Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 15


Chương 15
Nàng dâu và hai bà mẹ chồng không đội trời chung
Trịnh Sảng vốn định tới bến xe đón Ân Tú Chi và Tiêu Mai nhưng đột nhiên lại có việc phải làm nên không thể nào tới được.


Sau khi làm xong việc Trịnh Sảng bèn xin về trước, bởi vì anh thực sự rất lo lắng, mẹ anh và Cao Hiểu Cương như nước với lửa. Mới về tới cửa ngoài đã nghe thấy tiếng mẹ anh đang nói loạn lên trong nhà, lòng anh dằn xuống, vội vàng mở cửa chạy vào.

“Tiểu Sảng, con tới phòng mẹ một chút”. Cao Hiểu Cương vẻ mặt lạnh như băng liếc nhìn Ân Tú Chi một cái, rồi hùng hổ đi về phòng đọc sách.

Trịnh Sảng nhìn Ân Tú Chi, vừa nhấc chân bước đi bà đã lôi anh lại, “Sảng Nhi, ta là mẹ đẻ của con, trên đời này chỉ có mẹ đẻ mới thực sự quan tâm đến con, nếu như con không coi mẹ đẻ con ra gì, thì mẹ cũng chẳng còn tư cách gì ở lại căn nhà này”

“Mẹ!”. Trịnh Sảng đưa mẹ ra ngồi trên ghế sofa, hạ giọng nói, “mẹ không thể chung sống hòa thuận với bà ấy sao? Nếu như không thể, thì ít ra cứ nước sông không phạm nước giếng là được! Mẹ cứ gây chuyện thế này không phải khiến con bị kẹp ở giữa rất khó xử sao?”

“Nói gì thế? Mẹ con mấy năm nay trong lòng đều có nỗi khổ con biết không? Năm đó mẹ nén đau thương rời bỏ con, trong lòng giống như đang chảy máu! Ta mang tiếng không có văn hóa bị ông bố chết tiệt của con bỏ rơi trở về làng không biết đã bị bao ánh mắt đàm tiếu, xương sống gần như bị người ta đâm gãy rồi".

“Được rồi, được rồi, mẹ, những điều này con đều biết. Con đi tới phòng mẹ ấy trước xem thế nào, lát nữa sẽ qua trò chuyện với mẹ, mẹ nhé?”. Đi ra khỏi phòng đọc sách, Trịnh Sảng bước vào phòng ngủ của mình lướt nhìn một lượt, quay đầu hạ giọng hỏi Ân Tú Chi đang nắm tay Bát Kim, “Tiêu Mai đang ngủ trong phòng ạ?”

Ân Tú Chi bĩu môi, “ta một già một trẻ cùng đi trên một chuyến xe với nó, nó đúng là được nuông chiều, vừa về tới nhà đã nằm ườn ra giường, mẹ chồng cãi nhau với người ngoài, mà nó đến chạy ra nhìn một cái cũng không”

“Mẹ, sau này vì sự đoàn kết hòa thuận trong nhà mẹ đừng có nói như thế này nữa nhá, để cô ấy nghe thấy thực chẳng tốt tí nào”.

“Con cứ chiều nó đi, càng chiều thì càng khó bảo, để ta xem con có thể chiều nó thành như thế nào!”. Bà lôi Bát Kim tức tối bước vào phòng của Hân Di, cũng chẳng đi tìm Tiêu Mai mà dạy cho một bài học nữa.

Cao Hiểu Cương cầm lấy bức di ảnh của Trịnh Minh Hà ngồi trên giường, ánh mắt lạnh đến mức không có một sợi ấm nào, nhìn ra thì có để lộ sự oan ức vô cùng. Trịnh Sảng nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy vẻ mặt bà như thế lòng anh đột nhiên lay động. Bao nhiêu năm nay đúng là Cao Hiểu Cương nuôi nấng dạy dỗ anh không khác gì con đẻ mình, nửa năm đầu sau khi Ân Tú Chi bỏ đi, đêm nào anh cũng khóc đòi mẹ, đều là bà ôm lấy anh vừa hát ru vừa dỗ dành cho ngủ, anh lại có tật tè dầm vào đêm, chỉ cần anh phát ra chút tiếng động nhỏ, bà đã lập tức lấy quần áo thay cho. Nhưng trong lòng đứa trẻ, mẹ đẻ thì không gì có thể thay thế được, cho dù bà đối xử với anh tốt như thế nào, anh vẫn cứ khóc đòi mẹ. Không còn cách nào, Trịnh Minh Hà đành phải gọi điện về ngôi làng trước đây ông đi bộ đội có ở nhờ, nhờ trưởng thôn nói với Ân Tú Chi, để Trịnh Sảng về ở thôn đó một thời gian. Lúc đó, trưởng thôn cùng với bí thư chi bộ luân phiên tìm tới khuyên Ân Tú Chi, đều bị bà dùng chậu cây cảnh đổ đầy nước hắt cho. Cho tới khi Trịnh Sảng lên lớp 1, vào lúc nghỉ hè Ân Tú Chi cuối cùng mới đồng ý cho Trịnh Minh Hà đưa về.

Ngày đó, bố dượng của Trịnh Sảng, Hoàng Sơn Oa, đến đón anh, ông đón lấy Trịnh Sảng từ tay Trịnh Minh Hà, rồi cho anh cưỡi lên cổ, trên đường về ông hỏi Trịnh Sảng: “Sảng Nhi, cháu có hận mẹ cháu không?”

“Không”. Trịnh Sảng ngồi trên vai ông lắc đầu thật mạnh.

“Không hận là đúng, trong làng có rất nhiều người mắng nhiếc sau lưng mẹ cháu nói rằng bà ấy nhẫn tâm! Nhưng cháu có biết không, mẹ cháu thường cả đêm không ngủ, cứ ngồi ở sân sau băm đống rau lợn, hoặc chặt củi tới tận lúc trời sáng. Tại sao bà ấy phải tự làm khổ mình thế? Là vì bà ấy không muốn bản thân mình có thời gian rảnh rỗi để nhớ tới cháu! Cho nên, phải nhớ kỹ, không phải mẹ cháu không thương cháu, chỉ là bà ấy muốn thực hiện cho bằng được ý nguyện của mình”

Lúc sắp tới cửa nhà, Trịnh Sảng đã vội đẩy chiếc cửa nhỏ ra gọi mẹ, có rất nhiều người trong thôn ở sân nhà bà đều ngẩng cổ lên quan sát động tĩnh của Ân Tú Chi, bà lại ngẩn ra ở trong nhà không chạy tới. Nhưng tới khi Hoàng Sơn Oa bế Trịnh Sảng bước vào tới bậc cửa, bà lập tức chạy vồ tới, kéo lấy Trịnh Sảng ôm lấy khuôn mặt nhỏ của anh hôn lấy hôn để, nước mắt chảy xuống hết mặt anh. Sau đó bà lại không ngừng hỏi đi hỏi lại xem Cao Hiểu Cương có ức hiếp anh không, có đánh anh không.

Trở về từ ngôi làng, Cao Hiểu Cương tới bến xe đón hai bố con, vừa đưa tay ra nắm lấy Trịnh Sảng, chợt anh lùi lại, nhìn trừng trừng bà và nói: “Đừng động vào cháu, bà chính là con hồ ly tinh không có liêm sỉ”. Nửa đêm Trịnh Sảng bị tè dầm tỉnh dậy, anh nhẹ nhàng xuống khỏi giường, đi ra thì nhìn thấy Cao Hiểu Cương đang ngồi trên chiếc ghế trúc trong phòng khách, ánh sáng lờ mờ phản lên mặt bà khiến bóng bà trở lên mơ hồ, tâm trạng bà lúc đó cũng giống hệt hiện giờ.

Chuyện cũ mới như chỉ xảy ra hôm qua, lúc lại xa vời như là từ kiếp trước vậy. Trịnh Sảng thở dài một cái, từ từ bước tới ngồi bên bà, tay đặt lên vai phải bà vỗ nhẹ. Cao Hiểu Cương nghiêng mắt nhìn anh, vai thấp xuống, rồi đứng dậy, đặt bức ảnh của Trịnh Minh Hà về bàn, nói cho Trịnh Sảng nghe, nhưng mắt lại không nhìn anh, mà cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Trịnh Minh Hà: “Con cũng biết đấy, nói thật lòng, mẹ con mới là người thứ ba giữa ta và bố con!”

Lúc Cao Hiểu Cương 17 tuổi, trường học bắt đầu ngừng dạy, bà cùng với bạn học tới trường trượt băng chơi và quen được Trịnh Minh Hà, hai người rất nhanh đã yêu nhau rồi. Sau đó, Trịnh Minh Hà đi theo lời hiệu triệu thanh niên trí thức đến vùng nông thôn nghèo nàn để dạy học cho học sinh trung học, rèn khó luyện khổ cho bản thân mình. Còn Cao Hiểu Cương thì tham gia bộ đội làm nữ binh văn công. Sau khi biết được về thành phố không gặp phải cả đời ở lại vùng nông thôn, ông đã cắt đứt liên lạc với Cao Hiểu Cương, rồi sau đó cưới Ân Tú Chi. Ai ngờ được khi ông mang theo vợ con trở về thành phố, được phân công tới làm việc tại tòa án lại trở thành đồng nghiệp với người không chịu lấy chồng, Cao Hiểu Cương.

Những ân oán của đời trước Trịnh Sảng không thể lý giải được là ai sai ai đúng, nhưng những nỗi cực khổ mà người mẹ đẻ của Trịnh Sảng phải chịu bao nhiêu năm nay anh đều biết, nông thôn và thành thị mà so với nhau thì đúng là một trời một vực, anh không biết nên nói gì với Cao Hiểu Cương, chỉ biết trầm xuống chẳng nói gì.

“Con nói xem, bà ấy bước vào nhà, mẹ cười tiếp đón, lại còn tự mình lấy dép cho đi, bà ấy không nhận tình cảm của mẹ thì thôi, lại còn mắng mẹ một trận! Khi mẹ bảo con trai của em con gọi mẹ là bà, thế có làm sao đâu? Chính con về đã nghe thấy bà ấy mắng mẹ thế nào rồi đấy, cứ như thế này, nhà chúng ta đừng hòng có được một ngày yên ổn! Con nói đi, con định bao giờ thì đưa bà ấy về?”

“Haiz, bà ấy vừa mới tới, chẳng thể để bà ấy mai về được đúng không ạ?”

“Mẹ bảo con ngày mai đưa bà ấy về sao?”

“Mẹ, cho con một chút thời gian, mẹ tin con, nhất định con sẽ khuyên bà ấy về, mẹ nhá?”

Trịnh Sảng khiến Cao Hiểu Cương tin anh, nhưng ngay chính bản thân anh cũng không biết có thể tin vào bản thân mình được không nữa, thật sự anh có thể nhẫn tâm đuổi đi người mẹ ở quê nhà đã cực nhọc hơn nửa đời người sao? Anh không biết, thực sự là anh không biết!

“Sảng Nhi”. Đến giờ ăn tối, Ân Tú Chi gõ cửa phòng của Trịnh Sảng và Tiêu Mai, “đi ra ăn cơm đi”.

Tiêu Mai bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ rèm cửa.

Trịnh Sảng tắt máy tính đi, bước ra mở cửa, thấy cô đã tỉnh, nhìn cô và cười, nói: “Tỉnh dậy ăn cơm rồi lại ngủ”.

Tiêu Mai ậm ừ miệng, còn chưa ậm ừ thành tiếng đã bị cái ngáp đánh bật đi. Đúng lúc này Trịnh Sảng mở cửa ra, Ân Tú Chi bước vào, Tiêu Mai lập tức lấy tay che miệng, cũng không quên gửi cho Trịnh Sảng một ánh mắt trách móc.

“Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?”. Ân Tú Chi liếc nhìn Tiêu Mai, rồi nói với Trịnh Sảng, “ta đã bảo Thu Nhi hầm cho con con gà đồi ta mang từ quê lên, mau đi ra uống bát canh gà bồi bổ đi”.

Đóng cửa làm gì? Đương nhiên là để đề phòng bà rồi! Tiêu Mai không vui, hậm hực thầm trong lòng.

“Con tắt xong máy tính rồi ra”. Trịnh Sảng tiễn mẹ anh ra ngoài, rồi tiện tay khóa cửa lại, quay người lại nhảy lên giường ôm lấy Tiêu Mai nói, “bà xã, lần này thật vất vả cho em, mệt lắm rồi đúng không?”

“Còn không phải à, em và mẹ anh cả quãng đường từ Tề Nam tới Bắc Kinh đều ngồi đấy”

“ He he, thế lát nữa ăn cơm xong anh sẽ xoa bóp cho em”

“Là anh nói đấy nhá?”

“Đương nhiên, mau dậy đi”

Hai người mở cửa bước ra, Tiêu Mai nói khẽ: “Lúc nãy mẹ anh chỉ bảo mỗi mình anh ăn canh gà không bảo em, đúng là quá đáng”

“Em là vợ anh, bảo anh không phải cũng là bảo cả em sao?”. Trịnh Sảng vừa nói vừa giơ tay lên véo mũi cô. Không ngờ Cao Hiểu Cương bước ra từ phòng đối diện, Trịnh Sảng cúi đầu giả vờ ho, giả vờ như không có chuyện gì.

Ánh mắt Cao Hiểu Cương từ từ liếc qua hai người, chẳng nói gì hết, đóng cửa lại rồi đi về phía phòng bếp.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91312


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận