Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 2


Chương 2
Anh từng có mấy người yêu, nhưng cứ mỗi lần nói với họ là anh còn có một người mẹ ruột ở quê thì nhất loạt giống nhau,

cô gái nào nghe xong cũng nói với anh lời tạm biệt, lý do ư: Mặc dù mẹ anh không lên thành phố nhưng cũng khó tránh được việc thỉnh thoảng xin anh tiền, một kiểm sát viên quèn như anh một tháng thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

Sau khi chính thức yêu Tiêu Mai, mặc dù anh biết một cô gái chân chất như Tiêu Mai sẽ không rời bỏ anh chỉ vì chuyện này, nhưng đúc rút bài học từ những lần yêu trước, anh quyết định chờ chuyện tình cảm ổn định hẳn rồi mới nói với cô. Anh thừa nhận trong chuyện này anh cư xử có chút tiểu nhân, không thẳng thắn cho lắm, nhưng những câu Tiêu Mai nói lúc nãy khiến cho lòng anh ấm lại, anh tự nói thầm với bản thân mình sau này nhất định phải trân trọng và đối xử tốt với cô.

Tới trường của Tiêu Mai, Trịnh Sảng muốn đưa cô lên tận phòng nhưng đã bị cô từ chối, cô biết gần đây công việc của anh vô cùng bận rộn, dặn anh về sớm nghỉ ngơi rồi đi lên phòng. Đẩy cửa bước vào phòng, chỉ thấy mỗi một mình Bạch Băng đang lên mạng nghe nhạc, Bạch Băng được sự giúp đỡ của người anh khóa trên - Mạc sư huynh - nên từ lâu đã tìm được một công việc nhàn hạ chẳng cần lo nghĩ gì.

Cởi xong giày, Tiêu Mai nằm xuống giường, thổi mấy sợi tóc trên trán, nói lờ đờ: “Bạch Băng, tớ hoảng quá, không ngờ tớ lại có tới hai bà mẹ chồng, mà sau này lại còn phải sống dưới cùng một mái nhà với bà mẹ chồng xinh đẹp. Xong rồi, xong rồi, tớ không tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ như thế nào nữa, mẹ chồng xinh đẹp khiến tớ cảm thấy rất áp lực!”

Bạch Băng vặn nhỏ âm thanh xuống rồi quay người lại nói: “Chuyện gì thế, hai bà mẹ chồng? Xin cậu nói rõ một chút được không, tớ nghe mà thấy như đang trong mây ấy, ở đâu ra mà có tới những hai mẹ chồng?”

“Một người là mẹ ruột, một người là mẹ kế, thế không phải là hai mẹ chồng à? Có điều mẹ đẻ của anh ấy sống ở quê. Ha ha, cậu sẽ không thể ngờ được là mẹ chồng tớ đẹp như một đại mỹ nhân. Hơn 50 tuổi rồi mà trông như người 40 thôi, thậm chí nói về sắc đẹp cũng chẳng thua kém gì cậu đâu”

“Hư”- Bạch Băng vẫn không tin lời cô nói - “đại mỹ nhân gì chứ? Một bà hơn 50 tuổi rồi hỏi còn đẹp nỗi gì? Theo tớ, cậu vội vàng kết hôn như thế mà làm gì? Đây mới là về ra mắt mà cậu còn bị một bà mẹ chồng lấn át rồi, sau này hai bà mẹ chồng cùng tới lại cộng thêm một bà cô trẻ cậu còn sống sao nổi?”

“Cậu làm việc của cậu đi! Cậu mới không sống nổi ấy, lấy chồng sớm hay muộn cuối cùng cũng vẫn phải lấy. Ôi dào, tất cả những mối tình không xác định đi đến hôn nhân thì đều là yêu kiểu lưu manh!”

“Ai bảo thế?”

