Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 11


Chương 11
Bên ngoài cửa, tay của Cao Hiểu Cương ngưng lại trong không gian, bà đi tới là để hỏi Trịnh Sảng xem anh dự định đi hay không đi.

Nghe thấy hai người họ nô đùa ầm ĩ ở trong phòng, cười khanh khách, bà chau mày, đang do dự không biết có nên gõ cửa không liền nghe thấy Thu Nhi lên tiếng ở phía ban công: “Dì Cương, cháu nấu xong cơm rồi”.

“Gọi hai vợ chồng anh Trịnh ra ăn cơm đi”, Cao Hiểu Cương đi về phía Thu Nhi và nói.

Kỳ lạ, lúc nãy không phải dì đứng trước cửa phòng họ sao? Sao lại không tiện thể gọi họ luôn? Trong lòng Thu Nhi lẩm bẩm vừa nhìn theo bóng của Cao Hiểu Cương.

“Anh Trịnh, chị Mai, ăn cơm thôi”.

“Ờ, anh chị ra ngay đây”. Tiêu Mai kéo Trịnh Sảng đi tới phòng ăn, ánh mắt của Cao Hiểu Cương liếc nhìn hai người một cái, hỏi: “Có quyết định đi không?”

Trịnh Sảng gật đầu: “Tiêu Mai đi ạ”

Cao Hiểu Cương nói: “Ăn cơm xong thì gọi điện cho Hân Di, bảo nó giúp Tiêu Mai đặt vé máy bay đi Tề Nam. Còn về quà, lát nữa mẹ đi mua”

Trịnh Sảng nói: “Quà thì thôi ạ, túi lớn túi nhỏ mang đi chỉ tổ mệt người, cứ đưa một chút tiền là được rồi”

Cao Hiểu Cương nói: “Thế sao được, đưa tiền thì người khác làm sao mà thấy được? Mang theo quà người trong làng đều thấy, mẹ con cũng được nở mày nở mặt, đúng không? Cả đời mẹ con cũng chỉ có cái sĩ diện hão này thôi, nếu không sao mẹ con lại khóc lóc nhất định bắt con phải về?”

Tiêu Mai nghe xong kêu thầm, cô phiền lòng chuyện đi xa mà phải mang theo hàng đống hành lý. Sau khi ăn cơm xong Trịnh Sảng và cô ngồi nói chuyện với nhau, anh bảo rằng anh muốn đưa thêm cho mẹ anh ba nghìn tệ. Cô nói với giọng không vui: “Anh đã nói với em, từ khi đi làm thường xuyên gửi tiền cho mẹ, hơn nữa lần này còn chuẩn bị cả quà cho bà ấy, bọn mình còn đưa tiền gì? Không đưa có được không?”

Trịnh Sảng véo mũi cô nói: “Đừng xót chút tiền đó em, làm tang lễ nhất định tốn rất nhiều tiền, cả đời mẹ anh khó khăn, chúng ta tiết kiệm một chút là có được số tiền đó mà em?”

Tiêu Mai cong môi lên, không lên tiếng. Trịnh Sảng lại nói: “Đi thôi, chúng mình đi lấy tiền. Đúng rồi, giờ em đang có bao nhiêu tiền, em đưa anh tám trăm nhé, ngày mai một đồng nghiệp của anh kết hôn, lần trước anh ấy mừng vợ chồng mình sáu trăm, phải mừng trả lại tám trăm mới được”

“Cái gì? Mừng trả tám trăm? Chúng mình mới nhận lễ được bao lâu đâu? Mừng trả tám trăm mình lỗ quá, nếu biết anh ấy kết hôn ngay sau chúng ta thế này thì lúc mình cưới chẳng mời cho xong, mới có hai tháng cho dù gửi tiền vào ngân hàng cũng chẳng có lãi cao như thế. Không được, mừng lại bảy trăm thôi”

Thấy dáng vẻ bực tức của cô, Trịnh Sảng vui vẻ nói: “Việc tốt thành đôi, người ta tổ tức tiệc hỷ làm gì có ai mừng bảy trăm? Thế không phải khiến cho người ta cười chê sao?”

“Thế thì mừng sáu trăm”

“Em đừng trẻ con thế, đưa anh tiền, chúng mình còn phải đến ngân hàng lấy tiền nữa đây này”

“Anh đúng là đại gia làm hại đến nhà mình! Một lúc lại đòi lấy tiền, thật sự em chẳng vui chút nào”. Cô không vui, ít nhất thì Trịnh Sảng cũng phải dành nửa ngày ra để dỗ cô, lấy được cô vợ đúng là biết giày vò người khác, anh vừa than lại vừa vui.

Ngày hôm sau, Trịnh Sảng vừa dặn dò lấy dặn dò để vừa đưa Tiêu Mai vào phòng chờ bay. Sau khi lên máy bay, Tiêu Mai nhìn ra từng đám mây trắng bên ngoài, nghĩ tới ngôi làng nhỏ và người mẹ chồng xa lạ, tâm trí cứ lơ lửng cùng với những đám mây bên ngoài.

“Kính chào quý khách, chúng tôi mang tới cho quý khách đồ ăn, trà nước, cà phê và đồ uống, hoan nghênh quý khách chọn lựa. Quý khách nào cần đồ ăn, xin hãy hạ chiếc bàn nhỏ xuống, để tiện cho những quý khách khác, xin quý khách hãy điều chỉnh ghế ngồi sang trạng thái thường. Xin cảm ơn!”

Chiếc máy thông báo ở trên máy bay kêu lên, tiếp đó, hai người nữ tiếp viên hàng không luôn nở nụ cười đẩy xe đồ tới. Điều khiến Tiêu Mai ngạc nhiên là một trong hai người chính là Trịnh Hân Di, trước khi lên máy bay cô không hề chú ý trong số những nữ tiếp viên đứng ở cửa máy bay có Hân Di. Lúc này nhìn thấy Trịnh Hân Di như bông hoa tươi cười, cô thấy thật khó tin, cô tiếp viên hàng không đang nở nụ cười ngọt ngào kia lại chính là người em chồng lạnh tanh như băng? Hóa ra lúc cô ấy cười lại làm say đắm người khác đến thế.

Mặc dù nói hai người từng cãi nhau, còn đánh cả nhau, nhưng nói cho cùng thì cũng là người một nhà, gặp Trịnh Hân Di trên máy bay, ít nhiều thì cũng khiến Tiêu Mai cảm thấy chút ấm áp, yên tâm hơn rất nhiều. Lúc chiếc xe đồ ăn uống đẩy qua trước mặt cô, cô liền cười, nói với Trịnh Hân Di: “Xin cho tôi một cốc nước cam ngọt”

“Được, xin đợi cho một chút”. Cô chưa từng nghe giọng nói của Trịnh Hân Di lại ngọt ngào đến thế.

Vì có Trịnh Hân Di, trong lòng Tiêu Mai vui lên rất nhiều, nhưng sự vui vẻ của cô lập tức tan biến như mây khói sau khi máy bay hạ cánh, cô tưởng là Trịnh Hân Di sẽ nói điều gì đó với cô, bèn cố ý đợi để xuống máy bay cuối cùng, nhưng Trịnh Hân Di thì ngoài nói mấy câu thuộc công việc ra, đến ngẩng mặt lên nhìn cô một cái cũng không, hóa ra cô ấy chỉ đối xử với Tiêu Mai như một người khách thông thường mà thôi.

Đúng là chẳng có chút tình người nào. Xuống máy bay, Tiêu Mai định lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Sảng kêu về Trịnh Hân Di, nghĩ một lát, cô lại quyết định đợi đã, để xem liệu Trịnh Sảng có căn giờ cô xuống máy bay mà gọi tới không. Đợi được năm phút, vẫn chưa thấy điện thoại của Trịnh Sảng mà thấy Bạch Băng gọi tới. Bạch Băng nói: “Vừa mới xuống máy bay hả? Mấy phút trước có gọi điện cho cậu mà không thấy cậu mở máy”

“Đúng vậy” - Tiêu Mai buồn chán nói - “cậu thử đoán xem mình đã gặp ai trên máy bay nào?”

“Em chồng cậu?”

“Ờ, nhưng cô ta lại hoàn toàn coi tớ là một người xa lạ chẳng liên quan gì, đến một câu cũng không nói”

“Cậu không phải để ý tới cô ta, cô ta coi cậu là người xa lạ, cậu cứ coi cô ta như người mắc bệnh thần kinh là được”

“Tớ phải đi lấy hành lý rồi, đến tối tớ sẽ gọi điện cho cậu”

Tắt máy, lúc Tiêu Mai đang đợi hành lý vẫn chưa thấy Trịnh Sảng gọi điện tới, cô đành nén tức gọi cho anh, ai biết vừa gọi thì Trịnh Sảng đã nói: “Anh đang làm án, bận lắm, chút nữa anh gọi lại cho em”. Anh nói xong liền tắt máy chẳng đợi cho cô nói câu nào, cô tức điên lên.

Lấy hành lý xong, Tiêu Mai theo lộ trình xe Trịnh Sảng chỉ cho chuyển mất mấy tuyến xe đường dài liền, cuối cùng lên một chiếc xe vừa rách nát lại vừa bẩn thỉu, nó gập ghềnh giống như đang đưa cô tới bến cuối cùng. Vẫn còn chưa xuống xe mà qua cửa sổ xe cô đã trông thấy bên đường có một người phụ nữ trẻ tuổi đeo khăn chịu tang, dẫn theo một đứa nhỏ khoảng tầm 5, 6 tuổi cũng thắt khăn tang như thế ngơ ngác đứng nhìn trên đường phía chiếc xe của cô đi tới. Tiêu Mai nghĩ, chắc cô ấy chính là Phượng Bình mà người mẹ chồng Ân Tú Chi của cô nhắc trong điện thoại, cũng chính là người cô phải gọi là em dâu, Ân Tú Chi nói rằng sẽ bảo con dâu đến đón cô. Năm đó, sau khi Ân Tú Chi và bố của Trịnh Sảng ly hôn, bà đã về quê và lấy Hoàng Sơn Oa, hai người sinh thêm được hai con một trai, một gái, người ở quê kết hôn sớm, mặc dù Trịnh Sảng là anh cả nhưng người em cùng mẹ khác cha của Trịnh Sảng đã sớm làm cha rồi, đứa nhỏ còn biết chạy lăng xăng đi chơi nữa rồi.

“Chị đến rồi à”. Phượng Bình từng nhìn thấy Tiêu Mai trong tấm ảnh cưới Trịnh Sảng gửi về, cô buông tay đứa nhỏ ra, bước lên đỡ lấy chiếc tay kéo vali hành lý và đống túi lớn túi nhỏ trong tay Tiêu Mai, khoách lên mình rồi cô chào hỏi mấy câu và cùng đi về phía con đường làng nhỏ bé quanh co.

“Sao lại để em cầm nhiều đồ thế này, những thứ này để chị cầm cho”. Tiêu Mai định cầm lại chiếc túi lớn từ tay em dâu, cô quay người đẩy ra, “cầm có chút đồ này đối với người nhà quê chúng em mà nói có thấm gì chứ, sức em khỏe lắm”

Phượng Bình có vẻ sống nội tâm, hơi ít nói, toàn là Tiêu Mai hỏi một câu cô trả lời một câu. Còn đứa trẻ đi bên chẳng biết gì, nắm lấy vạt áo của mẹ và hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy túi đồ Tiêu Mai mang tới. Sau khi liếc nhìn, Tiêu Mai kéo khóa chiếc túi xách của cô, lấy ra một thanh socola, đưa nửa tay về phía cậu bé, thanh socola bị nó tóm lấy luôn. Phượng Bình cúi đầu lườm, vẫn không lên tiếng. Đứa trẻ dùng răng xé rách giấy bọc ngoài, cắn một miếng rồi “phì phì” nhổ ra, liếm răng nhè miệng nói: “Đắng quá”.

“Thế cháu ăn cái này”. Tiêu Mai lại lấy ra hai túi ô mai và khoai lang sấy mà cô mới ăn một chút trên đường đi, “những thứ này không đắng, đều ngọt đấy, lát nữa khi về tới nhà bác lại lấy những thứ ngon cho cháu ăn nhá”.

Lần này đứa trẻ không vội vàng cầm lấy túi quà mà nghi ngờ nhận lấy, cầm lấy một quả ô mai nhìn đi nhìn lại, cẩn thận đưa vào trong miệng, đợi quả ô mai với vị ngọt tan ra trong lưỡi, nó lập tức cười tươi.

“Có ngon không?”, Tiêu Mai hỏi.

Nó vội vàng gật đầu, Phượng Bình quay đầu lại mắng, “chỉ biết ăn, không biết cảm ơn đại nương à?”

Tiêu Mai bị cách xưng hô “đại nương” làm cho hồn bay phách lạc, suýt chút nữa thì ngẩn ra. Tại sao vừa mới đi có đoạn đường ở quê mà cô đã trải qua cả quãng đời trung niên bắt đầu tuổi già, trở thành bà lão đầu tóc bạc phơ?

Phượng Bình dẫn Tiêu Mai đi qua một con đường đất đỏ dưới chân núi, một chiếc xe kéo chợt chạy qua bên cạnh họ, làm cho bụi đất bay mù mịt cả lên. Tiêu Mai vội vàng bịt miệng bịt mũi quay người đi, nhưng lại thấy thằng bé kia đang mở miệng to ra ăn miếng khoai lang sấy trong ngút ngàn bụi bặm.

“Ô, đừng ăn, mau che miệng lại, mất vệ sinh”. Tiêu Mai hướng về phía thằng bé vừa nhắm mắt vừa nói.

Cũng chẳng biết đứa nhỏ kia liệu có hiểu từ vệ sinh cô nói có ý nghĩa gì, nó vẫn cứ nhét miếng khoai sấy vào trong miệng một cách ngon lành, vẻ mặt đầy sung sướng.

Rốt cuộc thì bao lâu nữa mới tới nơi? Tiêu Mai đi trên đôi guốc cao mùa hè bị những cục đá trên con đường đất đỏ làm cho bị đau, bước đi ngày càng chậm, còn Phượng Bình lại sợ chiếc vali da của cô bị bụi đất đỏ làm cho bẩn, bèn vác chiếc vali lên vai, cánh tay trái thì đeo túi lớn túi bé mà vẫn đi phăng phăng.

“Sắp tới rồi”. Gần như biết được điều mà Tiêu Mai đang nghĩ, Phượng Bình quay đầu lại nói một câu.

“Chỗ chiếc xe kéo đằng trước chính là ngôi làng đúng không? Tại sao lại không tiện thể bắt xe về?”. Tiêu Mai nén đau cố bước nhanh vài bước lên hỏi em dâu.

“Mẹ chúng ta và nhà họ từng đánh nhau, không qua lại”

Hả, lòng Tiêu Mai lạnh đi, cô luôn tưởng tượng hình ảnh người mẹ chồng chưa biết mặt là một bà mẹ quê nết na lương thiện, xem ra cô nghĩ hơi nhầm, một người có thể đánh nhau với hàng xóm liệu có thể dễ dãi được không? Nhưng cho dù bà ấy có chua ngoa đanh đá thì cũng có làm sao, đằng nào cũng không sống cùng bà. Cứ nghĩ thế, tim của Tiêu Mai lại đập về vị trí cũ.

Chỉ có điều Tiêu Mai không ngờ được chữ "sắp tới rồi" của Phượng Bình lại khiến cho cô đi thêm hai mươi phút nữa mà vẫn chưa tới, chả trách lúc đi Trịnh Sảng khuyên cô nên đi đôi dép đế bệt, khó khăn lắm mới đi hết con đường đất đỏ bước vào con đường nhỏ bên cánh đồng lúa, Tiêu Mai mới thấy một ngôi làng ẩn hiện xa xa trong lòng dãy núi.

Thời gian này đúng vào giữa hè, lại sắp hoàng hôn, trong chiều tàn, một lúc lại có vài ba đứa trẻ chăn trâu đi chậm chạp về phía khói bếp tỏa ra từ ngôi làng. Gió núi lạnh toát thổi qua mặt khiến cho Tiêu Mai đang toát hết mồ hôi bỗng dưng sảng khoái. Tay cô đưa lên che trán, đưa mắt nhìn ra xa, trong bầu trời tháng sáu, dưới ánh mặt trời đang chìm xuống phía Tây, giống như một màu đậm đặc mà hào hùng, vô cùng chói mắt chiếu khắp mặt đất, khiến cho cả cánh đồng và ngôi làng trở nên vô cùng tĩnh mịch, chói lọi. Cô vừa thốt lên trước vẻ đẹp cảnh quan sinh thái của ngôi làng trong núi, vừa tiếc là bản thân mình sao lại không mang theo giá tranh và bút vẽ, chỉ có thể cố gắng cất giữ lại cảnh đẹp trước mắt vào trong đầu.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91308


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận