Những đám mây bay nhè nhẹ trên bầu trời, có khi giống như một chiếc lông mao màu trắng, khi thì giống như một khối thủy tinh trong suốt. Đột nhiên một cơn gió chợt thổi nhẹ qua, biến những đám mây thành những hình dạng khác nhau khiến người khác phải cảm thán.
Tiếu Ân yên lặng nằm trên cỏ, ánh mắt của hắn không có bất cứ mục tiêu nào cả, chỉ vô thức nhìn lên không trung, nhìn những đám mây di chuyển về phương bắc.
Bên cạnh hắn, Hắc Toàn Phong lặng lặng nằm, cặp mắt to của nó học theo Tiếu Ân nhìn chằm chằm vào không trung. Nhưng thỉnh thoảng mí mắt nó cử động. Xem ra nó cũng không hiểu tại sao Tiếu Ân thực hiện động tác nhàm chán này.
Kim, Đức Lỗ Phu, Carter hợp thành một tiểu đội tới phía đông thăm dò, còn Lai An và Mary hợp thành một tiểu đội tiến về phía Tây.
Bọn họ tự tìm mục tiêu cho riêng mình, nếu gặp phải đối thủ siêu mạnh, như vậy bọn họ phải nghĩ ra biện pháp để thoát thân. Dù sao bên mình còn có ngũ cấp ma thú đỉnh cao, Hắc Toàn Phong, đủ khiến bất cứ tam tinh ma pháp sư trở xuống nào cũng phải sợ hãi.
Tiếu Ân cảm thụ những cơn gió lạnh xâm nhập vào, loại trình độ thí luyện đó với đám người Kim mà nói, chính là một con đường tắt để đề cao thực lực, nhưng đối với Tiếu Ân thì lực hấp dẫn của nó rất thấp.
Hiện giờ cường độ lực lượng tinh thần của hắn không thua kém tam tinh ma pháp sư bình thường, hơn nữa còn có vài loại ma pháp đặc thù, đối với những ma pháp sư và tát mãn đồng cấp, hắn không có nhiều hứng thú để động thủ. Nếu muốn nhanh chóng gia tăng thực lực, để lực lượng của mình đề cao tới cực hạn, vậy thì phải khiêu chiến với đối thủ cao hơn mình một bậc. Trong chiến đấu hiểu được phương thức vận dụng năng lượng của đối phương mới là biện pháp tốt nhất.
Nhưng hiện tại trên đại thảo nguyên, thực lực đạt tới đại ma pháp sư và cấp bậc đại tát mãn lại không có, điều này khiến Tiếu Ân có chút thất vọng. Nhưng nói thực, nếu như để những nhân vật có cấp bậc như vậy tới đại thảo nguyên tàn phá, chắc chắn đám người Tiếu Ân sẽ cao chạy xa bay. Nào còn dám nghênh ngang thí luyện ở chỗ này nữa.
Híp đôi mắt lại, Tiếu Ân tận lực buông lỏng bản thân, tinh thần lực của hắn dò xét những biến hóa trong phạm vi bốn mươi thước.
Nhất tinh ma pháp sư có thể bao phủ tinh thần ý thức trong bán kính mười thước. Đạt tới nhị tinh có thể đạt bán kính hai mươi thước, hiện giờ Tiếu Ân đã mơ hồ đột phá nhị tinh, tiếp cận gần thực lực của tam tinh ma pháp sư, tự nhiên có thể mở rộng gấp đôi, có thể cảm ứng được tất cả những biến động trong phạm vi bốn mươi thước.
Bên trong phạm vi này, bất cứ những biến hóa nho nhỏ nào cũng không thể giấu giếm được hắn, dù là con giun dưới hòn đá, hay con kiến bò dưới đất, hoặc côn trùng không biết tên ở trong bụi cỏ, cũng hiện lên rõ ràng trong đầu của hắn.
Đương nhiên, do có đại ma thú ở bên người, nên Tiếu Ân không lo lắng bị ai quấy rầy. Đột nhiên Tiếu Ân khẽ cau mày.
Dưới loại tình huống này, cảm ứng của hắn đặc biệt nhạy cảm, không chỉ giám sát trong phạm vi bốn mươi thước.
Mới vừa rồi, Tiếu Ân cảm ứng được một khí tức cường đại, mà khí tức này đang bay tới gần mình.
Khi Tiếu Ân tiếp xúc với cỗ khí tức lạnh lẽo này, cả người hắn nhảy dựng lên.
Tâm thần rung động, hắn rời khỏi cảm nhận biến hóa vạn vật.
Khi hắn mở mắt ra, ở bên cạnh, Hắc Toàn Phong đã ngước cái đầu to lên nhìn về phương bắc của bầu trời.
Trong lòng Tiếu Ân thầm khen, đại ma thú này có năng lực cảm ứng quả thực vượt xa người bình thường. Nếu như lúc này không phải hắn ở trong hoàn cảnh tĩnh tâm, như vậy không thể sớm phát hiện ra khí tức của cường giả.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tiếu Ân ẩn hiện một đạo bạch quang, Ưng Nhãn Thuật trong nháy mắt được thêm vào, khiến cho Tiếu Ân có thể nhìn thấy cảnh vật ở ngoài nghìn thước.
Xa xa, một đạo bạch quang hóa thành cầu vồng, đang xuyên qua đám mấy, loại ánh sáng này Tiếu Ân rất quen thuộc, đó là linh vật của tát mãn.
Tốc độ của tát mãn này cực nhanh, ngay khi Tiếu Ân chú ý tới hắn, thì hắn cũng đã ở trên đỉnh đầu của Tiếu Ân.
Khẽ cau mày, Tiếu Ân lập tức tập trung tinh thần.
Trong khoảng cách này, hắn có thể cảm ứng rõ khí tức cường đại của người này, năng lượng dao động trên người kẻ đó áp bách lên người hắn.
Mặc dù cường độ năng lượng dường như yếu hơn đại tát mãn Bảo Mạn, nhưng tuyệt đối cường hãn hơn tam tinh ma pháp sư.
Không biết vì sao, trong lòng Tiếu Ân dâng lên cảm giác muốn thử, với thực lực trước mắt của hắn, nếu cùng cao thủ này giao phong, chưa biết sẽ có kết quả gì.
Đương nhiên, hắn cũng không vụng về đi khiêu khích đối phương, hơn nữa căn cứ theo quan sát của hắn, người này dường như vội vã chạy đi, không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Song, Tiếu Ân tưởng hắn sẽ trực tiếp bay qua đỉnh đầu mình, thì hắn lại ngừng lại, xoay tròn trên không trung mộ lúc, sau đó hạ xuống phương hướng của Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân run lên, mơ hồ cảm giác được đối phương có ý đồ bất thiện.
Hắn không cần nghĩ ngợi nhiều, cổ tay lộn lên, ma pháp trượng đã xuất hiện trên tay của hắn, nếu như không phải thời gian không có nhiều, thậm chí hắn còn muốn lấy áo giáp ma pháp ra mặc.
Một lát sau, tên tát mãn kia hạ xuống, ánh sáng trên người hắn thu lại, lộ ra diện mạo một trung niên lang nhân có bộ lông màu trắng.
Tiếu Ân vừa nhìn màu sắc của bộ lông, đã biết đó là một Tuyết Lang Nhân chính gốc, hắn hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi.
Ở phía sau, Hắc Toàn Phong tiến lên vài bước, dường như cảm ứng được đối phương không phải kẻ dễ trêu chọc, cho nên nó không dùng thái độ như khi đối đãi với kim mao sư vương, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào lang nhân tát mãn.
Ánh mắt của tát mãn liếc qua người Hắc Toàn Phong, Tiếu Ân nhận ra trong mắt của hắn có một tia tham lam.
Nhìn tầm vóc và uy thế của ngũ cấp ma thú, dù là ai cũng muốn chiếm nó làm của riêng.
Thân thể của tên lang nhân rất cường tráng, khóe miệng hắn cười, lộ ra hai cái răng cửa, khiến người ta nghĩ tới những tên lực sỹ giữ nhà."Ngươi tên gì? Từ phương nam tới sao?"Tiếu Ân cũng không dám lộ vẻ kiêu ngạo, nhẹ nhàng gật đầu nói:
Lý Kỳ xem thường nói: "Thí luyện? Hừ, loài người các ngươi đem nơi này thành nơi thí luyện sao? Thực thú vị."Trong lòng Tiếu Ân buông lỏng, nhưng hắn không dám có chút bất cẩn, tỉnh táo hỏi:
Nhưng lúc này hiểu được thì đã chậm.
Trong lòng Tiếu Ân cười khổ không thôi, không thể tưởng tượng được, mình cẩn thận như vậy, vẫn bị ba người bọn họ chơi một vố.
Loại chuyện này thực sự là chuyện ngoài ý muons, Lý Kỳ đại tát mãn không đuổi theo được bọn chúng, hắn lại tìm mình để trút giận.
Giờ phút này, Tiếu Ân cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng, mặc dù hắn rất muốn giao thủ với người này, nhưng hắn không nguyện ý chịu tội thay cho ba người Holyfield. Tiếu Ân cố gắng giải thích nói: "Lý Kỳ đại tát mãn, ba người kia chẳng qua chỉ mượn lều vải của tại hạ để nghỉ ngơi mà thôi, sau đó bọn chúng bay theo hướng này."Tiếu Ân không hề giấu giếm, chỉ rõ phương hướng ba người bay đi, trong lòng hy vọng, Lý Kỳ đại tát mãn có thể đuổi theo bọn họ.
Về phần đuổi kịp bọn chúng, đem bọn chúng rút gân lột da, chém nghìn đạo, Tiếu Ân không hề quan tâm.
Song, Lý Kỳ đại tát mãn cười lạnh một tiếng nói: "Phương hướng ngươi chỉ không sai, nhưng ngươi nghĩ ta tin ngươi sao?"Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói thực, nếu như đổi lại là mình, mình cũng không dễ dàng tin tưởng.
Đương nhiên, tai họa này vẫn phải tính lên ba người Holyfield, nếu như không có bọn họ, thì sao tên tát mãn này lại tới đây, loại chuyện xui xẻo như thế này sẽ không phát sinh.
Ngẩng đầu, Tiếu Ân mỉm cười nói: "Lý Kỳ đại tát mãn, ngài cho rằng ta sẽ tiếp nhận yêu cầu đó sao?"
Sau đó mượn sư rung chuyển của mặt đất, thân hình dài tám thước của nó vọt đi.
Hai mắt Tiếu Ân giương lên, động tác của Hắc Toàn Phong nằm ngoài dự tính của hắn, thậm chí hắn còn không nghĩ đến. Trong mắt của hắn hiện lên một tia khác thường. Sớm đã biết ma thú đặc biệt thông minh, có thể làm chủ được hành động của mình, không thể tưởng tượng được, sau khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nó chủ động ra tay, hơn nữa còn không hề báo trước, đột nhiên tập kích.
Bất thình lình bị đả kích, khiến cho Lý Kỳ đại tát mãn trở tay không kịp, trên người hắn nhanh chóng hiện lên một đạo bạch quang, nhưng Hắc Toàn Phong là một ma thú song hệ phong hỏa, nó nắm giữ lực lượng phong hệ, một khi phóng thích toàn bộ tốc độ, người bình thường sao có thể so được.
Bạch quang của Lý Kỳ mặc dù tương thông với hắn, nhưng muốn hóa thành ma thú vẫn phải mất một ít thời gian.
Chỉ trong nháy mắt, Hắc Toàn Phong đã mở cái miệng đáng sợ của mình ra cắn vào cánh tay chưa biến hình của Lý Kỳ.
Linh vật của Lý Kỳ là một con bạch mãng to lớn, mặc dù có phần giống với linh vật Hắc Mãng Linh của tát mãn Diya trong đoàn đạo tặc Nick, nhưng uy lực lại khác nhau một trời một vực.
Giờ phút này Lý Kỳ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mặc dù động tác của hắn cực nhanh, nhưng vẫn bị hàm răng của Hắc Toàn Phong cắn phải, cả cánh tay đầm đìa máu tươi, thậm chí còn thấy được xương cốt ở bên trong.
Nhưng Tuyết Lang Nhân lộ ra một khí thế tàn nhẫn, hắn hét lớn một tiếng, thân thể run run, dưới bạch quang bao phủ, hắn biến thành con cự mãng màu trắng to lớn hơn mười thước.
Khi Tiếu Ân thấy hắn biến hóa xong, mặc dù tâm lý sớm có sự chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Trước kia hắn đã giết chết tát mãn, trong đó không thiếu chiến tranh tát mãn, trong đó có Milligan vừa mới tiến giai thành chiến tranh tát mãn, cũng có những chiến tranh tát mãn hàng đầu, gần như đã bước một chân vào hàng ngũ đại tát mãn.
Nhưng những tát mãn đó hóa thân thành ma thú, đều không ngoại lệ, đều phải bảo trì một ít ngoại hình của loài người.
Hoặc là đầu, hoặc là thân thể, mà đó cũng là nhược điểm của bọn họ, nếu công kích vào nơi đó, sẽ thu được hiệu quả lớn.
Nhưng đại tát mãn trước mãn lại khác, hắn hóa cả bản thân thành ma thú bạch mãng, không hề lưu lại chút ngoại hình loài người nào cả, hơn nữa tốc độ hóa hình của hắn cực cao, gần như trong nháy mắt đã hoàn thành, khiến cho Hắc Toàn Phong không thừa thắng truy kích được.
Thân hình to lớn hơn mười thước của mãng xà bò trên mặt cỏ.
Tiếu Ân hơi giật mình, nhảy lên thân thể cao lớn của Hắc Toàn Phong.
Kỳ thực vừa rồi hắn muốn bay lên không trung, nhưng không biết vì sao, khi hắn muốn thi triển Phong Tường Thuật lại cảm ứng được khí tức nguy hiểm.
Không chút do dự, Tiếu Ân lựa chọn tin vào cảm giác của mình.
Hắn không bay lên không trung, mà nhảy lên lưng ma sủng Hắc Toàn Phong của mình, chuẩn bị cuộc chiến đấu với cường địch nguy hiểm nhất từ trước tới nay.
Ngay khi thân hình hắn vừa động, những trận gió màu xanh chợt thổi qua.
Trận gió màu xanh này biến thành hình quạt để công kích, những bụi cỏ tiếp xúc với nó đều bị nó cắt đứt.
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, nhất thời hắn hiểu được vì sao vừa rồi mình có cảm giác nguy hiểm.
Trận gió màu xanh này kỳ thực có vài phần giống với phong hệ ma pháp Phong Nhận Thuật, hẳn là ma pháp thiên phú của mãng xà khi còn sống. Nhưng trận gió này lại có uy lực hơn xa ma pháp Phong Nhận Thuật, hơn nữa số lượng thi triển ra nhiều hơn so với ma pháp sư thi triển, cho nên uy lực của thiên phú ma pháp này không thể khinh thường.
May mà hắn không bay lên không trung, nếu không bị nhiều phong nhận tập kích, dù hắn là thần tiên cũng khó tránh được.
Trong lòng hơi động, trên người Tiếu Ân xuất hiện vòng phòng hộ ma pháp.
Trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc, nếu có thời gian chuẩn bị, Tiếu Ân sẽ dùng sát lục kết giới để tạo ra ngũ cấp vòng phòng hộ, có nó, sự an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.
Mà hiện giờ trên người hắn chỉ có tứ cấp ma pháp vòng phòng hộ, nhưng chưa chắc có thể chống được những lần công kích siêu cường.
Nhưng vòng phòng hộ của Tiếu Ân chưa phát huy được tác dụng. Bởi vì dưới chân hắn, Hắc Toàn Phong đã động thủ.
Thân thể nó dài tám thước, tầm vóc và lực lượng lớn hơn Phi Thiên Hắc Giáp Tích bình thường nhiều, cái miệng to lớn của nó mở ra, hình thành một động khẩu to lớn.
Nó hút những phong nhận đang rít gào thu vào trong miệng, nhất thời khiến phong nhận biến mất.
Hắc Toàn Phong há miệng hai lần, dường như nó chưa thấy đủ, nhìn chằm chằm vào cự mãng ở cách đó không xa, dường như muốn nói, còn nữa không, cho ta một ít nữa.
Thân hình cao mười thước của bạch mãng chậm rãi đứng lên. Nó và Hắc Toàn Phong không giống nhau, chỉ dựa vào cái đuôi đã đủ lực lượng để đứng lên. Nhìn con quái vật cao mười thước dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn hắn, dù là Tiếu Ân hay Hắc Toàn Phong cũng đều có cảm giác rất khó chịu.
Hắc Toàn Phong thấp giọng rít, đó là tín hiệu thỉnh cầu được chiến đấu.
Tiếu Ân trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ nhàng vỗ cái đầu to của Hắc Toàn Phong, trải qua sự trấn an của Tiếu An, cuối cùng nó cũng thành thực xuống.
Tiếu Ân không phải kỵ sỹ ma thú, cho nên hắn không giống với kỵ sỹ có thể mượn được lực lượng của ma thú.
Kỵ sỹ ma thú chiến đấu với người khác, có thể mượn năng lực phòng ngự và thiên phú ma pháp của ma thú. Điều này có vài phần giống với tát mãn hóa thân thành ma thú.
Nhưng ma pháp sư lại khác, bọn họ có thể sóng vai tác chiến với ma thú, nhưng chỉ có thể phát huy được một hai phần lực lượng của ma thú, nhưng không cách nào có được năng lực phòng ngự của ma thú.
Đó là điểm khác nhau lớn nhất giữa ma pháp sư, kỵ sỹ và tát mãn, nhưng tương tự, ma pháp sư am hiểu các chủng loại ma pháp, ma thú có thiên phú ma pháp cũng không thể so sánh được.
Cổ tay Tiếu Ân vung lên, một đạo Cao Ôn Chước Xạ nóng rực đâm vào người bạch mãng.
Tam cấp ma pháp chuyên công kích thân thể, ngay cả khi có tứ cấp vòng phòng hộ cũng không dễ dàng ngăn cản.
Nhưng ngoài sự mong đợi, bạch mãng tát mãn không hề có ý né tránh, tùy ý để Cao Ôn Chước Xạ đánh vào thân thể bạch mãng.
Trên người bạch màn đột nhiên xuất hiện một đạo ửng hồng, đó là dấu vết của Cao Ôn Chước Xạ để lại trên người nó. Nhưng chỉ có chút ửng hồng mà thôi, không tạo thành thương tổn gì cho nó cả.
Cặp mắt lạnh như băng của bạch mãng tràn ngập mùi vị trào phúng, dường như hắn cười nhạo ma pháp này.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, xem ra với lực phòng hộ của đại tát mãn, tam cấp ma pháp không thể tạo thành thương tổn trí mạng.
Đương nhiên, nếu như trong nháy mắt, Tiếu Ân có thể phát ra một vạn đạo Cao Ôn Chước Xạ, tự nhiên có thể nướng chín được đầu bạch mãng. Nhưng điều đáng tiếc đó là, đừng nói là một vạn đạo, dù một chục đạo Cao Ôn Chước Xạ, Tiếu Ân cũng không có năng lực để hoàn thành.
Bạch mãng mở mồm, một đạo hồng quang chợt xuất hiện, giống như thiểm điện xẹt qua hư không, trong giây lát đã tới trước mặt Tiếu Ân.
Sắc mặt Tiếu Ân đại biến, thân thể của hắn có phản ứng chính xác, uốn lượn xuống một góc độ không thể tin được, thuận thế lăn xuống phía sau lưng Hắc Toàn Phong.
Động tác này căn bản là vô thức, chưa trải qua suy nghĩ, nhưng khi hắn hoàn thành xong động tác này, lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.
Hắn định nhãn nhìn lại, trong miệng bạch mãng có cái lưỡi, cái lưỡi này không ngừng lè ra rồi nuốt vào.
Nghĩ tới tốc độ nhanh tới không thể tin của chiếc lưỡi, trong lòng Tiếu Ân đổ mồ hôi lạnh.
Tốc độ lè lưỡi của đầu bạch mãng không ngờ đạt tới tình trạng này, khiến Tiếu Ân nhớ tới con ếch ở trên trái đất, cái lưỡi của nó cũng nhanh như thế.
Sắc mặt Tiếu Ân ngưng trọng lại, ma pháp trượng trong tay hắn vung lên. Ma pháp thuẫn dựng lên, nhưng trong lòng hắn thầm kêu khổ, trách không được tên tát mãn này lại có bộ dáng như thế.
Nguyên hắn hóa thân thành ma thú lại có thủ đoạn lợi hại như thế.
Trước tốc độ siêu việt như vậy, trừ khi có được ngũ cấp vòng phòng ngự, nếu không ma pháp sư sẽ không thoát khỏi độc thủ của hắn.
Bạch mãng to lớn chớp động đôi mắt như chuông đồng, giờ phút này lang nhân tát mãn cũng buồn bực muốn chết.
Lấy phong hệ ma pháp trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của đối thủ, hơn nữa còn có sát chiêu lưỡi của bạch xà, trước kia chưa có ai tránh được tổ hợp sát chiêu này của hắn. Trừ khi gặp phải cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư, nếu không khó có khả năng thất thủ.
Nhưng lần này lại khác, xem năng lượng dao động trên người tên ma pháp sư này, chắc chắn hắn chưa đạt tới cấp bậc đại ma pháp sư, nhưng điều khiến tát mãn khó tin đó là tên ma pháp sư này lại tránh thoát được tuyệt chiêu lè lưỡi của bạch xà.
Thân hình cuộn lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tiếu Ân, chiếc lưỡi không ngừng phun ra rồi nuốt xuống, muốn tìm sơ hở của đối phương để tấn công.
Song Tiếu Ân lại ra tay trước, hắn duỗi cánh tay, một đạo năng lượng dao động từ ma pháp trượng, nhất thời chỗ bạch xà đứng biến thành vũng bùn.
Tứ cấp ma pháp Chiểu Trạch Thuật được hắn thuấn phát ra.
Lý Kỳ hóa thân thành ma thú, có được thực lực của ma thú, cũng có sức nặng của ma thú, giờ phút này ở trong bùn lầy, tốc độ vẫn nhanh và bình tĩnh.
Trong mắt bạch mãng hiện lên một tia đùa cợt, dưới sự điều khiển của Lý Kỳ đại tát mãn, trên người bạch mãng xuất hiện ánh sáng màu trắng, thân hình to lớn của bạch mãng chậm rãi dâng lên, thoát ra khỏi bùn lầy.
Thần sắc Tiếu Ân bất động, ma pháp trượng lại vung lên, Chiểu Trạch Thuật lại được chất chồng thêm lần nữa.
Lý Kỳ đại tát mãn không nhịn được cười, pháp sư này chắc điên rồi, lại sử dụng ma pháp tương tự lần thứ hai, chẳng lẽ bị nguy hiểm vừa rồi dọa sợ nên choáng váng rồi?
Đang lúc Lý Kỳ đang cân nhắc có nên sử dụng tuyệt chiêu lè lưỡi lần nữa hay không thì đột nhiên hắn phát hiện ra bùn lấy có chút khác biệt.
Trong bùn lầy có một tia băng hàn, hơn nữa chỗ tiếp xúc với bùn lấy có độ dính, độ dính càng ngày càng mạnh, thậm chí trong thời gian ngắn còn khiến hắn không cách nào thoát được, trong mắt bạch mãng cuối cùng hiện lên tia kinh hoàng, đây là ma pháp gì, hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Kỳ hối hận không thôi, hắn không nên xem thường ma pháp sư.
Hai chân Tiếu Ân chững lại, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía sau, hắn không dùng Phong Tường Thuật, cho nên hắn không bay lên không trung.
Mặc dù Tiếu Ân biết sử dụng Phong Tường Thuật sẽ có tốc độ cao hơn, nhưng giờ phút này hắn lựa chọn dùng hai chân để lui về phía sau, bởi ở trên không trung sẽ mất đi sự linh hoạt, cái lưỡi của bạch mãng để lại ấn tượng quá sâu trong đầu của hắn, khiến hai chân hắn không dám rời quá xa mặt đất.
Tiếu Ân lui về phía sau, Hắc Toàn Phong cũng đảo ngược thân thể, đôi cánh của nó uốn lại, đuổi theo phương hướng Tiếu Ân lui lại.
Lý Kỳ đại tát mãn ngẩn ra, nhất thời hiểu được dụng ý của Tiếu Ân, nguyên hắn chuẩn bị chạy trốn.
Đang lúc Lý Kỳ đại tát mãn cảm thấy ảo nảo, hơn nữa hạ quyết tâm sau khi thoát khỏi đây nhất định phải xé rách tên pháp sư ghê tởm này, trước mắt hắn tối sầm, một đoàn hắc vụ chợt nổ tung, đám thân hình to lớn của hắn bị vây vào trong.
Từng tiếng rống thê lượng vang lên từ trong hắc vụ, thanh âm của Lý Kỳ đại tát mãn mang theo sự lo âu, thống khổ và sợ hãi.
Tiếu Ân thở phào một hơi, hắn sử dụng Chiểu Trạch Thuật lần thứ hai không phải là Chiểu Trạch Thuật bình thường mà là nguyên tố triệu hoán hệ, biến dị Chiểu Trạch Thuật.
Ma pháp này mặc dù chỉ là nhị cấp ma pháp, nhưng trong tình huống này, được vận dụng ra không nghi ngờ gì mang lại hiệu quả tốt nhất.
Quả nhiên, thủy hệ biến dị ma pháp chẳng những phát huy hiệu quả đóng băng, đồng thời còn có tác dụng dính kết, khiến Lý Kỳ đại tát mãn không thoát ra ngay được.
Tiếu Ân lợi dụng khe hở đó, đưa bản thân thoát khỏi hiểm địa, khiến cho chiếc lưỡi bạch xà không thể công kích được, hơn nữa trước khi rời đi còn tặng cho đối phương pháp thuật vong linh hệ, Tử Khí Bao Phủ.
Bị Tử Khí Bao Phủ, độc dược mãnh liệt trong đó, người bình thường chỉ bị dính phải một ít, cũng đủ mất mạng, hơn nữa huyết nhục toàn thân thúi rữa.
Nhưng Lý Kỳ đại tát mãn mặc dù lăn lộn đau đớn trong hắc vụ nhưng với sức sống cường đại của ma thú, ma pháp này vẫn không đưa hắn vào chỗ chết được.
Một giây khi hắc vụ bao phủ bạch mãng, Tiếu Ân lập tức thi triển Phong Tường Thuật bay lên, ngay khi hắn bay lên, một đạo hồng tuyến từ trong hắc vụ bay ra. Chỗ hắn vừa đứng như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua.
Rất hiển nhiên, khi Tiếu Ân tính kế đối phương, Lý Kỳ đại tát mãn cũng không nhàn rỗi, chỉ bất quá hắn vẫn ra tay chậm hơn mà thôi.
Tốc độ Tiếu Ân chợt nhanh hơn vài lần, trong vài hơi đã rời đi xa, hơn nữa còn nhận định phương hướng chuẩn xác, cho đến khi cách hắc vụ hơn nghìn thước mới dừng lại.
Trong khoảng cách này, Tiếu Ân tuyệt đối an toàn.
Nếu như Lý Kỳ đại tát mãn có thể bắn lưỡi tới nơi này, như vậy Tiếu Ân chết cũng không oan uổng.
Trên thực tế trong thế giới ma pháp, pháp thuật có thể công kích trong phạm vi sáu bảy nghìn thước không có nhiều lắm, mà với thực lực của Lý Kỳ, tuyệt đối không làm được điều này.
Hiệu quả của Ưng Nhãn Thuật không mất đi, cho nên Tiếu Ân có thể nhìn thấy rõ biến hóa trong đoàn hắc vụ. Chỉ thấy đoàn hắc vụ quay cuồng, dường như bên trong có thứ gì đó can thiệp vào.
Tiếu Ân tỉnh táo quan sát, khí tức của hắn trở nên trầm trọng.
Tử Khí Bao Phủ là ma pháp có uy lực lớn nhất hắn nắm giữ được, nếu như ngay cả ma pháp này cũng không làm gì được đối phương, như vậy ngoài việc vận dụng đòn sát thủ ra, thì không còn biện pháp nào khác.
Một cái đầu to lớn thò ra bên cạnh Tiếu Ân. Hắc Toàn Phong dường như gào thét một tiếng với hắn, dường như nó bất mãn.
Tiếu Ân cười cười nói: "Được rồi, nếu như lần sau gặp phải đối thủ như thế này, sẽ để ngươi ra tay."Hắc Toàn Phong hưng phấn kêu lên một tiếng, xem bộ dáng của nó, dường như hết sức xúc động.
Rốt cuộc, từ trong hắc vụ vang lên một tiếng rống kinh thiên động địa, một bóng dáng to lớn thoát ra khỏi hắc vụ, tới giữa không trung.
Tiếu Ân lập tức thu liễm tâm thần, định nhãn nhìn lại.
Có Ưng Nhãn Thuật, khoảng cách mấy nghìn thước dường như không tồn tại, thu tất cả mọi thứ vào trong mắt.
Từ trong hắc vụ đi ra, tất nhiên là Lý Kỳ đại tát mãn đã hóa thân thành cự mãng màu trắng.
Nhưng giờ phút này, màu trắng trên người cự mãng đã biến sắc, toàn thân trắng noãn như ngọc của nó đã có vô số vết mủ, có vết còn vỡ ra, trong đó có cả máu đen dơ bẩn.
Cả người cự mãng chật vật, giống hình ảnh người anh hùng lâm vào bước đường cùng.
Hơn nữa, càng thêm kinh khủng đó là, một mắt của cự mãng đã mất, máu đen từ trong mắt nó chảy ra, bởi vì trúng độc quá sâu nên con mắt đó đã bị phế.
Trong con mắt còn lại của cự mãng toát ra nỗi cừu hận khắc cốt minh tâm, rốt cuộc Lý Kỳ đại tát mãn tập trung tìm Tiếu Ân, miệng cự mãng phát ra một tiếng kêu thê lương, bay về phía Tiếu Ân.
Hắc Toàn Phong cử động thân hình to lớn, muốn tiến lên đánh rắn.
Tiếu Ân vội vàng kéo cái đuôi của nó lại nói: "Không nên đi, trên người hắn đều là độc vụ, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành bộ dạng như hắn."Hắc Toàn Phong giật mình ớn lạnh, dường như bị bộ dáng của cự mãng làm cho sự hãi, vốn che trước mặt Tiếu Ân, giờ lại trốn sau lưng hắn.
Tiếu Ân dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu Hắc Toàn Phong, ma thú này biến hóa cũng quá nhanh.
Giương mắt nhìn Lý Kỳ không ngừng tới gần, trong mắt Tiếu Ân hiện lên một tia tàn khốc.
Nếu như ngươi muốn sinh mệnh của ta, như vậy nhìn xem, ai mới chân chính là sát tinh.
Từng đạo năng lượng dao động mãnh liệt quang thân thể Tiếu Ân, khí lưu quanh thân thể Tiếu Ân không ngừng xoay chuyển, một áp lực cực lớn chợt xuất hiện, khí tức nguy hiểm nhất thời phát ra bốn phương tám hướng.
Lý Kỳ đại tát mãn đã bị cừu hận che mờ hai mắt, bị trọng thương rồi mà vẫn tấn công Tiếu Ân, nhưng khi hắn bay được hai ba nghìn thước, đột nhiên cảm nhận được ở phía trước truyền đến khí tức và uy áp kinh khủng.
Vị đại tát mãn Tuyết Lang Nhân này nhất thời thanh tỉnh lại.
Mặc dù không biết đối phương định thi triển ma pháp gì, nhưng chỉ cần thấy khí tức kinh khủng khiến người khác run rẩy là đủ biết uy lực của nó đã vượt qua phạm trù ứng phó của hắn.
Lại nhìn bên người đối phương có Phi Thiên Hắc Giáp Tích, Lý Kỳ biết, nếu như cậy mạnh xông tới, chỉ sợ không thu được điều tốt gì.
Thân hình to lớn của cự mãng xoay tròn trên không trung, ánh sáng màu trắng xuất hiện quanh người nó, khiến cho tốc độ của nó tăng lên cực hạn, quay đầu bỏ chạy.
Song khóe miệng của Tiếu Ân lộ ra một tia cười lạnh, hiện tại muốn chạy trốn, đã quá muộn.
Hễ là ma pháp Tiếu Ân đã học qua đều có một đặc điểm đó là tốc độ làm phép vô cùng nhanh, trên cơ bản trong nháy mắt đã phát ra.
Nhưng ma pháp này có chút đặc biệt, nó không thể hình thành trong nháy mắt.
Từng tên lửa to lớn xuất hiện bên người Tiếu Ân, nguyên tố ma pháp dày đặc trong đó.
Nhiều nguyên tố bị điều động, đồng thời còn có những nguyên tố ở xa tập trung lại.
Lúc này, Tiếu Ân đã quyết định được ăn cả ngã về không, thi triển ra tam hệ phi đạn, dùng cách toàn lực, không hề lưu giữ lại phóng thích toàn bộ ra.
Trong vòng mười giây ngắn ngủi, nguyên tố ma pháp trong vòng mấy nghìn dặm bị thu lại nơi đây.
Hai mươi giây sau, hơn năm mươi khối tam hệ phi đạn hình thành.
Đúng lúc đó, lực lượng tinh thần trên người Tiếu Ân đã không còn sót lại chút nào.
Nhẹ nhàng vung tay lên, năm mươi khối phi đạn phá không bay đi, cho đến khi phi đạn nổ mạnh, tiếng xé gió sắc bén mới vang lên.