Thủ pháp kì diệu của Chu Cửu Giới khiến Bạch Tĩnh rất kinh ngạc, viện trưởng Trịnh để hắn trông coi phòng bệnh rồi gọi Thiết San đến phòng làm việc của mình.
Chu Cửu Giới phát giác lúc viện trưởng Trịnh nhìn Thiết San có chút mập mờ liền hỏi Bạch Tĩnh: "Lãnh đạo tìm chủ nhiệm Thiết có chuyện gì vậy?"
Bạch Tĩnh đỏ mặt: "Anh không biết sao, biết rõ còn cố hỏi."
"Bọn họ có chuyện gì thì làm sao tôi biết được?"
Bạch Tĩnh thấy hắn cũng không phải như giả bộ đành nói: "Xem ra anh đại nạn không chết nhưng đầu óc lú lần thật rồi."
"Thường Nguyệt cũng nói như vậy, ta đã thay đổi rất nhiều sao?"
"Đúng vậy a, anh thay đổi rất lớn."
"Cô nói xem, tôi thay đổi ở đâu?"
Chu Cửu Giới cười cười không có hảo ý.
Bạch Tĩnh mặt ngọc đỏ lên: "Bác sĩ Chu, miệng anh... khác trước kia, trở nên vô cùng chán ghét."
"Không thể nào, Bạch muội muội, nhất định là cô khẩu thị tâm phi."
"Ai khẩu thị tâm phi, thiệt là."
"Ha ha." Chu Cửu Giới cười cười, ngồi đối diện Bạch Tĩnh, nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng, còn hít lấy hít để.
Bạch Tĩnh cả người không được tự nhiên: "Bác sĩ Chu, anh làm gì thế?"
"Thơm, trên người Bạch muội muội thơm quá."
"Người ta không nói chuyện với anh nữa."
Bạch Tĩnh quay đầu đi, đưa lưng về phía Chu Cửu Giới, nhưng trong lòng cũng vui vẻ rạo rực.
Trên đời làm gì có cô gái nào không thích nghe đàn ông nịnh nọt.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."
Chu Cửu Giới thấy nàng thẹn thùng, bộ dạng nửa giận nửa vui thì trong long ngứa ngáy, thật muốn kéo qua hôn một cái thật thắm thiết, nhưng mà hôn một cái làm sao đã ghiền, tốt nhất là có thể đặt nàng xuống dưới mà hưởng thụ một phen.
Chu Cửu Giới sắc tâm dâng trào, đứng phắt người dậy.
Bạch Tĩnh cảm giác được Chu Cửu Giới đi đến phía sau mình, trong lòng bối rối: "Bác sĩ Chu, anh... Anh có chuyện gì không?"
"Bạch muội muội, quần áo bên trong của cô là kiều gì, tôi có thể nhìn không? Tôi muốn mua một chiếc cho Thường Nga."
Bạch Tĩnh mặc bộ đồ hộ sĩ bên ngoài, bên trong ngoài lót ngực cùng đồ lót tất nhiên là không có gì, nghe vậy xấu hổ muốn chui xuống lỗ, phì một tiếng quay đầu đi ra bên ngoài.
Chu Cửu Giới kinh ngạc, trong lòng tự nhủ: giả bộ cái gì mà giả bộ, chờ ta cưỡi lên cô thì cô sẽ biến thành dâm phụ ngay thôi.
Bạch Tĩnh đi ra cửa, Chu Cửu Giới lập tức có một chút không rơi cảm giác. Hắn cầm lấy cuốn sổ bệnh trên bàn, té xuống: ngươi cho rằng ngươi là kim chi ngọc diệp à..., phì.
Lúc này, điện thoại lại reo.
Tại Thường Nga nhà lúc, Thường Nguyệt đã nói qua cho hắn về thứ này.
Chu Cửu Giới bắt lấy, hô to: Ai đó?
Bên kia là một giọng nói âm trầm: "Cậu là Chu Cửu Giới à, tính tình nóng nảy quá đấy...."
Chu Cửu Giới nói: "Ông là ai, làm sao biết tên tôi?"
"Hảo tiểu tử, dám giở trò lưu manh mà còn như vậy, ta là ai ư? Cậu làm việc ở chỗ nào?"
"Bệnh viện chứ đâu...."
"Cậu biết là tốt rồi, ai là lão đại của bệnh viện?"
"Bệnh viện? Tất nhiên là viện trưởng."
"Là hay viện trưởng."
" Đương nhiên là tôi biết."
"Cậu biết là tốt rồi, nghe đây, viện trưởng Phó gọi cậu đến."
"Ngài... Ngài là viện trưởng Phó?"
"Nói nhảm." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Đối phương cúp máy.
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: viện trưởng Phó tìm mình làm gì? Chẳng lẽ muốn cho ta mấy cô bé xinh đẹp ư? Nhớ tới trong đám người vây cũng có mấy gương mặt xinh đẹp, Chu Cửu Giới tràn đầy chờ mong, xem ra viện trưởng đã biết mình diệu thủ thần kỹ rồi, chắc là muốn trọng dụng mình đây, thật tốt quá.
Chu Cửu Giới lập tức tới văn phòng trên lầu.
Văn phòng viện trưởng Phó cùng Viện trưởng Trịnh ở cùng một tầng, Chu Cửu Giới đã từng tới một lần, tất nhiên là quen việc dễ làm.
Phòng viện trưởng Phó ở lầu hai, đi lên rồi quẹo phải, là cánh cửa đầu tiên.
Chu Cửu Giới lần này đã biết gõ cửa.
"Cộc cộc cộc." Chu Cửu Giới vừa gõ, miệng còn phối hợp với tiếng đập cửa.
"Vào đi." Bên trong là một giọng nói âm trầm.
Chu Cửu Giới đi vào, bất ngờ bị chói mắt.
Là trong phòng ngọn đèn sáng quá ư? Không phải, trong phòng cũng không có ánh đèn, khiến cho Chu Cửu Giới chói mắt là cái đầu trọc lốc, sáng trưng của người bên trong.
Chu Cửu Giới nở nụ cười. Hắn có thể nào không cười, kiếp trước hắn chơi bời lêu lổng đã gặp vô số người nhưng chưa từng thấy ai trọc đầu như vậy.
Vừa thấy Chu Cửu Giới người này, mắt đầu trọc lóe lên, khịt mũi một cái giữ vững bộ dạng hừ lạnh.
Đây quả thực là viện trưởng Trịnh thứ hai, đúng như một đống thịt.
Trước mặt người này cũng có một chiếc bàn, bóng loáng như cái đầu ông ta, phía trên đặt một máy tính, một số tài liệu, phía sau là hai tủ sách.
"Ngài là Phó viện trưởng?"
"Hừ, Chu Cửu Giới, cậu giả bộ cái gì, chẳng lẽ khinh ta hoa mắt hay sao?"
"Như vậy ngài thật sự là phó viện trưởng ư?"
"Ngươi trước lúc cậu xưng hô với ta chưa bao giờ đặt chữ "phó" trước "viện trưởng", có phải được phó viện trưởng Trịnh chiếu cố rồi hay không?"
"Ngài nói viện trưởng Trịnh ư?"
" Phó viện trưởng Trịnh, cậu phải hiểu rõ, ông ta họ Trịnh, là phó viện trưởng."
"À, như vậy không được tự nhiên, vẫn là gọi lão đại là hơn."
"Lão đại."
Viện trưởng Phó gần như nhảy dựng lên, thầm nghĩ: Chu Cửu Giới dám gọi viện trưởng Trịnh là lão đại? Như vậy có ba loại khả năng, một là tiểu tử này quá không tôn trọng lão đại rồi, hai là tiểu tử này xem viện trưởng Trịnh là "người đứng đầu" bệnh viện, hoặc thứ ba là quan hệ giữa hắn và viện trưởng Trịnh đột nhiên tăng mạnh, đạt đến mức thân mật khăng khít. Từ báo cáo của Dương Gian, khả năng thứ ba là rất lớn.
Viện trưởng Phó lạnh lùng nhìn Chu Cửu Giới, đột nhiên nói: "Cậu tới bệnh viện bao lâu rồi?"
"Điều này... Tôi quên rồi."
Không phải Chu Cửu Giới quên mà hắn hoàn toàn không biết.
"Vậy ta tính cho cậu nghe nhé, lúc cậu còn ở viện y học đã tới khoa ngoại thực tập một năm, sau khi chính thức tốt nghiệp thì vào bệnh viện, nhoáng cái đã sáu năm rồi, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?"
" Trí nhớ của tôi không tốt lắm, cũng là chuyện không có cách nào khác."
"Vậy hãy nhớ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua đi."
"Ngày hôm qua? Chuyện gì?"
Đối với Chu Cửu Giới, ấn tượng sâu nhất của ngày hôm qua tất nhiên là lúc ở cùng Thường Nga.
"Chính là chuyện cậu liếm ngực nữ bệnh nhân."
"Là chuyện này à, tất nhiên là nhớ, viện trưởng..." Chu Cửu Giới lúc này đã có kinh nghiệm, bỏ đi chữ" phó ": "Sao ngài lại nhắc tới chuyện này?"
"Cậu giỏi đó, nếu không phải ta đè xuống thì đám phóng viên đã bu đến rồi."
"Phóng viên?" Chu Cửu Giới nhớ tới cô dẫn chương trình xinh đẹp trên TV, hắn cũng nhớ Thường Nguyệt từng nói với hắn về phóng viên, dẫn chương trình, vân vân.
"Vậy sao viện trưởng không cho cô ấy đến?"
Trong ý nghĩ của hắn, những người dẫn chương trình và phóng viên đều là mỹ nữ.
"Hừ, cậu còn ngại huyên náo chưa đủ à? Nói đi, ra khỏi phòng phụ khoa, cậu muốn chuyển đến đâu?"
"Muốn đề bạt ta à?" Chu Cửu Giới nhớ tới Bạch Tĩnh, thầm nghĩ: chỗ này tốt mà, chuyển đi nơi khác thì không chừng cô nàng Bạch Tĩnh liền rơi vào tay thằng khác mất.
"Đúng vậy, ta muốn chuyển cậu đi."
"Đi phụ khoa, phụ khoa nhiều mỹ nữ lắm, thật muốn đề bạt thì cũng phải tìm chô nhiều mỹ nữ nhé, nếu không tôi không đi đâu."
Viện trưởng Phó khẽ nói: "Ta điều cậu đến chỗ nhiều mỹ nữ lắm."
" Tốt quá, tôi đồng ý."