Nhan Nghiên bị dọa đến sắc mặt không còn tí máu nào, ông ta đang gọi tên mẹ cô, nhưng vừa rồi ông ta tỉnh táo mà! Ông ta phun mùi rượu lên mặt cô, khiến cô phải nhíu mày. “Bác, cháu là Nhan Nghiên, cháu là Nhan Nghiên!” Đôi tay nhỏ bé vô lực của cô chống lên người ông ta, nhưng với thân hình đàn ông lừng lững như vậy, cho dù cô dùng hết sức cũng không dịch chuyển được.
Tư Thành Đống rất tỉnh táo, trong đầu ông ta hiện lên chính là người đàn bà đã từng phản bội ông. Cô ta trao thân giao dịch với ông, xin ông nuôi dưỡng con gái của cô ta. Nhưng mà ông đã nuôi dưỡng con bé trước mắt lâu như vậy, đây là thời điểm nó phải báo đáp ông ta rồi! Nhất là bàn tay nhỏ bé của cô đang chống lên ngực ông ta, cảm giác giống như ngứa ngáy lan khắp, giữa bụng ông ta nóng lên, ánh mắt càng rực lửa.
Ông ta ấn hai vai cô xuống, ngửi hương thơm trên người của cô gái này, da thịt của cô nuột nà non mịn, kích thích hết mức dục vọng đàn ông của ông ta. “Nhan Nghiên, bác chưa bao giờ biết, thì ra cháu đã lớn như vậy, là một tiểu mỹ nhân!”
Ánh mắt Nhan Nghiên hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt dục vọng đàn ông quá mãnh liệt, cô chưa bao giờ nhìn thấy, thân mình không nhịn được sợ hãi run rẩy, từng giọt nước từ trong hốc mắt lăn ra. “Bác Tư, bác thả ra, thả cháu ra!”