tay cầm ngọn đuốc rực cháy, hừng hực khí thế đốt cung A Phòng. Tất cả mọi người trong Nhật báo thành phố A đều nằm trong trạng thái tự vệ, ai ai cũng che cái mông béo núc của mình, sợ bị đốt cháy, sau đó hóa thân bụi trần, bị đày xuống địa ngục A Tỳ chịu khổ, chịu tội.
Thử nghĩ xem, trên hành lang đây đó còn hiện diện nỗi hoang mang lo lắng thì đừng nhắc đến phòng biên tập - nơi nằm ngay dưới chân thiên tử. Ở đó đúng là có gió bấc Siberia thổi vù vù, bà cô già Lưu Lan phải lục lại áo mùa đông, biết điều chả dám lả lướt trước sài lang da trắng anh tú. Đừng nhắc đến mùa xuân nữa, thay vào đó phải nghĩ xem làm thế nào qua được mùa đông này?
Còn trung thực hơn cả chiếc gương cô vẫn thường soi đấy.”
Diệp bội bội thuật lại từng câu từng chữ của công tử bột, Anh tư chớp chớp măt, trong lòng không khỏi run sợ. Không xong rồi, cô ngửi thấy mùi tanh hôi từ đuôi hồ ly của công tử bột, xem lời nói của anh ta logic chặt chẽ, khiên người ta có cả trăm cái miệng cũng không cãi nổi một lời. Câu cuối cùng công tử bột còn cho Bội bội một chút mật ngọt, nói trắng ra, chính là để cô ta cam tâm tình nguyện bán mạng vì công việc.
Đang quay quay chiếc bút trong tay, đầu óc nhanh nhạy như bộ xử lý Pentium của Tạ anh tư lại hoạt động không ngừng, đất này không nên ở lâu. Về điểm này vẫn không thể liều đấu trí với người xưa được, “ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách” còn ngồi đây yêu quái sớm muộn cũng nhắm vào mình, lúc ấy giang hồ sẽ một bề “tanh phong huyết vũ”.
Anh tư đã bước nửa chân ra khỏi cửa, nhưng vì một chuyện khác càng thúc giục cô liều chết cũng phải bảo toàn bản thân xông vào văn phòng tổng biên la nữa.
Lần này, kẻ bị vào tròng là Lưu lan. Đối với quý cô đỏng đảnh thì chuyện soi gương là chứng bệnh rối loại ám ảnh ép buộc, thiếu nó, toàn thân cô yếu mềm như kẻ nghiện, cả người khó chịu bứt rứt đến cực điểm. lưu lan thấy đối thỉ suy tàn, héo hon, quay mông đắc ý đến mấy ngày. Không ngờ, Chu Minh lại lần nữa giết gà dọa khỉ, lần này không ai khác chính Lưu lan là con gà đó.
Bà cô già khóc than kêu trời kêu đất, lại một màn hoành tráng, cảm động lòng người. “tôi không được xem phim người lớn sao? Xem phim người lớn là phạm pháp à? Không cho phép người khác có sở thích sao…?” Chung quy là do bà cô già chinh chiến sa trường, mặt dày hơn cả da trâu, bây giờ khuôn mặt ửng hồng, lớn tiếng kêu gào ầm ĩ như sợ người khác không biết vì phim người lớn mà cô ta điên cuồng mụ mị đầu óc, thậm chí đã chạm mức “tẩu hỏa nhập ma”
Sự việc là thế này, Châu Minh từ lâu đã biết Lưu lan có một số lượng lớn hàng tồn phim đen kinh điển, đầy đủ chủng loại. Dò xét đã lâu, cậu chàng càng quấy rầy xin Lưu lan rất nhiều lần, nói cậu ta chỉ muốn hòa hợp với bạn gái thêm chút mà thôi. Lưu lan động lòng trắc ẩn, thầm nghĩ chuyện làm người khác hạnh phúc thật cao thượng biết bao, cũng là tạo phúc cho con cháu. Vì vậy sáng sớm hôm sau, bà cô già miệng cười khúc khích, tay cầm một túi phim kinh điển đến văn phòng, muốn nhanh chóng giúp Châu Minh và cô người yêu bé nhỏ thêm hòa hợp, hứng thú. Lúc hai người đang lén lút giao hàng, không may ông trời muốn tuyệt đường Lưu Lan, Chu Minh đi vào bắt được vụ giao dịch giữa hai người bọn họ.
Lưu lan nhìn theo cái túi bị Chu Minh xách vào văn phòng riêng, suýt chút nữa muốn quỳ xuống chân anh ta, vừa khóc vừa kêu, “Chu Tổng, tôi có thể lấy mình thay thế cho cái túi phim đó không, phim đen đó của tôi mặc dù có hơi đen thật nhưng xem đi xem lại vẫn còn hay lắm.”
Sau khi tịch thu toàn bộ số phim đen đó thì scandal phim đen cũng đi vào hồi kết thúc. Ánh mắt Anh tư giễu cợt nhìn chăm chú về phía cánh cửa của phòng Tổng biên, thầm nghĩ, cái đồ vịt bầu nhà anh, đúng là vớ được món hời, không thể hòa hợp cho đôi trẻ Châu minh nhưng có thể hòa hợp cho anh rồi.
Khuôn mặt Chu minh đầy vẻ quân tử mỉm cười nói với Lưu lan: “Cô Lưu, với tư cách là cấp trên của cô, vốn dĩ tôi không có quyền can thiệp vào sở thích của cô, có điều, cô lại mang nó tới văn phòng, tôi muốn xem xét lại vấn đề hiệu quả công việc của cô và Châu Minh. Tạm thời tôi sẽ giữ những thứ này, hôm nào hiệu quả công việc của cô nâng gấp đôi, tôi sẽ gửi trả lại cũng không muộn,cô thấy như vậy có được không?
Như thế thì ai còn dám thắc mắc nữa. Xem kìa, một lý do quá chuẩn xác. Công tử bột không chỉ là cao nhân mà anh ta còn là ông nội của cao nhân ấy chứ.
Anh tư nhìn mọi người trong văn phòng ai ai cũng như bị mất sổ gạo. Chu Minh đã trấn áp không còn nước mà kiêu ngạo hống hách. Cô thầm nghĩ, mình cũng đến lúc nhanh chóng chuồn thôi, bây giờ phải mở đường máu, may ra còn kịp.
Hạ quyết tâm, cô không nói không rằng, Tạ anh tư đến phòng phóng viên xã hội, ở đó vừa trống một bạn. Nịnh nọt một hồi lâu, đến tận khi cô khát đến độ đỉnh đầu sắp xì khói, bà cô phụ trách văn phòng mới gật đầu cho phéo cô – kẻ phản bội, tạm thời quay về đại bản doanh.
Trên đường quay về phòng làm việc, Tạ anh tư nở nụ cười ấm áp như mùa xuân, so về độ lanh lợi, ai có thể sánh với cô chứ. Đứng trong nhà vệ sinh, Anh tư chống nạh cười như điên với cần gạt nước toilet, cái gọi là địch tiến ta lùi, địch mệt ta đánh đúng là chân lý.