Ngôi Nhà Vui Vẻ Chương 4

Chương 4
Lý do bời kỷ ức thuộc về một ngày xưa xa vời đã thành hiện thực.

 

Tôi nhắc điện thoại lên. Khi tồi nói tồi sẽ chuyển đến sống với mẹ, dường nlnr ờ đầu dây bên kia ba không thể thốt nên lời. Tôi hiểu khi ba không thể nói bắt cử lời nào. chắc ba đang tìm điếu thuốc đặt trên chiếc bàn nào đó trong thư phòng. Biết đâu sau khi tôi đi, ba sẽ viết lên web của tôi rằng: “Thực sự, từ rất lâu rồi, mỗi ngày ba đều học cách nói lời tiễn biệt con”. Dường như ba đã rất hối hận vì không chuẩn bị trước tinh thần cho một ngày rời xa mẹ khi ba mẹ cỏn ờ bên nhau. Đương nhiên với tính cách của ba, ba sẽ không bao giờ nói với tôi những lời đó. Đến cà việc trò chuyện cùng tồi dường như cũng là điều không hề có trong quỹ thời gian của ba. Nhưng từ khi nào tôi đã nhận ra điều ấy. Phải chăng là vì ba chưa bao giờ nói mọi điều về mẹ, mọi thứ liên quan đến mẹ đều khiến ba hối hận vô cùng, và ba cũng chưa bao giờ ôm trọn cô con gái bé bỏng vào lòng mà nói: “Wi Nyeong à, ba chưa từng hối hận vì đã sinh ra con”. Khi đó tồi nghĩ liệu có phải ba đang hối hận vì đà để tôi có mặt trên thế gian này. Tôi có cảm giác tim mình ngừng đập. dù chi trong khoảnh khắc thôi, nhưng tồi không thể thờ.

‘Mẹ con cũng bào con đến sống cùng mẹ sao?”

Khi tôi im lặng, ba tôi hòi.

“Vâng... Mẹ cũng đang làm thủ tục cho con chuyển trường đến thành phố B. nơi mẹ đang sống'’.

Sau cú sốc cuối cùng, trước khi mở lời tôi ngưng lại một, hai nhịp rồi nói tiếp, cỏ lẽ ba đã nghĩ tôi lại trốn tránh ba như hồi tồi bỏ đi New Zealand. Và như thế ba sè trả lời là: "Ba hiểu”. Nhưng từ tận sâu thẳm trong trái tim, trước khi tôi có thể định hình được lý trí của mình nói gì thi từng tế bào trong cơ thề tôi lại thú nhận một điều: “Wi Nyeong à, mày đang muốn trốn chạy chính mình”. Nếu thế hẳn ba tôi sẽ suy sụp và tôi chắc chắn sẽ có cám giác: Mình không thế làm được 

 

Nguồn: truyen8.mobi/t131687-ngoi-nha-vui-ve-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận