa kết hôn với một người khác, và tôi đã bỏ cuộc.”

Thông tin đó chém vào anh đủ sâu đến nỗi làm anh đứng lên và nóimột cách cộc cằn, “Em đã nghe lời đề nghị của anh, Meredith, chấp nhận hoặc không chấp nhận!”

Meredith nhìn Matt chằm chằm, cảm nhận được sự thay đổi đột ngột và cứng rắn của anh. Ý của anh là – cuộc thảo luận đã kết thúc. Stuart cũng nhận ra điều đó, anh đã mặc áo choàng rồi đi qua văn phòng Matt, ngừng lại ở ngưỡng cửa đểđợi cô. Cố tình quay lưng lại với Matt, Meredith lấy ví của cô, hài lòng với sự trả thù khi làm cho anh nghĩ là cô xem thường sự mặc cả của anh, nhưng tâm trí cô quay tròn trong hoảng sợ. Côcảm nhận được mắt anh nhìn xuyên qua lưng cô, nhưng cô vẫn đi một cách kiên quyết đến ghế sofa để lấy áo choàng.

Sau lưng cô, Matt nói bằng giọng điệu lạnh tanh, đáng ngại. “Đây làcâu trả lời của em sao, Meredith?”

Meredith không chịu trả lời. Cô nuốt khan, cố gắng trong một khoảnh khắc cuối cùng để nghĩ ra điều gì đó nói với anh, để làm động lòng anh. Nhưng anh không có tim. Tình dục là tất cảnhững gì mà anh thành thạo; tình dục, cái tôi và trả thù làbản lĩnh của anh. Cô nhặt áo choàng từghếsofa và khoác nó lên cánh tay, để Matt lại trong phòng mà không thèm ngoái lại. “Đi nào,” cô nói với Stuart, muốn Matthew Farrell nghĩ, ít nhất trong một hay hai phút, là cô đã ném cái tối hậu thưcuối cùng của anh vào mặt anh... hy vọng hão huyền là anh sẽ hét lên rằng anh chỉdối gạt, rằng anhsẽ không làm điều này với cha cô hoặc với cô.

Nhưng sự im lặng sau lưng cô không bị phá vỡ.

Thư ký của Matt rõ ràng là đã về nhà, và khi Stuart đóng cánh cửa nối kết hai văn phòng, Meredith dừng lại và nói lời đầu tiên, “Anh ta có thể làm điều mà anh ta đang đe doạsẽ làm với cha em không?” 

Tức giận về nhiều thứ khác nhau, bao gồm việc Meredith bịđặt dưới áp lực vô lý này để phải có một quyết định, Stuart nói với một tiếng thởdài, “Chúng tôi không thểngăn anh ta nộp đơn kiện, hoặc đưa cha em ra tòa; tôi nghĩ anh ta không muốn đạt được bất cứ thứgì ngoại trừ sự trả thù, nếu anh ta làm vậy. Dù thắng hay thua, ngày mà anh ta nộp đơn kiện, tên cha emsẽ lên trang bìa. Sức khoẻcủa cha em rasao?” 

“Không đủ khoẻ để đương đầu với những tin tức đó.” Mắt cô nhìn xuống tài liệu anh đang cầm, rồi nhìn lên như van nài anh. “Có kẽ hở nào trong đó mà chúng ta có thể sử dụng không?”

“Không có gì cả. Cũng không có cạm bẫy, nếu chuyện đó trấn an em được phần nào. Chúng tương đối đơn giản và thẳng thắn, đúng nhưnhững gì Pearson và Levinson đã nói.” Anh đặt nó lên bàn thư ký cho Meredith đọc, nhưng cô lắc đầu, tránh nhìn những chữ đó, và nhặt cây bút từ bàn, cô ký tên cô dưới cùng.

“Đưa chúng cho anh ta và bắt anh ta ký chúng,” cô nói, quăng cây bút ra nhưthể nó bịám. “Và bắt kẻđiên đó viết ra các ngày trong tuần mà anh ta đã nói và kýtắt ngay đó. Phải viết thật rõ ràng là nếu anh ta bỏ lỡ một ngày, thì anh ta không thể bù lại bằng một ngày khác!”

Stuart hầu như cười, nhưng anh lắc đầu khi cô trao giấy tờ lại cho anh. “Trừ phi em muốn năm triệu đô-la hay miếng đất Houston hơn em thể hiện ở trong đó, tôi không nghĩ em cần làm đến cùng chuyện này. Anh ta đang lừa gạt về chuyện của bố em.”

Khuôn mặt của côbừng sáng với hy vọng và sự háo hức. “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” 

“Là linh cảm.”

“Linh cảm, dựa trên cái gì?”

Stuart nghĩ về sự trìu mến nghiêm trang trên khuôn mặt Farrell khi anh ta bắt tay Meredith. Anh nghĩ về cách anh ta nhìn cô khi bị cô tát mà không hề có sự thô lỗ trong cách anh ta giữ cô sau đó. Và, mặc dù lúc đầu Stuart nghĩ rằng Farrell có một vài ý nghĩđiên rồ cho mười một tuần chung sống, người đàn ông đó có vẻ thực sự ngạc nhiên bởi lời buộc tội của cô. Thay vì nói cho cô nghe những thứ mơ hồ nhưvậy, Stuart nói cái gì đó cụthể hơn: “Nếu anh ta đủnhẫn tâm để làm điều này với cha em thì tại sao anh ta lại rất hào phóng trong các lời đề nghịđối với em? Tại sao không đơn giản là chỉđe doạ em bằng việc kiện bố em để bắt em nhượng bộ?”

“Em nghĩ anh ta sẽ vui hơn nếu em ít kháng cự. Em cũng nghĩ anh ta muốn em biết – và cha embiết – là anh ta cóthể ném số tiền đó đi và ngay cả mất cũng không tiếc. Stuart, cha em đã làm nhục anh ta thật sự khi anh ta hai mươi sáu tuổi, và đến giờ ông ấy vẫn còn cố gắng làm điều đó! Em có thể tưởng tượng được loại hận thù nào mà Matt phải cảm thấy đối với bố em.” Truyen8.mobi

“Tôi vẫn sẵn sàng cá với em là người đàn ông đó sẽ không đưa tay ra với pháp luật để chống lại bố em bất chấp việc em có đồng ý hay không.”

“Em muốn tin anh,” cô nói, bây giờ bình tĩnh hơn. “Cho em một lý do vững chắc rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây và némnhững giấy tờđó vào trong sọt rác.”

“Chuyện này nghe có vẻ... kỳ quặc... dựa vào những gì hôm nay tôi đã thấy ở Farrell và danh tiếng của anh ta, nhưng tôi không nghĩ anh tasẽ làm bất cứ điều gì để khiến em tổn thương.”

Cô cười – một nụ cười cay đắng. “Thế tại sao anh ta lại làm bẽ mặt và hăm doạ em, chưa kể đến chuyện ép buộc em? Anh gọi những gì anh ta buộc em phải trải qua ở trong đó là gì?” Stuart nhún vai bất lực. “Không có hăm dọa ép buộc anh ta đang đưa tiền cho em, không phải ngược lại. Đó là cách anh ta sử dụng từng phương pháp để có nhữnggì anh ta muốn vì anh ta rất muốn có nó. Tôi đã luôn theo dõi Farrell, và mỗi lần Pearson cứng rắn với em, Farrell trông có vẻ giận dữ. Tôi nghĩ anh ta đã chọn sai luật sư trong trường hợp khéo léo dịu dàng như thế này. Levingson và Pearson vào trò chơi chỉ có một cách họ đi ngay vào cổ họng và họ chơi để thắng.” 

Tim của Meredith chùng xuống với phân tích hời hợt của Stuart.“Em không thểđánh cược mạng sống của cha em dựa vào bất cứđiều gì không chắc chắn như tất cả những điều đó. Và em nói cho anh biết một điều,” cô nói thêm một cách buồn bã. “Matt chọn luật sư có suy nghĩ giống như anh ta. Có thể anh đúng khi nói Matt không muốn làm tổn thương em, nhưng anh đã sai về những gì anh ta đang theo đuổi. Em vừa mới hiểu được điều đó khi chúng ta rời khỏi.” Côhít một hơi run run. “Matt không phải đuổi theo em. Anh ta thậm chí không quan tâm tới em. Những gì anh ta muốn là trả thù, là chống lại bố em, và anh ta đã tìm được hai cách: hoặc là mang bố em ra tòa, hoặc làbằng cách hay hơn – sử dụngem. Emlà sự trả thù ngọt ngào nhất trong tất cả các cách. Buộc cha em nhìn thấy em và anh ta ở cùng nhau sau ngần ấy năm, Matt sẽ có thểăn miếng trả miếng. Vì vậy,” cô nói, gõ nhẹ bàn tay vào tay áo Stuart, “anh sẽ giúp em mang thứ này vào trong cho anh ta chứ?”

Stuart gật đầu, bọc lấy tay cô. “Em muốn tôi làm gì?”

“Cố gắng làm cho Matt đồng ý thoả thuận này và hôn nhân giữa Matt và em sẽ vẫn còn trong vòng bí mật. Anh ta có lẽsẽ không đồng ý – điều đó sẽ lấy đi niềm vui, vài sựtrả thù của anh ta – nhưng hãy thử.”

“Tôi sẽcố gắng.”

Khi cô rời khỏi, Stuart lật qua trang thứ nhì, viết những điều khoản mà anh hy vọng Farrell đồng ý, sau đó anh đứng thẳng lên. Thay vì gõ lịch sự lên cánh cửa văn phòng của Farrell, Stuart mở nó. Khi không thấy Farrell ởđó, anh đi lặng lẽvề phía hội trường, hy vọng bắt gặp anh ta lúc không cảnh giác, để nhìn thấy một cái gì đó – một số biểu hiện – sẽđưa ra manh mối về tình cảm thực sựcủa người đàn ông này.

Các tấm rèm đã được kéo ra ở hội trường, và Farrell đang đứng bên cửa sổ, ly rượu trong tay, nhìn đăm đăm ra ngoài khung cảnh trời đêm ngoạn mục, hàm của anh ta sít lại. Anh ta trông, Stuart nghĩ với chút ít thoả mãn, nhưngười vừa mới chịu một thất bại nặng nềvà đang cố vượt qua. Thực ra, đứng trong hội trường lớn, được bao bọc bởi tất cả của cải và quyền lực, có cái gì đó không hợp lývềsự cô lập trong cách anh ta cúi đầu và nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay. Anh ta nâng ly lên rồi nuốt một ngụm rượu xuống như thể cố nuốt trôi vịđắng. Stuart cất tiếng, “Tôi có nên gõ cửa không?” Farrell quay đầu lại, và ngay cả trong khoảnh khắc bị bất ngờ, Stuart không chắc là anh vừa nhìn thấy sựnhẹ nhõm rõ ràng – hay chỉ là sự thỏa mãn khác thường ở Farrell. Sự đề phòng của anh ta tăng lên quá nhanh. Farrell tương đối dễ đọc khi có mặt Meredith – nhưng bây giờ anh ta lại trở nên bí hiểm và hoàn toàn xa cách khi nhìn lướt qua những giấy tờ trong tay Stuart để xác nhận chúng là gì, sau đó hất đầu về phía quầy rượu.

“Tôi sắp sửa làm một ly khác,” Farrell nói, không thể hiện rõ ràng sự háo hức muốn chạm tay vào xấp tài liệu đã ký. “Anh có muốn uống một ly không, hay anh muốn giải quyết ngay những việc quan trọng?” 

Giọng anh tanghe cóvẻ như Stuart chọn lựa cách nào cũng không quan trọng đối với anh ta, nhưng Stuart tóm lấy cơ hội để cố khám phá ra một vài manh mối về cảm giác của người đàn ông này với Meredith. “Việc quan trọng sẽ không nhiều,” anh nói, đi theo Matt đến quầy rượu. “Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh về thức uống.”

“Một ly Perrier khác hả?” Farrell hỏi, bước vào quầy bán nguyệt bằng kính.

“Rượu whiskey,” Stuart nói một cách ngắn gọn. “Không pha.”

Câu nói đó làm cho Farrell nhìn anh nghi ngờ. “Thật sao?” 

“Tôi sẽ nói dối với một người thông minh, có thế lực tàn bạo như anh à?” Stuart nói bằng giọng chua chát.

Farrell hất cái nhìn mỉa mai tới Stuart và đưa tay lấy chai rượu whiskey. “Anh sẽ nói dối vào mặt quỷ thần vì lợi ích của thân chủ.”

Bị bất ngờ và bực bội bởi sựthật gần đúng trong câu nhận xét đó, Stuart đặt cặp của anh xuống và đặt các văn bản lên quầy. “Điều này thì anh đúng,” anh thừa nhận. “Meredith và tôi là bạn bè. Thực ra,” Stuart tiếp tục, cố tỏ ra thoải mái và tự tin, “tôi từng rất thích cô ấy.”

“Tôi biết.”Truyen8.mobi

Lại bịbất ngờ,và bán tín bán nghi là Farrell đang nói dối, Stuart nói, “Phải nói là anh nắm được thông tin khá

chính xác đấy. Anh còn biết gìnữa không?”

“Về anh à?” Farrell hỏi xuề xoà.

Khi Stuart gật đầu, Farrell bắt đầu rót đồ uống cho Stuart. Bỏđá vào ly, anh thản nhiên kể lại đời tư của Stuart làm cho anh ta hoàn toàn ngạc nhiên và hơi lạnh toát sống lưng. “Anh là con trai cả trong gia đình năm người,” Farrell nói. “Ông nội anh và hai anh em của ông đã thành lập công ty luật mà hiện nay anh đang là đối tác cao cấp, tiếp tục truyền thống gia đình trong ngành luật. Năm hai mươi ba tuổi, anh được cấp bằng tốt nghiệp hạng ưu tại Trường Luật Harvard – cũng là một truyền thống của gia đình – nơi anh luôn nổi bật với vai trò lớp trưởng và là thành viên trong Ban Tra cứu Hành luật. Sau khi tốt nghiệp, anh muốn làm việc trong văn phòng của công tố viên, chuyên tố tụng những trường hợp bị đối xử tồi tệ bởi các chủ cho thuê nhà, nhưng vì áp lực gia đình nên anh tham gia vào công ty của gia đình, nơi anh đại diện cho các thân chủ trong giới kinh doanh giàu có, chủ yếu từgiới thượng lưu.”

“Anh ghét luật thương mại, nhưng anh có thiên tài về nó; anh là một nhà thương thuyết cứng rắn, một nhà chiến lược xuất sắc, và một nhà ngoại giao tốt trừ phi có liên quan đến cảm xúc cá nhân, như hôm nay. Anh kỹ lưỡng và tỉ mỉ, nhưng anh rất tệ với bồi thẩm đoàn vì anh luôn tìm cách chi phối họ bằng những chứng cứ rành rành thay vì những lý lẽ xúc động. Vì lý do đó, anh thường chuẩn bị giai đoạn đầu của một vụ kiện, sau đó trao vụ kiện sang cho đồng nghiệp vàgiám sát.”

Farrell ngừng lại để trao Stuart đồ uống của anh ta. “Tôi có nên tiếp tục không?”

“Tất nhiên rồi, nếu còn nữa,” Stuart trả lời hơi cứng nhắc.

Nhấc lycủa mình lên, Matt uống một ngụm và khi Stuart cũng làm vậy, anh nói, “Anh ba mươi ba tuổi, quan hệ tình dục bình thường, với thiên hướng chạy xe nhanh nhưng không lạm dụng, và yêu thích du thuyền. Năm hai mươi hai tuổi, anh đã nghĩ anh yêu một cô gái ở Melrose Park mà anh gặp ở bãi biển, nhưng cô ta xuất thân từ một gia đình Ý lao động chân tay, và hai người không thể vượt qua sự khác biệt văn hóa quá nhiều. Cả hai người đồng ý không tiếp tục nữa. Bảy năm sau anh yêu Meredith, nhưng cô ấy không thểđáp lại anh, vì vậy hai người trở thành bạn bè. Cách đây hai năm gia đình anh xúc tiến để anh kết hôn với Georgina Gibbons, bố cô ta cũng là luật sư, và hai người đã đính hôn, nhưng anh hủy cuộc đính hôn đó. Anh cótổng tài sản khoảng mười tám triệu ngay lúc này, hầu hết là cổ phiếu của các công ty lớn mạnh, và anh còn thừa kế được mười lăm triệu nữa khi ông anh chết – có thể là íthơn nếu ông ấy tiếp tục vui đùa thoả thích ở Monte Carlo, nơi mà ông ấy hầu như luôn luôn thua.”

Matt ngừng lại khiến Stuart vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Rồi Matt ra dấu đến ghế sofa gần cửa sổ, Stuart bèn nhặt xấp tài liệu và ly rượu của anh lên và đi theo Matt tới đó. Khi đã ngồi đối diện với Stuart, Matt nói một cách ôn hòa, “Tôi có bỏ sót bất cứđiều gì quan trọng không?”

“Có,” Stuart trả lời với nụ cười mỉa mai khi anh nâng ly lên trong cái cụng lynhạo báng, “tôi thích màu gì?”

Farrell nhìn thẳng vào mặt Stuart.“Đỏ.”

Stuart nghẹt thở. “Anh đúng về mọi thứtrừ tính cẩn thận của tôi. Hiển nhiên anh đã chuẩn bị cho cuộc đối đầu này tốt hơn tôi. Tôi vẫn còn đang chờ bản kiểm tra lý lịch về anh, và nó sẽ không đầy đủ tới một nửa sự thật. Tôi hết sức ngạc nhiên và ấn tượng dù miễn cưỡng.”Truyen8.mobi

Farrell nhún vai. “Anh không nên. Intercorp sở hữu cục báo cáo tín dụng cũng nhưmột cơ quan điều tra làm việc cho rất nhiều các công ty đa quốc gia.”

Stuart thấy kỳ quặc khi Farrell nói “Intercorp sở hữu” chứ không phải “tôi sở hữu”, nhưthể anh ta không thật sự muốn dính líu cá nhân đến cái đế quốc mà anh ta đã tạo ra. Theo kinh nghiệm của Stuart, đa số những doanh nhân mới phất là những người khoe khoang, họ tự hào về thành tích của mình và luôn gợi ý một cách lộ liễu về những gìhọ sở hữu. Stuart đã nghĩ Farrell là người như vậy, đặc biệt vì giới truyền thông thường mô tả anh như một kẻ khoa trương, một tay ăn chơi – ông trùm quốc tế thích hưởng thụ sự xa hoa, mãn nguyện với cuộc sống giàu có của một vị vua đương đại.

Nhưng Stuart thấy sựthật thì khác hẳn. Một cách tích cực, Farrell là người đàn ông đề phòng, đơn độc, một người khó có thể đến gần để hiểu. Một cách tiêu cực, anh ta là con người máu lạnh, tính toán, đặt lý trí lên trên tình cảm với sựnhẫn tâm và kìm chếsắt đá gần như làm cho người khác mất nhuệ khí. Chắc chắn các đối thủ kinh doanh của anh ta nghĩ anh ta làvậy. “Sao anh lại biết tôi thích màu gì?” Cuối cùng Stuart hỏi, sẵn sàng thử lại để có thể đọc được nét mặt của Farrell. “Anh không hề đọc được điều đó trong bản báo cáo tín dụng.”

“Đó là do suy đoán,” Farrell nói thản nhiên. “Cặp của anh màu đỏ sẫm và cà vạt của anh cũng vậy. Hơn nữa, đa sốđàn ông thích màu đỏ. Phụ nữ thích màu xanh.” Lần đầu tiên, Farrell thực sự hướng sự chú ý đến bản tài liệu mà Stuart đã đặt trên bàn. “Nói đến phụ nữ,” anh nóinghe có vẻ tình cờ, “tôi cho là Meredith đã ký.”

“Cô ấy bổ sung một sốđiều kiện,” Stuart trả lời, quan sát Matt kỹ càng, ghi nhận sự căng thẳng thoáng hiện trên quai hàm của đối thủ. “Cô ấy muốn những ngày mà anh đã đềcập được ấn định trong tài liệu, và cô ấy muốn anh viết rõ ràng là nếu anh lỡ một ngày, anh không thể bù lại ngày khác.”

Vẻ mặt của Farrell dịu lại, và ngay cảdưới ánh sáng dịu nhẹ Stuart vẫn nhìn thấy sự thích thú ánh lên trong đôi mắt xám. Thích thú và... tự hào? Tuy nhiên anh không có thời gian để xác nhận điều đó, vì Farrell đột ngột đứng dậy, đi đến bàn hội nghị, và trở lại với cây bút máy vàng mà anh ta đã bỏ lại ởđó. Khi Farrell lật đến trang cần ký nơi Stuart đã viết các điều khoản bổ sung và mở nắp cây bút, Stuart nói thêm, “Cô ấy cũng muốn anh sẽ không công khai tiết lộ cuộc hôn nhân này hay mười một tuần hẹn hòvới bất kỳ ai.”

Mắt của Farrell nheo lại, nhưng ngay khi Stuart định mở miệng để biện luận ủng hộ cho điều kiện của Meredith, thì Farrell nhìn xuống và nhanh chóng ký nháy vào ba điều kiện, sau đó anh ký tài liệu và ném nó ngang qua bàn cho Stuart. “Chuyện giữ bí mật là lời khuyên của anh,” Matt hỏi, “hay là ýkiến của Meredith vậy?”

“Của cô ấy,” Stuart trả lời, rồi vì nóng lòng muốn thấy phản ứng của Farrell, anh nói thêm một cách nhẹ nhàng, “Nếu cô ấy mà nghe theo lời khuyên của tôi, thì cô ấy đã ném tờ thoả thuận đó vào sọt rác rồi.”

Farrell ngảngười ra, quan sát Stuart với vẻdữdội dễ làm người khác mất bình tĩnh và một chút gì đó có lẽlà tôn trọng. “Nếu cô ấy làm thế,” anh phản kích, “thì cô ấy sẽđánh liều với sức khoẻcủa cha mình và danh tiếng của ông ta.”

“Cô ấy sẽ không đánh liều bất cứ thứ gì,” Stuart phủ nhận thẳng thừng. “Anh đang lừa gạt.” Người đàn ông nhướng chân mày và không nói gì, vì vậy Stuart thúc ép mạnh hơn. “Những gì anh đang làm là không hợp đạo đức và cực đoan. Hoặc là anh là đồ con hoang thượng hạng trên thế giới này, hoặc là anh điên, hoặc anh yêu cô ấy. Là cái nào đây?”

“Chắc chắn là cái đầu tiên,” Farrell trả lời, “có thể là cái thứ hai. Có lẽ cả ba. Anh quyết định đi.”

“Tôi đã quyết định.”

“Là cái nào?” 

“Đầu tiên và thứ ba,” Stuart trả lời, đột ngột thích thú khi ghi nhận nụ cười miễn cưỡng thoảng qua của Farrell với kết luận không tâng bốc của Stuart. “Anh biết gì về Meredith?” Stuart thăm dò sau một ngụm rượu khác, quyết tâm khẳng định lại kết luận của anh là Farrell yêu cô.Truyen8.mobi

“Chỉ là những gì tôi đã đọc trên báo và tạp chí trong mười một năm qua. Tôi muốn tự mình tìm hiểu những chuyện còn lại.”

Với một người đàn ông đã điều tra người luật sưđến tận cỡ giày, Stuart nhận thấy hẳn là Farrell, người chỉ quan tâm đến chuyện trả thù, đã không điều tra Meredith. “Vậy thì anh đã không biết tí gì về cô ấy,” Stuart nói khi anh tiếp tục ngắm nhìn Matt qua rìa mắt kính, “nhưviệc vào mùa hè sau năm thứnhất tại trường đại học có tin đồn là cô ấy gặp phải một chuyện tình bi thảm, và đó là lýdo cô ấy không hẹn hò với bất kỳ ai. Anh, dĩ nhiên, có lẽ là nguyên nhân.” Stuart ngừng lại, quan sát ngọn lửa thích thú bùng lên và cảm xúc mà Farrell đã cố giấu một cách muộn màng bằng cách nâng ly lên và uống một ngụm rượu. “Và dĩ nhiên,” anh tiếp tục, “anh cũng không biết là trong năm thứ ba, một chàng trai bị từ chối bắt đầu phao tin đồn cô hoặc là đồng tính luyến ái hoặc bị lãnh cảm. Điều duy nhất ngăn cản tin đồn đó dính chặt vào cô là tình bạn của cô với Lisa Pontini, người đang hẹn hò với chủ tịch hội học sinh. Lisa chẳng những không phải đồng tính luyến ái, mà còn trung thành với Meredith, cô ta đã làm cho thằng nhóc đó thành trò cười với sự giúp đỡ của bạn trai. Tuy nhiên tin đồn cô bị lãnh cảm còn đọng lại. Họ đã đặt biệt danh cho cô là “nữ hoàng băng” ở trường. Khi cô rời trường đại học và trở lại đây, biệt danh được lan truyền, nhưng cô quá xinh đẹp và nó khiến cô càng quyến rũ hơn vì cô trở thành thách thức. Hơn nữa, xuất hiện với Meredith Bancroft bên cánh tay anh, nhìn vào khuôn mặt cô qua bàn ăn ở nhà hàng, làm cái tôi của anh tăng giá trị đến nỗi anh không còn quan tâm nhiều đến việc côsẽ không ngủvới anh nữa.”

Stuart đợi, hyvọng Farrell cuối cùng sẽ cắn câu và bắt đầu đặt câu hỏi, rồi để lộ tình cảm thật của anh ta, nhưng Farrell hoặc không có cảm giác đối với cô –hoặc anh ta quá thông minh đến mức không đưa ra bất cứgợi ý nào có thể làm cho luật sư của cô nói lại với cô rằng chồng cô chắc chắn phải lòng cô và cô có thể xé vụn tài liệu đó mà không cần losợ anh ta thực hiện lời đe dọa. Tin một cách vô lý điều sau cùng là đúng, Stuart nói vu vơ, “Tôi xin hỏi anh một việc được không?”

“Anh có thể hỏi,” Farrell nhấn mạnh.

“Điều gì khiến anh quyết định hômnay sẽđánh đôi cô ấy với hai luật sư, đặc biệt là hai luật sư có các phương pháp nổi tiếng là nặng tay?”

Trong một giây Stuart nghĩ anh ta sẽ không trả lời, nhưng sau đó Farrell thú nhận với nụ cười mỉa mai, “Đó là sai lầm sách lược của tôi. Vội vàng để nhận bản hợp đồng phác thảo cho kịp với cuộc họp này, tôi đã không giải thích rõ cho Levinson và Pearson hiểu rằng tôi muốn thuyết phục cô ấy ký, chứ không đánh chết bằng dùi cui.” Đặt cái ly đã hết phân nửa của anh xuống bàn, anh đứng lên, rõ ràng là thông báo cuộc tâm sự nhỏ của họđã kết thúc.

Không có sự lựa chọn, Stuart đành đứng dậy ravề, nhưng khi cúi người để nhặt giấy tờ, anh nói thêm, “Đó còn hơn một sai lầm, đó là nụ hôn tử thần. Ngoài chuyện bắt nạt và ép buộc cô ấy, anh đã phản bội và làm nhục cô ấy bằng cách để cho Levinson nói với tất cả chúng ta là cuối tuần vừa qua cô ấy đã ngủ với anh. Cô ấy sẽ ghét anh vì chuyện đó lâu hơn nhiều so với mười một tuần. Nếu biết cô ấy rõ hơn, anh sẽ nhận ra điều đó.”

“Meredith không thể kéo dài sự hận thù,” Farrell thông báo với Stuart bằng giọng điệu không thểđoán được với vẻ tựhào, và Stuart phải giấu cơn sốc vì mỗi chữ Farrell đang nói vô tình xác nhận sự nghi ngờ của anh. “Nếu cô ấy có thể kéo dài sự hận thù thì cô ấy đã ghét bố mình vì đã phá hỏng tuổi thơ và làm cản trở sự thành công trong công việc của cô ấy. Cô ấy sẽ căm ghét ông ta vì những việc ông ta đã làm với chúng tôi cách đây mười một năm. Thay vào đó, cô ấy vẫn cố bảo vệ ông ta khỏi tôi. Thay vì căm ghét, Meredith luôn tìm cách biện hộ cho những hành động không thể tha thứ được của những người cô ấy yêu – bao gồm cả tôi. Cô ấy tựnhủ là tôi có đủ lý do chính đáng để rời khỏi cô ấy vì ngay từ đầu tôi đã bị buộc phải kết hôn với cô ấy.” Không chú ý đến vẻ choáng váng nhưbị thôi miên của Stuart, Farrell quan sát Stuart qua bàn cocktail và nói thêm, “Meredith không thể đứng đó và nhìn mọi người bị tổn thương. Cô ấy gửi hoa đến cho đứa con đã mất với lời nhắn cho nó biết là nó được yêu thương; cô ấy khóc trong tay của một ông lão bởi vì ông ấy đã tin trong gần mười một năm là cô ấy đã phá bỏ cháu nội của ông ấy, và sau đó cô ấy lái xe bốn tiếng đồng hồ trong cơn bão để nói cho tôi biết sựthật ngay. Cô ấy có trái tim mềm yếu, và cẩn trọng quá mức. Cô ấy cũng thông minh, sắc sảo, có trực giác, và tất cả những đặc điểm đó đã làm cho cô ấy trở nên nổi trội ở cửa hiệu bách hoá mà không bị xé xác bởi những người điều hành ném đá sau lưng hoặc tựđâm mình.” Cúi xuống, anh nhặt lên cây bút máy và nhìn một cách thách thức vào Stuart. “Còn điều gì khác mà tôi cần biết về cô ấy không?”

Stuart trở lại vẻ ngoài của anh – hài lòng chiến thắng. “Chết tiệt tôi,” anh nói khẽ rồi cười. “Tôi đã đúng – anh yêu cô ấy. Và vì anh yêu, anh sẽ không làm điều chết tiệt nào để làm cho cô ấy tổn thương khi thưa kiện cha cô ấy.” Truyen8.mobi

Vuốt hai bên áo khoác, Farrell đút tay vào túi, phá hỏng một phần chiến thắng của Stuart bằng cách tỏ ra không chút quan tâm tới kết luận của anh ta. Anh phá hỏng phần còn lại bằng cách nói mỉa mai, “Anh nghĩ vậy, nhưng anh chưa đủ chắc chắn để liều bảo Meredith thử thách tôi. Anh thậm chí sẽ không đủ chắc chắn để đưa ra vấn đề này với cô ấy, và nếu anh chắc chắn, anh vẫn còn do dựđể làm.”

“Thật sao?” Stuart phản kích, mỉm cười một mình. Khi bước đi đến quầy rượu lấy cặp của mình, anh đã hoàn toàn nghĩ xong những gì sẽ nói với Meredith và nói như thế nào. “Điều gì làm cho anh nghĩvậy?” 

“Bởi vì,” Farrell trả lời bình tĩnh, “kể từ khi anh biết Meredith ngủ với tôi vào cuối tuần vừa qua, anh đã không còn hoàn toàn chắn chắn về bất cứ thứ gì – đặc biệt là cô ấy cócảm giác như thế nào với tôi.” Matt bước tới phía trước, đi về phía văn phòng của anh và lịch sự áp tải Stuart ra ngoài.

Stuart đột ngột nhớ lại vẻ mặt không thể diễn tả của Meredith lúc nãy, khi cô đứng đó, tay trong tay Farrell. Che giấu sự không chắc chắn đang lớn dần trong anh đằng sau cái nhún vai có sức thuyết phục, anh nói, “Tôi là luật sư của cô ấy – công việc của tôi là nói cho cô ấy nghe những gì tôi nghĩ, thậm chí khi nó chỉ là một linh cảm.”

“Anh cũng là bạn của Meredith và anh đã từng yêu cô ấy. Anh có dính líu với tư cách cá nhân, và vì vậy, anh sẽ do dự suy ngẫm, rồi cuối cùng anh sẽ quyết định để cho nó tự tiến triển. Suy cho cùng, nếu chẳng có gì phát sinh từ chuyện này, thì cô ấy không bị mất mát gì khi làm theo những điều tôi đã yêu cầu, mà còn có thêm năm triệu đô-la.”

Họđi đến bàn của Farrell và anh đi vòng ra sau nó, nhưng Stuart tiếp tục đứng một cách lịch sự. Hết sức bực mình vì khả năng có thể xảy ra đúng nhưtổng kết tâm lý của Farrell, Stuart nhìn khắp nơi tìm cái gì đó để lay động anh ta, và ánh nhìn của anh rơi trên khung hình người phụ nữ trên bàn làm việc của Farrell. “Bộ anh định giữbức hình đó trong khi cố quyến rũ vợ anh sao?” 

“Chắc chắn.”

Có điều gì đó trong cách Farrell nói làm cho Stuart phải xem xét lại lại ấn tượng ban đầu của anh rằng người phụ nữ đó làbạn gái hoặc tình nhân. “Cô ta là ai?” Anh hỏi thẳng thừng. Truyen8.mobi

“Em gái tôi.”

Farrell đang theo dõi anh cũng với vẻ bình tĩnh làm tức điên lên, vì vậy Stuart nhún vai, và với nỗ lực cố tình xúc phạm, anh nói, “Nụ cười duyên dáng. Thân hình cũng đẹp.”

“Tôi sẽ lờ đi câu sau,” Farrell nói, “và lịch sự đề nghị rằng bốn chúng ta có thểăn tối cùng nhau khi em gái tôi đến thành phố lần sau. Nói với Meredith là tôi sẽđón cô ấy tối mai lúc bảy giờ ba mươi. Anh cóthể gọi điện thoại cho thư ký của tôi vào buổi sáng và đưa cho bà ấy địa chỉ.” Đến lúc phải đi, Stuart gật đầu, mở cửa, sau đó anh đi ra ngoài và đóng nó lại. Bên ngoài văn phòng của Farrell, anh bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đang giúp đỡ Meredith hay không khi không cảnh báo cô nên chạy cho nhanh khỏi những thoả thuận cô đã ký, cho dù cô có yêu chồng cô hay không. Người đàn ông này giống như một cái máy; kiên định, xa cách, không nhượng bộ, và hoàn toàn đặt lý trí lên trên tình cảm. Thậm chí một lời bôi nhọ đối với em gái anh ta cũng không thể chọc tức được đồ con hoang đó.

Phía bên kia cánh cửa, Matthew Farrell thả người vào ghế, ngả đầu ra, và nhắm mắt lại. “Chúa ơi!” Anh thì thầm, hít một hơi dài, run rẩy nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài!”

Đó gần như là lời cầu nguyện đầu tiên của anh trong hơn mười một năm. Đó cũng là hơi thở dễ dàng đầu tiên của anh trong hơn hai tiếng đồng hồ vừa qua.

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17529


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận