Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Chương 51

Chương 51
Bệnh viện Lạc Âu ...

_ Cô ơi, bệnh nhân Lâm Tuấn đang ở đâu vậy cô. 

_ Bệnh nhân này mới được chuyển vào, đang trong phòng cấp cứu, có vẻ khá nguy kịch vì đó là tai nạn giao thông với xe 4 bánh, có lẻ là xe tải. 

Nó như choáng và đứng không vững, Abbu vội nắm lấy nó khi nó gần như không còn đủ sức đứng trên đôi chân của mình. Theo lời chỉ dẫn của cô y tá, 2 đứa nó chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu. Ở đấy lúc này có dì và cả em cùng cha khác mẹ của nó. 

_ ...Dì ... ba của con ... 

_ Hít, hít, ông ấy, hít ... Ông ấy đi làm về và bị xe tải tông, dì mới nhận được tin từ bệnh viện vội chạy đến đây. Không biết liên lạc với con bằng cách nào nên dì gọi cho mẹ của Mèo mong là liên lạc được với con. 

Nó như hoảng loạn, chạy đến bên cánh cửa, mọi thứ xung quanh nó bây giờ như vô nghĩa, nó đau đớn và hiểu được rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cha vẫn là cha của nó. Dù ông ấy có phản bội mẹ nó hay chính cả nó thì ông ấy vẫn là người cha luôn thương yêu nó từ nhỏ cho đến bây giờ. 

Nó đau khổ quỳ gối trước phòng cấp cứu, không khóc, vẫn không khóc như bao lần, thầm chờ đợi phép lạ đến và cha nó có thể qua cơn nguy hiểm. 

Bàn tay nó rướm máu còn tươi vì trên đường đến đây nó tháo hết tất cả những bông băng trên những đầu ngón tay. Những vết dao cắt táo hôm ấy còn rõ mồn một màu đỏ tươi, chân nó thì đã không còn biết đau là gì, dù những mãnh vỡ của cái bát thuỷ tinh còn vướng vào chân nó, đâm càng sâu khi nó cố gắng chạy. Nó là ai mà tưởng mình không biết đau đớn cơ chứ. 

Abbu xót xa nhưng không biết làm gì hơn, cậu không dám mở lời để khuyên vì có lẽ có khuyên nó cũng chẳng nghe, nó cứng đầu hơn bất cứ ai mà cậu gặp cơ mà. Không còn cách nào hơn, Abbu để nó một mình ở đó và chạy đi mua cái gì đó. 

Trong khi đó, những bước chân chạy dồn dập, hắn đến. Có lẽ Mèo đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng sao con bé lại gọi cho hắn, khi hắn và nó lại không đội trời chung cơ chứ. 

_ Này, đứng lên. 

Hắn nói nghiêm túc khi thấy cảnh nó khuỵ gối trước phòng cấp cứu. 

_... 

_ Tôi bảo lần nữa là cô đứng lên. 

Nó như chợt tĩnh lại khi đang suy nghĩ gì đó, bất giác nhìn thấy hắn đứng đằng sau với gương mặt nghiêm nghị, nó thừa biết hắn đang chuẩn bị xuất chiêu "cầm quyền" ấy ra mà ép buộc nó làm theo. Nhưng... nó cũng chẳng biết được cảm giác của hắn lúc này thế nào. 

" Cô thử ngồi đó mãi xem coi tôi làm gì cô. Không ngờ cũng có lúc thấy cảnh cô quỳ luỵ ở đây cơ đấy, mạnh mẽ đến thế thôi sao. Chân tay như thế mà còn ngồi đó ngắm cái dòng chữ "Phòng cấp cứu" à, hay là đợi chúa đến phù phép cho cha cô tĩnh lại...". 

Nó im lặng không trả lời hắn. Có lẽ nó cũng không biết nói gì hơn, điều nó quan tâm lúc này là cha nó có bình an vô sự hay không. Cố gắng gượng dậy, nhưng chợt té xuống khi chân nó đã đau rát hết mức để nó có thể chịu đựng được. Dù có ghét nhưng hắn có vẻ có chút đau lòng ... 

Nhìn nó như thế, hắn không nở mà bỏ mặt, cũng chẳng như Abbu để nó ngồi lì ở đó mà chờ đợi. 

Đi lại gần nó hơn, hắn bế nó lên trong khi nó chưa hoàn hồn, đưa nó đi băng bó những vết thương trên tay và chân nó. 

_ Anh làm gì thế ? Bỏ tôi xuống ... 

_ Cô nên im lặng chút đi, đừng để tôi cáu lên, tôi không nghĩ cô ngốc đến như thế này, cái con nhỏ lì lợm như cô thì không nhẹ nhàng được. 

_ Này ... 

Nó chợt la to quát hắn, rồi im bặt khi bắt gặp ánh mắt phóng ra lửa của hắn. Nó im lặng, có lẽ đến lúc chúa trời ban xuống trần gian 1 người đủ tài sức mà trị được nó rồi chăng ? 

Cửa sổ vương chút buồn bã, ai vô tình đã trao nổi buồn ấy ? Con bé rời khỏi cửa sổ và đến giường nằm xuống. Có vẻ chân Mèo sắp đi lại được bình thường nhưng sao con bé có vẻ không được vui. Không hẳn do chuyện ba Quậy bị tai nạn, không hẳn vì nghỉ học quá lâu nên đâm ra chán nản. Chắc có lẽ là ... 

"Cậu ấy thật sự không đến đây nữa, có lẽ mày quá lời đó Mèo à. Dù có chối với thực tại nhưng trong thâm tâm mày có gì đó với cậu ấy rồi. Sao lại hụt hẫng thế này, biết rằng cậu ấy không thích mình thì cố gắng hy vọng để làm gì cơ chứ, để rồi buồn 1 mình sao ? Quả là ngốc hơn từ ngốc, mày thật là ngốc mà" 

Suy nghĩ điên khùng ấy khiến con bé tự vỗ vào đầu mình mà trách khứ bản thân. Nằm không yên, con bé lại ngồi dậy, bó gối rồi tựa cằm lên khớp gối, suy nghĩ vẩn vơ. 

_ Nghĩ gì thế ? 

Giọng nói nghe quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Mèo không vội ngó ngay ra cửa xem là ai, có lẽ cũng không phải là cậu ta nên con bé cũng chẳng có gì để chuẩn bị tinh thần. Ngẩn ngơ 1 lúc cho đến khi chẳng thấy ai ki a hỏi thêm gì, con bé nhìn thẳng ra cửa và thấy cái tên "mặt lạnh" ấy đang xỏ tay vào túi quần, dựa lưng vào cửa mà nhìn chăm chăm vào con bé. 

_ Cậu ... cậu đến đây làm gì thế ? 

Kenty đi lại và ngồi cạnh giường. Tim con bé như ngừng đập, có lẽ đây là lần đầu tiên mà con bé không cần cậu ta thì cậu ta lại đến bất thình lình thế này. 

_ Không được sao ? 

_ Ờ, không phải thế nhưng ... nhưng ... hôm trước ... mình ... 

_ Chân sao rồi ? 

_ Ờ, đỡ rồi, mai sẽ xuất viện theo như lời bác sĩ nói. 

_ Đi chơi không ? 

_ Hả, ... 

_ ... 

_ Ờ, không biết có nghe lầm không, nhưng nếu mà có thật thì cũng không được vì ba của Quậy vừa bị tai nạn, có lẽ cần bên cạnh nó thay vì là đi chơi đâu đó với người lạnh tanh như cậu. 

Con bé có vẻ như không tin tưởng tai mình thu thập đúng thông tin âm thanh, cố hỏi lại nhưng ánh mắt của cậu ta cứ nhìn thẳng vào mắt con bé để chờ câu trả lời. Lại cố phân trần sự việc, Mèo từ chối đi chơi với cậu ta sẽ tốt hơn là hỏi lại. Kenty cười khuẩy, cái từ "lạnh tanh" nghe sao mà rợn người quá. 

Nhưng rồi ... chợt ...... 

Những sinh vật quái gỡ luôn gắn kết "đủ thứ" lại với nhau. Hôm nào đó ở Housestar cũng do lũ chuột nay thì cũng chính "đồng bọn" chúng nó làm nên chuyện chăng. 

_ Á, chuộttt..... 

Mèo hốt hoảng la toáng lên rồi quay sang ôm chặt Kenty. Những ngón tay bấu chặt vào lưng Kenty, đôi mắt nhắm chặt và hơi thở con bé dồn dập hơn. Trên đời này ngoài con kiến ra thì tất tần tật mọi loài côn trùng động vật quái quỹ gì thì con bé này cũng sợ, hết chịu nổi. 

Cậu ta bất giác cũng ôm chặt lấy con bé như 1 phản xạ, thấy con bé sợ hãi đến thế mà cậu ta lại cười cái vẻ thích thú chưa từng thấy. 

"Cô có phải tên Mèo không vậy, nếu đã như thế thì đặt mình tên Thỏ luôn đi chứ. Có phải cố ý mềm yếu trước mặt tôi hay không mà lúc nào cũng muốn tôi che chở cho thế. Mà nếu tôi bỏ mặc cô thì thế nào, lại té ngửa ra đó khóc à". 

Con bé nó ghì chặt cậu ta đến mức như nếu ai nhìn thấy thì bảo 2 đứa này chắc thiếu thốn tình cảm dữ lắm đây, haha. 

Bờ vai cậu ta chắc chắn quá, vạm vỡ, mùi nước hoa nhè nhẹ mang chút nam tính, con bé như chìm vào cái cảm giác lạc vào vườn địa đàng, có "Adam" và con bé là "Eva"... Cái ảo tưởng đó chỉ được vài giây thì con bé vội đánh thức mình. 

Mèo vội buông tay ra khỏi lưng Kenty, vội rời xa cái bờ ngực của cậu ta, có đôi chút e ngại nhưng chợt cậu ta lại không muốn điều đó, cậu ta ôm chặt con bé và đẩy nhẹ đầu con bé tựa vào ngực mình. Thì thầm gì đó ... 

_ Cô ở yên đó vài phút được không ? 

" Cậu ta vừa nói gì, không có giới hạn, 1 câu nói trọn vẹn, không phải là 3 hay 2 hay 1 từ, cậu ta đang nói chuyện với mình thật ư. Cậu ta muốn ôm mình sao, lại còn muốn mình tựa vào bờ vai cậu ấy nữa cơ, cậu ta bị sao thế, hay là mình đang nằm mơ, mình có mơ không, Chúa ơi đây là giấc mơ phải không hãy nói cho con biết đi". 

"Không phải là mơ đâu nên cô đừng có mà đơ ra thế, ôm cho nó ra hồn chút đi. Cảm giác ấy, ấm áp lắm, ngày xưa, đêm nào tôi cũng như thế này mà ngủ đấy. Không phải vì cô trông giống, mà là vì sự im lặng có tí gì đó "chịu đựng" của cô, kể cả mùi hương nhẹ trên tóc cô, cũng có tí gì đó khiến tôi nhớ về ...". 

Con bé và cậu ấy thay phiên nhau "kể chuyện tư tưởng" cho đối phương nghe. Bàn tay buông lơi nay lại từ từ, chậm rãi, có chút run run đặt lên lưng Kenty, con bé nhắm mắt lại và thầm mỉm cười, có lẽ cảm giác hạnh phúc thật sự đối với con bé bây giờ chỉ có thế. Hy vọng nhỏ nhoi đâu đó trong tâm trí và trái tim "cậu ta thích mình chăng ?" thì ... 

_ Cô có nét giống mẹ tôi lắm. 

Hy vọng sụp đổ phút chốc. 

_ Vậy sao, mình chưa gặp ... 

_ Đi rồi. 

_ Sao cơ ? 

_ Cô không gặp được mẹ tôi đâu, đừng có suy nghĩ vớ vẩn là sẽ bắt đầu tìm hiểu về gia đình tôi. 

_ Ờ, mình không có ý đó. 

_ Ừ thế thì tốt, 1 chút nữa nhé, được không ? 

_ ... 

Mèo không trả lời cậu ta, có lẽ không cần phải trả lời cậu ta cũng thừa biết con bé không phải dễ tính mà là đâu đó trong cảm nhận Kenty có thể tự biết được rằng "con bé dường như đã thích mình". 

Có phải mọi chuyện tiến triển quá nhanh không ? 

Có phải cậu ta đã bắt đầu gỡ bỏ lớp băng bên ngoài không ? 

Bắt đầu mở lời và nói chuyện với Mèo sao ? 

Con bé có sức hút mang chút gì đó từ mẹ cậu ta à ? 

Có lẽ như thế ... 

Đâu đó 1 người hy vọng rằng giây phút này đừng vội kết thúc. 

Bệnh viện Lạc Âu lúc này ... 

_ Đừng có kiềm chế như thế chứ, mặt cô đỏ lên hết rồi kìa. 

_ Không mượn anh quan tâm. 

_ Tôi không hơi sức quan tâm nhưng nhìn cô như thế tôi không quen mắt. 

_ Đó không phải chuyện của tôi. 

Bên hành lang, nơi trống trải nhất và ít người qua lại nhất, nó ngồi bệch xuống nền đất, m ồ hôi vương trên tóc đọng thành giọt nhìn nó thật là ... Còn hắn thì lại cái thói quen bỏ tay vào túi quần chống 1 chân lên tường nhìn về xa xôi rồi lâu lâu lại nhìn cái gương mặt không chứa tí chất sống kia của nó. 

_ Không cần phải như thế đâu, cô đừng ngồi đấy mà ... 

_ Anh đừng có nói nữa. 

Có lẽ hắn không thể chịu được cái cảnh tượng như thế này nữa, hắn bỏ chân xuống và đi lại phía nó, khuỵ gối xuống và ... 

"Hắn định làm gì thế ? Này không được đâu đó" 

Suy nghĩ của nó vừa bụp tắt thì hắn đã ôm lấy nó. Chân hắn khuỵ xuống 1 bên, bàn tay choàng ôm qua vai nó, khẽ kê gương mặt hắn sát lại gương mặt nó, cảm nhận được những hơi thở gấp gáp, nhịp tim như loạn cả lên. Nó tựa vào vai hắn cũng như hắn đang tựa cằm vào vai nó vậy. 

_ Nếu có thể trút hết mọi nỗi buồn lúc này thì hãy làm đi. 

Nó bắt đầu vỡ oà ... 

...o.O.o... 

Có lẽ đã là lần thứ 3 nó khóc ấy nhỉ ? 

Ngày chào đời. 

Ngày cha mẹ ly thân. 

Và nay là ngày cha nó đang trong cơn nguy hiểm tột cùng. 

Từ bao giờ nó quen cái thói mít ướt như thế nhỉ? 

Còn hắn thì lại là người "vinh dự" 2 lần thấy được nó rơi lệ như thế. 

Cả Mèo, cả cha nó, những người thân của nó cũng chỉ biết nó qua 1 con người cứng rắn. 

Bên cạnh nó lúc này chứng kiến mọi thứ ... 

Cũng là ... hắn. 

Nguồn: truyen8.mobi/t43638-le-cuoi-tren-thien-dang-chuong-51.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận