Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Chương 52

Chương 52
Ngày chào đời.

Ngày cha mẹ ly thân. 

Và nay là ngày cha nó đang trong cơn nguy hiểm tột cùng. 

Từ bao giờ nó quen cái thói mít ướt như thế nhỉ? 

Còn hắn thì lại là người "vinh dự" 2 lần thấy được nó rơi lệ như thế. 

Cả Mèo, cả cha nó, những người thân của nó cũng chỉ biết nó qua 1 con người cứng rắn. 

Bên cạnh nó lúc này chứng kiến mọi thứ ... 

Cũng là ... hắn. 

...o.O.o... 

"Đôi chút cảm giác ghét cô lạc đâu mất rồi. May mắn cho cô lắm đấy, ôm tôi 2 lần rồi, cũng là người con gái đầu tiên tôi tình nguyện cho ôm thế này đấy, tạ ơn Chúa của cô đi, hừm". - Hắn cười thầm. 

"Đôi lúc tôi lại có ý nghĩ, anh như thế này với tôi thì có lẽ tôi sẽ thích anh mất, nhưng tiếc mọi thứ chỉ là giả tạo, chỉ là cái luật quái quỹ yêu giả vờ giữa tôi và anh thôi. Một chút gì đó vui, nhẹ lòng, 1 chút lo sợ và cảm giác như chính tôi đang bị anh lợi dụng". 

"Đây là lí do em xa lánh anh sao, đây là lí do em phải đắn đo không biết giải thích với anh thế nào về chuyện nghĩ việc sao? Em và Zun tại sao lại có thể? Em dễ dàng ôm lấy người con trai em ghét, dễ dàng rơi nước mắt thế sao? Có phải là em không? Và ... anh hình như cũng không còn là anh nữa rồi chăng? Mọi thứ anh làm cho em không bằng những gì hắn đối xử với em sao?" 

Hắn, nó và người con trai hẳn ai cũng biết. Những dòng suy nghĩ chạy nhanh dần đều trong tâm trí từng đứa tụi nó. Abbu đánh rơi những bông băng trên tay mà cậu ấy mới mua để băng lại vết thương trên tay nó, nhưng ... chậm mất rồi. Hắn thì sao ? Hắn thế nào với nó cơ chứ ? Còn nó nữa? Sao bây giờ nó lại cần có hắn bên cạnh hơn là Abbu? 

Abbu quay mặt đi và kiềm nén mọi thứ đau khổ nhất mà đến giờ phút này cậu ấy phải nếm trải. Có lẽ điều đó đã khẳng định rằng "cậu ấy thích nó thật sự rồi". Đơn giản là ngay giây phút thấy hắn ôm lấy nó, cậu ta muốn bước đến đánh cho hắn 1 trận, tại sao không hỏi ý kiến nó mà tuỳ tiện như thế, nhưng rồi lại thôi. Có lẽ vì nó không phản đối cái ôm của hắn. 

Những bước đi chậm rãi cho đến khi nhanh dần, cậu ta bỏ chạy. Chiếc môtô xé tan gió chiều, mang theo những nổi buồn phản phất, "gió" cũng buồn 1 chút ở những nơi cậu ta đi qua thì phải. Sắp tới là kì thi học kì rồi, nó sẽ thế nào, hắn ra sao và Abbu có bị ảnh hưởng gì bởi chuyện này không ? Vẫn là dấu chấm hỏi ??? 

Có ai để ý không ? 

Ở 2 nơi có 2 cặp đang ôm nhau cơ đấy. 

Niềm vui xen lẫn nổi buồn. 

Trong tình cảnh ôm nhau trong bệnh viện thế này thì trông không lãng mạn chút nào. 

Hắn và nó. 

Mèo và Kenty... 

Mèo ngồi bó gối như lúc nảy và thẹn đỏ cả mặt, cúi xuống không dám nhìn Kenty nữa. 

_ Này, không cần phải ngại đến thế chứ, chỉ là ôm thôi mà. 

_ Biết rồi, làm gì mà ngại, mà sao... lại đem tôi ra thay thế mẹ cậu thế? 

_ Mai xuất viện, có muốn xuất viện sớm hơn không, tôi đưa cô đến bệnh viện Lạc Âu. 

_ Ngay bây giờ sao ? 

_ Nhanh đi. 

_ Lại tiết kiệm lời nói. 

Nói rồi Mèo leo xuống giường và đi đến tủ quần áo cạnh giường bệnh, thu xếp mọi thứ còn cậu ta thì thay con bé đi làm thủ tục xuất viện, chắc lại mang danh nghĩa là bà con gần xa nữa đây. 

Có lẽ đã không còn ngại ngùng, trải qua bao chuyện buồn vui, nay thì tụi nó có thể gần nhau hơn rồi, Kenty đã thay đổi dần và đã bắt đầu hé mở những nụ cười mới sau bao năm lãng quên. 

_ Nín đi, cha cô chưa biết thế nào mà, tôi đưa cô đến phòng cấp cứu nhé. 

_ Hít, hurhur, nếu như cha tôi ... 

_ Này nhé, lại nghĩ điên đi nhé, đi thôi, nổi không hay tôi bế nhé. 

_ Thôi được rồi, đỡ tôi đi thôi. 

Hắn và nó đang loay hoay không biết làm sao cho nó đứng dậy được nữa. Một lúc thì nó cũng đứng lên và khoát tay qua vai hắn, đi đến phòng cấp cứu. Nước mắt nhạt nhoà, nó không lau chúng vì có lẽ đó giờ không quen cái kiểu lau nước mắt, hắn đưa chiếc khăn lau nước mắt nó, hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ đây là ngày mà hắn "tuyệt vời" thật sự. 

Cũng đã năm giờ chiều, từ lúc trưa đến giờ cũng gần 2 tiếng rồi sao vẫn chưa có động tĩnh gì, nó lo lắng thật sự. Không thấy Abbu ở đấy nó cũng chẳng để ý tới điều đó, ngồi cạnh hắn mà nhìn dì nó ôm cái thằng em cùng cha khác mẹ, đôi mắt dì ta nặng trĩu vì nước mắt và vướng buồn. Nó có chút đau lòng thay vì xem đó là giã tạo. 

Và cho đến khi ... cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ... 

Và cho đến khi ... cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ... 

Bóng tối sụp xuống trước mắt nó. Mọi thứ biến mất nhanh chóng khi nó thấy ... 

Căn phòng vắng lặng, gió hiu hắt qua các khe cửa sổ, trời tối đi từ bao giờ cũng không rõ. Nó đang ở trong phòng của Zu và bên cạnh nó lúc này có Mèo và Zu. Hắn không có ở đó. 

Ngoài những gì trước mắt nó lúc này, nó không nhớ gì cả chỉ loáng thoáng bên tai khi nó ngất đi là ... 

["Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức" Cái câu quái quỹ mà chẳng thân nhân nào muốn nghe. Nó dường như đã biết được điều mà nó không bao giờ muốn biết. Một chút gì đó nó còn nhớ là gương mặt hắn rất căng thẳng nói đúng hơn là lo lắng lúc bế nó lên và chạy thật nhanh cho đến khi qua mọi chuyện, nó được đưa về nhà hắn lúc này] 

_ Quậy, mày tỉnh rồi, mày có sao không ? 

_ Ba tao đâu ? 

_ ... 

_Chuyện là thế nào ? 

_ ... 

_ Hảảảả ... 

Nó hét lớn lên và ngồi bật dậy. Gằng giọng khiến Mèo hoảng sợ và ... 

_ Ba mày... đi rồi. Hít, tao ... 

_ Được rồi. 

Nó không nói gì hơn, mặt nó không biểu lộ tí cảm xúc gì, chỉ thẳng ra cửa. Và gục mặt xuống đầu gối. 2 đứa ấy cũng tự hiểu là nên để nó 1 mình hơn là ngồi đấy an ủi nó. 

" Đi rồi sao? Đột ngột thế sao cha? Con vẫn chưa kịp xin lỗi vì đã quá nhỏ mọn mà bỏ cha ra đi? Con còn chưa trả hết công lao dưỡng dục? Còn chưa rất nhiều thứ cơ mà. Con phải làm gì bây giờ, bên cạnh con còn có ai, có phải con đã trở thành trẻ mồ côi thật sự rồi không. Mọi thứ trong tim con lúc này như vỡ vụn, đau quá cha ơi 

_ AAAAA !!!! 

Nó hét thật lớn, ôm đầu mình và nấc nhẹ nhưng chẳng lấy 1 giọt nước mắt nào. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, thay vì là nước mắt. Nó chạy thật nhanh ra cửa và theo hướng về nhà, ngôi nhà thật sự của nó. Mèo và Zu đuổi theo nó nhưng có lẽ không ai có thể chạy nhanh như nó, đành quay lại, Mèo chở Zu bằng chiếc xe đạp đi học của mình thường ngày. Chân và cả tay nó giờ có dùng dao cứa rách đi nữa thì chắc nó cũng chẳng còn biết đau, làm sao có thể đau hơn con tim nó lúc này cơ chứ, mất 1 thứ quá lớn, gia đình còn đâu nữa ? 

Mọi thứ trôi qua nhanh chóng, nay là ngày thứ 2 rồi sao. Nó, Mèo, Abbu, Zun, Kenty và cả Zu đều không đến trường. Ở trong góc tối nào đó trong ngôi nhà, nó lại úp mặt xuống đầu gối im lặng không nói gì đến Mèo, Abbu hay hắn đi chăng nữa. Nó ghét cái miếng vải trắng được buộc trên trán mình, nó ghét phải nhìn cái "hình hộp chữ nhật" xung quanh toàn là hoa lá, toàn là những tia sáng lấp lánh nhưng đâu đó trong cái "hình hộp chữ nhật" ấy, sự lạnh lẽo, bóng tối và mọi thứ của cái thế gian này như đã bị dập tắt, những thứ thuộc về cha nó, mẹ nó và cả nó nữa. 

Mẹ nó có hay biết chăng? Giờ ở nơi nào đó không xa, mẹ nó đang làm gì, có biết nơi này mình nó phải chịu đựng cái cảm giác này, cái cảm giác mất đi thứ quý giá gần như quý giá nhất của nó từ trước tới giờ. Cho đến khi dì nó đến ngồi cạnh nó ... 

_ Từ giờ về sau, con dọn về ở với dì và em chứ ? 

_ Không đâu ạ. 

_ Có phải vì dì đối xử tệ với con? 

_ Không phải ạ. 

_ Thế thì vì sao? 

_ Vì gia đình con đã không còn nữa. 

_... 

Người dì, người vợ thứ 2 của cha nó không nói nên lời, có lẽ bà ta hiểu được nó đau đớn như thế nào. Dù có là 1 con người ích kỉ thì giờ phút này bà ta cũng không thể bỏ mặc nó. 

_ Con thật sự không sao chứ? 

_ Không sao đâu ạ, dì đi tiếp khách đi, hôm nay chắc sẽ không đông đâu ạ, dì có mệt thì để con thay, dưỡng sức để ngày mai còn... 

_ Ù, con nghỉ ngơi tí đi nhé, chiều giờ có lẽ con mệt mỏi lắm. 

Bà dì vỗ vai nó rồi đi ra ngoài trước, tiếp những người khách đến chia buồn cùng gia đình nó. Nó lại như thế, lại gục mặt xuống và nhịp thở chậm dần đi. 

Ở ngoài sân trước, thay vì tiếp khách phụ mẹ kế của nó, Kenty, Abbu, Zun, Zu, Mèo chia nhau ra phụ các bà lớn hàng xóm nấu bếp. Trông tụi nó mang đúng nghĩa bình dân hơn là con nhà "quý tộc" như mọi ngày. Lui cui dưới bếp Mèo đang ngồi gọt những củ tỏi, củ hành, cay xè, mắt con bé sưng lên từ hôm qua tới nay vậy mà nó thì không rơi lấy 1 giọt nước mắt. 

Kenty đi lại và đưa cho Mèo miếng khăn giấy ướt rồi lại tỏ vẻ lạnh tanh ấy mà đi ra sân sau xem Abbu và Zun đang loay hoay với mấy con gà đang sống không được mà chết cũng không xong kia. Đẩy Zun sang 1 bên, Kenty bắt đầu công việc "hành huyết" mà đó giờ cậu ấy chưa từng thử, có lẽ là muốn học 1 ít, cảm giác "giúp việc" cho 1 cái đám tang khó khăn hơn tụi nó nghĩ. 

_ 2 tụi bây làm đi nhé, tao lên đằng trước xem con nhỏ ấy thế nào rồi. 

Abbu ngước nhìn Zun với ánh mắt khó chịu nhưng rồi lại tiếp tục cặm cụi với lũ gà mạng lớn. Zun cũng bắt gặp được ánh mắt ấy nhưng cũng hiểu nên không muốn làm cho Abbu thêm bực mình, hắn nhanh chóng đi lại chỗ Mèo. 

_ Mèo, nếu chút nữa thằng Abbu có muốn đi đâu thì đừng để nó đi nhé. 

_ Sao thế ? 

_ Cứ vậy đi nhé, tôi lên xem con nhỏ ấy thế nào rồi. 

_ Ờ, mình biết rồi. 

Mèo ngơ ngác không biết gì, gật đầu rồi ti ếp tục dụi mắt, chớp chớp, ngước lên, hít hà đủ kiểu. Trông con bé tí tẹo thế mà xử xong đống hành tỏi này chắc mắt con bé sưng húp lên mất. 

Nguồn: truyen8.mobi/t43639-le-cuoi-tren-thien-dang-chuong-52.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận