Tôi đã tập hôn như thế nào Phần 21


Phần 21
Tôi không thể bỏ lỡ các cơ hội để gợi lại những hồi ức đáng nhớ về bà trong cuộc sống của tôi.

Mỗi mùa xuân hoa tử đinh hương vẫn nở

Khi gặp khó khăn, chúng ta ai cũng muốn được người khác yêu thương.

Jamie Yellin, 14 tuổi

Hôm nay (tâm trạng ngán ngẩm khiến tôi phải thở dài) là một trong những ngày tệ hại của tôi. Mọi thứ dường như không theo ý tôi muốn, nhất là môn tâm lý trong tiết học kế tiếp. Lớp tôi phải thực hiện một đề tài mà ai cũng cho là ngớ ngẩn nhất trong năm học. Cô giáo buộc mỗi học sinh trong lớp phải mang theo một tấm hình của hồi nhỏ với một tâm trạng thật sự vui vẻ.

Điều  này không có gì khó vì tôi biết ngay là phải chọn tấm ảnh nào, đó là tấm ảnh chụp bà ngoại Sherrie (đã mất) và tôi (lúc lên 8) được đóng khung để trên bàn. Bà ngoại đã dắt tôi đón chuyến xe buýt đường dài đến dự lễ hội hoa tử đinh hương vào mùa xuân. Suốt cả buổi chiều, chúng tôi cứ cúi người xuống, mắt nhắm nghiền để ngửi những bông hoa tử đinh hương nở thơm ngát. Hai bà cháu được một bác phó nháy lớn tuổi và rất vui tính chụp cho một tấm ảnh. Bác ấy đã kể cho hai bà cháu nghe những câu chuyện hài hước trên đường đi đến bãi xe buýt khi chiều xuống. Rồi sau đó hai bà cháu không còn gặp bác ấy nữa, nhưng khi ngắm ảnh, tôi nghĩ biết đâu bác ấy đã say mê bà ngoại Sherrie của tôi.

Ngồi ngắm bức ảnh trong khi chờ giờ cơm trưa, tôi nhận thấy bà ngoại không đẹp lắm – tóc bạch kim ngắn và thẳng, đôi mắt màu nâu, to nhưng hơi lồi, mũi thì quá to còn trán thì hơi dồ. Ngoại hơi thấp người và khá đẫy đà. Đứng bên cạnh nắm tay bà, tôi giống như một bản sao của bà, chỉ có điều là nhỏ hơn và trẻ hơn mà thôi. Hai bà cháu còn giống hệt nhau từ bàn chân: nhỏ, gầy và các ngón chân thì dài ngoằng một cách kỳ lạ. Khi bà mất đi, không ai có thể làm cho tôi bật cười được trừ hai bàn chân ngộ nghĩnh của tôi mà thôi. Mất bà, tôi như mất đi một phần bản thân mình.

Vì thế đây là bức ảnh duy nhất mà tôi có thể giới thiệu cho cả lớp. Tôi không thể bỏ lỡ các cơ hội để gợi lại những hồi ức đáng nhớ về bà trong cuộc sống của tôi. Thậm chí tôi còn biết rằng ít nhất cũng sẽ có một vài đứa bạn ủng hộ món quà mà tôi sẽ hăm hở giới thiệu.

Đến lớp, tôi ngồi xuống ghế và cảm thấy nhẹ nhõm vì không đứa bạn nào hỏi han quấy rầy. Chẳng hiểu sao lớp học lại là nơi tôi cảm thấy lạc lõng nhất. Khi bị đám bạn vây quanh, tôi càng ý thức nhiều hơn về khoảng cách giữa tôi và tụi nó. Tôi chẳng có đứa bạn nào để cùng nhau chơi đùa hay tán gẫu. Ngày nào tôi cũng gặp lại những gương mặt này, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện, nhưng tôi chẳng biết gì về tụi nó. Tụi nó cứ như những người khách lạ qua đường, thậm chí có khi gặp nhau cũng không thèm nhìn nhau nữa.

Chúng ta sẽ tìm thấy cái quyền được tồn tại

Khi cả lớp lục đục kéo vào, tôi cứ ngồi ôm gọn bức ảnh vào lòng. Những ý nghĩ lởn vởn trong đầu: Tại sao mình lại không mang bức ảnh khác? Tại sao mình lại chắc mình có thể thuyết phục được cả lớp.

Cô giáo bước lên bục giảng. Tôi chẳng mấy thích cô, còn cô có lẽ cũng không ưa gì tôi. Tôi biết cô thích những học sinh nào ở lại sau buổi học để nói với cô về chuyện bạn trai và sự cấm đoán của gia đình. Tôi cũng ở lại sau buổi học, nhưng để trình bày với cô phương pháp mới chữa trị tính tự kỷ. Tuy thế, tôi muốn cô mến tôi, ngay cả khi tôi không ngưỡng mộ cô cho lắm.

Cô hỏi có ai muốn xung phong lên trình bày trước hay không. Rồi cô lại nhìn tôi đang ở hàng ghế đầu và cười chờ đợi. Tôi miễn cưỡng đứng dậy, “người-sau-cùng-xung-phong-đi-trước”. Có tiếng xì xầm sau lưng tôi: “Tớ dám cá là con nhỏ đó mang tấm ảnh về bộ từ điển bách khoa đầu tiên của nó”. Tôi thầm nghĩ: Không đâu, xin lỗi nhé, cái đó đang được đóng khung trên lò sưởi ấy.

Tất cả những con mắt trong lớp nhìn chằm chằm vào tôi với ánh nhìn trống rỗng, không biểu lộ sự chăm chú hay suy nghĩ gì. Tôi bắt đầu nói:

“Đây là bức ảnh chụp bà ngoại Sherrie và tôi khi tôi tám tuổi. Bà và tôi đang dự lễ hội hoa tử đinh hương. Đây là một sự kiện diễn ra hàng năm. (Sự kiện? Lẽ ra tôi nên dùng từ khác). Ở lễ hội này có đủ các loại hoa tử đinh hương, những loại hoa quý hiếm tôi chưa từng gặp cho đến những loại thông thường với đủ màu hồng, tím và trắng. Thật là tuyệt vời”. (Chán ngắt)

Tôi nhìn xuống bức ảnh. Một bà lão và một đứa con gái đang nắm tay nhau đứng trước một hàng rào cao, điểm đầy những cành hoa tử đinh hương màu tím. Trong đôi giày đi bộ thật bền chắc, cả hai bà cháu trông như sẵn sàng diễu hành và chinh phục thế giới. Tôi nói tiếp:

“Mỗi khi nhìn vào bức ảnh này, tôi tưởng như đang ngửi thấy hoa tử đinh hương. Đặc biệt là bây giờ, đang vào mùa xuân. Thật là một cuộc dạo chơi tuyệt vời. Sau đó bà cháu tôi trở về nhà; bà làm cho tôi món mì ống, và còn cho tôi ăn kem lạnh có rắc những hạt sôcôla nhỏ lên trên nữa, ngon lắm…” (hình như hơi lạc đề rồi. Tôi đang để mất khán giả mà tôi cố gắng thuyết phục).

“Nhưng đó là một ngày thật tuyệt vời… như tôi đã nói. Sau này lớn lên, tôi chưa thấy có ngày nào đáng nhớ như thế. Khi tôi được chín tuổi thì ngoại ngã bệnh…”, bỗng nhiên tôi thấy trên má đầy nước mắt, “… và ngoại không bao giờ ngồi dậy để dẫn tôi đi dự lễ hội tử đinh hương được nữa”. Tôi nghĩ đã đến lúc phải bỏ chạy, trốn đi, hay ít nhất cũng phải ngồi xuống.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, ôm bức ảnh vào lòng. Không một tiếng vỗ tay. Cô giáo vui vẻ gọi ngay đứa khác. Cuối cùng tiết học cũng kết thúc, tôi có cảm giác như đã trải qua mười, hay hai mươi năm gì đó. Tôi thoát vội ra khỏi cái đám lố nhố, ồn ào ở ngoài hành lang.

Thật là một ngày chẳng hay ho gì.

Như người ta vẫn nói, luôn luôn có ngày mai. Nhưng với tôi điều đó có nghĩa là thật phí công khi cố mọi cách làm cho ngày hôm nay trôi qua nhanh, bởi vì ngày mai cũng chẳng hơn gì hôm nay.

Tôi đang đứng đây, ngày mai, ở trước cửa lớp học làm cho tôi rối trí, với cảm giác như mình vừa rời khỏi nó. Chỉ đến hôm nay, có thể đã khá muộn màng, tôi mới có thể quẳng cái gánh nặng lo nghĩ đi. Dường như cả lớp đang nhìn tôi. Ngày hôm qua tôi đã phá vỡ hai quy luật quan trọng: tôi đã bày tỏ quá chân thành nỗi xúc động về một người bình thường như bà ngoại, tôi cũng không sợ rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ biến mất như chưa từng có mặt trong sự lạnh nhạt của mọi người. Cả hai việc đều xuất phát từ hoàn cảnh sống không đáng để tâm. Tôi đi về phía bàn của mình. Có một cái túi mua hàng nằm trên ghế. Cho rằng đó chỉ là một bộ đồng phục tập thể dục bốc mùi và một đôi giày đánh quần vợt của đứa nào đó để bừa, tôi thờ ơ nhìn vào trong túi.

Chúa ơi. Tôi tưởng mình như đang nằm mơ.

Cái túi đầy ắp những cành hoa tử đinh hương. Hương hoa tỏa ra thơm ngát làm hồi sinh tâm hồn mà tôi tưởng đã khô héo từ lâu rồi. Tôi vẫn tồn tại trong cuộc sống sao? Tôi nhìn lên, mấy đứa xung quanh tôi vẫn đang nhìn tôi một cách thản nhiên. Chắc hẳn phải có một trong số tụi nó, một kẻ tinh nghịch ý nhị nào đó giấu mặt đã làm việc này. Là ai thế nhỉ?

Tôi đẩy cái túi qua một bên và ngồi xuống. Có một mẩu giấy được dính vào giữa những bông hoa. Tôi mở ra và thấy có hai dòng chữ:

Chúng ta sẽ tìm thấy cái quyền được tồn tại

Cho đến lúc đó, tử đinh hương vẫn nở vào mỗi mùa xuân

Cô giáo tằng hắng:

“Chúng ta bắt đầu chứ các em? Những bài giới thiệu của các em hôm qua sẽ được tính điểm…”.

Tạp chí BlueJean

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/18680


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận