Ai đã tìm ra thủy tinh?
Thuỷ tinh đã được biết đến từ gần 5000 năm nay. Trong cuốn Lịch sử tự nhiên, Pline L'An- cien kể lại rằng thủy tinh đã được thủy thủ Ai Cập tìm ra khi họ dừng chân trên một bãi biển ở Phénicie, cửa sông Belus (nay là Nahr Halou, ở Liban). Vì không tìm thấy đá cuội, họ xếp xung quanh đống lửa các tảng natrli, một loại natri cacbonat được dùng để ướp xác. Làm sao mà họ không ngạc nhiên khi nhìn thấy chảy ra một chất lỏng quánh, khi nguội đi bị đông lại thành một khối thủy tinh! Trong trường hợp này, natrit được dùng làm chất giúp chảy.
Câu chuyện này hẳn chỉ là một truyền thuyết. Vì trên thực tế, ít có khả năng ngọn lửa ngoài trời cho phép đạt được một nhiệt độ đủ để nóng chảy silic đioxyt! Chắc hẳn loại thủy tinh đầu tiên đã thu được ở vùng Tây Á (Lưỡng hà) giống như xỉ trong luyện kim. Thủy tinh này có chất lượng xấu. Chúng rất không đồng nhất, không trong suốt, nhưng có thể nhuộm được bằng muối đồng (“màu xanh Ai Cập”) lúc đầu đã được dùng làm vật trang trí, hạt trai hoặc các bức lượng bé, để thay cho loại đá quý một nửa, như đá da trời (lazurit).
Việc sử dụng thủy tinh được mở rộng từ năm 1500 sau công nguyên để làm ra các đồ có ích (cốc, bình, lọ...) bằng cách đổ khuôn xung quanh lõi cát hoặc đất sét. Khi ấy thủy tinh đã trở thành một vật liệu thông dụng, đặc biệt có ở Ai Cập, nơi người ta đã tìm thấy các xưởng sản xuất đồ thủy tinh.