“Trịnh Sảng nhà tớ. Anh ấy cũng nói không muốn làm lưu manh”

“Lợn ạ. Anh ta đưa cậu vào bức tường hôn nhân chính là muốn sớm trở thành tên lưu manh hợp pháp, sớm được hành hạ cậu một cách hợp pháp”

“Thế thì có làm sao? Đằng nào thì tớ cũng thích anh ấy yêu tớ kiểu đó. Để giữ sự cân bằng cho xã hội, hai người lưu manh bên nhau đúng là hợp lý”

Bạch Băng bị những lời này của cô làm cho trợn cả hai mắt lên. Tiêu Mai với lấy cuốn truyện tranh ở trên đầu giường vừa lật vừa nói: “Trợn mắt gì chứ, cẩn thận kẻo chút nữa không trở về trạng thái bình thường được đâu, cậu nhẫn nại được thì cả đời đừng lấy ai, tớ sẽ bái phục cậu!”

“Đừng nói, không gặp được chàng hoàng tử cao quý tớ muốn thì tớ không lấy chồng thật đâu”

“Thôi đi, nói không chừng một nàng có thâm niên hám của như cậu mà biến mất thì tốt quá. Ái dà, tớ thật sự lo lắng thay cho Mạc đại ca, anh ấy thật sự yêu cậu hết mực, luôn luôn nặng lòng và chung tình!”

“Cô nàng hám của gì chứ? Đó gọi là theo đuổi cuộc sống thượng lưu, cậu biết chưa? Nếu như bắt tớ phải chọn một trong hai người, một người là đại gia nổi tiếng, tớ không có tình cảm với người này, còn người kia là một tên nghèo kiết xác, tớ yêu người này, thì tớ nhất định chọn người đầu tiên. Tình yêu là thứ gì chứ? Chả là quái gì hết, vợ chồng nghèo khó kiểu gì cũng đổ vỡ, hiểu chưa? Sau khi lấy nhau cửa nhà điện nước, chuyện gì cũng phải giải quyết, tình yêu đương nhiên là không tồn tại nữa rồi, tớ không muốn lấy cho một tên nghèo kiết xác, để sau khi mình kết hôn xong trở thành một bà vợ nhếch nhác không ai biết tới”

“Tớ không đồng ý với quan điểm và cách nghĩ của cậu, hôn nhân chỉ có vật chất mà không có tình yêu thì sẽ khiến cho trái tim mọc đầy cỏ dại, cho dù có đeo đầy những vàng bạc đá quý thì phát ra cũng chỉ là sự chưng diện rác rưởi. Tình yêu luôn là chủ đề vĩnh cửu của nhân loại! Bố mẹ tớ ở bên nhau cũng chính là nhờ có tình yêu, mặc dù đôi lúc họ cũng cãi nhau vì tiền, nhưng bao nhiêu năm qua họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu là sóng gió, và rồi tình yêu vẫn luôn ở bên họ. Hai người cùng chăm sóc một ngôi nhà nhỏ, một hạnh phúc nhỏ bé, sống những tháng ngày đơn giản, vui vẻ mà vẫn đầy đủ, đây cũng chính là cuộc sống mình muốn có được”

“Sao cậu không nghĩ xem bố mẹ cậu là người thuộc thời đại nào rồi. Bây giờ những kẻ ngốc nghếch vẫn còn tin vào tình yêu như thế thì được mấy người? Để chị nói cho em biết, tình yêu chỉ là sự bồng bột và là trò chơi lúc con người ta còn trẻ, nó tồn tại chỉ có mỗi tác dụng lớn nhất là khi chúng ta bạc đầu rồi vẫn có thể nhìn lại những ký ức đẹp đẽ thời thanh niên. Mà điều này đều là hư không chẳng có tác dụng gì. Còn vật chất thì khác, nó có thể khiến bạn hưởng thụ nó cả đời, có vật chất chính là có được tất cả, hiểu chưa?”

“Không hiểu. Tớ không tin, Mạc đại ca dâng trọn tấm lòng chân thật của mình cho cậu, lấy hết dũng khí  theo đuổi cậu, thật sự cậu không động lòng chút nào sao? Tớ không tin có người con gái nào lại nói không với tình yêu! Con trai thời nay thường oán trách con gái quá thực tế, nếu để tớ nói thì chẳng qua là vì bọn họ không có bản lĩnh. Cứ oán trách như thế, thì thà lấy chân tình ra mà khiến cho con gái cảm động còn hơn, đứng trước tình yêu chân thật, cái gì cũng có thể bị đẩy lùi về phía sau”

“Ôi dào, tớ chẳng thể nào nói chuyện được với kẻ si tình đến mức đầu óc thiếu tỉnh táo như cậu nữa. Tớ á, để đến lúc họ có thể làm cho tớ động lòng thì tớ đã chạy xa tận đẩu tận đâu rồi, tớ nhất định không để mình yêu một kẻ nghèo”

“Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, giờ cậu bỏ qua hết tình yêu, sau này tình yêu sẽ bỏ qua cậu. Thế thì hiện thực mà làm gì? Chỉ cần được hơn nửa những điều kiện đưa ra là được rồi. Đằng nào tớ cũng luôn đặt tình yêu lên vị trí hàng đầu, tớ khá là hài lòng với anh Trịnh Sảng nhà tớ, tớ yêu anh ấy, mặc dù tiền không kiếm được nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nuôi tớ, để tớ có thể sống cuộc sống như mình mong muốn, cho dù cậu đưa một ông tỷ phú đến đổi lấy anh ấy, tớ cũng quyết không ngó ngàng tới”

“Thế tại sao lúc nãy cậu vừa vào trong phòng lại mang dáng vẻ như sắp chết thế? Còn tưởng cậu đang chìm đắm trong hạnh phúc sao, cậu nghĩ sau này sẽ được cả hai bà mẹ chồng yêu thương à? Hừ, tưởng bở”. Bạch Băng trợn mắt nhìn cô không có ý tốt gì, quay đầu lại đeo tai nghe vào tiếp tục nghe nhạc.

Thực ra nếu so sánh với đa số những người cùng tuổi, Tiêu Mai cảm thấy mình cũng rất hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng thuận lợi, cô cũng chẳng có mong ước gì quá lớn lao đối với cuộc sống của mình. Năm thứ ba đại học, thầy giáo muốn cả lớp nói về ước mơ sau này của mình, rất nhiều người đều nói muốn có một sự nghiệp vững chắc, ứng dụng những thứ học được vào trong cuộc sống. Đến Tiêu Mai, cô hỏi thầy giáo, phải trả lời thật ạ? Sau khi nhận được câu nói tất nhiên của thầy giáo, cô ung dung nói: Em chẳng có ước mơ gì, nếu nói có, thì là sau này lấy được một người chồng tốt, hai người thật lòng yêu thương nhau, tốt nhất anh ấy có thể nuôi được em, yêu cầu không cao, chỉ cần đủ ngày ba bữa cơm là được, sau đó cùng nhau sống những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc.

Cô nói xong, cả lớp xôn xao lên, thầy giáo nhìn cô một cái và tỏ vẻ thông cảm. Tiêu Mai biết ý của thầy giáo, em chỉ cần kiếm một người chồng tốt có thể nuôi em ngày ba bữa cơm thì cần gì học đại học, cứ thế lấy chồng là xong? Tiêu Mai cảm thấy rất chán nản, lẽ nào học đại học thì nhất định phải có sự nghiệp lừng lẫy thì mới được coi là không phụ công lao hàng chục năm giời khổ luyện ư?

Tiêu Mai không nghĩ vậy, khi Trịnh Sảng cầu hôn cô, cô nói với anh nhẹ như không rằng: Nếu anh có thể để em sau khi kết hôn không phải đi làm, ngày nắng thì mang khung tranh ra ngoài vẽ, ngày mưa thì ở  trong nhà vui vẻ vẽ những thứ em thích, thì em sẽ lấy anh.

Trịnh Sảng trả lời không cần đắn đo: Một ngày ba bữa nhất định không để em phải nghĩ, nhưng anh không có quần áo và mỹ phẩm hàng hiệu đắt tiền cho em, anh chỉ có thể nỗ lực hết sức mình mang lại cho em một bầu trời tươi sáng không gió, không mưa.

Tiêu Mai véo mũi anh rồi nói: Đồng ý.

Cho nên trong thời gian này, bạn bè trong phòng cô ai nấy cũng đều tìm việc để lo chuyện sau khi tốt nghiệp, tất bật chạy đôn chạy đáo khắp nơi, trong khi đó cô lại ung dung chờ ngày làm cô dâu.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91105


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận