Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 38


Chương 38
Khóc cái gì mà khóc? Khóc là biểu hiện của sự hèn kém yếu đuối, Bạch Băng tức giận với chính mình.

Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩng cao đầu, cốt để nước mắt không chảy xuống tiếp. Lúc này tự dưng có tờ khăn giấy đưa ngang trước mặt cô, tưởng là Mạc Thành, ngoảnh mặt đi, cô tức giận nói: "Anh đi đi, đã nói rồi, không cần anh quan tâm".

“Khẩu khí không nhỏ chút nào”

Á? Bạch Băng dần quay người lại, đưa mắt nhìn, đứng trước mặt cô lúc này quả nhiên là Mạnh Vân Phi. Giọng nói vừa cao sang vừa ấm áp như của Mạnh Vân Phi cô đã nghe dù chỉ một lần không thể nào quên.

Mạnh Vân Phi lại đưa tờ giấy ăn cho cô, cô tự nhiên nhận lấy, xung quanh phảng phất như có như không của hương nước hoa Boss, bất giác khiến cho đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng kịp nghĩ tại sao anh ta lại xuất hiện trước mặt cô lúc này, Mạnh Vân Phi nhếch miệng cười nhẹ, rồi quay lưng bước đi.

“Này, đợi chút…”. Bước chân Bạch Băng kịp chặn bước anh ta trước cả suy nghĩ của cô, chầm chậm e dè nói: “Có thể… có thể… cho tôi năm phút, tôi có chuyện muốn nói”.

Anh ta đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, “nói đi”.

Bạch Băng lén hít một hơi dài, thúc bách bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này, bởi một lẽ cô không hề muốn mình bị sa thải như thế này. Một công ty tốt như thế cô không thể dễ dàng bị đuổi việc, từ sâu trong ý nghĩ cũng không thể phủ nhận đây là một công ty tốt. Công ty tốt, chẳng có ai muốn rời đi cả.

“Tổng giám đốc Mạnh, chuyện là thế này”. Cô kể lại vắn tắt câu chuyện vừa xảy ra, thái độ hết sức thành thật và nói “tôi thừa nhận là tôi có lỗi, là nhân viên của công ty, dù chỉ là một nhân viên quèn cũng đại diện cho toàn thể bộ mặt của công ty. Tôi không nên trong phút chốc không kiềm chế được mà không xem xét toàn thể, tôi sai rồi, chấp nhận mọi hình thức xử lý giải quyết sa thải của công ty. Nếu công ty chỉ vì một lần mắc lỗi, mà không xem xét chút nào đến biểu hiện của nhân viên từ trước đến giờ, ngay đến một cơ hội sửa sai cũng không có, nhất quyết vì chuyện này mà sa thải tôi, nếu thực sự như vậy, tôi không phục”.

Cô nói một hồi rồi khe khẽ đánh mắt nhìn Mạnh Vân Phi, mắt đối mắt nhìn lâu trong vài phút, cô vẫn chưa nhận ra trong mắt anh ta còn có hàm ý gì, anh ta đã gật gật đầu rồi quay người bỏ đi.

Anh ta gật đầu rốt cuộc là có ý gì? Là sẽ sa thải cô? Hay là có ý rằng cô có thể không phục? Bạch Băng thật không thể hiểu nổi, cô chán nản nghĩ lại công việc mà cô đã căng hết sức mình đảm đương trong suốt mấy tháng qua, tất cả nhân viên các bộ phận đều đã tập trung lo cho buổi trình diễn, toàn bộ khu văn phòng đều vắng vẻ và yên ắng. Nghĩ đến thân mình thực sự sắp bị sa thải, trong lòng Bạch Băng không khỏi dâng lên những cảm xúc dữ dội.

“Tổng giám đốc Mạnh”. Mạnh Vân Phi vẫn chưa đi tới phòng hoá trang hai vị trưởng phòng đã vội ra đón đường. Anh ta vừa nhận điện thoại của bên công ty người mẫu rồi mới đến, Bạch Băng đá nhào cái ghế cũng là lúc anh ta vừa đi từ ngoài vào.

“Tổng giám đốc Mạnh, không phải là tôi cố tình làm khó cho bên các ông, tôi cũng đang lo toát mồ hôi ra đây”. Nhìn thấy anh ta đến, ông bầu sô vẻ khổ sở kể lể, “khuôn mặt của Tiểu Hà đã bị nhân viên công ty cào xây xước, cô ấy chẳng có cách nào để lên sàn trình diễn nữa, thiếu mất một người tôi cũng hết cách rồi”.

“Đừng nói với tôi là bên các ông không chuẩn bị thêm người mẫu dự phòng. Chuyện hôm nay người của bên tôi chẳng làm sai điều gì cả, là do người của các ông gây chuyện trước, chúng tôi bỏ tiền, các ông phải lo cho tốt, chẳng có ai cao hơn ai cái gì cả. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho cô người mẫu bên ông, chuyện hôm nay tới đây là kết thúc”

“Tổng giám đốc Mạnh, hiện giờ vấn đề không phải ở chỗ đó, mọi khi chúng tôi thường chuẩn bị thêm người mẫu dự phòng để nhỡ có xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay chúng tôi cũng có show trình diễn cho công ty khác, bây giờ không lấy đâu ra người nữa, chỉ đem có 18 người mẫu đến diễn thôi”.

Tổng giám đốc Mạnh giơ ngón tay trỏ, nói: “Đấy là chuyện của bên ông, chúng ta đã sớm ký kết xong hợp đồng rồi. Thời gian giờ rất gấp, ông tự nghĩ cách giải quyết đi. Nếu ông nghĩ là đi kiện cáo mà có thể thắng vụ này, nếu vậy thì huỷ buổi trình diễn là được”.

Ông bầu sô của công ty người mẫu nghe xong những lời lạnh lùng của tổng giám đốc Mạnh, ông ta lo lắng cuống hết lên xoay như chong chóng. Thực ra thì sau khi xảy ra vụ việc ẩu đả gây lộn vừa rồi, ông ta có liên lạc với những người phụ trách nhóm người mẫu của công ty, nhưng thật đúng lúc làm sao, không ai có thời gian rảnh rỗi. Mà thực sự lúc này ở các tụ điểm khác người mẫu của công ty cũng đang trình diễn, không thể rút người trong các nhóm khác ra được, thậm chí ông ta cũng đã nhờ vả đến bạn bè hỏi thăm các công ty người mẫu tương đối có danh tiếng khác, nhưng đều không đạt được ý muốn. Buổi trình diễn đã sắp mở màn, mặc cho không khí trong phòng hoá trang lạnh toát vẫn khiến mồ hôi ông ta chảy ra tới tấp.

Mặc dù vậy người lo sốt vó không chỉ riêng ông ta mà còn thêm hai vị trưởng phòng lòng cũng đang nóng như ngồi ghế lửa, phía bên ngoài các phóng viên và các nhân vật của giới truyền thông đều đã tới đông đủ, buổi trình diễn mà xảy ra chuyện, trách nhiệm của hai trưởng phòng chắc chắn tránh không nổi. Vì thế càng thúc ép bên bầu sô, khiến ông ta nháo nhác tìm người thay thế, cứu vãn tình cảnh này.

“Hai vị này, tôi có thể mượn được ai đến trình diễn trong thời điểm này, cũng không thể bắt tôi ngay lập tức hô biến ra một cô người mẫu, tôi cũng đang nóng hết cả ruột lên như hai vị thôi, giờ ai có thể giúp tôi tìm được người mẫu lên trình diễn, tôi sẽ bỏ ra ngay khoản phí trình diễn của buổi hôm nay”

Trưởng phòng quảng cáo nói: “Chúng ta không phải lần đầu hợp tác, việc hôm nay mà ông không giải quyết được, sau này không ai nhìn mặt ai nữa. Ông cứ theo lời tổng giám đốc Mạnh mà làm”.

Trưởng phòng kế hoạch cũng nói thêm: “Chúng ta đều làm hết những việc lớn rồi. Nhưng ông cũng phải…”. Ông ta dùng tay biểu thị động tác như đếm tiền, “tự ông tính toán cho kỹ đi, bên ngoài biết bao phóng viên và các nhân vật trong giới truyền thông, nếu mà để họ biết vì lý do bên ông mà buổi trình diễn lần này không thể diễn ra đúng như dự định, liệu có ai dám mời bên ông tham gia những hoạt động như thế này nữa hay không cũng còn khó nói đấy…”.

Bầu sô bị hai trưởng phòng kẻ tung người hứng đã rối trí đến điên đầu, điện thoại kêu ầm ĩ mà cũng chẳng còn tâm trí chú ý đến, giây phút quan trọng này bỗng Mạc Thành nêu ý kiến, anh nói: “Thực ra, quả thật nếu như không còn ai, có thể nghĩ đến Bạch Băng”.

“Anh nói cái gì? Ai cơ?”. Cả ba người gần như cùng lúc vây quanh anh mà dồn hỏi.

“Bạch Băng. Chính là nhân viên lúc nãy gây lộn cãi nhau với người mẫu”. Mạc Thành chớp mắt nói.

“Cô ta liệu có được không?”. Trưởng phòng quảng cáo hỏi lại.

“Ừm, cô ấy vốn là người em học khoá dưới cùng trường với tôi. Năm trường tôi tổ chức kỷ niệm thành lập trường, cô ấy đã tổ chức một chương trình trình diễn thời trang, cũng rất chuyên nghiệp, tôi thấy cô ấy sẽ làm được”

“Sao không mau gọi cô ta đến đây”. Trưởng phòng kế hoạch nói.

“Dạ, vâng”. Mạc Thành quay người chạy đi tìm. Anh một mực giúp Bạch Băng trong việc này, nếu như việc này có thể giúp Bạch Băng, như vậy cô sẽ chẳng lo bị sa thải, anh cũng có thể an tâm được phần nào.

“Con bé đấy liệu được không chứ?”. Người môi giới trung gian bên công ty người mẫu vẫn thấy chuyện này có chút mạo hiểm, ông ta nói: “Cô ta gây ra chuyện này, không chỉ làm hỏng buổi trình diễn hôm nay, biết đâu còn làm hỏng danh tiếng công ty chúng tôi!”.

Trưởng phòng quảng cáo không khách sáo nói thẳng thừng: “Nếu không được thì ông lên trình diễn đi”.

“Tôi… các ông định đem tôi lên luộc tái chắc? Tôi thế này trình diễn thế nào được?”

Trưởng phòng kế hoạch nói: “Vậy ông còn nhiều lời thế làm gì? Đến nước này được thì tốt, không được cũng phải được, sống chết gì cũng phải làm, liều một phen chứ sao nữa!”.

Khi Mạc Thành tìm được Bạch Băng đưa tới, nhân viên bên công ty người mẫu đi quanh ngắm một vòng, chăm chú quan sát kỹ dáng vẻ của cô, rồi lại đi quanh một vòng nữa, rồi nói: “Ầy, cũng khá đấy. Đi vài bước rồi tạo dáng pose vài kiểu xem thế nào”.

Bạch Băng là một cô gái thông minh, cô biết rằng đây chính là cơ hội tốt để cô giữ được công việc hiện nay, khi nghe Mạc Thành nói chuyện này cô không nói lời nào nhận lời thử ngay. Từ nhỏ đến tận bây giờ cô luôn là hạt nhân hoạt động sôi nổi trong các hoạt động nghệ thuật ở trường, không hề có chút lạ lẫm với sàn diễn, cũng đã quá quen với việc thể hiện khả năng trình diễn trước đám đông, có thể nói là đã có kinh nghiệm đầy mình. Nhưng lần này cô có chút căng thẳng, rốt cuộc chuyện này có sức ảnh hưởng quá lớn, cô lo lắng bản thân không lọt vào mắt ông bầu sô công ty người mẫu, bước đi tạo dáng còn có chút không tự nhiên.

Khi pose xong bức hình cuối, cô khẽ liếc nhìn về phía bầu sô của công ty người mẫu, thấy ông ta chống cằm, vẻ mặt không thật hài lòng, lòng cô chợt chùng xuống. Trưởng phòng quảng cáo đi lại bên cạnh, vỗ bàn một cái rồi nói: “Tôi thấy được, ông thấy sao?”.

Bạch Băng vẫn nhìn ông bầu sô bên công ty người mẫu, đợi ông ta lên tiếng.

“Đành miễn cưỡng lên trình diễn vậy…”. Ông ta dường như đã đưa ra quyết định, gọi nhân viên trang điểm giao việc, “trang điểm cho cô ta”.

Thời gian lên sàn trình diễn chỉ còn vẻn vẹn 40 phút, ba nhân viên trang điểm vây quanh cô bận rộn trang điểm, những người mẫu khác đều đã chuẩn bị xong, ông bầu sô cử hai cô người mẫu trình diễn mẫu cho Bạch Băng xem, ông ta cũng đứng bên cạnh giảng giải thêm những điều trọng tâm cần chú ý.

Lúc chuẩn bị lên sàn trình diễn, ông ta vỗ nhẹ vai Bạch Băng, nói: “Khi lên sàn trình diễn, không cần nghĩ bất cứ điều gì, hãy nghĩ tối nay cô là nhân vật chính, mọi người xung quanh không là gì hết. Cô chính là nữ hoàng, là hoàn hảo nhất, tài giỏi nhất, rõ chưa nào?”.

Bạch Băng gật gật đầu, trong lòng có chút sợ sệt như chú thỏ nhỏ, hồi nhỏ khi lần đầu lên sân khấu trình diễn cô cũng không căng thẳng như lúc này. Cô vừa tự mắng mình, vừa đưa mắt tìm Mạc Thành. Mạc Thành nắm chặt tay ra dấu như muốn động viên cô, cô khẽ nhoẻn miệng cười, rồi khẽ hít sâu một hơi, thầm nghĩ lại những lời nói của ông bầu sô, cùng bước lên sàn trình diễn với nhóm người mẫu.

Có những người bẩm sinh đã là dành cho sân khấu sàn diễn, chỉ cần lên sàn trình diễn, trong lòng chỉ còn sự nhẹ nhàng trong sáng nhất. Bạch Băng chính là người như vậy. Bước đi trong tiếng nhạc êm dịu, cô khoác trên mình trang phục thiết kế xuân hè mới nhất của công ty, đầu ngước cao đón nhận ánh đèn màu, sải từng bước tự tin trên sân khấu hình chữ T, ngước nhìn những nụ cười  và nét mặt rạng rỡ đang dõi theo bộ trang phục cô đang trình diễn, khiến cô thấy rõ sự vui sướng hạnh phúc lan toả trong không khí.

Mặc dù bước trình diễn của Bạch Băng chưa thật chuẩn nhưng đây là buổi trình diễn thời trang, chứ không phải cuộc thi tuyển chọn người mẫu, mọi người đều tập trung chú ý vào những trang phục mà người mẫu trình diễn. Nhóm người mẫu trình diễn lần một bước xuống khỏi sàn diễn, cô nghe thấy phía dưới sân khấu những tiếng reo hò không ngớt, sự tự tin tăng lên gấp nhiều lần. Cô vừa xuống khỏi sàn diễn, bầu sô đã chạy đến nói chuyện với cô bằng gương mặt đầy vẻ hoan hỷ, nói liên hồi: "Khá lắm, khá lắm, cô đã nghĩ đến việc phát triển thêm về lĩnh vực này chưa?".

“Sao thế, đào tường đến đâu rồi, đào tới chỗ tôi chưa vậy?”. Mạnh Vân Phi vừa nói đã bước tới.

“Nào dám, ai dám cơ chứ, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi”

Mạnh Vân Phi nhìn Bạch Băng, khẽ cười rồi nói: “Đi chuẩn bị trang phục cho lượt diễn tiếp theo”.

“Vâng”. Bạch Băng gật gật đầu, quay người nhưng dường như không biết đi hướng nào, đến lúc đi vào phòng hoá trang, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dường như có ánh mắt nhìn dõi theo.

Thay xong trang phục lên sân khấu trình diễn lần tiếp theo, lần này càng nhẹ nhõm tự tin hơn, khí chất của cô so với lần trình diễn trước hoàn toàn khác biệt. Cô tự tin sải bước trên sàn diễn chữ T, không chút e ngại như bước trong mùa xuân trăm hoa đua nở.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91646


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận