Gió lốc trong không trung đã dần dần bình lặng trở lai, Tiếu Ân ngẩng nhìn theo những mảnh xác từ cơ thể sa trùng đang không ngừng lả tả rơi xuống mà trong lòng tràn đầy cảm xúc tự hào.
Ma pháp sư chính thức và pháp sư cấp học đồ quả nhiên khác biệt, điều này không chỉ thể hiện trên phương diện cường độ của lực lượng tinh thần mà càng quan trọng hơn đó là ma pháp sư chính thức khống chế ma pháp có được ưu thế mà ma pháp học đồ khó mà so sánh được. Đó có thể là điểm tốt nhất mà tinh thần lực sau khi thay đổi về chất mang lại.
Pháp sư cấp học đồ cho dù sử dụng quyển trục để phát ra ma pháp tương tự thì cũng tuyệt đối không có cách nào khống chế xuất thần nhập hoá như vậy. Điều này chỉ cần xem gió lốc vừa vặn cuốn con sa trùng đó lên không trung là có thể nhận thấy.
Một tam cấp ma pháp sắc bén mà còn không để lực phá hoại làm hại đến người khác, đây là một việc đáng tự hào lắm chứ.
Dù là bản thân Tiếu Ân lúc này trong lòng cũng khó kìm được nổi lên đắc ý.
Thân hình hắn vừa động, liền như chim bay lượn bổ thẳng xuống, từng luồng khí lưu trong không trung lướt qua người khiến cho quần áo bay phần phật, lao thẳng về phía Harrison ở phía dưới. Chỉ là khi thân thể hắn sắp va chạm với mặt đất thì khí lưu quanh người hắn bỗng xuất hiện biến hoá tương phản, khiến cho thân thể hắn lướt qua vị trí trước mặt Harrison khoảng một mét.
Harrison cũng là kẻ biết hàng, không nén được hít sâu một hơi than: "Tiếu Ân, khả năng khống chế ma pháp của ngươi quả là đáng sợ."Tiếu Ân mỉm cười đáp:
Đưa tay gãi gãi đầu, Tiếu Ân hơi lộ vẻ ngại ngùng hỏi: "Cái này, e hèm, xem ra sức mạnh của ma pháp lớn qua cũng có chút không thuận tiện."Harrison cũng chẳng biết làm thế nào đành nhắc nhở:
Mà Harrison trước đây cũng không hề giải thích cặn kẽ bởi vì sa trùng bình thường đối với bọn họ cũng không tính là kẻ địch mạnh mẽ gì. Tuy nhiên trải qua lần đầu giao chiến, Tiếu Ân đã nghiêm túc lên nhiều, nên vội thỉnh giáo Harrison về điểm yếu và thói quen sinh hoạt của chúng.
Một lúc sau, trong lòng Tiếu Ân mới tính là có chút hiểu biết cơ bản.
Loài sa trùng này là một sinh vật đặc thù trong sa mạc, thân thể bọn chúng theo năm tháng mà dần dần dài ra, chỉ là những con sa trùng này bình thường có một phần ba cơ thể chui sâu trong cát, bất luận thế nào cũng không thể rời ra. Cho nên bọn chúng không thể dựa vào gió bão trong sa mạc để di chuyển đi khắp nơi, một khi đã ổn định cuộc sống ở đâu thì bọn chúng về cơ bản là cả đời không đi đâu nữa.
Loài sinh vật lưỡng tính này bình thường đều ăn cát sỏi nhưng nếu gặp phải những sinh vật như loài người đi qua thì bọn chúng cũng không ngại cải thiện khẩu vị một chút.
Cứ mỗi ba, bốn năm, bọn chúng đều tự động đẻ trứng, mà khi trứng trong cơ thể chín, sa trùng sẽ chờ đến khi những cơn bão cát xuất hiện liền dựng thẳng cơ thể, dùng miệng phun trứng ra, nhờ vào sức gió đem trứng đến nơi khác.
Sau đó trứng sa trùng sẽ chìm vào trong cát, dần dần rồi nở ra, lớn lên thành một con sa trùng mới.
Tốc độ sinh sản của chúng không hề chậm, tốc độ sinh trưởng cũng rất nhanh nhưng trong sa mạc lại có không ít loài ma thú lợi hại dùng sa trùng làm thức ăn nên đến nay, chúng vẫn không có cách nào phát triển bao trùm cả sa mạc được.
Có lẽ đây chính là hiệu quả cân bằng sinh thái của tự nhiên. Nếu như bọn chúng không có kẻ thù tự nhiên thì cả sa mạc này đã sớm biến thành thiên hạ của sa trùng rồi. Đối với loài người mà nói, thịt sa trùng không có tác dụng gì nhưng trứng còn chưa phun ra của chúng lại có tác dụng rất lớn. Loại trứng sa trùng chưa chín còn nằm trong cơ thể mẹ là một loại dược liệu vô cùng quý báu. Đặc biệt là đối với lang nhân tát mãn mà nó thì chỉ cần đem nghiền nát rồi phối hợp với một số chất dịch của thực vật đặc thù sau đó thông qua sự hấp thu của cơ thể là có thể trở thành chất dinh dưỡng cần thiết cho linh vật, nâng cao sự hoà hợp giữa bản thân và linh vật, và trong những thời khắc quan trọng có thề phục hồi năng lượng tiêu hao của linh vật,…
Khi Harrison dặn dò cẩn thận những tác dụng của sa trùng, Tiếu Ân thầm cười khổ, khó trách những tát mãn này lai đến sa mạc tìm trứng sa trùng, mà đến cả ma pháp sư trong đế quốc lang nhân sau khi tìm được trứng sa trùng mới chính thức được thừa nhận. Hoá ra đây là trò do các tát mãn bày ra.
Trong vòng hai ngày sau đó, hai người Tiếu Ân cưỡi lạc đà lang thang trong sa mạc, tuy nhiên vận may của họ quá tệ, tuy rằng có một lần gặp được sa trùng nhưng thông qua cảm ứng từ linh vât của Harrison biết được trong ba con sa trùng này đều không có trứng trong người.
Chẳng biết làm thế nào khác, Harrison chỉ đành từ bỏ, đồng thời giải thích với Tiếu Ân, tát mãn ở trong sa mạc trừ khi gặp phải sa trùng đang trong thời kì đẻ trứng còn như bình thường thì sẽ không ra tay sát hại chúng.
Tiếu Ân gật đầu biểu thị mình đã hiểu. Từ sau khi biết được công dụng của sa trùng, Tiếu Ân liền hiểu ra, tuy rằng sa trùng sinh sống trong sa mạc hoang vu, nhưng do đặc trưng của loài này nên thiên địch lớn nhất của chúng là tát mãn.
Cũng may mà tát mãn của đế quốc lang nhân còn tính là thông minh, không hề mù quáng lạm sát quá độ, chứ không thì ở rìa ngoài sa mạc tuyệt đối không thể phát hiện ra dấu vết của sa trùng.
Còn như vành đai trung tâm sa mạc thì nói một câu thật lòng chứ trong cả đế quốc người thú, kẻ có đủ năng lực và dũng cảm tiến vào đó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lại một ngày nữa không có thêm thu hoạch gì, khi đêm đến, bọn họ dựng hai cái lều để ngủ.
Tiếu Ân theo thói quen đội bịt mắt lên, lại một lần nữa tiến vào không gian Nhất Hào.
Từ khi tiến vào sa mạc, Tiếu Ân vẫn kiên trì rèn luyện, tuy rằng thời gian đã rút ngắn rất nhiều.
Vốn dĩ mỗi ngày phải tiến hành tám tiếng rèn luyện nhưng hiện tại đã rút ngắn lại còn sáu tiếng. Mà Harrison cũng biết ma pháp sư mỗi ngày đều bắt buộc phải tu luyện nên trong khoảng thời gian này cũng không hề đến làm phiền.
Mặc dù đã có khoảng thời gian chêch lệch gấp bốn mươi lăm lần, nhưng khi rèn luyện lực lượng tinh thần vẫn nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được.
Cột sáng trước mắt Tiếu Ân dần dần biến mất, hắn bỗng sực tỉnh, thời gian mình hạn định đã đến rồi.
Khẽ than một tiếng, từ khi không ngừng tu luyện phương pháp rèn luyện lực lượng tinh thần sơ cấp này, bản thân hắn cứ như hút phải thuốc phiện, có một cảm giác như bị nghiện vậy. Nếu không phải có Nhất Hào khống chế thời gian thì chỉ sợ bản thân rất có thể sẽ cứ chìm đắm mãi trong đồ án đó không dứt ra được.
Mở to đôi mắt, gương mặt tuyệt diễm của Juliana hiện ra ở vị trí chỉ cách mắt hắn không quá ba phân.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, kể từ lần trước khi Nhất Hào tự cài thêm phần từ trường nội mị, "nàng ta" càng lúc càng có tính người, thật không biết rốt cuộc biến hoá này là tốt hay xấu nữa…
Tiếu Ân tuyệt đối tin tưởng dự đoán của Nhất Hào. Trong lòng hắn ngoại trừ cảm thán một chút vận khí không tốt ra chẳng có cách nào khác."Chủ nhân, còn có một tin tốt nữa." Nhất Hào tiến sát lại nói nhỏ:
Khi Nhất Hào phát ra toàn bộ hình ảnh, Tiếu Ân quả nhiên nhìn thấy vị mỹ nữ kinh diễm tuyệt sắc ấy mặc một bộ đồ dầy cộp đang tiến vào trong sa mạc, mà từ hình ảnh Nhất Hào ghi lại, có thể thấy nàng ta dường như xuôi theo con đường mà mình và Harrison đi qua để tiến về phía trước. Mà càng khoa trương hơn nữa là nàng lại dám bay đến."Gặp quỷ rồi." Tiếu Ân lầm bầm:
Tiếu Ân khẽ nhíu mày nói: "Nhất Hào, ông ta liệu có ngăn cản Juliana không?"
Harrison và Tiếu Ân không ở chung một lều vải.
Vốn Harrison muốn ở chung một lều với Tiếu Ân, nhưng Tiếu Ân làm sao để hắn phát hiên ra bí mật của mình, vì vậy một cước đạp hắn ra ngoài. Từ nay về sau, vị công tử ca này không thể làm gì khác là mỗi ngày tự dựng lều vải. Mặc dù hắn dựng cũng không chắc chắn lắm, nhưng cũng có thể chống được những cơn cuồng phong ban đêm.
Nhưng hiện tại Tiếu Ân không để ý nhiều như vậy, hắn mở cửa lều vải của Harrison, túm lấy tên lang nhân tát mãn đang ngủ say, sử dụng Phong Tường Thuật, bay lên không trung.
Harrison vốn ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh cóng. Hắn mở mắt ra nhìn, chỉ cảm thấy bản thân mình cách mặt đất càng lúc càng xa, mà bản thân hắn không ngừng bay lên cao.
Hắn chớp hai con mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ, đang muốn nhắm mắt trở lại thì nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, dường như không phải là mơ.
Cố gắng giãy dụa một chút, chợt nghe thấy thanh âm phía trên vang lên: "Đừng cử động, nếu không sẽ ngã đó."Cả người Harrison run lên, lúc này hắn mới hiểu được tình hình hiện tại, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, phát ra một tiếng kêu thê thảm:
Lúc này Tiếu Ân mới nhớ, Harrison có bệnh sợ độ cao, mình cứ như thế này túm hắn từ lều vải bay lên, làm sao hắn có thể chịu được.
Nhưng bởi cái mạng nhỏ của mình và Juliana, không thể vứt bỏ cái bia đỡ đạn này được.
Đột nhiên có một con ruồi máy từ trên bầu trời bay xuống, bay tới trước mặt Tiếu Ân, sau đó bay tới gần lỗ tai của hắn.
Một tiếng nói rất nhỏ vang lên bên tai hắn: "Chủ nhân, ngài có thể trở về."Trong lòng Tiếu Ân hơi loạn, thân thể hơi rung động một chút, thiếu chút nữa không khống chế được, ngã xuống dưới đất.
Tại sao Nhất Hào lại nói như vậy, chắng lẽ muốn Juliana chết sao? Giờ phút này, lòng Tiếu Ân trầm xuống, hắn không biết tại sao mình lại quan tâm tới nữ nhân này, chắng lẽ do dung nhan tuyệt thế của nàng sao? Nhưng không phải mình có từ trường hồng trĩ sao, không bị nàng ảnh hưởng mới đúng chứ.
Lòng Tiếu Ân đang loạn như nước thủy triều, tiếng nói của Nhất Hào lại vang lên: "Lão nhân kia vốn muốn tập kích Juliana, nhưng phát hiện ra đó là Juliana, liền lập tức rút lui, không cùng nàng phát sinh xung đột."Hai mắt Tiếu Ân sáng ngời, tâm tình buông lỏng, nhưng trải qua chuyện này, trong lúc vô ý hắn phát hiện ra sự quan tâm của mình đối với Juliana đã vượt xa tình cảm bằng hữu, dường như hắn đã bị tuyệt thế vưu vật này hấp dẫn.
Thở dài một tiếng, đây không phải là điềm bảo trước sao, lập tức Tiếu Ân không nhân nhượng đè nén những điều vừa mới phát hiện ra này xuống.
Juliana là ai? Nàng là đệ nhất mỹ nữ của đế quốc Lang Nhân, nhân vật như vậy, phía sau không biết có bao nhiêu người đeo đuổi, ngay cả đại ca của Harrison, trực hệ đệ tử của gia tộc Berwick cũng phải buông tha, không cần nói tới một ma pháp sư nho nhỏ như mình.
Đương nhiên, nếu hắn là ma đạo sỹ, chỉ sợ đã sớm gia nhập hàng ngũ theo đuổi nàng. Nhưng vấn đề là, hắn chỉ là một ma pháp sư chính thức bình thường, so với những gia tộc quyền thế của đế quốc Lang Nhân, vẫn còn cách một khoảng xa.
Trước đừng nói mình không có tiền vốn gì để hấp dẫn mỹ nhân, mà dù có ôm được mỹ nhân về nhà, chỉ sợ phiền phức sẽ liên tục kéo đến, đủ để dìm chết mình."Chủ nhân, ngài hãy cẩn thận, lão nhân kia đã phát hiện ra tình huống ở nơi này, đang dùng tốc độ cao để chạy tới đây." Tiếng nói của Nhất Hào chợt vang lên.
Trong lòng Tiếu Ân động, nếu để lão tát mãn kia biết mình mang tử tôn bị chứng bệnh sợ độ cao của lão phi hành, hơn nữa tử tôn đó còn là kẻ có tiền đồ nhất trong gia tộc, trời mới biết lão sẽ có phản ứng như thế nào.
Vì vậy, Tiếu Ân quyết định bay nhanh về chỗ ở của mình.
Nếu lão nhân kia không ra tay vậy hắn không cần phải tiến tới đó nữa.
Đáp xuống mặt đất, Tiếu Ân đặt Harrison xuống, hai chân lang nhân tát mãn vừa chạm đất, mông đã đặt xuống, không còn sức lực tru lên nói: "Tiếu Ân, ngươi muốn làm gì? Không có chuyện gì sao lại kéo ta bay lên trời, chắng lẽ ngươi không biết bay lên trời sẽ hại chết ta sao?"Tiếu Ân cười hắc hắc, trong đầu xuất hiện vài ý niệm, đã nghĩ ra lí do giải thích cho chuyện lần này.
Hairison thở hổn hển, dường như đã bình tĩnh trở lại, hắn hỏi: "Được rồi, hiện tại nói đi, ngươi muốn làm trò quỷ gỉ? Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại kéo ta bay lên trời?"Tiếu Ân ho khan một tiếng, trong đầu đã nghĩ ra lí do. Sắc mặt hắn nghiêm lại nói:
Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: "Mặc dù lực công kích của tát mãn không bằng ma pháp sư, nhưng các ngươi có được linh thể, mỗi linh thể có một năng lực đặc thù riêng. Cho nên nếu sinh tử chiến đấu chưa chắc chúng ta có thể chiến thắng được các ngươi."Harrison nghiêng đầu, khuôn mặt ngây ngốc khó hiểu nói:
Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: "Không đúng, sở dĩ ngươi không bay là do ngươi không dám bay."Khuôn mặt Harrison nhất thời biến hóa, hắn ngây ngô nửa ngày, không nói được một lời.
Tiếu Ân nghiêm mặt nói: "Harrison, ta và ngươi đi cùng nhau lâu như vây, cũng có thể nói vừa gặp đã thân. Ngươi cũng đã nhìn thấy năng lực tác chiến của ta."
Hairison vừa mới ưỡn ngực, lập tức hạ xuống, cười hắc hắc hai tiếng, không dám giải thích nữa.
Tiếu Ân thu hồi vẻ tươi cười, tới trước mặt Harrison, hỏi: "Hairison, tại sao ngươi lại sợ bay lên trời? Có thể nói cho ta biết được không?"Harrison do dự một chút nói:
Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, sắc mặt dị thường nghiêm trọng.
Hairison do dự một chút, nói: "Tiếu Ân, ngươi cũng không biết, lỉnh hồn thể bạch tuộc của ta chỉ là một linh vật bình thường, trong đám đệ tử trực thuộc gia tộc, linh vật của ta kém cói nhất, mà linh vật này là do lão tổ tông của gia tộc chỉ định cho ta. Có thể nói, gia tộc đã sớm buông bỏ ta, biểu hiện của ta dù có kém hơn nữa, cũng không làm gia tộc mất mặt."Tiếu Ân nghe xong ngẩn ra, nếu như hắn không nghe được cuộc nói chuyện giữa lão nhân và Klee, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng hiện tại hắn có chút dở khóc dở cười.
Cách đó không xa, lão nhân thần bí vội vã chạy tới, đang nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, biết tâm lý của Harrison, lão không khỏi giật mình, trong lòng dâng lên sự hối hận mãnh liệt. Lão tưởng mình đã nhìn thấu toàn bộ tâm lý của tử tôn, nhưng trên phương diện này, lão đã phạm phải sai lầm.
Cân nhắc một lúc, Tiếu Ân chậm rãi nói: "Hairison, ta không biết tình hình trong gia tộc của ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là bằng hữu của ta không?"
Không khí trong lều vải dường như ngưng kết lại. Harrison vốn đang co quẳt ngồi dưới mặt đất, hắn chậm rãi đứng lên, khuôn mặt không còn sự khiếp sợ, mà trầm giọng nói: "Tiếu Ân, ngươi có thể thử, ta có xứng làm bằng hữu của ngươi hay không?"Khuôn mặt Tiếu Ân lộ ra vẻ tươi cười nói:
Hairison đang định nói chuyện, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, trên người xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, đúng là linh vật bạch tuộc tự động xuất hiện."Làm sao vậy?" Tiếu Ân biết rõ còn hỏi.
Khi tay Tiếu Ân nắm lấy tay Harrison, Harrison cảm nhận được nhiệt độ trong tay Tiếu Ân, loại nhiệt độ này trực tiếp dung nhập vào trong tim hắn, khiến hắn thấy nồng ấm.
Kỳ thực là đệ tử trực hệ của gia tộc Berwick, hắn hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này. Không có ai nguyện ý kém người khác, trong đáy lòng hắn, kỳ thực sớm đã muốn vượt qua nỗi sợ hãi này, nhưng hắn chưa làm được mà thôi.
Song lúc này, Harrison âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể bỏ cuộc nửa chừng.
Hai người ra khỏi lều vải, ngẩng đầu nhìn ra xa, một đạo ánh sáng màu đỏ chậm rãi bay tới. Nhìn thấy ánh sáng màu đỏ nhạt quen thuộc này, khóe miệng Tiếu Ân không nhịn được cười lên."Trời ạ, khó có khả năng!" Harrison đột nhiên mở to hai mắt, nói:
Trong lòng hắn động, đột nhiên nói: "Ta hiểu rồi, chiếc vòng tai kia, nhất định ngươi đã động tay động chân vào chiếc vòng tai đó, đúng không."Tiếu Ân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sức tưởng tượng của tên này quá phong phú, quả thực có thể sánh với Sherlock Holmes và Conan.
Hai người nhỏ giọng nói thầm, đạo hồng quang đã phát hiện ra bọn họ, tốc độ nhanh như tia chớp bay xuống.
Hồng quang rơi xuống đất, ánh sáng do linh vật hóa thành tan biến, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành."Hắc… Juliana chào nàng!" Trong mắt Harrison không che dấu vẻ say mê, hắn lập tức bắt chuyện.
Tiếu Ân thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng không khỏi hít sâu vào một hơi, mùi thơm bay trong không khí, khiến tinh thần hắn run lên."Juliana tiếu thư, chào nàng!" Tiếu Ân khẽ gật đầu, cười hỏi:
Còn những thanh niên khác, dù thanh danh của bọn họ hiển hách ra sao, dù bọn họ có che dấu như thế nào, khi nói chuyện cùng bọn họ, Juliana mơ hồ cảm nhận được bon họ dường như bị trầm luân không thể tự kiềm chế được.
Cảm giác đó khiến nàng hưng phấn, cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cho nên nàng đối xử với tất cả mọi người như nhau, chưa bao giờ thể hiện quá mức.
Nhưng lần này thì khác, nàng nhìn ánh mắt của Tiếu Ân, liền thấy nó giống với ánh mắt của những vị cao thủ tiền bối, ánh mắt trong suốt như nước không hề che giấu hảo cảm đối với nàng, nhưng tuyệt đối không lộ ra vẻ say mê. Hơn nữa nàng còn có thể cảm nhận được, đó không phải là do Tiếu Ân giả vờ, mà là cảm thụ chân thực phát ra từ nội tâm của hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp được thanh niên như vậy, dù không có chuyện xảy ra trên ốc đảo, hắn cũng khiến nàng hiếu kỳ.
Ánh mắt Tiếu Ân và Harrison nhìn thoáng qua Juliana, thấy nụ cười tươi như hoa bách hợp của nàng, đôi mắt hai nam nhân sáng lên."Ta lần theo khí tức bạch tuộc của Harrison." Juliana nhẹ giọng nói:
Harrison xấu hổ cười, nhưng đối với đánh giá của Juliana, hắn không tức giận mà hỏi: "Nàng tới đây làm gì?"Juliana không hề tỵ hiềm chỉ vào Tiếu Ân, nói:
Tiếu Ân vuốt mũi, thực sự không rõ đại mỹ nữ chạy tới đây tìm mình có chuyện gì, chỉ mong không tạo thêm phiền phức gì cho mình.
Đôi mắt của Juliana mở to nhìn Harrison, Harrison biết ý đi ra ngoài canh gác, nhưng ánh mắt của hắn thường hướng về nơi này, trong lòng hiếu kỳ, không biết Juliana tới đây để làm gì.
Tiếu Ân than nhỏ một tiếng, may mà lúc này ở bên cạnh mình chỉ có Harrison, mặc dù Harrison cũng bị Juliana hấp dẫn, nhưng hắn có điểm tốt đó là không vì nguyên nhân này mà sinh ra đố kỵ, thậm chí trở mặt thành thù.
Nhưng nếu đổi lại là đại ca Klee của hắn ở đây, để Klee nhìn thấy cảnh này, chắc chắn Tiếu Ân sẽ rời xa nơi này, bởi nếu ở lại, rất có khả năng hắn sẽ chết mà không biết lí do.
Đương nhiên, không chỉ có một mình Klee, chỉ cần nhìn đám danh môn công tử vây quanh Juliana trong buổi vũ hội, phần lớn bọn chúng cũng giống Klee.
Hồng nhan họa thủy, những lời này quả thực không sai, đặc biệt vưu vật này lại có từ trường nội mỵ, nàng là ngọn nguồn của mọi phiền phức"Juliana tiểu thư, nàng tìm ta có chuyện gì?" Tiếu Ân cẩn thận duy trì khoảng cách với nàng, dò hỏi.
Trong lúc nữ nhân này gặp nguy niểm, Tiếu Ân không suy nghĩ gì chỉ muốn chạy tới để giúp nàng, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, cân nhắc đến kết quả thảm hại khi theo đuổi nữ nhân này, hắn đành dừng lại.
Ít nhất bây giờ hắn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, tuyệt đối không đi làm cái loại chuyện đi tìm chết này.
Juliana khẽ cau mày, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nàng rất thông minh nên tự nhiên nhận ra ý tứ xa cách của Tiếu Ân.
Nghĩ đến chuyện ở ốc đảo, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác đặc thù, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao?
Lai lịch của nàng rất bí mật, nhưng do nàng có lai lịch bất phàm, nên từ nhỏ nàng đã thông tuệ, đối với sự đăm chiêu của Tiếu Ân, nàng cũng hiểu rõ được một ít. Nhưng những người gặp nàng từ trước tới giờ, ai chẳng biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn như thiêu thân lao vào.
Cho dù biết được, sau khi chiếm được sự ưu ái của nàng, sẽ trở thành địch nhân của mọi người cũng không hối hận.
Juinana đã có thói quen như vậy, cho nên khi gặp Tiếu Ân, tâm tình của nàng lại có một loại cao hứng đặc biệt, mặc dù biết tâm tình đó không phải chuyện tốt, nhưng nàng giống như một tiểu cô nương tinh nghịch, thấy một món đồ chơi mới, không tự chủ được muốn dấn thân vào.
Đôi mắt đen nhánh chuyển động, Juliana tháo vòng tai xuống, lúc này Tiếu Ân mới chú ý, nguyên nàng mang theo vòng tai."Ngươi làm như thế nào thế?" Giơ giơ vòng tai, Juliana dò hỏi.
Tiếu Ân mỉm cười, nói: "Xin lỗi, đây là bí mật của ta, xin thứ lỗi ta không thể trả lời được."Juliana kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt của nàng biểu lộ sự thất thường và tràn ngập sức sổng.
Nàng có chút không thể tin được, không ngờ lại có người cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Lần đầu tiên nàng gặp loại đãi ngộ này, khiến trong lòng nàng nổi lên cảm giác mới mẻ."Ngươi không thể nói cho ta biết sao?" Giọng nói hồ mị của Juliana mang theo một loại lực lượng hấp dẫn vang lên.
Từ trường xung quanh có sự biến đổi vi diệu, một cỗ không khí khác thường tràn ngập, mà cách xa đó, Harrison đang đứng canh gác cũng cảm ứng được sự khác thường.
Song Tiếu Ân không bị lay động, biểu hiện tràn ngập mị lực của Juliana, từ trường hồng trĩ phát huy tác dụng, thậm chí còn khiến hắn tiến vào trạng thái thờ ơ lạnh nhạt."Xin lỗi!" Khuôn mặt của Tiếu Ân vẫn hiền hòa như trước, nhưng mắt hắn lại bình tĩnh như nước:
Đôi mắt đẹp của Juliana mở to, nàng biết ma pháp sư là tộc thần bí nhất trên thế giới, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa nghe qua, những người này có năng lực thần kỳ như vậy.
Nhưng nàng không hề hoài nghi Tiếu Ân, bởi nàng có tự tin, dưới ánh mắt của nàng, dù là ai cũng sẽ nói thật, khó có khả năng nói ra những câu dối trá."Loại năng lực này chỉ mình ngươi có được, hay tất cả ma pháp sư đều có?"
Song nàng không biết, chẳng qua lúc đó Tiếu Ân không tìm được vật phẩm kim loại nào khác làm vật thí nghiệm, cho nên mới sử dụng cái vòng tai đó. Nếu nàng biết rõ chân tướng, tuyệt đối nhìn Tiếu Ân bằng con mắt khác."Tiếu Ân tiên sinh, thật sự cảm ơn sự khẳng khái của ngài, ta hết sức thích lễ vật đó."
Juliana kỳ quái hỏi: "Tại sao lại không được?"
Trong lòng Tiếu Ân động, đột nhiên hiểu được lão tổ tông củagia tộc Berwick tại sao lúc trước lộ ra sát khí nhưng khi biết đó là Juliana lại bỏ qua.
Xem ra vị lão nhân kia không kiêng kỵ gì nàng mà kiêng kị vị sư phụ ở phía sau của nàng, nghe nói đó là vị tát mãn từng chiến thắng ma đạo sỹ.
Tát mãn mặc dù không có ma pháp nhưng bọn họ sử dụng linh vật thực sự có khả năng khó lường, trời mới biết, bọn họ có thủ đoạn thần kỳ để thông tri cho vị Dida tát mãn ở đế đô hay không. Nếu lão già này ra tay, dù gia tộc Berwick không bị san bằng cũng gặp phải vô số phiền toái.
Cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân lẳc đầu nói: "Juliana tiểu thư, ta thành thật cảm ơn ý tốt của nàng, nhưng đây là chuyện của ta, ta muốn dùng lực lượng của mình để hoàn thành."Juliana bất đắc dĩ nói:
Juliana kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt của nàng lô ra vẻ không tin. Sau đó lại lộ ra thần thái hiếu kỳ.
Trong lúc nói chuyện với nàng, sử dụng ngữ khí như vậy, hơn nữa còn tự bỏ đi, Tiếu Ân không chỉ là người thứ nhất, hơn nữa còn là người duy nhất, ngay cả sư phụ của nàng là Dida đại tát mãn, cũng chưa bao giờ đổi xử với nàng như vậy.
Tiếu Ân quay đầu gọi Harrison, sắc mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Đôi mắt Juliana chuyển động nói: "Harrison, ta muốn gia nhập vào tiểu đội của các ngươi, ngươi hoan nghênh chứ?"
Khuôn mặt Tiếu Ân lộ ra vẻ tươi cười, kỳ thực trong lòng của hắn, được đồng hành cùng với một vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy, hắn cũng hết sức mong chờ.
Chỉ cần mỹ nữ không mang lại phiền toái cho mình, thì hắn cũng không cự tuyệt yêu cầu của Juliana.
Nếu đã đi cùng đám người Tiếu Ân, Juliana lấy từ vòng tai ra một chiếc lều vải, bắt đầu dựng nó lên.
Đôi mắt Harrison chuyển động, giờ hắn mới biết, chiếc vòng tai đó là một đạo cụ không gian, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tiếu Ân, đè thấp âm thanh nói: "Tốt a, còn nói không theo đuổi nàng, cả đạo cụ không gian trân quý cũng đem đi tặng."Tiếu Ân lộ ra ánh mắt xem thường, trong lòng thầm hô oan uổng, nhưng chuyện này càng giải thích càng phiền toái, chẳng lẽ nói cho hắn biết, trên ốc đảo chẳng những mình đã cứu Juliana, còn ôm nàng vào trong lòng, chỉ còn thiếu một bước là chưa hôn nàng mà thôi.
Trở lại lều vải, tiến vào Nhất Hào không gian, Tiếu Ân vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt giống hệt Juliana của Nhất Hào.
Khuôn mặt đó quá hoàn mỹ, dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ.
Nhưng Tiếu Ân không nhìn thêm, bởi vì ở ngoài có người thật, dù muốn ngắm cũng phải ngắm người thật."Nhất Hào, ngươi nghe nói tới chứng sợ độ cao chưa?"
Tiếu Ân cười khổ liên tiếp nói: "Được rồi, chỉ mong ngày mai tên đó không trách ta."Dừng một chút, hắn nói:
Tiếu Ân sửng sốt, tháo mắt kính xuống, ra khỏi lều vải.
Giờ phút này bọn họ ở trong một doanh trại cỡ nhỏ, ở giữa là chiếc lều vải màu đỏ, ở hai bên là hai chiếc lều màu đen, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Nhưng Tiếu Ân chỉ liếc mắt một cái, sau đó trực tiếp chui vào lều của Harrison.
Harrison không ngủ, trợn to mắt nhìn Tiếu Ân tiến vào hỏi: "Chuyện gì?"Tiếu Ằn chần chừ một chút nói:
Nếu như không có lời hứa hẹn của Nhất Hào, chắc chắn Tiếu Ân sẽ thúc thủ vô sách, nhưng có lời cam đoan của tên đó, Tiếu Ân tin tưởng gấp trăm lần, cả người toát ra khí thế khiến người khác tin phục."Được, ngươi giúp ta." Harrison kích động nói.
Tiếu Ân nhìn Harrison, kỳ thực hắn có thể giải thích sự khổ não của Harrison, chỉ cần nghe khẩu khí của Juliana, bí mật không biết bay của Harrison đã sớm bị người trong đế đô biết.
Muốn nói hắn không quan tâm chỉ sợ khó có khả năng, cho nên vừa nghe Tiếu Ân nói, hắn không hề do dự lập tức đồng ý.
Tiếu Ân quay đầu, chăm chú nhìn hắn nói: "Harrison, chuyện ta giúp ngươi, ngươi không được tiết lộ cho bất cứ ai."
Thở dài một hơi, từ trong vòng cổ Tiếu Ân lấy ra đại kiếm, có đại kiếm cầm trên tay, dù là ai cũng xuất hiện cảm giác uy phong."Harrison, ngươi biết đây là binh khí gì chứ?"
Cú gõ này của Tiếu Ân nhanh như tia chớp, cực kỳ chuẩn xác, lực lượng khống chế lại vừa đủ, rõ ràng đã trải qua vô số lần luyện tập.
Quả thật vì luyện tập chiêu thức này, Tiếu Ân đã tiêu tốn không ìt thời gian trong Nhất Hào không gian. Nguồn: http://truyenyy.comNhìn cặp mắt trắng dã, nằm hôn mê bất tinh, Tiếu Ân lo lắng thi triển Hôn Thụy Thuật lên người Harrison, sau khi chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn Harrison không thể tỉnh lại, Tiếu Ân mới đeo mắt kính lên cho Harrison.
Lẳng lặng chờ đợi trong lều vải, cho tới khi ruồi máy xuất hiện trước mặt hắn, Tiếu Ân mới tháo mắt kính xuống, cẩn thận cất vào trong vòng cổ.
Lấy ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng xoa trên mặt Harrison, một lát sau, Harrison tỉnh dậy, đầu hắn vẫn như trước có chút đau đớn, tay sờ lên đầu, nhe răng trợn mắt hét lên: "Tiếu Ân, ngươi dám đánh lén ta?"Tiếu Ân áy náy cười hỏi:
Tiếu Ân không nói hai lời, túm lấy hắn, nhẹ nhàng lôi ra ngoài, sử dụng Phong Tường Thuật mang hắn bay lên trời.
Lúc này Harrison mới hiểu được ý của Tiếu Ân, vô thức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời bất chấp mọi chuyện, hai tay ôm chặt lấy đùi Tiếu Ân.
Tiếu Ân hét lớn: "Harrison, cảm giác thế nào?"Thân thể Harrison vẫn như trước run rẩy không ngừng, Tiếu Ân tưởng Nhất Hào thôi miên thất bại, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, biểu hiện của Harrison dường như có cải thiện một ít.
Thân thể hắn mặc dù còn run rẩy, nhưng tần suất đã hạ thấp xuống rất nhiều, hơn nữa hai mắt đang đóng chặt đã mở ra.
Tiếu Ân vui mừng, có hiệu quả…
Hắn thêm lên người Harrison ma pháp phòng hộ tráo, những trận gió trên không trung không xâm nhập vào người hắn nữa.
Một lát sau, biểu hiện của Harrison ngày càng tốt hơn, mặc dù còn xa mới thích ứng nhưng ít nhất đã dám nhìn thẳng vào vấn đề."Tiếu Ân, ta tốt lắm!" Harrison cắn răng nói. Mặc dù thân đang ở giữa không trung, nhưng hắn vẫn cảm kích nói:
Hắn hiểu được thời gian phi hành không thể quá dài, nếu không Harrison sẽ ăn không tiêu. Một lát sau, hắn hạ xuống.
Khi bọn hắn trở lại mặt đất, Juliana đã sớm đi ra xem náo nhiệt, đôi mắt đẹp của nàng lộ ra tia sáng kỳ dị: "Harrison, ngươi không phải sợ bay sao?"Harrison vừa nghĩ tới chuyện trước kia không bay được, nhất thời sắc mặt đỏ lên, nói:
Trải qua một trận náo loạn, trời đã sáng, ba người bọn họ thu thập một chút, tiêu sái thu lều vải vào trong đạo cụ không gian.
May là mỗi người bọn họ đều có đạo cụ không gian, nếu không, xếp lều vải đặt lên lạc đà cũng đủ phiền phức, mà hiện giờ chỉ cần vẫy tay một cái là xong.
Bạch quang trên người Harrison xuất hiện, hắn xác định một chút, chỉ vào phía trước nói: "Ở hướng kia có sa trùng, chỉ không biết là sa trùng đó có trứng hay không thôi, chúng ta thử vận may đi."Khóe miệng Juliana cong lên, vốn muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua, nhất thời hừ khẽ một tiếng, nuốt lời muốn nói ra vào trong bụng.
Tiếu Ân hướng về phía đó, lập tức lắc đầu: "Không được, hướng đó không thể đi."
Tiếu Ân làm bộ làm tịch nhìn bốn phía một chút nói: "Nếu như ta không nhìn lầm, hướng đó có bao cát, tốt nhất chúng ta nên rời xa nơi đó."
Tiếu Ân nặng nề gật đầu, nói: "Chúng ta đi, rời khỏi nơi này rồi nói tiếp."Dứt lời, hắn nắm lấy đầu lạc đà, đi ngược lại hướng đó.