Thất Chủng Vũ Khí Hồi 2

Hồi 2
Quyền đầu đối quyền đầu

Đêm.

Đèn đã thắp.

Trong phòng ngập mùi hương của thịt nướng và rượu.

Xà nhà rất cao, lá cờ Khai Hoa Ngũ Khuyển đang treo tuốt trên xà nhà, tung bay theo gió.

Đã vào trong nhà rồi, gió từ đâu ra nữa?

Gió từ miệng Tiểu Mã thổi ra.

Y ngẩng mặt lên, nằm ngửa ra trên ghế, cứ uống một ngụm rượu lại thổi ra một hơi, lá cờ không ngừng bay phần phật suốt nửa canh giờ, rượu cũng đã hết mất một vò.

Đinh Hỷ ngồi bên cạnh nhìn y, cũng nhìn cả nửa canh giờ, không nhịn nổi cười nói:

- Chân khí của chú cũng nhiều thật đó.

Không những y nhiều chân khí, mà tính khí cũng rất nóng nảy nữa, có điều trước mặt Đinh Hỷ, y lại chẳng thể nào nổi cáu lên được.

Cán cờ nằm trên bàn.

Đinh Hỷ vỗ nhẹ lên cán cờ bóng loáng, bỗng nhiên hỏi:

- Chú biết trong cán cờ này giấu gì không?

Tiểu Mã lắc lắc đầu.

Đinh Hỷ nói:

- Chú cũng không biết tại sao ta bảo chú cướp cây cờ này?

Tiểu Mã lại lắc lắc đầu.

Y không rảnh rang để nói chuyện, miệng của y vẫn đang thổi phù phù.

Đinh Hỷ lại nói:

- Chú có thể bớt dùng miệng thổi, dùng cái đầu suy nghĩ thêm một chút được không?

Tiểu Mã nói:

- Được.

Y lập tức ngậm miệng lại, ngồi thẳng người lên, đưa tay quệt mũi hỏi:

- Nhưng đại ca muốn tôi nghĩ gì bây giờ?

Đinh Hỷ nói:

- Chuyện gì chú cũng có thể nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì làm.

Tiểu Mã nói:

- Tôi chẳng phải nghĩ làm cho mệt, đằng nào thì đại ca muốn tôi làm gì, tôi làm vậy!

Đinh Hỷ nhìn y, bỗng không cười nữa.

Lúc y thực sự cảm động, ngược lại thành ra không sao cười nổi.

Tiểu Mã nhìn cán cờ để trên bàn không chớp mắt, bỗng nhiên nói:

- Tôi không nghĩ ra.

Đinh Hỷ nói:

- Chú không nghĩ ra?

Tiểu Mã nói:

- Cán cờ này không lớn lắm cũng không phải là dài quá, thật tình tôi không nghĩ ra được trong đó giấu được bao nhiêu thứ đáng tiền.

Đinh Hỷ rốt cuộc lại bật cười lên một tiếng, xoay cái nắp mở một đầu cán cờ, chỉ nghe tiếng “đinh đinh đong đong” vang lên như tiếng đàn ngân nga không dứt, từng hạt từng hạt rơi xuống mặt bàn.

Cặp mắt của Tiểu Mã đã ngây ngẩn đờ đẫn ra đó.

Y không phải là hạng người thấy tiền tít mắt lên, nhưng lần này thì cả cặp mắt y cũng thẫn thờ.

Bởi vì thật tình y chưa bao giờ thấy qua, trên đời này lại có thứ đẹp đẽ, sáng ngời đến như vậy.

Điều làm y kinh ngạc, làm y cảm động không phải giá trị của minh châu, mà là vẻ rực rỡ tuyệt trần không thể so sánh được, cũng không thể hình dung được.

Đinh Hỷ nhón một hạt minh châu lên, ánh mắt cũng thoáng hiện lên vẻ xúc động, y lẩm bẩm nói:

- Muốn tìm một viên trân châu như thế này cũng không phải là khó khăn lắm, có điều, bảy mươi hai viên giống vậy...

Y thở dài một tiếng, rồi mới nói tiếp:

- Xem ra, cái tên Đàm Đạo này tuy lòng dạ độc ác, nhưng cũng vẫn có chút bản lĩnh đây.

Tiểu Mã hỏi:

- Đàm Đạo? Có phải cái tên quan chó đẻ Đàm Đạo chuyên lột da người ta không?

Đinh Hỷ nói:

- Ừ.

Tiểu Mã hỏi:

- Bao nhiêu trân châu đây là của hắn hết à?

Đinh Hỷ nói:

- Là do y cố tình mua về dành tặng cho kẻ đỡ đầu trong kinh thành làm lễ thọ đó.

Cặp mắt của Tiểu Mã lập tức trợn lên trừng trừng, đột nhiên nhảy bật dậy, đấm mạnh xuống mặt bàn, hằn học nói:

- Cái tên rùa đen khốn kiếp đó, tôi đã muốn làm thịt hắn từ lâu, con mẹ nó gã Đặng Định Hầu tự cho mình là anh hùng, lại đi làm chó săn cho cái tên rùa đen chó đẻ đó!

Đinh Hỷ hờ hững nói:

- Trong mắt bọn bảo tiêu chỉ có hai hạng người, một là khách hàng, một là cường đạo, cường đạo luôn luôn đáng chết, khách hàng luôn luôn đúng.

Tiểu Mã tức giận nói:

- Dù khách hàng là rùa đen vương bát cũng đúng luôn sao?

Đinh Hỷ nói:

- Bất kể là thứ cường đạo gì, trong mắt bọn họ đều là kẻ đáng chết.

Gương mặt y vẫn đang cười, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra vẻ bi ai và phẫn nộ không sao tả xiết.

Tuy không ai gọi y là Tiểu Đinh phẫn nộ, nhưng chắc chắn y là một người trẻ tuổi đầy phẫn nộ, chỉ hận không thể san bằng hết được những chuyện bất bình trên thế gian này.

... Ôi, người trẻ tuổi, lối suy nghĩ thật đáng yêu làm sao, cuộc đời cũng thật đáng yêu làm sao!

Hạt minh châu này có phải cũng từng có mộng tưởng và sinh mệnh của chính mình?

Đinh Hỷ lại cầm hạt trân châu lên nói:

- Theo chú, đống trân châu này trị giá bao nhiêu?

Tiểu Mã nói:

- Tôi không biết.

Quả thật y không biết.

Có người sinh ra đã không hề có chút quan niệm gì về tiền bạc hay giá trị đồ vật, y là một trong những người đó.

Đinh Hỷ nói:

- Một trăm vạn lượng.

Tiểu Mã hỏi:

- Trăm vạn lượng bạc?

Đinh Hỷ gật gật đầu, nói:

- Chẳng qua, đây là tang vật, muốn bán nhanh, nhiều nhất chỉ bán được sáu phần.

Tiểu Mã hỏi:

- Chúng ta có cần bán nhanh không?

Đinh Hỷ nói:

- Không những muốn đẩy đi cho nhanh, mà còn nhất định phải lấy tiền mặt nữa.

Tiểu Mã hỏi:

- Tại sao?

Đinh Hỷ nói:

- Bảy anh em nhà họ Sa ở Loạn Thạch Cương đều chết dưới lá cờ Ngũ Khuyển, để lại cả nhà cô nhi quả phụ, còn có các huynh đệ ở Thanh Phong sơn và Tây Hà thập bát trại, dù bọn họ đáng tội, nhưng vợ con họ thì nào có tội. Đám đàn bà trẻ con ấy đều có quyền sống, muốn sống, phải có cơm ăn, muốn có cơm ăn, phải có tiền.

Đạo lý đó thì Tiểu Mã hiểu lắm.

Trên giang hồ thật tình rất nhiều cô nhi quả phụ như bọn họ.

Nhưng trừ Đinh Hỷ ra, có ai nghĩ đến họ đâu?

Tiểu Mã chớp mắt hỏi:

- Một trăm vạn lượng, sáu phần có phải là sáu chục vạn lượng không?

Đinh Hỷ thở dài, nói:

- Cuối cùng chú cũng tính đúng được một lần rồi.

Tiểu Mã nói:

- Sáu chục vạn lượng bạc, muốn tôi vác từng rương từng rương về cũng phải mất nửa ngày, trên giang hồ có ai lập tức đổ ra được ngần ấy tiền để mua về củ khoai lang nóng bỏng này đây?

Đinh Hỷ không trả lời, y hớp một ngụm rượu, ăn một miếng thịt bò nướng, rồi mới ung dung nói:

- Bảo Định phủ là một thành lớn, Chấn Uy tiêu cục đang đóng ở đây, trong thành ngoài thành, không chừng khắp nơi đều có tai mắt của bọn họ.

Tiểu Mã thừa nhận:

- Lũ chó săn ấy thực không hề ít chút nào.

Đinh Hỷ nói:

- Vậy thì chú nghĩ xem, tại sao ta không đến nơi nào khác, mà cứ quyết đi Bảo Định cho được, ta cứ muốn lại đây?

Tiểu Mã nói:

- Tôi không ra nghĩ.

Đinh Hỷ nói:

- Thật sự là chú không nghĩ ra à?

Tiểu Mã quẹt quẹt mũi, cười giả lả nói:

- Đại ca nghĩ đâu đó rồi, tại sao còn muốn tôi nghĩ làm gì nữa?

Đinh Hỷ nói:

- Chỉ vì ta muốn kéo vài sợi gân, bẻ vài cái xương lười biếng của chú, chữa cho chú cái bệnh lười đó.

Không ai hiểu Tiểu Mã bằng y.

Y biết có nhiều chuyện không phải là Tiểu Mã không nghĩ ra, chẳng qua y chỉ lười mà không nghĩ đến thôi.

Đinh Hỷ nói:

- Chú có biết người nào tên là Trương Kim Đỉnh không?

Lần này thì Tiểu Mã không lắc đầu.

Y đã đến Bảo Định một lần.

Người nào đã đến Bảo Định, tuyệt đối không thể không biết đến Trương Kim Đỉnh.

Trương Kim Đỉnh là người giàu nhất phủ Bảo Định, đồng thời cũng là vị đại thiện nhân đệ nhất phủ Bảo Định, lấy tám chữ “Phú khả địch quốc, lạc thiện hiếu thi(1)” ra hình dung y, tuyệt không thể sai.

 

Đinh Hỷ nói:

- Chú có biết Trương Kim Đỉnh dựa vào đâu mà giàu có vậy không?

Lần này Ti u Mã lại lắc đầu.

Đinh Hỷ nói:

- Có hạng người tuy không tự mình động thủ đi cướp, nhưng trái tim còn đen tối hơn cả cường đạo, người khác liều mạng đi cướp của, y ngồi không mua lại, ba phần trả không tới hai phần, chỉ cần trao tay một lần là ít nhất cũng kiếm được vô số tiền lời.

Tiểu Mã hỏi:

- Anh nói có phải là hạng chuyên mua đồ tang vật không?

Đinh Hỷ gật đầu:

- Trương Kim Đỉnh vốn là hạng người đó.

Tiểu Mã ngẩn mặt ra.

Đinh Hỷ nói:

- Đến giờ y vẫn là hạng người đó, chẳng qua giờ đây cái dạ dày của y đã lớn hơn nhiều, mấy chuyện làm ăn nhỏ nhoi thì y chẳng thèm để mắt đến.

Tiểu Mã hỏi:

- Chúng ta đến phủ Bảo Định, chính là để gặp y?

Đinh Hỷ nói:

- Ừ.

Tiểu Mã bỗng nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

- Cái thứ đó, con mẹ nó, thật không phải là con người, vậy mà đại ca còn đi tìm hắn?

Đinh Hỷ còn chưa mở miệng, ngoài cửa đã có người vừa cười vừa nói:

- Y không tìm ta, mà là tìm tiền của ta.

 

*

*         *

 

Con người Trương Kim Đỉnh giống như một cái đỉnh, một cái kim đỉnh.

Trên đầu y đội mũ kim quan, lưng đeo thắt lưng vàng, trên người mặc kim hoa bào, ngón tay đeo đầy nhẫn ngọc dát vàng, ít nhất cũng phải bảy tám chiếc.

Chỗ dùng vàng nhiều nhất, đương nhiên chính là sợi thắt lưng

Sợi dây lưng của y rất rộng, bởi vì cái bụng của y tuyệt đối không nhỏ hơn bao nhiêu so với cái đỉnh đặt trong sân chùa Bảo Định.

Lúc Tiểu Mã xông ra mở cửa, y đã đứng sừng sững ở đó, hệt như là có ba chiếc chân vậy.

Sau lưng y còn có hai người, một người mặc áo chẽn thêu hoa, đầu đội mũ lệch, ăn mặc tựa như một gã bảo tiêu hạng ba trên sân khấu tuồng. Tiểu Mã nói:

- Ngươi chính là cái tên họ Trương ấy à?

Trương Kim Đỉnh không đáp mà hỏi ngược lại:

- Còn ngươi chính là cái tên Tiểu Mã phẫn nộ ấy phải không?

Xem ra danh tiếng của Tiểu Mã trong giang hồ cũng không phải nhỏ, không ngờ ngay cả hạng người này cũng đã nghe đến y.

Tiểu Mã trừng mắt, nhìn y một lượt từ bụng lên tới mặt, gằn giọng hỏi:

- Làm sao ta biết được ngươi là Trương Kim Đỉnh thật hay giả?

Trương Kim Đỉnh đáp:

- Ngươi phải nhìn ra chứ, ngoài ta ra, còn ai có được bao nhiêu đó thịt trong người?

Tiểu Mã cười nhạt hỏi:

- Cái thân đầy thịt béo của người là ở đâu ra chứ?

Trương Kim Đỉnh cười nói:

- Dĩ nhiên là từ trên người các ngươi ra rồi.

Lúc y cười, chỉ thấy da mặt cười mà không thấy thịt cười, đấy không phải vì thịt trên mặt quá nhiều, mà chẳng qua, da của y quá dày, cơ hồ vùi kín cả cái mũi vào bên trong, chẳng còn thấy đâu nữa.

Tiểu Mã thực chỉ muốn đấm cho y một quyền cho bật cái mũi ra ngoài.

Trương Kim Đỉnh nói:

- Đừng quên ta là người đại ca ngươi mời đến, ngươi mà đánh ta, không khác gì đánh vào mặt đại ca của ngươi cả.

Tiểu Mã nắm chặt hai bàn tay, một quyền ấy cuối cùng cũng không đấm ra.

Trương Kim Đỉnh thở ra một hơi dài, mỉm cười nói:

- Bây giờ chúng ta đã có thể vào được chưa vậy?

Tiểu Mã nói:

- Chỉ một mình ngươi được vào thôi.

Trương Kim Đỉnh nói:

- Các vị có hai người, dĩ nhiên ta cũng phải đem vào hai người, ta làm ăn trước giờ rất công bình.

Tiểu Mã hỏi:

- Còn ngươi không tính sao?

Trương Kim Đỉnh nói:

- Ta không phải là người, lúc nãy chính ngươi có nói mà.

Tiểu Mã tức quá đần mặt ra, Đinh Hỷ thì lại bật cười.

Y mỉm cười bước tới, kéo Tiểu Mã, hờ hững nói:

- Đến cả Trương lão bản còn không xem mình là người, chú tức giận làm gì nữa chứ?

Tiểu Mã cũng bật cười, nói:

- Chẳng qua tôi chỉ lấy làm lạ, trên đời này tại sao lại có hạng không thích làm con người nữa chứ?

Trương Kim Đỉnh trừng mắt lên cười nói:

- Bởi vì thời buổi này, chỉ có làm người mới khổ, bất kể là làm trâu làm lợn làm chó, so ra còn dễ dàng hơn làm người nhiều lắm.

Nhìn thấy những hạt trân châu trên bàn, cặp mắt ti hí của Trương Kim Đỉnh bỗng nhiên tròn vo lại, y thở dài nhè nhẹ một hơi, nói:

- Đây là đồ các vị muốn bán cho ta?

Đinh Hỷ nói:

- Nếu không phải thứ hàng thế này, làm sao tôi dám phiền đến đại giá của Trương lão bản?

Trương Kim Đỉnh hỏi:

- Muốn bán bao nhiêu?

Đinh Hỷ nói:

- Một trăm vạn lượng.

Trương Kim Đỉnh hỏi lại:

- Một trăm vạn lượng?

Tiểu Mã nhảy dựng lên, chụp ngay lấy cổ áo của y, tức giận nói:

- Ngươi đang nói chuyện, hay đang đánh rắm vậy?

Trương Kim Đỉnh vẫn còn đang cười tít mắt, nói:

- Chẳng qua ta ch nói chuyện làm ăn mua bán, người bán đưa giá ra, người mua trả giá lại, làm ăn vốn là vậy mà.

Tiểu Mã nói:

- Chúng ta không phải kẻ làm ăn.

Đinh Hỷ chợt cất tiếng:

- Ta là kẻ làm ăn.

Tiểu Mã đần mặt ra, bàn tay buông thõng xuống.

Đinh Hỷ mỉm cười nói:

- Nếu Trương lão bản thích trả giá, ta cũng có thể phụng bồi.

Trương Kim Đỉnh nói:

- Tối đa ta chỉ trả được hai vạn.

Đinh Hỷ nói:

- Chín mươi chín vạn.

Trương Kim Đỉnh nói:

- Ba vạn.

Đinh Hỷ nói:

- Chín mươi tám vạn.

Trương Kim Đỉnh nói:

- Bốn vạn.

Đinh Hỷ nói:

- Được, ta bán.

Tiểu Mã lại đần mặt ra, ngay cả Trương Kim Đỉnh cũng sững người ngạc nhiên, y nằm mộng cũng không thể ngờ có người xem vàng như sắt vụn, thật đúng chẳng khác nào tự dưng trên trời lại rơi xuống một bao thịt béo.

Đinh Hỷ mỉm cười nói:

- Ta là người biết thế nào là đủ, kẻ biết đủ thì luôn luôn sung sướng.

Trân châu trên mặt bàn được vây bằng mấy chiếc đũa.

Y dịch chuyển một chiếc đũa, trân châu bèn lăn long lóc ra kẽ hở, chui tọt vào trong cán cờ màu đen.

Trương Kim Đỉnh nhìn y, bỗng nhiên hỏi:

- Ông có biết ta đang nói đến bốn vạn gì không?

Đinh Hỷ hỏi:

- Lẽ nào không phải bốn vạn lượng?

Trương Kim Đỉnh nói:

- Bốn vạn đồng.

Đinh Hỷ nói:

- Bốn vạn đồng ta cũng bán.

Tiểu Mã kinh ngạc nhìn y, tựa hồ như y chưa từng gặp con người này bao giờ vậy.

Nhưng Đinh Hỷ chẳng buồn để mắt đến Tiểu Mã, lại nói:

- Đừng nói là bốn vạn đồng tiền, dù Trương lão bản không đưa đồng nào, ta cũng bán luôn.

Tiểu Mã không nhịn nổi nữa, lớn tiếng nói:

- Đại ca của ta chịu bán, ta không chịu.

Đinh Hỷ lắc đầu:

- Đại ca chú chịu, chú cũng phải chịu.

Tiểu Mã hỏi:

- Tại sao?

Y trước giờ rất nghe lời Đinh Hỷ, đây là lần đầu tiên y thắc mắc chuyện Đinh Hỷ làm:

- Tại sao?

Bởi vì y cảm thấy kỳ lạ quá, kỳ lạ muốn chết luôn.

Đinh Hỷ nói:

- Chú nhất định phải hỏi tại sao?

Tiểu Mã nói:

- Ừ.

Đinh Hỷ thở dài nói:

- Bởi vì ta sợ đánh nhau.

Cặp mắt Tiểu Mã lại tròn xoe, giơ ngón tay chọc vào cái bụng của Trương Kim Đỉnh, hỏi:

- Anh sợ đánh nhau với tên này?

Đinh Hỷ nhìn Trương Kim Đỉnh từ trên xuống dưới, lắc đầu nói:

- Hạng như Trương lão bản, dù có bảy tám chục tên, ta cũng có thể bồi tiếp bất cứ lúc nào.

Tiểu Mã hỏi:

- Vậy thì anh sợ đánh nhau với ai?

Đinh Hỷ hỏi lại:

- Chú nhìn không ra thật sao?

Tiểu Mã nói:

- Tôi nhìn không ra.

Người nãy giờ vẫn đứng cúi đầu sau lưng Trương Kim Đỉnh, ăn mặc như một tên bảo tiêu trên sân khấu tuồng, bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói:

- Tôi nhìn ra.

Tiểu Mã trừng mắt hỏi:

- Ngươi? Ngươi nhìn ra con mẹ gì?

Gã bảo tiêu nói:

- Ít ra ta cũng nhìn ra được một chuyện.

Tiểu Mã nói:

- Ngươi nói đi.

Gã bảo tiêu nói:

- Đinh Hỷ đáng yêu quả thật không hổ là Trí đa tinh trong hắc đạo, còn Tiểu Mã phẫn nộ thì con mẹ nhà nó, thật là một cái bao cỏ vô dụng.

Tiểu Mã nhảy dựng lên nói:

- Ngươi là thứ gì?

Gã bảo tiêu nói:

- Người vẫn chưa nhìn ra à?

Tiểu Mã nói:

- Ta chỉ nhìn ra ngươi chẳng phải cái con mẹ gì, cũng chẳng phải người, cùng lắm, con bà nó, cũng chỉ là một con chó trắng mà thôi.

Gã bảo tiêu cười lớn.

Y vừa cười lớn vừa cởi bộ áo thêu hoa trên người ra, gỡ cái mũ lệch xuống, lấy tấm áo vừa cởi ra chùi vào mặt mấy cái.

Rồi thì cái gã bảo tiêu hạng ba trên sân khấu tuồng bỗng biến thành vị tiêu sư thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ.

Nói một cách nghiêm chỉnh, người đủ tư cách được xưng là đại tiêu sư thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, tuyệt đối không có quá mười ngưòi, Thần Quyền Tiểu Gia Cát Đặng Định Hầu tất nhiên là một trong những người đó.

Người này diện mạo ngời ngời, ánh mắt loang loáng, khí độ ung dung, ngay cả trong đám vương công đại thần cũng khó mà thấy được mấy người.

Tiểu Mã cười nhạt nói:

- Quả là không sai, quả nhiên đúng là Tiểu Trư Ca.

Đặng Định Hầu mỉm cười nói:

- Nhưng ta lại nhìn lầm ngươi, ngươi không phải bao cỏ, cùng lắm ngươi cũng chỉ là một con lừa nhỏ thôi.

Tiểu Mã lại nắm chặt bàn tay.

Có điều, tay y bị Đinh Hỷ giữ chặt.

Tiểu Mã hỏi:

- Anh sợ đánh nhau thật sao?

Đinh Hỷ nói:

- Thật, chỉ tiếc là trận này xem ra không thể không đánh được rồi.

Tiểu Mã hỏi:

- Vậy thì sao anh còn giữ tôi lại?

Đinh Hỷ nói:

- Bởi vì còn chưa đến lúc.

Tiểu Mã hỏi:

- Phải đợi đến lúc nào?

Đinh Hỷ nói:

- Ít nhất cũng phải đợi đến lúc Tây Môn đại tiêu đầu cởi y phục ra rồi hẵng nói.

Gã bảo tiêu còn lại lạnh lùng cất tiếng:

- Không ngờ ngươi nhận ra được ta.

Đinh Hỷ nhìn chỗ gồ lên bên trong chiếc áo thêu hoa của y, mỉm cười nói:

- Ta cũng chẳng nhận ra ngươi đâu, chẳng qua chỉ nhận ra cây Càn Khôn bút kia mà thôi.

Càn Khôn bút luyện bằng thép ròng, lúc này đang được cắm xéo qua thắt lưng bộ quần áo bó sát người bên dưới tấm áo hoa của Tây Môn Thắng.

Người của y cũng giống như cây bút, gầy gò, cao ngoằng, sắc bén, tựa như thép ròng mài dũa đã lâu năm.

Trong năm tiêu cục lớn thuộc liên minh Khai Hoa Ngũ Khuyển, nếu nói về mưu sâu tính xa, tính toán không bao giờ sai sót, tự nhiên phải kể tới Liêu Đông đại hiệp Bách Lý Trường Thanh.

Đặng Định Hầu đứng nhất về tư tưởng rộng rãi, cùng khả năng hiệu triệu. Quy Đông Cảnh khôn ngoan mà như người ngu dốt, lúc nào cũng có phúc tinh chiếu vào, có thể nói là người tốt phúc nhất trong giới võ lâm Trung Nguyên. Ngọc Báo Khương Tân kiêu hãn dũng mãnh, đã xông trận thì không gì cản nổi.

Nhưng nói về võ công, Càn Khôn Bút Tây Môn Thắng mới là đệ nhất cao thủ trong các tiêu cục ở Trung Nguyên.

Công phu điểm huyệt, đả huyệt, ám khí và nội gia miên chưởng của y, ở đất Trung Nguyên đã không còn ai bì kịp.

Mấy năm gần đây, quả thật rất ít người trong giang hồ muốn giao đấu với y.

Nhưng Tiểu Mã lại rất muốn.

Chỉ cần y muốn đánh nhau, dù võ công đối phương mạnh yếu thế nào, y cũng chẳng thèm để ý tới.

- Ngươi là Tây Môn Thắng?

Tây Môn Thắng gật gật đầu.

Tiểu Mã hỏi:

- Bây giờ đã đến lúc bắt đầu đánh nhau được chưa?

Tây Môn Thắng cười nhạt.

Tiểu Mã xoa xoa tay:

- Ngươi nói đánh nhau kiểu nào đây?

Tây Môn Thắng nói:

- Đánh nhau chỉ có một cách.

Tiểu Mã hỏi:

- Cách gì?

Tây Môn Thắng cười nhạt nói:

- Đánh đến chừng nào đối phương gục xuống, bò dậy không nổi thì ngừng.

Tiểu Mã cười lớn, nói:

- Được, kiểu này rất hợp với khẩu vị của ta.

Đinh Hỷ bỗng nhiên cười lên một tiếng nói:

- Kiểu này lại không hợp với khẩu vị của đại ca ngươi.

Tây Môn Thắng nói:

- Ta không đánh với ngươi.

Đinh Hỷ nói:

- Theo ta biết, đánh nhau có hai loại, một loại đấu văn, một loại đấu võ.

Tây Môn Thắng hỏi:

- Ngươi muốn đấu văn?

Đinh Hỷ mỉm cười nói:

- Hạng người có thân phận như Tây Môn đại tiêu đầu đây, cũng không nên đánh nhau như hai con chó cắn lộn phải không?

Tây Môn Thắng hỏi:

- Đấu văn là đấu như thế nào?

Đinh Hỷ nói:

- Ta nói ra, ngươi có chịu không chứ?

Tây Môn Thắng cười nhạt nói:

- Đối phó hạng người như các hạ, đánh kiểu nào cũng thế thôi.

Dĩ nhiên y rất chắc ăn.

Mười năm nay, Càn Khôn bút đã trải qua trăm trận lớn nhỏ, trước giờ chưa từng thất bại.

Đinh Hỷ bật cười, nói:

- Được, đã vậy, chúng ta thử đánh kiểu này xem sao.

Chữ “đánh” vừa ra khỏi miệng, nắm đấm của y đã thụi ngay vào cái bụng phình to của Trương Kim Đỉnh.

Cái bụng của Trương Kim Đỉnh không được cứng rắn như đỉnh đồng đỉnh sắt, bị một quyền đánh vào gập cả lưng lại, muốn ói cả mật ra, mắt mũi giàn giụa, ngay cả nước tiểu cũng thiếu điều muốn són ra quần.

Tây Môn Thắng nổi giận hỏi:

- Tại sao ngươi đánh y?

Đinh Hỷ cười nói:

- Đây chính là kiểu đấu văn của ta, chúng ta ai đánh cho Trương lão bản gục xuống không dậy được thì người đó thắng, nhưng chỉ được dùng nắm tay đánh thôi.

Chữ “đánh” vừa thốt lên, nắm tay y đã đấm vào eo lưng Trương Kim Đỉnh.

Tây Môn Thắng nói:

- Làm gì có kiểu đánh lạ vậy?

Đinh Hỷ nói:

- Ngươi đã nói rồi, bất kể ta đánh kiểu gì, ngươi cũng đều chấp nhận cả, nếu ngươi không muốn bị thua thì mau đánh theo ta đi.

Chữ “đánh” vừa thốt, xương sườn của Trương Kim Đỉnh lại ăn thêm một quyền nữa.

Cú đấm của Đinh Hỷ quả thật không nhẹ chút nào, vậy mà xương sườn của y vẫn chưa gãy.

Bất cứ ai muốn đấm gãy xương sườn nằm sâu bên trong lớp thịt dày một thước, nhất định cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chỉ có điều, tuy xương sườn không gãy, nhưng đũng quần thì đã ướt dầm dề, dù Trương Kim Đỉnh có là một cái đỉnh bằng sắt thật chăng nữa thì cũng khó mà chịu nổi kiểu đánh như vậy.

Tây Môn Thắng không thể bại được.

Gương mặt y chẳng hề thể hiện chút cảm xúc nào, nắm đấm đã lặng lẽ tung ra, đánh thẳng vào eo của Trương Kim Đỉnh.

Trương Kim Đỉnh lập tức ngã gục xuống, ngã xuống rất nhanh.

Người này nhìn bề ngoài có vẻ ngu độn hơn cả trâu bò, nhưng thật ra, y còn khôn hơn hồ ly gấp mười lần.

Tây Môn Thắng nhìn y hỏi:

- Ngươi còn bò dậy nổi không?

Trương Kim Đỉnh lập tức lắc đầu.

Tây Môn Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Hỷ cười nhạt nói:

- Y không bò dậy nổi, ngươi bại rồi.

Đây chẳng khác nào hai kẻ đang diễn trò, người ca kẻ họa, người tung kẻ hứng.

Hạng người thông minh như Đinh Hỷ, làm sao lại bị gạt như vậy được?

Gương mặt Tiểu Mã đã biến thành đỏ rực vì tức giận, nào ngờ Đinh Hỷ bỗng dưng lại cười phá lên.

Tây Môn Thắng hỏi:

- Ngươi vẫn chưa nhận thua sao?

Đinh Hỷ nói:

- Ta thua, ngay từ đầu ta vốn đã nhận thua rồi.

Tây Môn Thắng hỏi:

- Đã thua rồi còn cười gì nữa?

Đinh Hỷ cười nói:

- Bởi vì không dưng ta lại đánh tên rùa đen này được ba quyền, cục tức trong lòng cũng giảm đi quá nửa rồi.

Rõ ràng y đã chuẩn bị nhận thua, vậy mà vẫn đánh được Trương Kim Đỉnh ba quyền.

Thì ra, kẻ bị gạt không phải là y, mà là Trương Kim Đỉnh.

Lần này, Trương lão bản coi như đã làm ăn lỗ vốn một vụ.

Đặng Định Hầu đứng một bên quan sát, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười.

Nhưng Tiểu Mã đã nhảy dựng lên hỏi:

- Anh tính chịu thua thật sao?

Đinh Hỷ nói:

- Ừ.

Tiểu Mã hỏi:

- Tại sao?

Đinh Hỷ cười một tiếng, nói:

- Tây Môn Thắng đánh trận nào thắng trận đó, Đặng Định Hầu thần quyền vô địch, chỉ hai anh em chúng ta, muốn đánh bại người ta cũng khó có cơ hội lắm.

Tiểu Mã nói:

- Chỉ cần có một chút cơ hội thôi, chúng ta cũng phải...

Đinh Hỷ ngắt lời y:

- Huống gì, dù chúng ta có đánh bại bọn họ cũng chẳng lợi lộc gì, dù không phải máu chảy đầu rơi, thì chín mười phần cũng là sức cùng lực kiệt, sao còn đối phó nổi những kẻ bên ngoài kia?

Y lại cười một tiếng nói tiếp:

- Vì vậy tựu chung mình vẫn thua, nếu đằng nào cũng thua, tại sao không thua cho đẹp một chút?

Tiểu Mã cắn chặt răng nói:

- Anh chịu thua, tôi không chịu.

Y nói chưa hết lời, nắm tay đã đấm tới Tây Môn Thắng nhanh như điện chớp.

Y đấm vào mặt của Tây Môn Thắng.

Y ghét cái bản mặt khinh khỉnh của họ Tây Môn đấy.

Có điều, nắm tay của y vừa đấm tới, trước mặt Tây Môn Thắng bỗng có một người xuất hiện chắn lấy.

Gương mặt người này trắng trẻo nhẵn nhụi, điệu bộ ôn nhu văn nhã, thoạt nhìn chẳng hề đáng ghét chút nào.

Quyền đã đấm ra, muốn thu lại không phải là chuyện dễ. Nhưng Tiểu Mã không ngờ đã thu được tay về, y hét lên:

- Tránh ra, ta chẳng đi tìm ngươi.

Đặng Định Hầu nói:

- Bây giờ đến lượt ta, ngươi không tìm ta cũng không được.

Y đấm ra một quyền, miệng nói:

- Ta cũng dùng nắm đấm, chúng ta vừa khéo lấy quyền đầu đối chọi với quyền đầu.

Hết chương 2. Mời các bạn đón đọc chương 3!

Nguồn: truyen8.mobi/t36741-that-chung-vu-khi-hoi-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận