TẠI BỆNH VIỆN, Jannie được làm điện não đồ, sau đó nó phải trải qua một cuộc kiểm tra thần kinh kỹ càng hết mức mà người ta có thể làm cho nó vào thời điểm đó trong ngày. Thần kinh sọ của nó được kiểm tra. Nó được yêu cầu đi theo một đường thẳng, sau đó nhảy lò cò trên một chân để xác định khả năng mất điều vận. Nó đã làm như được yêu cầu, và lúc này có vẻ đã ổn hơn. Mặc dù vậy, tôi vẫn theo dõi nó vì sợ nó có khả năng bất ngờ bị choáng.
Ngay khi kết thúc cuộc kiểm tra, Jannie lên cơn tai biến thứ hai dữ dội hơn lần đầu. Nó hẳn cũng không tồi tệ hơn nếu xảy ra với tôi. Cuối cùng, khi cơn tai biến chấm dứt, Jannie được truyền thuốc giảm căng thẳng thần kinh. Nhân viên bệnh viện túc trực ngay bên nó, nhưng mối lo âu của họ vẫn đang gia tăng. Một y tá hỏi tôi có thấy bất kỳ triệu chứng nào trước khi xảy ra cơn tai biến, chẳng hạn như mắt mờ, đau đầu, buồn nôn, mất khả năng phối hợp hay không. Tôi không nhận thấy có biểu hiện gì bất thường.
Khi khám cho Jannie xong, bác sĩ Bone từ phòng cấp cứu kéo tôi ra một bên. “Chúng tôi sẽ giữ cháu lại đây đêm nay để theo dõi, thám tử Cross à. Chúng tôi muốn theo dõi kỹ hơn.”
“Kỹ hơn là tốt,” tôi nói. Và tôi vẫn còn hơi run. Tôi có thể nhận thấy điều đó nơi bàn tay tôi.
“Cháu có thể phải ở đây lâu hơn thế,” bác sĩ Bone sau đó bổ sung thêm. “Chúng tôi muốn làm thêm xét nghiệm cho Jannie. Tôi không thích thực tế là đã xảy ra cơn tai biến thứ hai.”
“Vâng, tất nhiên rồi, thưa bác sĩ. Tôi cũng lo vì đã xảy ra cơn tai biến thứ hai.”
Còn một giường trên tầng bốn, và tôi lên đó cùng Jannie. Điều lệ của bệnh viện bắt buộc nó phải được đưa lên bằng cáng, nhưng tôi phải đẩy. Jannie phờ phạc và im lặng một cách bất thường trong cái thang máy đang đi lên; nó không hỏi tôi câu nào cho đến khi chỉ còn cha con tôi phía sau tấm rèm trong phòng bệnh viện.
“Ổn rồi,” nó nói. “Cho con biết sự thật đi ba. Ba phải nói hết với con. Nói thật ba nhé.”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Thôi được, chắc con bị cái gọi là cơn co giật. Hai lần cả thảy. Đ i khi chúng vẫn xảy ra, con yêu ạ. Hoàn toàn bất ngờ, như đêm nay vậy. Cú đấm của Damon có lẽ đã gây ra điều đó.”
Jannie cau mày. “Anh ấy chỉ chạm vào con thôi.” Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cố đọc ý nghĩ của tôi. “Thôi được,” nó nói. “Việc đó cũng không quá tệ, phải không ba? Ít ra con vẫn còn ở đây trên hành tinh trái đất cho đến lúc này.”
“Đừng nói thế,” tôi nói. “Không phải chuyện đùa đâu.”
“Vâng. Con sẽ không làm ba sợ nữa,” nó thì thầm.
Jannie vươn tay ra cầm lấy tay tôi và chúng tôi nắm tay nhau thật chặt. Trong vòng ít phút nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong khi vẫn còn giữ chặt lấy tay tôi.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !