Hãy Nói Yêu Em Chương 8


Chương 8
Trước khi anh có thể cúi xuống hôn, nàng tát anh. Anh nhìn như thể nàng đã phát điên rồi. Nàng nhìn lại anh với cách tương tự.

 

Đó là lỗi của tôi” – Bà Hershal lầm bầm – “Đáng lẽ tôi phải thấy ngay điều đó, nhưng tôi sẽ công nhận là mắt tôi không còn được tinh như trước, đặc biệt vào ban đêm.”

Kelsey dụi mắt khi nàng còn ngái ngủ lúc gặp người quản gia. Nàng không nói gì, vì nàng không biết người phụ nữ đang nói về chuyện gì. Rõ ràng, nàng đã lỡ mất phần đó, tỉnh giấc để thấy rằng bà Hershal đang lấy một trong những chiếc váy của nàng ra khỏi va li để vuốt thẳng những nếp nhăn.



Căn phòng cũng đã được dọn dẹp, đêm qua nàng cũng không bày bừa ra nhiều nhặn gì. Trong phòng nước sạch đã để sẵn cho nàng, khăn bông mềm, và một thứ nhìn giống như một ấm trà.

Nàng ngáp, cảm tạ rằng mình đã không tỉnh giấc trong bối rối và tự hỏi đang ở đâu hay người đàn bà này là đồ quái quỷ gì mà lại đang lục lọi trong phòng của nàng. Mái tóc nâu được buộc thành một búi chặt, vai rộng và một bộ ngực đồ sộ quá cỡ khiến phần trên của bà có phần nặng nề, hàng lông mày rậm dường như không ngừng xếch lên thành một cái cau mày.

Ồ đúng rồi, nàng nhớ lại ngay người quản gia – quá rõ ràng, thực tế, những cái nhìn khinh khỉnh và xem thường của bà ta đã khiến Kelsey cảm thấy mình như một con chuột vô lại bần tiện nhất. Và cái nhận xét cuối trước khi bỏ đi đêm hôm trước của bà ta khiến cho Kelsey không bao giờ quên được.

“Và đừng có đi lang thang khắp nơi và ăn trộm thứ gì, vì chúng tôi sẽ biết được ai làm chuyện đó, thật đấy.”

Thật khó để mà nuốt trôi được sự khinh bỉ đó khi mà nàng chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì gần như sự khinh miệt trong suốt cuộc đời, nhưng nàng đã phát hiện ra rằng mình sẽ phải sớm làm quen với những thái độ kiểu thế. Cuối cùng nàng chỉ phải lập nên một rào chắn xung quanh những cảm xúc của mình để nó không khiến nàng xấu hổ hay tổn thương như lúc này.

Kelsey ước gì người quản gia sẽ làm nhanh tay và rời khỏi đây. Nhưng bà ta vẫn còn đang lầm bầm với bản thân, dường như vẫn chưa nhận ra là Kelsey đã dậy. Và Kelsey thay đổi ý kiến đó khi nàng bắt đầu lắng nghe có chủ đích hơn những gì người phụ nữ đang nói:

“Bắt đầu từ chuyện tin vào nhận xét của Hanly. Nhưng tôi hỏi cô, ông ta thì biết gì chứ? Nói với tôi cô là một gái điếm mà cậu chủ của ông ta mang về nhà, tôi cứ thế mà tin ông ta. Đúng là lỗi của tôi. Tôi biết vậy. Tôi công nhận nó. Đáng lẽ tôi nên nhìn kỹ hơn. Cô biết không, nó thuộc về bản chất, tận trong xương tủy. Và bản chất không bao giờ lừa dối cô, và cô có chúng.”

“Xin lỗi bà?”

“Thấy không? Cái mà tôi đã nói với cô? Cô đáng lẽ không nên xin tôi thứ lỗi tối qua, tiểu thư, và tôi đáng lẽ phải biết ngay là cô không thuộc về chỗ dưới này. Cô xem cái váy này. Và thị lực của tôi không tốt thế đâu, như tôi đã nói.”

Kelsey cứng đơ người, ngồi dậy trên chiếc giường lổn nhổn. Đêm qua nàng còn không để ý rằng nó không thoải mái. Chúa lòng lành, người phụ nữ đang xin lỗi nàng. Đó là nội dung của tất cả những lời lầm bầm mà bà ta đang nói, vì vài lý do nào đó mà bà ta đã quyết định là bà ta nhầm lẫn trong việc xếp Kelsey cùng loại với những loại cặn bã của xã hội. Và Kelsey biết làm sao với chuyện đó bây giờ? Nàng không muốn bất cứ người nào nghĩ nàng còn là một quý cô.

Nàng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Để người phụ nữ nghĩ gì bà ta thích. Có vẻ như nàng sẽ không ở lại ngôi nhà này, nơi nàng phải giao thiệp với bà ta hàng ngày. Nhưng có khả năng là bà Hershal sẽ tới trước mặt của ngài Derek để tiếp tục lời xin lỗi với anh ta, và nó sẽ không hay chút nào. Nở một nụ cười có chút yếu ớt với người phụ nữ, nàng nói:

“Chuyện bà đang nghĩ là không phải đâu, bà Hershal. Cái váy này không phải của tôi, và nếu tôi không phải thấy lại nó lần nữa, tôi không thể nào hạnh phúc hơn. Nhưng tôi không thuộc tầng lớp quý tộc, thật sự là thế.”

“Vậy làm sao cô giải thích…”

Kelsey nhanh chóng ngắt lời:

“Mẹ tôi là một nữ gia sư, bà biết đấy, và chúng tôi không tệ đến thế. Trước đây mẹ tôi được một gia đình quý tộc thuê, và chúng tôi cũng sống trong một ngôi nhà đẹp thế này. Thậm chí tôi còn được ưu tiên được dạy dỗ chung với những tiểu thư trẻ mẹ tôi trông nom – điều có thể khiến cho bà nghĩ tôi là kiểu người khác với xuất thân thực sự của tôi. Tin tôi đi, bà không phải người đầu tiên nhầm lẫn bởi cách tôi nói chuyện đâu.”

Lời nói dối đó ngày càng dễ để lặp lại hơn, nhưng bà Hershal cau mày đầy nghi ngờ và nghiên cứu khuôn mặt của Kelsey như thể sự thật được viết trên đó cho bất kỳ con mắt sáng suốt nào cũng có thể nhận ra.

Thực tế đó chính xác là cái mà bà ta vẫn đang suy nghĩ:

“Đừng có giải thích về bản chất, tiểu thư. Cô thực sự có được một bản chất tốt từ tầng lớp thượng lưu.”

Kelsey nghĩ đến điên đầu trong giây lát, và thốt lên điều duy nhất xuất hiện trong đầu: “Vâng, thực sự thì tôi chưa bao giờ gặp cha mình” – và nàng không cần phải cố gắng khuyến khích vệt đỏ trên mặt đi cùng với lời nói dối đó.

“Sự việc ngoài ý muốn sao?” – Bà Hershal đáp lời một cách đầy tế nhị, rồi tự mình gật gù, dường như hài lòng với cái suy luận như vậy. Câu trả lời đã rõ ràng. Rồi nói một cách đầy cảm thông: “À, được rồi, nói đủ về chuyện đó rồi, giờ nó cũng đã qua mà. Kể cả cậu Derek, chúa phù hộ cậu ấy, cũng là đứa con không hợp pháp. Dĩ nhiên cha cậu ấy, ngài Hầu tước, đã thừa nhận và biến cậu thành người thừa kế, cho nên cậu được giới quý tộc chấp nhận, cho dù không phải luôn luôn là vậy. Thực tế, cậu đã có nhiều vụ đánh nhau hồi đi học vì những tên nhóc trẻ tuổi chúng nó ác miệng, cho tới tận lúc Tử tước Eden làm bạn với cậu ấy đấy.”

Kelsey chắc chắn đã không trông chờ được nghe câu chuyện tiểu sử của Derek, người bạn của Jeremy, nên không biết nói gì. Chuyện anh là con hoang không phải là việc của nàng, chắc chắn thế, nhưng vì nàng đã, phần nào, được cho là cùng loại, nàng cho rằng nàng nên giả bộ có chút gì đó thấu hiểu.

“Vâng, tôi biết cảm giác đó thế nào.”

“Tôi chắc là cô biết, cô gái, tôi chắc mà.”

Vậy là Kelsey thở phào, nghe bà Hershal dùng chữ “cô gái” thay cho “tiểu thư”. Bà Hershal trông cũng không bực bội gì, dường như hài lòng vì nhầm lẫn của bà không quá xa với thực tế, cho nên bà sẽ không gặp rắc rối gì với nó.

Và người quản gia nhanh chóng tự mình kết luận:

“Vậy là, cô có chút rắc rối à, vì cậu chủ Derek sẽ giúp đỡ cô?”

Câu trả lời dễ dàng nhất là chỉ nói “vâng” và để mọi chuyện diễn biễn vậy, nhưng làm sao có thể biết, người quản gia quá là tò mò.

“Cô biết cậu chủ lâu rồi, phải không?”

“Không, không hẳn vậy. Tôi bị… lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Bà thấy đó, tôi không biết thành phố này, chỉ vừa mới đến và gặp may đủ để tìm được phòng cho thuê ngay, nhưng không may mắn nên căn phòng bị hỏa hoạn đêm qua. Đó là lý do tại sao tôi mặc chiếc váy kinh khủng đó. Ai đó đã mượn nó cho tôi trước khi va li của tôi được tìm lại, và… ngài Derek thì đi ngang qua, thấy đám khói, và đã dừng lại giúp tôi.”

Ứng biến trong khi nàng tiếp tục nói, Kelsey cảm thấy cần kéo dài thêm về việc ngọn lửa bắt đầu thế nào để giải thích về chiếc váy cũng như sự hiện diện của nàng ở đây. Người quản gia gật đầu với sự đồng tình.

“Đúng vậy, cậu Derek của chúng tôi rất nhân hậu. Tôi nhớ có lần…”

Một tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng của bà. Một cô hầu trẻ mở cửa và thò đầu vào trong nói:

“Xe ngựa đã tới và cậu chủ đang đợi.”

“Chúa ơi, sớm thế này sao?” Bà Hershal nói khi bà vẫy tay xua người hầu đi, rồi liếc nhìn Kelsey một cái. “Được rồi, vậy thì, không có thời gian để là cái này nữa, đúng không? Nhưng tôi nghĩ là tôi đã vuốt phẳng nó rồi, và tôi sẽ để cô chuẩn bị. Cũng không có thời gian ăn sáng nữa, cho nên tôi sẽ nói đầu bếp chuẩn bị một cái giỏ cho cô mang theo cùng.”

“Điều đó không cần…” Kelsey bắt đầu nói nhanh, nhưng người phụ nữ đã đi khỏi.

Kelsey thở dài, hi vọng lời nói dối cực kì lớn mà nàng vừa nói sẽ không đi xa hơn nữa. Điều đó không thành vấn đề, vì nàng sẽ không ở đó. Nhưng chuyện dối trá này không hợp với nàng. Và nàng chắc chắn là không giỏi chuyện đó, không bao giờ được thực hành. Nàng và Jean đều đã được dạy dỗ về sự trung thực tuyệt đối và không ai trong số họ từng đi lệch ra khỏi điều đó, ít nhất thì Kelsey đã không, cho tới tận bây giờ.

Trà không còn nóng nữa, nhưng nàng nuốt vội một ngụm khi nhanh chóng rửa ráy và mặc đồ. Nàng nghĩ về chuyện để chiếc váy đỏ lại, nàng thực đã làm thế, nhưng nàng nhớ lại một vài lời khuyên của May đã truyền lại cho nàng tại chỗ của Lonny về việc luôn luôn trông tuyệt vời và đầy cám dỗ đối với tình nhân của mình, và nàng chẳng có gì được xếp vào phạm trù cám dỗ. Nàng nghĩ chiếc váy có thể gợi nên sở thích tồi tệ kinh khủng, nhưng dường như đàn ông không nghĩ thế, nếu không giá đấu đã không bao giờ lên cao tới vậy.

Nhưng nếu nàng mặc lại nó một lần nữa, chỉ khi đêm đã muộn và chỉ sau khi những cánh cửa đã đóng. Lúc này, nàng mặc chiếc áo bà Hershal mang ra, chiếc váy mùa đông dày bằng len màu be phù hợp với chiếc áo vét len ngắn của nàng. Và nhờ chúa, thật tốt khi lại được ăn mặc một cách đoan trang, thậm chí nếu “đoan trang” sẽ không phải là một phần trong tương lai sắp tới của nàng.

Khi nàng xuống dưới cầu thang, nàng thấy quý ngài Derek đang đợi trong đại sảnh, chứ không phải là Jeremy, và anh đang vỗ cặp găng tay vào một bên đùi một cách thiếu kiên nhẫn. Trông anh khác trong những trang phục sáng màu ban ngày, cho dù không hề kém đẹp trai.

Thực sự, ánh sáng chói lọi trong đại sảnh chỉ ra anh đẹp trai theo mọi khía cạnh đến mức nào, từ vóc người cao gầy tới khuôn mặt được chạm khắc tuyệt đẹp của anh và… ánh mắt anh thực sự là màu nâu lục nhạt. Chắc hẳn ánh sáng đêm qua đã đánh lừa thị giác và dường như biến mắt anh thành màu xanh lá.

Chúng chắc chắn lướt qua khắp người nàng như bình phẩm, khiến nàng có ấn tượng rằng anh chẳng hề quan tâm tới chiếc váy kín đáo của mình. Điều đó có vẻ khá thích hợp. Sau cùng, lúc này nàng trông giống một tiểu thư, và anh không hề trông chờ điều đó. Nhưng anh không phải là người nàng cần phải gây ấn tượng hay cám dỗ, cho nên nàng sẽ không lo lắng về chuyện đó.

Nàng đã cho rằng “Cậu chủ đang đợi” là chỉ Jeremy đã tới đón nàng, nhưng quý ngài trẻ hơn chẳng thấy đâu cả. Dĩ nhiên, anh có thể đợi trong xe ngựa.

“Cô ngủ ngon chứ?” Derek hỏi khi nàng đi tới chỗ anh, giọng có vẻ gì đó thách thức, như thể anh đã không nghĩ điều đó là có thể.

“Vâng, rất tốt.”

Nàng sửng sốt khi đó là sự thật, nhưng giờ đây khi nghĩ về nó, nàng chắc hẳn đã ngủ ngay giây phút đầu nàng chạm tới gối. Nhưng rồi, nỗi sợ và sự lo lắng nàng đã trải qua cả ngày hôm trước đã khiến nàng kiệt sức.

“Cái này dành cho cô, tôi tin là vậy.”

Nàng đã không chú ý tới cái giỏ anh đang cầm một phần đằng sau anh. Nàng gật đầu, hi vọng bà Hershal đã không tự mình đưa nó tới, hay nếu bà đã làm vậy, rằng bà đã làm mà không có nhận xét gì. Nhưng không có cơ may đến thế…

“Vậy tôi được cho là tôi đã làm một chuyện tốt mà tôi không nhớ đã làm chăng?”

Kelsey đỏ mặt giận dữ vì lời nói dối bị bắt quả tang.

“Tôi xin lỗi, nhưng quản gia của ngài cứ làm phiền tôi với hàng đống câu hỏi sáng nay, và tôi không nghĩ là ngài muốn bà ấy biết sự thật.”

“Khá đúng, và trong trường hợp này đó không phải việc của bà ấy. Cô thật sự ngủ ngon à?”

Nàng ngạc nhiên vì anh hỏi điều đó lần nữa, và lần này lại với tông giọng ám chỉ rằng anh thấy không thể nào tin là nàng có thể.

“Vâng, tôi dường như đã kiệt sức. Nó đã là một ngày… mệt mỏi.”

“Đúng thế chăng?” – Sự nghi ngờ tăng thêm khiến khó có thể nhầm lẫn, nhưng rồi anh mỉm cười:

“Được rồi, hi vọng ngày hôm nay sẽ khá hơn. Chúng ta sẽ đi chứ?”, anh ra dấu về phía cửa.

Nàng thở dài và gật đầu. Người đàn ông cư xử một cách cực kỳ lạ, nhưng nàng không bận tâm. Có thể nó không lạ chút nào và anh bình thường cũng đa nghi về mọi thứ nhỏ nhặt. Điều đó không thành vấn đề, khi nàng nghi ngờ khả năng sẽ gặp lại anh sau ngày hôm nay nữa không.

Anh giúp nàng tới chỗ chiếc xe ngựa đang chờ, và giây phút tay anh chạm tay nàng, nàng cảm thấy một trong những phản ứng bối rối ấy lại tới. Nhưng đó không phải lý do tại sao nàng cau mày khi anh ngồi vào chiếc ghế đối diện. Đó là vì chiếc xe ngựa trống rỗng.

Nàng không kìm được câu hỏi: “Chúng ta có tới đón Jeremy bạn ngài chứ?”.

“Jeremy à?”

Sự bối rối trong một thoáng của anh khiến nàng nổi giận, vượt lên cả sự bối rối của chính nàng. Nhưng nàng nhắc lại một cách điềm tĩnh:

“Vâng, Jeremy. Sáng nay chúng ta sẽ tới đón ngài ấy chứ?”

“Để làm gì?” Anh vặn lại. “Chúng ta  không cần tới sự đồng hành của cậu ta trên đường tới Bridgewater.”

Rồi anh mỉm cười, nàng một lần nữa có thể thề là mắt anh màu xanh lá cây.

“Hơn nữa, đây là cơ hội hoàn hảo để chúng ta làm quen với nhau nhiều hơn, tôi cảm thấy mình khó mà cưỡng lại được giây phút khám phá ra em có mùi vị như thế nào.”

Trước khi nàng nhận ra anh sẽ làm gì, anh kéo nàng ngồi vào lòng mình. Nhưng nàng không hề kém nhanh trong việc phản ứng. Trước khi anh có thể cúi xuống hôn, nàng tát anh. Anh nhìn như thể nàng đã phát điên rồi. Nàng nhìn lại anh với cách tương tự.

Và rồi anh vứt nàng lại trên chiếc ghế đối diện và nói, cho dù khá là kiểu cách:

“Tôi không biết liệu mình sẽ xin em thứ lỗi hay không, quý cô Langton. Cân nhắc tới lỗ hổng lớn mà em đã đặt vào túi tôi hôm qua cho quyền sử dụng đắt đỏ cái cơ thể ngọt ngào của em, tôi tin rằng cần có một lời giải thích hợp lý. Hay em có ấn tượng sai lầm rằng tôi giống như vài thằng cha nào đó hay lui tới chỗ của Lonny bởi vì bọn họ thích bạn tình dữ dội một chút? Tôi có để bảo đảm với em rằng trường hợp này không giống như vậy.”

Miệng nàng rớt xuống, cùng lúc hai má nóng bừng lên. Anh đã mua nàng. Không phải Jeremy. Và nàng vừa mới bắt đầu quan hệ của họ bằng cách tát anh.

“Tôi… tôi có thể giải thích.” Nàng nói, cảm thấy dạ dày muốn nôn nao.

“Tôi thành thực hi vọng thế, em yêu, bởi vì lúc này tôi đang nghĩ tới chuyện đòi lại tiền của mình.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/28936


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận