Tôi đã đăng quảng cáo ở ba tờ báo địa phương tìm người trợ giúp y tế tại nhà cho bố tôi. Quảng cáo ghi rõ ràng rằng bất cứ ai cũng được hoan nghênh, điều kiện không khắt khe lắm. Tôi nghi ngờ ngoài kia còn ai được nữa - tôi đã đến giếng múc nước quá nhiều lần rồi.
Đúng bảy phản hồi đến với tôi. Ba cái là từ những người hiểu nhầm mẩu quảng cáo, chính họ đang đi tìm thuê người. Hai phản hồi qua hộp thư điện thoại đặc sệt ngữ âm nước ngoài đến nỗi tôi không chắc chắn nổi là có phải họ đang cố nói tiếng Anh không nữa. Một đến từ một người đàn ông có giọng dễ chịu, nghe cực kỳ biết điều tự giới thiệu mình là Antwoine Leonard.
Mặc dù không có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm, nhưng tôi sắp xếp được để mời anh chàng Antwoine này uống cà phê. Tôi sẽ không để anh ta gặp bố mình cho đến khi phải gặp - đầu tiên tôi muốn thuê được đã, trước khi anh ta có thể thấy được mình sắp phải đối mặt với điều gì, như vậy để anh ta không thể rút lui quá dễ dàng.
Antwoine không ngờ lại là một cậu da đen đồ sộ, trông đáng sợ với hình xăm tù và tóc tết kiểu của người da đen. Tôi đoán đúng: ngay khi có thể, anh ta bảo tôi rằng mình vừa được thả sau khi ngồi tù vì ăn trộm xe, và đây cũng không phải lần vào nhà lao đầu tiên. Anh ta cho tôi biết tên sĩ quan theo dõi mình để kiểm tra. Tôi thích cách anh ta cởi mở về điều đó, không tìm cách che giấu gì cả. Tôi thực sự thích anh ta. Antwoine có giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào đến ngạc nhiên, thái độ mềm mỏng. Công nhận là tôi ở hoàn cảnh tuyệt vọng thật, nhưng tôi cũng thấy rằng nếu có ai chịu nổi bố tôi thì đó là Antwoine, và tôi thuê anh ta ngay lập tức.
“Nghe này, Antwoine,” tôi nói lúc đứng dậy chuẩn bị đi. “Về chuyện ngồi tù ấy?”
“Đó là vấn đề với anh, phải không?” Anh ta nhìn thẳng vào tôi.
“Không, không phải vậy. Tôi thích cách anh thẳng thắn với tôi về điều đó.”
Anh ta nhún vai. “À, thế thì...”
“Tôi chỉ không nghĩ là anh cần trung thực hoàn toàn như thế với bố tôi.”
Đêm trước khi bắt đầu làm việc tại Trion, tôi đi ngủ sớm. Seth để lại lời nhắn qua điện thoại mời tôi đi chơi với cậu ta và vài người bạn nữa, vì cậu ta không phải làm việc đêm đó, nhưng tôi từ chối.
Đồng hồ báo thức kêu lúc năm giờ ba mươi, và cứ như thể là đồng hồ bị làm sao đấy vậy: vẫn còn là buổi đêm. Rồi tôi nhớ ra, tôi cảm thấy một cơn tăng vọt adrenalin trong cơ thể, một sự kết hợp kỳ lạ giữa sợ hãi và phấn khích. Tôi đang bước vào một cuộc chơi lớn, đến lúc rồi, thời gian luyện tập đã kết thúc. Tôi tắm và cạo râu với lưỡi cạo mới toanh, chầm chậm thôi để không cắt phải da. Tôi thậm chí còn xếp sẵn quần áo trước khi đi ngủ, chọn com lê và cà vạt, đánh giày bóng loáng. Tôi cho rằng mình nên mặc com lê đến làm trong ngày đầu tiên dù mình có trông lạc lõng thế nào; dù sao thì tôi cũng có thể cởi bỏ áo vét và cà vạt bất cứ lúc nào.
Thật kỳ dị - lần đầu tiên trong đời tôi kiếm được mức lương sáu con số, dù tôi chưa nhận được tấm séc lương thực sự nào cả và vẫn còn sống trong cái lỗ chuột. Chà, điều đó sẽ sớm thay đổi thôi.
Khi bước vào chiếc Audi A6 màu bạc còn vương mùi-xe-mới, tôi càng cảm thấy sành điệu hơn, và để chúc mừng dấu mốc mới trong đời, tôi dừng lại ở quán Starbuck và làm một tách cà phê latte cỡ lớn. Tốn gần bốn đô la cho một tách cà phê chết tiệt, nhưng kìa, giờ tôi đang kiếm bộn tiền mà. Tôi vặn loa thật to nghe nhạc của nhóm Rage Against the Machine mãi tới tận trụ sở Trion, thế nên lúc tới đó, ca sĩ chính Zack de la Rocha đang hét bài “Viên đạn vào đầu” và tôi thì hét theo “Không thoát được trò hiếp dâm tinh thần tập thể!”, mặc bộ com lê công sở hiệu Zegna hoàn hảo với cà vạt và giày hiệu Cole Haan. Tôi rất phấn khích.
Thật ngạc nhiên là đã có kha khá xe trong hầm để xe dù mới chỉ bảy giờ ba mươi. Tôi đỗ xuống dưới hai tầng.
“Đại sứ tiền sảnh” của Cánh B không tìm thấy tên tôi trong danh sách khách hay nhân viên mới nào hết. Tôi chẳng là ai cả. Tôi bảo cô ta gọi Stephanie, nhân viên hành chính của Tom Lundgren, nhưng Stephanie còn chưa đến. Cuối cùng cô ta cũng gặp được ai đó ở bộ phận Nhân sự, họ bảo cho tôi lên tầng ba của Cánh E, một quãng đường dài.
Hai tiếng đồng hồ tiếp theo tôi ngồi ở khu vực tiếp tân của bộ phận Nhân sự với cái bìa kẹp hồ sơ, điền hết mẫu này tới mẫu khác: W-4, W-9, tài khoản liên đoàn tín dụng, bảo hiểm, chuyển khoản tự động vào tài khoản ngân hàng, lựa chọn về cổ phiếu, tài khoản nghỉ hưu, cam kết bảo mật... Họ chụp ảnh tôi và cho tôi phù hiệu đánh mã và vài thẻ nhựa nho nhỏ khác đính kèm với túi chứa thẻ của tôi. Mấy thứ đó ghi những điều chẳng hạn như TRION - THAY ĐỔI THẾ GIỚI CỦA BẠN hay GIAO TIẾP CỞI MỞ hay là VUI VẺ và TIẾT KIỆM. Cứ như thể ở thời Xô Viết, nhưng nó không làm tôi thấy khó chịu.
Một em ở bộ phận Nhân sự dẫn tôi đi thăm nhanh Trion, cũng khá ấn tượng. Trung tâm thể thao hoành tráng, các máy rút tiền ATM, khu giặt là, phòng giải lao cho miễn phí soda, nước đóng chai, bỏng ngô, có cả máy pha cappuccino.
Trong phòng giải lao họ có những tấm áp phích lớn nhiều màu bóng loáng in hình một nhóm nam nữ đứng kề vai (người da trắng, da đen, châu Á) trong tư thế chiến thắng trên Trái đất dưới dòng chữ UỐNG CÓ TRÁCH NHIỆM! UỐNG TIẾT KIỆM! Nó còn viết thêm: “Một nhân viên Trion bình thường uống năm ly giải khát một ngày. Chỉ cần mỗi ngày bạn bớt đi một ly đồ uống lạnh, Trion có thể tiết kiệm 2,4 triệu đô một năm!”
Bạn có thể đưa xe mình đi lau chùi tỉ mỉ, có thể có vé giảm giá đi xem phim, nghe nhạc hay xem bóng chày; họ còn có chương trình quà cho trẻ em (“Mỗi gia đình, mỗi sự kiện, một món quà”). Tôi để ý thấy thang máy ở Cánh D không dừng lại ở tầng năm - “Dự án Đặc biệt”, cô ta giải thích. “Không được tiếp cận.” Tôi cố gắng không để lộ mối quan tâm đặc biệt nào. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là thứ “sản phẩm đặc biệt” mà lão Wyatt quan tâm không.
Cuối cùng, Stephanie tới đưa tôi lên tầng sáu của Cánh B. Tom đang nghe điện thoại, nhưng vẫn vẫy tôi vào. Văn phòng hắn xếp đầy ảnh con cái - tôi để ý thấy là năm đứa con trai - chụp riêng hoặc chụp cùng nhau, rồi những bức vẽ của chúng, những đồ đại loại như vậy. Sách trên giá sau lưng hắn toàn những thứ thường thấy - Ai lấy miếng pho mát của tôi?; Trước tiên hãy phá vỡ mọi luật lệ; Làm thế nào để nghĩ như CEO. Hắn ta rung chân như điên, và mặt trông cứ như thể đã bị chà nhẵn bằng một miếng cọ rửa hiệu Brillo. “Steph,” hắn nói, “chị gọi Nora qua đây nhé?”
Vài phút sau hắn dập điện thoại, đứng bật dậy bắt tay tôi. Cái nhẫn cưới to và sáng lấp lánh.
“Nào Adam, chào mừng anh đến với chúng tôi!” hắn nói. “Chà, tôi mừng là chúng tôi đã săn được anh! Ngồi xuống, ngồi xuống đi.” Tôi làm theo lời hắn. “Chúng tôi cần anh, anh bạn. Rất cần đấy. Nhân lực của chúng tôi đang mỏng, ai cũng bị cào tung cả ra. Chúng tôi đang làm hai mươi ba sản phẩm, lại mất vài nhân sự chủ chốt và quá mỏng người. Cô nhân viên mà anh vào thay đã chuyển đi rồi. Anh sẽ vào đội của Nora, nghiên cứu cách làm mới lại dòng sản phẩm Maestro, anh rồi sẽ biết thôi, dòng đó đang trong giai đoạn khó khăn lắm. Phải dập cháy lớn đấy, và - ồ bà ấy đây rồi!”
Nora Sommer đang đứng ở cửa, một tay trên tay nắm, làm dáng như nữ danh ca. Bà đưa tay kia ra với vẻ e lệ. “Xin chào, Adam! Rất mừng là anh đã tới với chúng tôi.”
“Tôi cũng rất mừng được ở đây.”
“Vụ tuyển dụng này không dễ, tôi sẽ nói thẳng với anh như thế. Chúng tôi có nhiều ứng cử viên thật sự sáng giá. Nhưng như người ta vẫn nói, hữu xạ tự nhiên hương. Nào, chúng ta vào việc luôn nhé?”
Giọng bà ta đang du dương như kiểu thiếu nữ, có vẻ lập tức trầm xuống khi chúng tôi vừa bước ra khỏi văn phòng của Tom Lundgren. Bà nói nhanh hơn, gần như bắn ra lời vậy. “Lô của anh ở ngay đằng kia,” bà ta nói, đâm ngón trỏ vào không khí. “Ở đây chúng tôi dùng điện thoại trên Web - chắc anh phải biết dùng chứ?”
“Chị an tâm.”
“Máy tính, điện thoại - tất cả hẳn đã sắp sẵn cho anh rồi. Có chuyện gì khác thì cứ gọi Phòng Cơ sở vật chất. Được rồi, Adam. Tôi nên cảnh báo anh trước, ở đây chúng tôi không giúp nhau việc khó đâu. Yêu cầu công việc sẽ khá cao đấy, nhưng tôi tin rằng anh đã sẵn sàng cho điều đó. Chúng tôi sẽ ném anh thẳng xuống nước, anh tự bơi hoặc chìm thôi.” Nora nhìn tôi thách thức.
“Tôi thích bơi hơn.” Tôi cười ranh mãnh.
“Tốt,” bà ta nói. “Tôi thích thái độ đó.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !