Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 35


Chương 35
Sau khi Cao Hiểu Cương vấn xong búi tóc cao đen bóng trên đầu, quần áo chỉnh tề lịch sự,
trang điểm nhìn rất đoan trang thanh nhã, dáng vẻ yêu kiều cùng với mọi người bước ra khỏi nhà, chỉ còn Ân Tú Chi một mình ở nhà với sự lạnh lẽo.

Trong lòng bà thấy khó chịu, càng nghĩ càng bức bách, rõ ràng con trai là của bà, con dâu và cháu cũng là của bà, tại sao lại để Cao Hiểu Cương mang đi hết chỉ để lại bà một mình trong căn nhà trống vắng? Bà không thể bình thường được, đi thẳng tới phòng Cao Hiểu Cương, bà định làm cho căn phòng tanh bành lên, nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy bức di ảnh của Trịnh Minh Hà nên ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên Ân Tú Chi bước vào phòng của Cao Hiểu Cương, cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bà trông thấy Trịnh Minh Hà với mái tóc đã điểm trắng, trong ký ức của bà chỉ có Trịnh Minh Hà lúc còn trẻ, đó là lúc ông gia nhập vào tổ thanh niên trí thức đến giúp người dân ở vùng núi, vừa nhìn bà đã thấy thích một Trịnh Minh Hà điềm tĩnh, ít lời, chân thành và tháo vát. Hàng ngày vào lúc hoàng hôn lại đi tới bờ suối lấy nước, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì Trịnh Minh Hà cứ vào lúc này lại thổi kèn acmonica ở bên suối. Dòng suối thanh khiết đó đã lưu giữ những tình cảm chân thành nhất, thuần khiết nhất và cũng khó quên nhất của người thiếu nữ.

Bà từng bước từng bước đi tới chỗ để di ảnh của Trịnh Minh Hà, còn chưa bước tới bàn mà nước mắt đã rơi lã chã.

"Ông đúng là đồ chết tiệt, ông cũng có lúc già. Ông hại ta kiếp này khổ quá, cho tới khi nhắm mắt xuôi tay ta cũng không tha thứ cho ông! Ông đúng là đồ oan gia, tại sao ông lại nỡ để lại con hồ ly kia, một mình đi chứ? Sao ông không đưa nó cùng đi luôn đi, ông cố tình để cô ta lại làm cho ta tức chết à? Cô ta thì có gì tốt, chỉ là trẻ hơn ta có vài tuổi, sinh ra sướng hơn ta thôi? Những thứ đó thì được tích sự gì, nếu ông còn bên ta thì lúc này có phải nằm dưới đó không? Đáng đời ông, con hồ ly đó móc hết cơ thể ông, móc cho ông chết đi, còn nó lại càng sống càng trẻ! Oan gia như ông sao mà nhẫn tâm thế? Ta cứ đợi ông ở bên dòng suối hết năm này qua năm khác, sao về thăm ông cũng không về lấy một lần? Ta hận ông, sau này có hóa thành tro ta cũng vẫn hận ông!"

Nói rồi Ân Tú Chi vứt khung ảnh xuống đất giẫm lấy giẫm để. Mấy năm trước khi ly hôn với Trịnh Minh Hà, mỗi lần Trịnh Sảng nghỉ hè ông đều tới đón đưa, mỗi lần ông tới, bà đều trốn ra suối. Hai năm đầu là không muốn gặp ông, hai ba năm sau bà từng có ý nghĩ, nghĩ thầm rằng nếu ông còn nhớ dòng suối nơi hai người hẹn ước này, chạy tới gặp bà thì bà sẽ tha thứ cho ông. Nhưng ông chẳng tới lần nào, vì thế nỗi oán hận trong bà với ông cứ tăng lên đầy như dòng suối, qua năm tháng dòng suối không ngừng đầy tràn lên tới tận đầu giường.

Bà ở nhà khóc rồi lại mắng, mắng rồi lại khóc, mắng Trịnh Minh Hà phụ bạc, mắng Cao Hiểu Cương mặt dày, cứ nghĩ giờ này Cao Hiểu Cương đang ăn uống vui vẻ cùng với con trai, con dâu và cháu của bà thì trong lòng bà lại càng bi ai. Bà chẳng biết được bữa cơm này Cao Hiểu Cương ăn cũng chẳng thấy vui chút nào, bởi vì Trịnh Hân Di vốn nhận lời bà sẽ tới nhưng đột nhiên lại gọi điện thoại bảo có chuyến bay đêm gấp, mọi người còn đặc biệt mua một chiếc bánh gato và quà mang tới. Ai ngờ được lại không thấy bóng dáng nhân vật chính đâu, khiến quà chẳng biết tặng cho ai, mang về thể nào cũng khiến Ân Tú Chi cười chê!

Cao Hiểu Cương nghĩ về tới nhà nhất định sẽ phải đối diện với gương mặt cười trước nỗi đau khổ của người khác của Ân Tú Chi, không nghĩ căn nhà lại yên tĩnh đến lạ lùng, từ trước tới giờ vào lúc này Ân Tú Chi đều đang ầm ĩ trước chiếc ti vi, hôm nay không biết đi đâu mất? Bà thấy khó hiểu, Trịnh Sảng cũng thấy lạ, anh mở cửa phòng Ân Tú Chi ra thì thấy bà đang nằm nghiêng người lưng quay ra ngoài cửa, có vẻ đang tức giận, anh đang do dự không biết có nên bước vào an ủi bà không, chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Cao Hiểu Cương.

Xảy ra chuyện gì vậy? Trịnh Sảng bước nhanh tới phòng Cao Hiểu Cương, Tiêu Mai cũng bước theo.

Trước bàn là một đống thủy tinh vụn nát, khung ảnh cũng nát vụn bị vứt sang một bên, chẳng thấy tung tích bức ảnh của Trịnh Minh Hà đâu.

Trời ơi, Tiêu Mai mở to mắt ra thở thầm một cái, quay sang nhìn Trịnh Sảng rồi lau mồ hôi cho anh. Đúng là đen đủi, anh lại bị kẹp ở giữa rồi. Còn Trịnh Sảng trong giây đầu tiên bước vào nhà đã thấy mệt mỏi, anh có linh cảm chỉ sau mấy giây thôi nhà này sẽ xảy ra đại chiến, trong lòng trách thầm Ân Tú Chi, người chết là hết, dù thế nào cũng không nên lấy người chết ra mà trút giận?

Anh đưa ánh mắt dò hỏi sang phía Cao Hiểu Cương, liền nhận được ánh mắt nhìn bốc hỏa, lần này to chuyện đây, anh chẳng nói gì liền quay đi tìm Ân Tú Chi.

"Mẹ, sao mẹ lại có thể trút giận lên bức di ảnh của bố con? Mẹ làm như thế không chỉ làm tổn thương tới tinh thần của dì, mà còn làm tổn thương cả tình cảm của con đấy! Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là bố con, sao mẹ lại có thể làm chuyện này? Mẹ vứt ảnh của bố con đi đâu rồi?"

“Ta xé nát ra nuốt vào bụng rồi”

“Mẹ! Rốt cuộc thì mẹ muốn làm gì?”

Ân Tú Chi nhắm mắt lại chẳng nói gì, Trịnh Sảng có nói gì đi nữa thì bà cũng không thèm để ý. Bên kia Tiêu Mai không giữ Cao Hiểu Cương lại được, bà chạy lại chỗ Ân Tú Chi điên tiết chỉ thẳng mặt chất vấn, da mặt Ân Tú Chi giật lên, lần đầu tiên sự bực tức động trời này lại không khiến cho lửa trong bà phát tiết lên. Vốn dĩ nghĩ là lại có chuyện cãi vã động trời xảy ra đây, nhưng hôm nay Ân Tú Chi lại trầm lặng tới khó hiểu.

Hôm sau, lúc ngủ dậy Tiêu Mai nhìn thấy Ân Tú Chi liền giật hết cả mình, hình như mới qua một đêm mà trông bà như có vẻ đã già đi mấy tuổi, Tiêu Mai vô tình hỏi một câu: “Mẹ, có phải mẹ bị đau ở đâu không?”

“Cô trù ẻo tôi đấy hả?”

Tiêu Mai định cãi lại, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, không nói cái khác, chỉ cần nhắc tới chuyện hôm qua bà đã làm hơn một trăm chiếc sủi cảo cho cô thì cũng đủ không tính toán chuyện này rồi, cũng không biết được dây thần kinh nào của bà ngừng lại nữa.

Hai ngày sau đó, Tiêu Mai càng không hiểu được sự bất bình thường của Ân Tú Chi, chẳng hiểu bà làm sao mà như câm cả ngày, trước đây cả ngày miệng bà chẳng yên lúc nào, giờ lại hiếm lắm mới nói được một câu, giống như miệng ngậm hột thị; còn Cao Hiểu Cương thì lạnh lùng như tảng băng nghìn năm, lại tự mình dùng cơm trong phòng riêng. Đợt trước hai người tranh nhau thể hiện tốt trước mặt cô, giờ thì chẳng thèm chú ý tới cô nữa. Không để ý cũng tốt, càng thoải mái.

Nhưng chẳng ai lại không thích được sống trong tình yêu, cho dù tình yêu đó chỉ là giả tạo, cho nên nói Tiêu Mai chẳng có chút buồn chán nào cũng là giả. Nhưng cùng với sự buồn chán thì cả cô và Trịnh Sảng đều có chút lo lắng với vẻ trầm tư của Ân Tú Chi, không phải có câu nói là: Không bị diệt vong trong im lặng thì sẽ bùng nổ trong yên lặng sao? Sự im lặng của bà đều khiến cho cả hai người thấy thấp thỏm trong lòng, sợ rằng sau này sẽ còn phong ba bão táp lớn hơn. Nhưng Tiêu Mai cũng đã lưu tâm để ý, hầu như không phát hiện ra được mầm mống nào có vẻ sẽ gây ra bão táp ở bà. Không có thì tốt, im lặng thế này từ sớm có phải ai cũng thấy thoải mái không.

“Chị Mai, điện thoại của chị kêu”

“Ờ, em nghe giúp chị một chút”

Tiêu Mai vừa xỏ đôi dép lê bước vào nhà vệ sinh thì Thu Nhi ở ngoài gọi lớn, đợi cô bước ra Thu Nhi nói với cô là Bạch Băng gọi tới, bảo cô lên mạng, nói là có chuyện vui.

Là chuyện vui gì chứ, lẽ nào mối quan hệ giữa Bạch Băng và Mạc Thành tốt lên?

Tiêu Mai mở máy tính lên, vừa đăng nhập vào QQ liền trông thấy hình đầu người Bạch Băng gửi bum cô, click vào thì thấy Bạch Băng gửi cho cô một đường link, ấn tiếp vào thì hóa ra là một cuộc thi mỹ thuật trẻ, người đoạt giải không những có thể nhận được giấy chứng nhận của ban tổ chức mà còn được lĩnh một số tiền thưởng kha khá.

“Tớ đã đăng ký hộ cậu rồi”, Bạch Băng nói trong tin nhắn gửi tới.

“Cậu cũng đăng ký à?”

“Đương nhiên, tớ không phải học mỹ thuật ra sao? Chỉ cần được giải ba cũng có tới mấy chục nghìn tệ đấy”

“Cậu đúng là không có chí khí gì cả, chúng ta không tham gia thì thôi, chứ đã tham gia nhất định sẽ đoạt giải nhất”

“Cậu đúng là ngây thơ, chim nào làm tổ ấy, đừng có nói trước bước không qua đâu”

“Này, nếu tớ có đạt được giải nhất thì đừng có mơ tớ cho cậu cái gì, liệu cậu có thất vọng không?”

“Nói linh tinh, câu này cậu hỏi thật không biết lượng cao thấp gì cả. Tớ có thể nói với cậu với một tinh thần đầy trách nhiệm rằng, là bạn với nhau, nếu cậu có bị xui xẻo tớ nhất định sẽ buồn cho cậu, còn nếu cậu may mắn thì tớ càng buồn cho cậu hơn”

“Lòng dạ cậu đừng có đen tối quá như thế chứ, tớ hy vọng bạn bè có được cuộc sống tốt hơn tớ, thoải mái hơn tớ”

“Tớ nhất định nhớ câu này của cậu, sau này đừng có để tớ lấy câu này nói vào mặt nhé”

Tiêu Mai trả lại Bạch Băng khuôn mặt cười lộ răng sáng bóng, để chuẩn bị cho cuộc thi đấu mỹ thuật vào tháng tám, cô bắt đầu tích cực phấn đấu, cô vẫn cực kỳ tự tin vào bản thân mình. Trịnh Sảng thấy ngày nào cô cũng nói tới chuyện đạt giải, bèn nói: “Đừng quá tự tin, nên nhớ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Chúng ta không nên vì đoạt giải, chỉ nên coi như đến tham gia thôi”.

“Anh thế là coi thường em, có rất nhiều người qua đường khen em vẽ đẹp, tại sao anh lại xem thường em?”

“Người ta chỉ là đùa em thôi, khen vài câu cũng chẳng mất gì, chỉ là mở miệng ra, khích lệ em một chút thôi. Nghe anh, tâm trạng cứ như bình thường là được rồi nhé?”

“Anh nói linh tinh, người khen em có cả người già, người trẻ, họ không phải ai cũng nhàn rồi ngồi buôn chuyện đâu. Hư, em nhất định đoạt giải cho anh xem”

Trịnh Sảng lấy bộ quần áo ra thay, nghe thấy cô nói thế bèn nhìn lại, bảo: “Em muốn đoạt giải thế, chắc không phải vì trước đây mẹ anh nói em ở nhà chơi không chẳng kiếm được đồng tiền nào chứ, cho nên mới chạy theo đống tiền thưởng đó hả? Anh nói cho em nghe, mặc dù chúng mình không giàu có, nhưng cũng không thèm khát gì số tiền đó, đừng mang lại áp lực quá lớn cho bản thân mình”

“Nói thật, lý do này cũng có đôi chút, nhưng đó không phải là lý do chính. Em á, chủ yếu là vì danh tiếng, muốn có được chút hư vinh, em muốn sau này bước ra khỏi nhà đi dạo phố, người ta nhìn thấy sẽ chỉ mà nói nhìn kìa, đó chính là họa sĩ gì đó”

Cô vừa nói hai tay vừa vắt ra sau lưng, đầu hơi nghiêng, Trịnh Sảng nhìn dáng vẻ đó của cô thấy rất vui, lắc đầu nói: “Nếu em may mắn được nhận giải thưởng đó, em định dùng nó vào việc gì, nói anh nghe nào”.

“Em đã sớm có dự định rồi. Giải nhất có giá trị 50 vạn tệ, em sẽ đưa cho bố mẹ em một vạn tệ, đưa cho mẹ đẻ anh hai vạn tệ, như thế cũng đủ cho bà xây được một căn nhà ở quê; sau đó đưa cho mẹ hai của chúng ta 5 vạn tệ, lúc Hân Di kết hôn hai đứa mình làm anh trai và chị dâu sẽ mừng cô ấy 5 vạn tệ, còn lại một vạn tệ, chúng mình sẽ đi du lịch”

Mặc dù nói Trịnh Sảng không nghĩ là cô sẽ được giải, nhưng cô có thể nghĩ cho từng người trong nhà này khiến anh thấy ấm lòng, chợt thấy vô cùng xúc động. Anh đóng cửa tủ quần áo vào, quay người lại ôm chầm lấy cô hôn lấy hôn để.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91520


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận