Nghịch Lửa Chương 29


Chương 29
Lâm Vãn Thu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc

ngũ dquan tuấn 90tú hoàn 7mỹ, ngay 2bcả biểu eecảm nhíu bmi cũng vô 8cùng tuyệt eđẹp. Cô fđắn đo, 11 lời thổ 67 lộ sắp 8f thốt ra khỏi 34 cổ họng.



Bạch 67 Thuật Bắc 24 là người 9đầu tiên cc6 ô thích, v2 à cũng là d gười duy cf nhất. Ai c5 ũng biết dđiều đấy, ce hỉ mình 1anh không f biết. . . 9d © DiendanLeQuyDon.com. . . Có e lẽ, vì anh c5 không hề bđể cô 9 trong mắt, 5c hoặc là, 9e chưa bao giờ n38 hìn cô lâu h9f ơn một t2 í.

Ngay e cả đứa td6 rẻ nhỏ ab hư Manh Manh c9 ũng biết 02đáp án, t1 hế mà, 77anh chưa de bao giờ phát e hiện.

Trong 08 lòng Lâm 32 Vãn Thu nhói 8e từng cơn, 7anh có tiếp nc2 hận lời 8tỏ tình cbất ngờ 97của cô 84không? Chỉ 7sợ cô đem atrái tim 8mình đặt devào tay anh, 2anh lại 29bực bội 6hất đi, 5tận lực 4tránh xa.

5dmột số 14việc Bạch aThuật Bắc 5không hề 2ghi nhớ, cnhưng nó 28lại tồn eđọng dưới c3đáy lòng 25cô, cô một fkhắc cũng 3akhông quên.

Mùa 3đông năm 59mười ba 64tuổi, cô 48gặp anh 7lần đầu. f © DiendanLeQuyDon.comLần thứ dhai, bọn fhọ hội 6ngộ là c3vào mùa 2hè khi cô 92thi tốt 97nghiệp trung fhọc. Tình 4ccảm của 4cô dành fcho anh được 73sinh ra trong dngày nắng ecchói chang 1đổ lửa e9ấy.

Lúc bđó là đầu 4tháng chín, f8trường fađại học 4của Tri 86Hạ đã 9dtựu trường e5sớm, cô ctự đi làm bthủ tục 6học nhập 1học dành 9cho tân sinh 0viên.

akhông ngại 4đi đường exa vất vả, 5chỉ thấp 95thỏm lo aâu một 1điều, trong atúi cô có 7chứa hơn 04000 đồng, egồm học dbổng của 4Tri Hạ và ectiền lương 6làm thêm 31mùa hè của 26cô, còn 0một ít 9là mượn 1họ hàng a5thân thích.

68nắm chặt 36chiếc túi, 06lòng bàn 54tay đổ 7đầy mồ 03hôi lạnh. 2 © DiendanLeQuyDon.comNgày đó 6dtrời rất ebnóng, trên 9bđường  hầu 5như không 3dcó người 1qua lại, d1mặt trời 3dnướng cháy 7mặt đất, d1thêm làn 9gió hanh 8khô thổi ftới, khiến 9ftinh thần fcon người 6mệt mỏi, 2rã rời.

Không 7abiết có dfphải vì 55bộ dáng 4khẩn trương 06của cô 09làm bại 92lộ, hay 7đối phương 3fđã theo csát từ d3lâu, khi dcòn cách ctrường 6học một bdãy phố, bbất thình 0lình xuất 9hiện tên 28đàn ông emặc quần báo màu đen, 24giựt mạnh 5chiếc túi btrên tay 9cô.

Lúc eấy, Lâm fVãn Thu vô acùng khiếp 0đảm, đầu b9óc trống ffrỗng. Từng 5vô số lần echứng kiến a9những vụ ecướp bóc 29xảy ra trên bbti vi, nhưng fdkhi “người 1dthật việc 99thật” 16kéo đến, 54cô lại f4không biết 4phản ứng 98như thế f5nào. Cô 8đơ mình, 31đứng tại d3chỗ, vài 81giây sau b0mới hồi b6hồn nhấc 9chân đuổi dtheo.

Đó 4là số tiền acòn sót 39lại trong 4cnhà, tương 8flai của dacô phụ b0thuộc vào 2nó. Nếu bkhông có 1nó, giấc dcmộng đại fhọc hoàn 5toàn tan cbiến.

0vừa chạy f8vừa há cfmiệng kêu 51cứu, nhưng a1không có dai chịu cra tay giúp fbsức. Xã cahội thực 92dụng bây 7giờ đã daăn mòn những 35tấm lòng cfnghĩa hiệp, akhông ai 3muốn xen 4evào chuyện 9rắc rối, 1elơ mơ tự e6chuốc họa 47vào thân 50thì khổ.

Thể a2chất Lâm bVãn Thu không 9etốt, đuổi d2theo một b1lúc đã 12kiệt sức, 18hai chân 6dmềm nhũn 5lê lết atừng bước, 7trơ mắt 4enhìn bóng 91lưng tên ceđàn ông 10càng lúc 9càng xa, a8hi vọng edần bị 0bóp chết.

Nỗi 4ftuyệt vọng 4ập đến, 49tầm mắt 05mông lung 72mờ ảo, d8cô gào thét f7đến khàn 8cổ: "Ăn 69cướp! Ăn 5cướp! Có d6kẻ giật 5đồ ——" 1Mọi cảm 5xúc dồn enén trong 76tiếng kêu b5la, tựa 4như cọng 5cỏ cứu 7amạng cuối 1cùng của 29cô, dù biết 5rõ sẽ chẳng 0ai thèm quan ftâm, nhưng 3cô vẫn 1vô dụng 0la lên, trút 6ebỏ mọi 9fuất hận.

Bỗng dfnhiên chiếc 59xe việt 7dã xuất cdhiện, một dngười đàn 66ông bước 8xuống xe. d © DiendanLeQuyDon.comLâm Vãn 2Thu không 2thấy rõ 9hình dáng d9của người 1đàn ông 64đó, chỉ ebcảm thấy 4một trận 5agió mạnh 88tạt qua cngười, 08tiếp theo, cthân hình 7cao lớn 95trong bộ cquân trang emàu xanh 09lục vọt d7nhanh theo 4tên cướp.

Lâm 3Vãn Thu kinh 9hãi nhìn bmàn truy 3đuổi phía fctrước, 9thở mạnh dra rồi cong 2chân đuổi etheo.

Đó 9là một 7quân nhân, fcô không 2thấy rõ dmặt mũi 5của anh, 6nhưng bóng 3dáng mạnh cmẽ rắn 0chắc tựa 94như ánh 80rạng đông 4ngày mới, 9thắp sáng 8thế giới 7tuyệt vọng 5dcủa cô. e © DiendanLeQuyDon.comTrong khoảnh 46khắc đáng 73nhớ ấy, 08anh hùng 56dũng giống 1fnhư một 2Đấng Cứu 3Thế, kéo 8cô đến 3vùng sáng b4của ánh 9fmặt trời.

Rồi 37sau đấy, c6anh dùng 66vẻ mặt 77lạnh te 8trả túi e4xách cho 1ecô, và dáng 1vẻ ấy 71của chàng cetrai đã bđi sâu vào cftrái tim 1người thiếu 3cnữ.

"Lâm eVãn Thu?" aBạch Thuật cBắc cau 23mày nhìn ccô, trong 18lòng mất 0vui, câu 5fhỏi có ctính chất e9bộc phát, 23hệt như 0anh bị trúng 4tà, vô thức 3dthốt lên 10mà không 6cần suy 79nghĩ.

Thế 95nhưng  sao 5cô lại cđăm chiêu dnhư vậy?

Lâm bVãn Thu trở 43về từ cquá khứ, 0tầm mắt d2lại dừng 4trên mặt 6eanh. . . . a © DiendanLeQuyDon.com. . Cô mấp 6máy môi, fekhuôn mặt 3hơi ửng 9hồng, thều 9thào trả 7elời: "Đã etừng thích."

"Là 42ai?" 5eBạch Thuật 8Bắc gần eanhư bật 65ra câu chất 97vấn ngay 0tức thời, 31sau lại 8cảm thấy 4fphản ứng 8fcủa mình 6có chút 0mất mặt, 45không kiên 93nhẫn mở 2to mắt, 03"À, 0tôi thật 8tò mò, không 0cbiết người 8đàn ông 7xui xẻo e9đấy là 9ai?"

". d © DiendanLeQuyDon.com. . . . ." 4Nếu nói cngười đàn exui xẻo 9eđấy là fbanh, anh sẽ 3dkhông nổi 6điên chứ?

Lâm 3Vãn Thu khó cbxử, không 7biết trả 6lời thế 27nào, Manh a9Manh ngồi dghế phía bsau, rốt 2ccuộc nhịn c6hết nổi: a9"Ba ngốc ebơi là ngốc, atức chết edcon mất."

Câu 5hỏi này cai cũng biết 66đáp án, eba thông e9minh như 4vậy mà 37trong chuyện 27này, y như 6gã khờ 78khạo.

Bạch 5Thuật Bắc 2đen mặt fnhìn Manh 2cManh, cô 8nhóc bất 2đắc dĩ 7cthở dài: 5d"Ba ngốc dquá đi, 9athứ tư 8tuần sau, 76nhà trẻ cacó hoạt 0cđộng vui 4chơi diễn c9xuất, ba 66đừng làm 67mất thể 92diện, phong 2độ của 1dcon đấy bnhá."

81nhóc vừa 1ddứt lời, bhai người 4lớn đồng 04thời sửng 8esốt.

"Hoạt 17động vui 4dchơi, diễn cxuất là 8sao?" e9Bạch Thuật 0Bắc vô ccùng coi 11trọng việc c7của con b1gái, nghe 9lời cô fbé nói, akhông khỏi 6có chút 4nghi ngờ, e"Sao 0btrước giờ 3ba chưa từng 99nghe qua?"

Manh adManh dẩu 5cái môi 2nhỏ nhắn, 1con ngươi 9trong suốt 5khẽ ảm 1đạm vài b5phần: "Đây clà là họat 6động của 8acha mẹ các 1bé, ngày b7trước con 2bkhông có 0mẹ."

Lâm 2dVãn Thu và 8Bạch Thuật 9Bắc cùng etrầm mặc, etay Manh Manh dbấu lấy b8thành ghế, 21ánh mắt 8mong đợi dnhìn hai cngười: 67"Hiện 2dtại dì ađã ở đây, 42có thể ccùng tham 70gia với 0bba không? 40Mấy bạn a5của con 49cũng chưa a1từng gặp 5qua mẹ. cc © DiendanLeQuyDon.com. . . . ."

Câu 2nói sau cùng eđã đầy 13sự tủi 3ahờn, khuôn 3fmặt nhăn bclại vì amếu máo. a9 © DiendanLeQuyDon.comLâm Vãn 3Thu chua xót 3nhìn bé, 0bManh Manh 93theo bản 0năng giơ d5tay đòi 0cô ôm.

"Dì cxin lỗi." 46Lâm Vãn 00Thu ôm Manh 0Manh trong cngực, cúi 2đầu hôn 26cái trán ctrơn bóng 9ccủa bé.

Manh caManh nghi bngờ, vặn 16vặn hàng fchân mày: 9"Sao 3dì phải d5xin lỗi?"

Tại 8sao ư? Là cvì tất 67cả. . . bf © DiendanLeQuyDon.com. . . Vì 08đã đưa 52bé đến fthế giới cnày lại bkhông chịu ctrách nhiệm, 17không làm ebtròn bổn 69phận của 4bmột người 4mẹ, cho cdù là nguyên fnhân gì, ecô vẫn 18nợ bé hàng f2vạn câu axin lỗi.

Vẻ 0mặt Bạch 9Thuật Bắc avô cùng c0phức tạp, bnhìn đăm 4bđăm Lâm 07Vãn Thu, adbiểu tình 4fcủa cô crất chân 9thật, không 26giống đang fngụy trang. 47 © DiendanLeQuyDon.comThần sắc ccủa cô 5khi nhìn 54Manh Manh, agiống y 1anhư dáng 06vẻ buồn 56thương của f2mẹ anh khi 8đối diện 52với anh 5dem bọn anh.

Trong 60nháy mắt, 55tâm tư của 9Bạch Thuật dBắc teo 1thắt lại, ecanh hồ đồ 9lắm rồi, b8sao có thể ađặt hai fngười ở 08chung một fvị trí, f6Lâm Vãn a0Thu không 9xứng.

Anh 65giơ tay vuốt f5nhẹ đầu dbbé, khởi beđộng xe: e2"Thứ 95tư ba cùng 81dì sẽ tham 1agia hoạt c2động, con cvui không?"

Manh 1Manh hưng ephấn vỗ 6tay bốp a0bốp, miệng ddnhỏ liên 8tục tấn becông mặt 4cLâm Vãn 2Thu, còn ddmuốn chồm 2qua hôn Bạch 2Thuật Bắc, e9bị anh nghiêm 8emặt đẩy 66ra: "Đừng 9làm rộn, dbba đang lái 7fxe."

dManh manh 8làm người 8điều hòa, dkhông khí 4giữa hai 13người cũng 48thoáng đãng 2hơn. Đoạn f6đường 1trở về, 6Bạch Thuật 5Bắc im lặng f4lái xe, chỉ 8ecó tiếng 3nói ríu e7rít của dManh Manh, 6bthảo luận 8chuyện hoạt ađộng sắp 1tới với 4Lâm Vãn e2Thu.

Nụ f6cười tỏa 03nắng vẫn 1cnở trên emôi cô nhóc, 6Manh Manh fchưa bao 2giờ vui bnhư lúc 5anày. Lúc 9trước, amỗi khi 1trong trường 31có hoạt 3động, chỉ dbcó ba đi ccùng bé, 3những khi b4Bạch Thuật 9fBắc bận 19công tác 10ở đơn 3vị, thì 9chú hai hoặc fchú ba thế 35chỗ đi 0fvới bé.

Mấy cbạn trẻ 53đều há cto mồm trước fsự thay 17đổi xoành 40xoạch này, btò mò hỏi 2eManh Manh 7: "Bạch bNhất Manh, faba của cậu 61rốt cuộc 01là ai vậy?"

Lần a7này thì 24tốt rồi, acó dì tham 40gia cùng 4bé, Manh 3Manh vô cùng 4kích động, 4chỉ hận 3không thể fdbiến ngày 3mai thành ebthứ tư.

Manh dManh ôm cánh ctay Lâm Vãn b3Thu, con ngươi atrong vắt ddgợn làn b8sóng nhỏ, 01được nước aflấn tới: 3c"Dì 0ơi, đến 41lúc đó, 5con sẽ nói cvới các c0bạn dì 3là mẹ của 79con nha?"

Lâm 3Vãn Thu liền dgiật mình, e9cô luôn c4chờ mong, 0acó một 1ngày bé 0gọi mình 61là “mẹ”, 36dù trong 4hoàn cảnh 00nào, dù 64bé có biết e7sự thật 1hay không.

Nhưng 82Bạch Thuật aBắc ——

aaquay đầu, 6mắt hỏi eý anh, bắt 36gặp tia 2phiền não 32lóe trong 7dđáy mắt fngười đàn a7ông.

Bạch 62Thuật Bắc 4không nhìn cehai người achọ, tập 8trung chú fý tình huống 8trên đường, emôi mỏng 2amím thành 5đường 33thẳng.

Lâm 37Vãn Thu có 75thể thấy 41được sự 3đấu tranh datrong anh, 8hiệp nghị 37cô kí với daCố An Ninh blà khi Manh 6fManh ra đời, 31trên giấy 8khai sinh 21của bé, dở mục cdhọ tên 7amẹ, sẽ 3điền ba 3chữ Cố 5An Ninh.

Quả 7anhiên, vẫn 81chỉ có a9mình cô 8amơ mộng 94hão huyền.

Lâm adVãn Thu nhói dlòng nhìn f6đứa bé, 08rụt rè alên tiếng: d"Manh 2Manh ——"

"Tùy d8con, muốn 6gọi thế b2nào thì 9dgọi." 6Bạch Thuật 82Bắc bỗng ecắt lời cecô nói, bnhanh chuyển 1ftầm mắt, fgiọng nói 2trấn định, 9không tí bdao động.

Lâm 0Vãn Thu khiếp 9sợ quay 9đầu, hàng dloạt cảm 0bxúc xộc 1đến trái 25tim, có mừng 65rỡ, có 42vui sướng, 6ccó cảm dkích…Cô axúc động dmấp máp 8bđôi môi: f4"Cám aaơn anh, Bạch 9tiên sinh."

Bạch 0Thuật Bắc 0nhìn vẻ 5mặt hạnh 5phúc của dcô, không 2thể nói eflên tư vị btrong lòng, 8chỉ một 33sự đồng 6ý nhỏ cũng 7khiến  cô dvui mừng 3khôn xiết, 7ánh mắt 1esùng bái 7của cô cthỏa mãn 9cái tôi fcủa anh.

Sau fckhi về nhà, bLâm Vãn 4Thu dẫn fManh Manh dđi tắm. b7 © DiendanLeQuyDon.comKhi ôm bé 8fra phòng 7khách, đã 12thấy Bạch dThuật Bắc bthay bộ 9đồ khác, faxem chừng a3muốn đi 75ra ngoài.

Đã 4erất trễ frồi ——

7ethẳng tắp 29nhìn anh, cBạch Thuật 4Bắc bình f0thản đáp 2dlại ánh 1mắt cô: 44"Buổi 11tối không 0cần chờ 3tôi."

Lâm dVãn Thu rất 4muốn hỏi b0anh định 5đi đâu, 37nhưng thái 75độ lạnh 61nhạt của banh khiến e0cô không 84thể mở ecmiệng, anh bađứng trước 5cửa đổi fgiày, rồi 8quay đầu 5bước đi, b1không buồn 39nhìn lại.

"Chắc fchắn ba 1dđi uống 3rượu." 7Manh Manh fchán chường 5ôm cổ Lâm 7aVãn THu, 51cái miệng cnhỏ nhắn 0chu ra thật cdài.

Lâm f3Vãn Thu bất angờ nhìn f0bé: "Ba 0có thường fuống rượu fckhông?"

Manh d0Manh gật 7đầu một e8cái, vẻ 6amặt ghét 78bỏ, tay 3abóp chặt ddhai cánh b4mũi: "Mỗi 01lần trở 6avề, người 7dba toàn hơi 57rượu.”

Lâm bVãn Thu liếc 61nhìn cánh dcửa khép 8chặt, nghe 1tiếng máy 92xe vọng 18lên từ 7edưới lầu, 12trong lòng 1fcô thầm 0thở dài, 91ôm Manh Manh 3vào phòng 3ngủ: "Tới fgiờ cục 0cưng phải 4dlên giường 3rồi."

Lâm 3Vãn Thu mất 3ngủ cả d8đêm, tâm 0ftrạng hôm d5nay của 20Bạch Thuật 1Bắc rất 91tệ, có dliên quan 2tới cô 7không? Hay 2là bởi 6vì Cố An 7dNinh? Cô e7không dám 6suy nghĩ fnhiều, mọi 33chuyện đã b3là dĩ vãng, 8cứ mãi 0exoắn xuýt 2cũng không 3thay đổi 1được gì.

Trước cmắt, Bạch 43Thuật Bắc 6nguyện ý 3bthử thích acô. Việc 4cô cần a1làm là không 3ngừng nỗ 55lực cố 21gắng, để d9anh hiểu 10được con 4người thật b7của cô, 29để anh 44biết được 7fmột tấm fchân tình 98trong suốt 42nhiều năm 2fvẫn không 1bbị mai mòn.

Lâm 17Vãn Thu! eHãy cứ 0nỗ lực cđi, cho dù 4kết quả 94vẫn không 3lay chuyển a1được người f5đàn ông 0đấy, nhưng fít ra mày 5dđã sống 8dhết mình dcho một atình cảm ckhắc cốt e0ghi tâm cả 4cđời.

Lâm 2Vãn Thu chưa ebao giờ 7dũng cảm 7như lúc bfnày, đây 80là lần 51đầu tiên 71cô hành 1động vì 46mình. Cô a1ngồi trong cphòng khách, a6một mình 12xem kịch 2giữa đêm 9khuya, là 83bộ tiểu athư cá ngừ, 6akéo dài 8ađến tận 0hai giờ abrưỡi sáng.

Cuối ecùng, cánh 90cửa cũng d4“cạch” 9một tiếng, 9mở ra, Lâm 35Vãn Thu hồi 6hộp đứng 6dlên, bóng bdáng cao flớn của 9Bạch Thuật adBắc đứng 79chắn ngang 44trước cửa.

Anh 9uống không 9fnhiều lắm, 1vẫn có bthể nhận efra Lâm Vãn 80Thu, chỉ 7là có chút 8fnhấp nhô 9không rõ 56"Em còn 1bchưa ngủ?"

"Đang 0chờ anh." fLâm Vãn 76Thu nắm 58chặt quả 8eđấm, từng abước tiến 3lên.

Bạch 95Thuật Bắc 6cúi đầu 78đổi giày, a3bỗng nhiên bcảm giác f8được thân 70thể mềm dcmại đang btới gần, b1hai bàn tay 4trắng mịn 19khẽ nâng blên, quan 54tâm cởi 9áo khoác 1giúp anh: 6e"Em đi 21nấu canh 7bgiải rượu, 1anh chờ 86một tí."

Phòng 15khách chỉ 1emở một f7chiếc đèn enhỏ, pha dlẫn ánh 8bsáng vàng 3dhắt ra từ e4phòng bếp, 8thân thể e9nhỏ gầy 9đi tới 78đi lui. Nhìn 8một này, 2dtrái tim d5đang trống 2brỗng của 3anh, phút 8chốc được 28lấp đầy.

Anh 1ngồi trên 0sô pha, mệt 43mỏi rê 97nhẹ mi tâm, dcho đến 6akhi trước fmặt xuất 12hiện chén a6canh giải 29rượu, anh d0chầm chậm f1ngẩng đầu, 6khuôn mặt ctrắng nõn 0fnghịch chiều 7ánh sáng, 7đôi con 84ngươi đen ctựa như 1ánh trăng frằm, tròn 4vành vạnh: 3"Khó 9chịu hả? f0Nhanh uống 0đi, uống 8axong sẽ 24hết khó f6chịu."

Bạch efThuật Bắc cekhông nói 20lời nào, 2giương mắt, b0quan sát 04cô thật atỉ mỉ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/73508


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận